DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 420

“Thả cô ta, đã được tôi cho phép chưa?”

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói khàn khàn.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, lòng Kim n Hi và Eden lập tức chùng xuống, quay lại nhìn người xuất hiện ở cửa, tròng mắt hai người co lại.

Kim n Hi lập tức bày ra tư thể đề phòng.

Allen xuất hiện trước mắt hai người, hắn quan sát Kim Ấn Hi và Eden rồi hài lòng gật đầu, sau đó lại nhìn sang Annie, vẻ hài lòng trong mắt càng đậm.

“Ừ, tạm được, nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không quên những điều tôi đã dạy.

Tốt lắm, cứ tiếp tục duy trì.”

Toàn thân Eden căng cứng, che chở Kim n Hi ở sau lưng mình.

Kim n Hi nhìn anh, không nói gì.

Anh hai à, rốt cuộc anh có biết bản lĩnh của anh là yếu nhất trong đám không? Nếu đánh nhau thật thì hai chúng ta còn không biết ai sẽ bảo vệ ai đâu.

“Allen, anh đến đây làm gì?”

Eden lạnh giọng hỏi.

Allen khẽ cười, “Nhìn thấy huấn luyện viên của mình mà không biết chào hỏi, lại còn dám gọi thẳng tên tuổi.

Tôi đã dạy cô cậu như vậy sao? Càng ngày càng không có phép tắc.”

Eden yên lặng nhìn hắn, nói đúng hơn là nhìn người đứng ở bên cạnh hắn.

Bọn họ có thể đứng ở đây, chúng tỏ người của anh ở bên ngoài đã bị giải quyết, không biết là đã chết hay hôn mê, “Chúng tôi không còn là học viên của anh nữa, mà anh cũng chẳng phải là huấn luyện viên của chúng tôi.”

Allen gật đầu, “Ừ, đúng là cánh cứng cáp rồi, ngay cả cách nói chuyện cũng cứng rắn như thế.

Tốt, rất tốt, chứng tỏ tâm huyết của tôi không tính là uổng phí.”

Kim n Hi cảnh giác nhìn Allen, “Allen, mục đích của anh là gì.”

Allen lạnh lùng nhìn lướt qua Kim n Hi rồi nhìn Annie đang nằm dưới đất, “Hôm nay tôi đến không phải tìm các cô các cậu.

Cô ta là Annie à?”

Annie bị ánh mắt lạnh lùng của Allen nhìn chằm chằm, theo bản năng cúi đầu, rụt cả người ra sau.

Khí thế của người đàn ông này thật sự quá đáng sợ! “Mang cô ta đi.”

Allen nói với người ở phía sau.

Hai người ở phía sau hắn đi tới kéo Annie từ dưới đất lên.

Cô ta giãy giụa, nhưng không thể chống lại nổi hai người đã qua huấn luyện.

“Eden, Eden cứu em!”

Annie sợ hãi hét lên, cô ta không muốn bị người đàn ông này mang đi.

Trực giác nói cho cô ta biết, nếu bị mang đi sẽ còn thê thảm hơn khi còn ở chỗ này.

Kim n Hi và Eden thờ ơ nhìn, không hề ngăn cản.

Tuy họ không biết Allen mang cô ta đi để làm gì, nhưng dưới tình huống hiện giờ, dù họ có muốn ngăn cản cũng không đủ sức.

Trên người họ không có vũ khí, mà chỗ thắt lưng của mấy người Allen dẫn theo lại cộm lên, vừa nhìn đã biết đó là thứ gì.

Lấy hai chọi bốn đã rất nguy hiểm, huống hồ bọn họ còn tay không tấc sắt chống lại súng của người ta.

“Hai cô cậu đúng là vô dụng, lâu như vậy rồi mà ngay cả một ả đàn bà cũng không giải quyết được.

Thật sự cho rằng tôi không dám bắt hai người về huấn luyện lại sao?”

Allen thấy hai người không ngăn cản thì khá hài lòng, nhưng nghĩ đến chuyện đã xảy ra trước đó, cơn giận trong lòng lại lập tức bùng lên.

Trong mắt Kim n Hi hiện lên vẻ chột dạ.

Cô cúi thấp đầu, nhưng lại nhanh chóng nhận ra mình đang rụt rè trước mặt Allen, nên lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn thẳng hắn, “Người anh cũng đã bắt, bây giờ anh có thể đi được rồi.”

Lúc này, một người từ ngoài cửa đi vào, theo sau là hai gã đàn ông vạm vỡ, họ xách Hứa Nặc như xách một con chó chết, không có chút phản ứng gì.

Ánh mắt của Kim n Hi và Eden hơi thay đổi, Allen liếc nhìn hai người, lạnh lùng nói: “Tôi mang người đi.

Nếu Tiểu Thất có hỏi thì hai người cứ nói thật.

Nếu lần sau còn để tôi thấy bộ dạng vô dụng này nữa thì hai người đừng mong ở lại bên cạnh cô ấy nữa.”

“Đừng, Eden cứu em! Em không muốn đi theo bọn họ! Eden, cứu em!”

Annie gào thét.

Allen liếc mắt qua, quản gia liền đi tới đánh ngất cô ta.

“Allen.”

Kim n Hi gọi Allen lại, nói cho Allen biết mấy cứ điểm và những người có quan hệ mật thiết với Kim phu nhân ở nước R mà Hứa Nặc đã khai với cô, đổi lấy ánh mắt lạnh lùng của quản gia.

Kim n Hi chẳng hề sợ sệt.

Cô trắng trợn lợi dụng Allen đấy, thì sao? Nhắc mới nhớ, quan hệ giữa Allen với Kim phu nhân cũng không đơn giản.

“Ha ha, chút tâm tư đó mà cũng dám động đến người của tôi.

Lần này bỏ qua, nếu còn lần sau thì...”

Allen lạnh lùng nói.

Kim n Hi hơi rũ mắt xuống, không muốn đổi diện với tên biến thái này.

“Eden, chúng ta cứ để hắn bắt người đi như vậy sao?”

Đợi sau khi Allen rời khỏi, Kim Ấn Hi mới nhỏ giọng hỏi.

“Không thì em muốn đi cướp người về à?”

Eden hỏi lại.

Kim n Hi run lên.

Quên đi, chỉ vì hai người này quả thực không đáng để họ chống lại Allen.

Có điều, đáy mắt cô vẫn ẩn chứa vẻ lo lắng, “Hắn bắt người đi rồi, sẽ không mang lại rắc rối gì cho An chứ?”

“Sẽ không.”

Eden khẳng định.

Nghiêm túc mà nói, Allen bắt người đi cũng là một chuyện tốt với Thẩm Thanh Lan.

Dù sao bọn họ cũng đã từng xuất hiện bên cạnh cô, nhất là bây giờ Eden còn là bác sĩ chủ trị của Phó Hoành Dật, nếu lỡ có người liên hệ chuyện Annie mất tích với bọn họ thì đây mới thật sự là rắc rối.

Nghĩ tới đây, thậm chí Eden còn thấy nghi ngờ, có phải Allen tự mình tới đây bắt người đi cũng là vì chuyện này không? Kim n Hi nói: “Eden, có đôi khi em thấy Allen thật khó hiểu.

Một người kinh khủng đến vậy, từ trên vách đá cao ngã xuống cũng không chết.

Nếu là em, em nhất định sẽ giết chết những người đã phản bội mình.”

Trên thực tế, trước đây bọn họ đã nhiều lần bị người của Allen đuổi giết, lần nào cũng thoát khỏi nguy hiểm.

Rõ ràng là Allen có đủ khả năng giết chết bọn họ, nhưng hắn không làm vậy.

Lẽ nào hắn yêu Thẩm Thanh Lan sâu đậm đến mức yêu cả đường đi lối về sao? Kim n Hi thầm suy đoán.

“Đi thôi, đi xem những người kia thế nào rồi.”

Eden lạnh nhạt nói.

Kim n Hi gật đầu, những người kia đều là người Eden mượn của Ryan, họ là thân tín của Ryan, nếu bị tổn thất thì thật sự khó ăn nói với anh ta.

May mà lần này xem như Allen nhân từ, những người kia chỉ bị đánh ngất chứ không nguy hiểm đến tính mạng.

Eden và Kim n Hi cứu từng người tỉnh lại rồi bảo bọn họ trở về, không cần ở đây nữa.

Thủ đô.

Thẩm Thanh Lan nghe Kim n Hi nói xong thì im lặng một lúc, sau đó thản nhiên nói: “Nếu hắn đã bắt người đi thì chúng ta đừng xen vào nữa.”

“An, tớ biết được vài cứ điểm của Tần Nghiên ở nước R từ miệng Hứa Nặc, tớ muốn đến đó xem.”

Kim n Hi nói ra quyết định của mình.

“Không được, n Hi, cậu không thể đi.”

Thẩm Thanh Lan phản đối, như vậy quá nguy hiểm.

Nước R xem như là địa bàn cũ của Tần Nghiên, bằng không lúc này bà ta đã không đến đó.

Bây giờ, bọn họ hoàn toàn không hề biết tình hình hiện tại của bà ta, ai biết được những lời của Hứa Nặc là thật hay giả.

Nếu như Tần Nghiên cố ý giăng bẫy thì sao? Tùy tiện đến đó, chẳng khác nào coi thường mạng sống của mình.

“An, tớ sẽ chú ý an toàn, sẽ không hành động bốc đồng.

Tớ chỉ muốn điều tra tình hình cụ thể của Tần Nghiên.

Bà ta luôn đứng sau gây sóng gió, sự tồn tại của bà ta chính là một mầm họa.”

Kim n Hi trầm giọng nói, giọng điệu ẩn chứa lo lắng.

Nếu Tần Nghiên chỉ là một người bình thường thì bọn họ đã không phải lo lắng như vậy.

Thế lực phía sau Tần Nghiên không phải là thứ bọn họ có thể đối phó nối.

Nếu bà ta thật sự có quan hệ tốt với những người mà Hứa Nặc đã nói thì đó chính là một phiền phức rất lớn.

Đây cũng là lý do tại sao hôm nay cô lại nói những điều đó với Allen.

Nếu Allen có thể đối phó với Tần Nghiên, thì áp lực của bọn họ sẽ giảm đi rất nhiều.

“ n Hi, tớ không đồng ý chuyện này.

Người Tần Nghiên muốn đối phó là tớ, chỉ cần tớ còn ở thủ đô thì sớm muộn gì bà ta cũng sẽ tìm đến tớ.

Thay vì mạo hiểm, chi bằng cứ ôm cây đợi thỏ.”

Thấm Thanh Lan nghiêm túc nói.

Kim n Hi im lặng một lúc lâu rồi nói: “Được, tớ biết rồi.

An, tớ sẽ luôn chú ý đến hướng đi của Tần Nghiên, sẽ không tự ý hành động.”

Thẩm Thanh Lan hơi yên tâm, nói với Kim n Hi vài câu nữa thì cúp máy, vẻ mặt đăm chiêu nhìn con trai đang ngủ say sưa.

Dù sao thì bị động chờ đợi cũng không phải là thượng sách, cần phải nghĩ cách dụ Tần Nghiên ra ngoài.

Kẻ địch ngoài sáng dù có mạnh đến đâu vẫn dễ đề phòng hơn là kẻ địch ở trong tối.

Phó Hoành Dật đi vào, thấy vẻ mặt nhíu mày trầm tư của Thẩm Thanh Lan thì quan tâm hỏi: “Em sao vậy? Đang suy nghĩ gì?”

Thẩm Thanh Lan không định giấu giếm Phó Hoành Dật, có một số việc sớm chuẩn bị trước vẫn tốt hơn là nước đến chân mới nhảy.

Phó Hoành Dật nghe xong mọi chuyện thì nói: “Chờ anh về quân khu thì em xin theo quan nhé.

Đến lúc đó, một mình em chăm cục cưng sẽ cực khổ hơn.

Nhưng nếu em không ở bên cạnh anh, thì anh không thể yên tâm được.”

Theo suy đoán của Phó Hoành Dật, Tần Nghiên đã ẩn nấp hơn hai mươi năm, chắc chắn sẽ chẳng quan tâm tới việc chờ đợi thêm vài tháng.

Bây giờ phía bọn họ đã có đề phòng, muốn ra tay lần nữa sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật có cùng một suy nghĩ, đây cũng là một trong những lý do vì sao vừa rồi cô không cho Kim n Hi chủ động đi điều tra Tần Nghiên.

Chỉ cần phía bọn họ không có động tĩnh gì thì bà ta sẽ khó mà tìm được cơ hội ra tay.

Quân khu thủ đô là nơi an toàn nhất, dù tay Tần Nghiên có dài hơn nữa thì cũng không thể duỗi vào quân khu thủ đô được.

“Vâng, cũng vừa lúc cục cưng được một trăm ngày rồi.”

Thẩm Thanh Lan gật đầu đồng ý với đề nghị của Phó Hoành Dật.

Hai vợ chồng vẫn chưa bàn bạc chuyện này với người lớn hai nhà, nhưng chắc mọi người sẽ đồng ý.

Dù sao thì trẻ con vẫn nên sống bên cạnh ba mẹ.

Hơn nữa, quân khu thủ đô không xa nhà lắm, đi lại cũng rất tiện.

“Có điều, đến lúc đó anh sẽ khá bận, trong nhà phải dựa vào em rồi.

Không có người nhà giúp đỡ, một mình em chăm con sẽ cực khổ hơn.”

Nói đến chuyện này, Phó Hoành Dật lại cảm thấy áy náy.

Thẩm Thanh Lan lại không cảm thấy như vậy.

Thật ra, Phó Hoành Dật mới là người hy sinh lớn nhất cho gia đình.

Vốn dĩ anh có thể tiếp tục ở lại quân đội tiên phong làm đại đội trưởng, đến khi lãnh đạo về hưu thì anh chắc chắn sẽ là người lên thay.

Nhưng bây giờ, anh lại vì cô mà lựa chọn bỏ qua một cơ hội lớn như vậy.

Nhờ có những chiến công trước kia nên xuất phát điểm của anh cao hơn khác, có điều ở đây lại thăng chức chậm hơn lúc trước.

“Đây là gia đình của chúng ta, có gì mà cực khổ.”

Thẩm Thanh Lan dịu dàng nói.

Phó Hoành Dật ôm Thấm Thanh Lan, bầu không khí giữa hai vợ chồng đang tốt đẹp thì An An tỉnh giấc.

Còn chưa mở mắt, cậu nhóc đã bắt đầu gào khan.

Anh nhìn đôi môi đỏ mọng gần kề của cô, thở dài một hơi rồi đứng lên phục vụ thằng nhóc kia.

Ban đầu, Thẩm Thanh Lan còn lo lắng Phó Hoành Dật không biết chăm sóc An An.

Đến khi thấy anh thay tã cho con, cô đã hoàn toàn yên tâm.

Phó Hoành Dật cầm tã bẩn vừa thay ra đi vào phòng tắm, anh có thói quen giặt sạch tã ngay.

Trong nhà còn rất nhiều tã lót chưa dùng, bởi vì mông An An sẽ bị nổi mẩn đỏ khi dùng tã lót.

Sau khi bọn họ thử lần hai thì dứt khoát không dùng tã lót nữa.

Phiền phức thì cứ phiền phức đi! May mà trong nhà có nhiều người, dù một ngày An An có đổi năm mươi cái tã cũng đủ dùng.

Khi Phí Hoành Dật giặt tã xong đi ra thì thấy An An đang chơi với mẹ.

Cậu nhóc nắm một ngón tay của Thẩm Thanh Lan, cứ muốn bỏ vào miệng, nhưng mỗi lần tới bên miệng thì bị cô kéo nhẹ ra.

Sau vài lần như thế, cậu nhóc muốn khóc.

Bé mở to mắt nhìn mẹ, không hiểu vì sao người mẹ dịu dàng luôn rất tốt với mình lại không cho mình gặm tay mẹ.

“Mèo con ham ăn, không được gặm lung tung, sẽ bị tiêu chảy đấy, biết không!”

Thẩm Thanh Lan chọc chọc vào gương mặt mũm mĩm bé nhỏ của con trai, dịu dàng cười nói.

An An vẫn nhìn ngón tay Thẩm Thanh Lan, cố gắng nắm nhét vào miệng.

Phó Hoành Dật yên lặng nhìn Thẩm Thanh Lan, cô vô cùng dịu dàng mỗi khi ở cạnh con, nhìn không ra chút lạnh lùng nào.

Một Thẩm Thanh Lan như vậy khiến anh cảm thấy hoàn toàn khác biệt, đồng thời cũng làm trái tim anh rung động.

Ánh mắt Phó Hoành Dật nhìn Thẩm Thanh Lan dần thay đổi.

Tính ra, từ khi cô mang thai, sau đó chân anh bị thương, đã có mấy tháng rồi bọn họ không ân ái.

Mỗi ngày ôm người đẹp trong lòng nhưng không thể làm gì, thật sự là một chuyện giày vò vừa đau khổ vừa hạnh phúc.

Phó Hoành Dật thầm bỏ ngón tay tính toán.

Hừm, nhanh thôi, chỉ còn hai tháng rưỡi nữa là ba tháng, đến khi đó thì có thể làm rồi.

Anh đã hỏi ý kiến bác sĩ, sau khi sinh ba tháng là có thể làm chuyện chăn gối.

Ngay từ đầu, Thẩm Thanh Lan đã biết Phó Hoành Dật đang nhìn mình, ánh mắt của anh càng ngày càng nóng bỏng khiến cô không kiềm lòng được mà ngẩng đầu lên nhìn.

Ý tứ trong ánh mắt anh rất rõ ràng, không hề che giấu.

Tại cô dần đỏ lên, lườm anh rồi nói: “Hoành Dật, em đói bụng.”

“Ừ, anh nấu cơm cho em ăn.”

Phó Hoành Dật nhìn cô cười, ánh mắt vừa như vô tình vừa như cố ý dừng lại trên bộ phận nào đó của cô một lúc, sau đó cười khẽ rồi đi ra ngoài.

“An An, ba con thật xấu xa, có phải không?”

Thẩm Thanh Lan nắm bàn tay bé nhỏ của con trai, khẽ nói.

An An chớp chớp mắt rồi tiếp tục đại nghiệp mút tay của mình.

Đọc truyện chữ Full