DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 424

“Em có ăn nhiều đâu.”

Hiểu Huyên lẩm bẩm, rõ ràng bây giờ cô đã khống chế khẩu phần ăn rồi mà.

Phó lão gia cười ha ha, “Hiểu Huyên không ăn nhiều, ông làm chứng! Hiểu Huyên, nếm thử món canh này, canh Tiểu Triệu nấu ngon lắm.

Con bé Thanh Lan không thích uống canh, mỗi lần uống canh giống như bị tra tấn vậy.”

Phó lão gia nhớ đến bộ dạng của Thấm Thanh Lan lúc uống canh, cặp mắt già nua đong đầy ý cười.

Vu Hiểu Huyên tò mò hỏi: “Thanh Lan cũng biết sợ hả ông?”

Đây thật sự là một chuyện rất mới lạ.

Quen biết Thẩm Thanh Lan lâu như thế, cô chưa thấy chuyện gì có thể gây khó khăn cho Thanh Lan.

“Còn phải nói.

Hai anh em nhà họ Thẩm này, tính cách không giống nhau, nhưng có một đặc điểm rất giống, đó là cả hai đều không thích uống canh.

Khi còn bé, mỗi lần Quân Dục đến nhà ông ăn cơm, lần nào thằng bé cũng lén đổ canh Tiểu Triệu múc cho để đem cho chó trong nhà.”

Nhắc đến chuyện hồi bé của mấy đứa nhỏ, Phỏ lão gia nói rất say sưa, lôi tất tần tật những chuyện xấu hổ trong thời thơ ấu của Phó Hoành Dật và Thẩm Quân Dục ra kể hết.

Vu Hiểu Huyền vui vẻ nghe kể chuyện, không ngờ Thẩm Quân Dục và Phó Hoành Dật có bề ngoài chững chạc lại có một tuổi thơ như vậy.

Hàn Dịch thầm cảm thấy may mắn, may là anh quen bọn Thẩm Quân Dục vào lúc trung học, nếu không thì anh sẽ bị Phó lão gia phanh phui những chuyện xấu hổ ngay trước mặt vợ, đây thực sự là chuyện vô cùng ngượng ngùng.

Hàn Dịch vừa nghe vừa thầm đốt nến cho hai ông bạn xui xẻo, nói thật thì anh cũng tò mò với những chuyện này.

“Không ngờ khi bé anh Thẩm và ngài Phó cũng có lúc nghịch ngợm như thế.”

Vu Hiểu Huyên cảm thán.

“Hoành Dật còn tạm, nhưng Quân Dục chính là một con khỉ nghịch ngợm.

Nếu không phải...”

Phó chợt dừng một lát, “Không nói nữa, mấy đứa ăn cơm đi, cứ coi đây là nhà mình, đừng khách sáo.”

“Là cái gì hả, ông Phó?”

Vu Hiểu Huyên tò mò hỏi.

Vừa dứt lời, eo cô bị Hàn Dịch nhéo nhẹ một cái.

Cô trừng anh, anh nhìn lại cô, cô chợt hiểu nửa câu còn lại của Phó lão gia.

Trên mặt Vu Hiểu Huyên hiện lên vẻ buồn bực.

Cô đúng là ngốc mà, ngay cả chuyện đó cũng không nghĩ đến.

Hàn Dịch lấy một bát canh đặt ở trước mặt Vu Hiểu Huyên, “Uống canh.”

Vu Hiểu Huyên “vâng”

một tiếng, cúi đầu uống canh.

Hừm, canh dì Triệu nấu thật là ngon.

“Ông Phó, dì Triệu nấu canh ngon quá, cháu cảm thấy sau này mỗi ngày cháu đều sẽ nhớ nhung đồ ăn trong nhà ông Phó mất.”

Phó lão gia cười, “Ha ha, nếu cháu thích thì cứ đến đây ăn cơm mỗi ngày.

Trong nhà ít người, cháu sẵn sàng đến thì ông còn mong gì hơn nữa.”

Thành viên trong nhà vốn không nhiều, bữa ăn trong tháng ở cữ của Thẩm Thanh Lan được nấu riêng, Phó Hoành Dật ăn cùng với cô.

Vì vậy, trong khoảng thời gian này, chỉ có Phó lão gia và dì Triệu ăn cơm chung, nên đúng là có hơi vắng vẻ.

“Được ạ, chỉ sợ cháu đến đây thường xuyên, ông Phó lại chê cháu ăn nhiều.”

Một câu của Vu Hiểu Huyên làm bầu không khí trở nên sôi nổi lần nữa.

Trong phòng ngủ, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật nghe tiếng cười vui vẻ loáng thoáng phát ra từ phòng ăn.

“Cô bạn này của em có tính cách thật tốt, rất hợp với Hàn Dịch.”

Phó Hoành Dật nói.

Thần Thanh Lan gật đầu.

Kinh nghiệm bản thân của Hàn Dịch quyết định anh ta không thích hợp với một người vợ có tâm tư khó đoán, anh ta hoàn toàn không thích chơi trò anh đoán tôi đoán.

Trong khi đó, Vu Hiểu Huyên là người ngây thơ, tâm tư đều viết trên mặt, anh ta vừa nhìn là hiểu ngay, không cần phải đoán gì.

Hai người như thế, ở bên cạnh nhau sẽ không quá mệt mỏi.

Vu Hiểu Huyên là người có thần kinh thô, tính tình bao dung, rất nhiều chuyện đã qua thì cho qua luôn, cô ấy sẽ không lôi chuyện cũ ra nói.

Có lẽ bây giờ cô ấy hơi nhạy cảm, nhưng Thẩm Thanh Lan tin rằng Hàn Dịch sẽ làm cho cô ấy khôi phục lại sự cởi mở lạc quan, không buồn không lo vốn có của cô ấy.

“Hoành Dật, đợi con tròn một tháng, chúng ta và đám Hàn Dịch cùng nhau đi nghỉ mát nhé? Đi trấn nhỏ lần trước chúng ta đi ấy.”

Thẩm Thanh Lan đề nghị.

“Đợi em hết ngày ở cữ thì đã vào tháng bảy, lúc đó ra ngoài có nóng lắm không?”

Phó Hoành Dật không phản đối đề nghị về kỳ nghỉ, chẳng qua là anh lo lắng thời tiết không thích hợp.

Thẩm Thanh Lan quên mất mình phải ở cữ hai tháng, nghe thế nên hơi tiếc nuối, “Vậy thôi quên đi.”

Bây giờ con còn nhỏ, cũng không đi xa được.

Phó Hoành Dệt mỉm cười không đáp, nhưng lại khắc ghi chuyện này trong lòng.

Sau khi ăn cơm xong, một mình Hàn Dịch gặp Phó Hoành Dật, hai người trao đổi ở thư phòng rất lâu, sau đó Hàn Dịch dẫn Vu Hiểu Huyên đi về.

Trở lại phòng ngủ, Thẩm Thanh Lan vừa mới cho An An uống sữa xong, đang nhẹ nhàng dỗ con đi ngủ.

Phó Hoành Dật đi tắm.

Lúc anh ra, cô còn chưa ngủ, hiển nhiên là đang chờ anh.

“Có chuyện muốn hỏi anh à?”

Phó Hoành Dật hỏi bằng giọng điệu ấm áp.

Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Anh, Hàn Dịch và anh trai em đang lập kế hoạch gì phải không?”

Cô đã nhận ra điều này từ trước, nhưng chưa từng hỏi.

Phó Hoành Dật không định gạt Thẩm Thanh Lan, anh kể lại hết cho cô nghe.

Chăm chú nghe xong, cô nói: “Hình như anh cần một Trader()”

() Trader: người giao dịch, có thể là cá nhân hoặc tổ chức làm việc trong ngành tài chính, với công việc là mua hoặc bán các sản phẩm tài chính như cổ phiếu, trái phiếu, hàng hóa hoặc các sản phẩm phái sinh với tư cách là đại lý (agent), là người tìm kiếm kênh phòng ngừa rủi ro (hedger), người giao dịch ăn chênh lệch (arbitrageur) hoặc người đầu cơ (speculator).

“Anh đã bàn với Thần Hi, giao chuyện này cho cậu ấy.”

Phó Hoành Dật nói.

Thẩm Thanh Lan nhướng mày, “Giang Thần Hi hiểu biết về kinh tế?”

“Ừ, mặc dù cậu ấy dạy văn học lịch sử, nhưng kinh tế mới là thế mạnh của cậu ấy.

Em biết Mike Lee ở Phố Wall không? Đó là Giang Thần Hi, Lee là họ của mẹ của cậu ấy.”

Mặc dù Thẩm Thanh Lan không thuộc về ngành này, cũng không hiểu biết sâu về nó, nhưng trùng hợp là, cô từng nghe Kim n Hi nhắc đến Mike Lee.

Anh ta là thần thoại ở Phố Wall, nghe nói vừa bước qua tuổi hai mươi đã trổ hết tài năng trong vô số những trader, thu hút sự chú ý của những kẻ săn mồi tư bản ở nước M.

Có điều, anh ta từ chối lời mời của những người đó, vẫn luôn phấn đấu một mình.

Nói như vậy cũng chưa đúng, nói đúng hơn là bản thân anh ta tự xây dựng một đội ngũ, rõ ràng số lượng người không nhiều, nguồn lực tài chính cũng không mạnh, nhưng mỗi lần hoạt động, số lượng tiền của anh ta sẽ tăng lên theo cấp số nhân, tạo nên một làn sóng vang dội trong giới.

Rất nhiều người đã bỏ ra một số tiền lớn để tìm ra diện mạo thật của anh ta, mời anh ta về làm cho mình, nhưng chưa ai thành công.

Khoảng ba đến bốn năm trước, Mike Lee đột nhiên biến mất.

Ngoài vài tức vụn vặt về anh ta thỉnh thoảng được truyền ra ngoài, thì không có tung tích nào về con người này.

Sau một thời gian, đám người tìm kiếm cũng đành bỏ cuộc, ai cũng không ngờ anh ta là Giang Thần Hi.

“Anh ta cũng che giấu thật tài tình”

Thẩm Thanh Lan cảm thán.

“Cậu ấy không thích bị người khác khống chế.

Hơn nữa, những cái đó chỉ là một sở thích nhỏ, không chuyên của cậu ấy mà thôi.”

Cái sở thích nhỏ, không chuyên này sao mà rợn hết cả người, Thẩm Thanh Lan thầm nghĩ.

“Để Hiểu Huyên đứng tên công ty trên danh nghĩa là đề nghị của anh à?”

Thẩm Thanh Lan hỏi.

Phó Hoành Dật không phủ nhận.

Có một số việc có thể lặng lẽ làm sau lưng, không cho vợ biết.

Cũng có một số việc vẫn phải nói với vợ, nếu không...

làm sao tranh công với vợ được? “Ừ, là đề nghị của anh.

Vợ, có thưởng không?”

Phó Hoành Dật hùng hồn đòi thưởng.

Thẩm Thanh Lan liếc anh một cái, “Hoành Dật, anh bị đánh tráo đấy à?”

Phó Hoành Dật sầm mặt nhìn Thẩm Thanh Lan, rồi yếu ớt nói: “Bàn về việc sát phong cảnh, em chính là cao thủ trong chuyện này.”

Thẩm Thanh Lan khẽ cười, cúi người đặt lên môi anh một nụ hôn, “Cảm ơn chồng!”

Phó Hoành Dật liếc mắt.

“Vậy thôi hả?”

“Vâng.”

Mặt mày Thẩm Thanh Lan đầy ý cười, Phó Hoành Dật kéo cô lại gần mình, không hề khách khí hôn lên môi cô.

Kết thúc một nụ hôn dài nồng nhiệt, Phó Hoành Dật vẫn chưa thỏa mãn nói: “Quả nhiên ông bà nói rất đúng, tự mình ra tay, cơm no áo ấm.”

Thẩm Thanh Lan im lặng nhìn thoáng qua cục cưng trên giường nhỏ, may mà con trai của anh vẫn đang ngủ.

Hàn Dịch suy nghĩ suốt dọc đường về nhà, cuối cùng anh quyết định kể hết cho Vu Hiểu Huyên nghe chuyện đang diễn ra trên mạng.

Nghe xong, cô tỏ ra bình tĩnh.

Phản ứng ngoài dự kiến này khiến cho anh không kịp chuẩn bị, anh nhìn cô với ánh mắt hơi thấp thỏm, “Hiểu Huyên, em không muốn nói gì sao?”

Vu Hiểu Huyên cầm điện thoại chơi trò ăn dưa hấu, nhìn cũng không nhìn Hàn Dịch, “Nói cái gì?”

“Anh nói ba anh công bố với truyền thông tin tức anh đính hôn với thiên kim của Song Thành.

Sau khi nghe xong, em không có điều gì muốn nói sao? Em không cảm thấy đau buồn hay tức giận chút nào à?”

Cuối cùng Vu Huyền Huyên cũng đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn Hàn Dịch, “Anh đã nói là ba anh nói, chứ không phải là anh nói, sao em phải đau lòng? Nói ra thì cũng hơi tức giận, nhưng nhiều hơn lại là vui vẻ.”

Hàn Dịch thật sự khó hiểu.

Trong chuyện này, đau khổ hay tức giận là bình thường.

Vui vẻ là cái quỷ gì? “Hàn Dịch, em rất vui vì anh sẵn lòng nói chuyện này với em, để cho em và anh cùng nhau đón nhận.

Cảm ơn anh bằng lòng tin tưởng em.

Em là người phụ nữ sẽ sóng vai cùng anh, chứ không phải là một đóa hoa yếu ớt cần người bảo vệ.”

Trong mắt Hàn Dịch đong đầy cảm xúc mà Vu Hiểu Huyên không hiểu, trong lòng anh cũng chua xót cay cay, “Hiểu Huyên, em trưởng thành rồi.”

Vu Hiểu Huyên sầm mặt, “Hàn Dịch, rốt cuộc anh có biết nói chuyện hay không? Rõ ràng là em thành thục.”

Hàn Dịch cười.

“Ừ, đúng rồi, cô gái của anh đã thành thục.”

“Vậy còn tạm được.

Có điều, cô nàng kia đăng cái quỷ gì lên Weibo vậy? Em rất khó chịu.

Anh nói xem, em có nên đáp trả, để cho mọi người biết em đang đau khổ thất vọng không?”

Vu Hiểu Huyện đảo mắt, nói với giọng điệu chắc chắn là không có ý gì tốt.

“Em muốn làm gì?”

Hàn Dịch tò mò.

Vu Hiểu Huyên cười tủm tỉm, “Chồng ơi, chúng ta chụp một bức ảnh đi.”

Hàn Dịch cười khẽ, bên trong cặp mắt đào hoa tỏa ra ánh sáng rực rỡ, khiến cho Vu Hiểu Huyên lóa mắt trong giây lát.

Cái tên yêu nghiệt này, lại dùng sắc đẹp quyến rũ cô.

Đây là phạm quy, phạm quy, biết không? Hàn Dịch nhìn bộ dạng ngơ ngác của Vu Hiểu Huyên, ý cười trong mắt càng đậm.

Hừm, lần đầu tiên cảm thấy có một gương mặt xinh đẹp, có thể khiến vợ mình lộ ra vẻ mặt si mê là một chuyện tốt đẹp biết nhường nào.

Anh cúi đầu hôn lên môi Vu Hiểu Huyên.

“Tách”

, ảnh đã được chụp.

Hàn Dịch chụp ảnh bằng điện thoại của Vu Hiểu Huyên.

Chụp xong, anh mở weibo của cô lên, đăng status [Đêm khuya ngược FA] kèm bức ảnh vừa mới chụp.

Đợi đến lúc Hiểu Huyên hồi hồn, Hàn Dịch đã đăng xong.

Cô ngơ ngác nhìn anh, một lát sau mới phản ứng kịp: “A a a, Hàn Dịch, ý em không phải là loại ảnh này.”

Cố định để anh ôm mình, tự thể hơi thân mật một chút là được rồi.

Hàn Dịch mỉm cười, “Như vậy mới có hiệu quả tốt nhất, chắc chắn có thể khiến một vài người tức chết, để em xả giận.”

Sau đó, anh lấy điện thoại của mình chia sẻ bài của Vu Hiểu Huyên, kèm một câu [Chúng tôi vẫn rất tốt, cảm ơn mọi người đã quan tâm.

Vợ ơi, anh yêu em, bắn tim] Mọi người vốn đang chú ý đến động thái của Vu Hiểu Huyên, kết quả là không kịp chuẩn bị đã bị nhét ngập họng thức ăn cho chó.

Cộng đồng hóng hớt nhìn nụ cười của hai người, vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc này chính là cú vả mặt lớn nhất đối với tin đồn đính hôn.

Đương nhiên, cũng có người cho rằng hai người giả vờ giả vịt, Vu Hiểu Huyên cố ý đăng lên để giữ thể diện, dù sao cũng chẳng ai biết ảnh này chụp từ khi nào.

Mặc kệ những tin đồn này, nó có như thế nào đi nữa thì cũng không ảnh hưởng đến Vu Hiểu Huyên và Hàn Dịch.

Sau khi về đến nhà, hai người tắm rửa rồi đi ngủ.

Hôm sau, mọi chuyện lại có phát triển mới.

Ninh Kha xóa weibo, việc này càng như chứng minh Hàn Dịch và Hiểu Huyên đã chia tay là vô căn cứ.

Ngoài ra, vụ đính hôn với thiên kim nhà giàu là một tin đồn.

“Tổng Giám đốc Hàn, cô Ninh Kha muốn gặp anh, anh có gặp không?”

Trợ lý đi vào phòng làm việc của Hàn Dịch, nhẹ giọng hỏi.

Hàn Dịch ngẩng đầu lên từ văn kiện, nhíu mày hỏi: “Ninh Kha là ai?”

Trợ lý nghẹn họng, “Là thiên kim của Song Thành.”

Trợ lý nói vậy thì Hàn Dịch mới biết, “Không gặp.”

Không nhìn thấy trên bàn làm việc của anh còn có một đống văn kiện cần anh xử lý sao? Làm gì có thời gian rảnh rỗi để gặp những người không quan trọng.

“Được, tôi sẽ nói lại với cô ta.”

Trợ lý quay người đi, ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào.

“Cô này, cô không thể đi vào, tổng giám đốc của chúng tôi đang bận, mời cô không nên đi vào.”

Đây là giọng nói của thư ký.

Đọc truyện chữ Full