DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 440

Cùng lúc đó, một địa chỉ ID có tên là “Chân tướng quân”

đăng một bài viết với tiêu đề “Chân tướng bị che giấu”

Nội dung của bài viết này là video hôm ôn Hề Dao kết hôn bị Đỗ Nam ép nhảy lầu; nửa sau video kia là cảnh bạn ở trường cấp ba nơi ôn Hề Dao đi du học đều đứng ra làm chứng rằng, từ trước đến giờ Ôn Hề Dao không về có quan hệ nam nữ với Đỗ Nam, là Đỗ Nam một mực theo đuổi Ôn Hề Dao không chịu từ bỏ.

Sự xuất hiện của video này đã gây lên một trận sóng to gió lớn.

Ngay sau đó lại có video quay lại cảnh bà Đỗ đe dọa Ôn Hề Dao ngay tại bên ngoài Tập đoàn quốc tế Tân Hòa.

Phong ba vừa lắng xuống lại một lần nữa bùng lên.

Nhưng chưa hết, ngay sau đó chính cha của Đỗ Nam ra mặt, chính miệng thừa nhận ôn hề Dao chưa từng thích Đỗ Nam, chỉ có mình Đỗ Nam đơn phương.

Lúc Thẩm Thanh Lan xem được video mà Đỗ Hồng Hải qua đoạn video này, đáy mắt có cảm xúc mãnh liệt, cô lẳng lặng nhìn vào màn hình, mãi cho đến khi Phí Hoành Dật trở về, cô vẫn trầm ngâm, duy trì tư thế cũ.

“Nghĩ gì thế? Thẩm Thanh Lan cho anh xem video trong tay mình, Phó Hoành Dật xem qua một lần rồi hỏi: “Em định làm gì?”

“Ngày mai em sẽ đi gặp Đỗ Nam”

Thẩm Thanh Lan nói.

“Được, anh đi với em.”

“Không cần, nếu hai chúng ta đều không ở nhà, An An sẽ khóc toáng lên, ông và dì Triệu không dỗ được nó.”

“Được, có việc gì thì gọi điện cho anh”

“Vâng.

Hôm nay anh đến cục cảnh sát, cục trưởng Lưu nói thế nào?”

“Đã khám nghiệm hiện trường một lần nữa, xác định là bị giết, bây giờ đang tập hợp toàn bộ video giám sát ngày hôm đó để kiểm tra lại và tìm manh mối.”

Phó Hoành Dật nói, giọng điệu không mấy để tâm, hiến nhiên không tin cảnh sát có thể tra ra được manh mối gì.

“Cục trưởng Lưu có nói với anh vì sao chứng cứ rõ ràng như thế lại không phát hiện không?”

Phó Hoành Dật khẽ nhếch môi, trào phúng nói: “Còn có thể vì sao, không phải có nội ứng thì chính là lơ là nhiệm vụ.”

Tóm lại thì cuối cùng, những người điều tra hiện trường ngày hôm đó đều không tránh khỏi bị truy cứu trách nhiệm.

Ngày hôm sau, trong lúc dư luận vẫn đang nghiêng về phía Thẩm Thanh Lan, thì cô đã cùng Kim Ân Hi đến bệnh viện tâm thần.

Vốn Thẩm Thanh Lan định đi một mình, nhưng Kim Ân Hi muốn xem trò vui, nên Thẩm Thanh Lan đưa cô nàng theo.

Hai người đến bệnh viện, Thẩm Thanh Lan đã gọi điện trước cho viện trưởng, viện trưởng đương nhiên sẽ không để ai cản cô.

Đỗ Nam bị giam trong một phòng riêng, gian phòng này gần như ở trong cùng, rất yên tĩnh.

Thẩm Thanh Lan và Kim Ân Hi đứng ở bên ngoài, đi cạnh hai người có một bác sĩ, là bác sĩ chủ trị cho Đỗ Nam: “Tình hình anh ta bây giờ thế nào?”

Thấm Thanh Lan hỏi.

Bác sĩ nói: “Cảm xúc vẫn rất không ổn định, từ khi vào bệnh viện đến giờ vẫn luôn muốn chạy trốn, chúng tôi phải tiến cho anh ta rất nhiều thuốc an thần.

Tình hình như hôm nay cô thấy là đã ổn định hơn rồi, chứ bình thường rất điên cuồng, thường xuyên có hành vi công kích, cho nên lát nữa hai người vào đó phải cẩn thận một chút.”

Đỗ Nam có phải thật sự có bệnh hay không, vị bác sĩ này đương nhiên biết rõ.

Những chuyện ồn ào trên mạng, người trong kia đã làm những gì ông ta càng biết rõ hơn, cho nên chẳng việc gì phải cảm thấy khó xử.

Nếu để loại người cặn bã như vậy chạy ra ngoài thì không biết sẽ hại thêm bao nhiêu người nữa.

“Trạng thái tinh thần của anh ta thế nào?”

“Rất bình thường.”

Thẩm Thanh Lan liền hiểu, cửa mở ra, Đỗ Nam không có phản ứng gì, lúc này đi vào ngoài bác sĩ thì là y tá, hắn biết mục đích của đám khốn kiếp kia, bọn chúng thực sự muốn khiến hắn phát điên, nhưng càng như vậy, hắn càng không để chúng đạt được mục đích.

Nhất định hắn phải ra khỏi đây.

“Đỗ Nam.”

Thẩm Thanh Lan mở miệng Đỗ Nam quay người, trừng mắt nhìn Thẩm Thanh Lan: “Là cô!”

Thẩm Thanh Lan nét mặt thản nhiên: “Là tôi.”

“Cô, đồ đàn bà độc ác, còn dám đến đây.

Tôi phải giết cô! Dù sao thì bây giờ tôi cũng là bệnh nhân tâm thần, người bị tâm thần giết người sẽ không phải ngồi tù.

Ha ha ha ha.”

Sắc mặt Đỗ Nam dữ tợn, lao về phía Thẩm Thanh Lan.

Kim Ân Hi bước lên trước, đạp một cú vào bụng Đỗ Nam.

Lập tức, hắn ta khuỵu gối xuống đất, tay ôm bụng, ho khan dữ dội.

“Thẩm Thanh Lan, đồ để tiện!”

Ánh mắt Kim Ân Hi lạnh lẽo, túm tóc Đỗ Nam vả vào mặt hắn: “Mắng ai đê tiện?”

“Kẻ nào đáp thì mắng kẻ đó!”

Hai mắt Đỗ Nam trừng trừng nhìn Thẩm Thanh Lan, ý hận dày đặc trong mắt, chỉ cần là người họ Thẩm, chính là kẻ thù của hắn.

Nhưng Thẩm Thanh Lan còn chẳng thèm liếc hắn lấy một cái, lạnh nhạt nói: “Xem ra ở đây mấy tháng, anh vẫn chưa nhận ra sai lầm của mình.”

“Ha ha, sai?! Tôi đã làm sai điều gì?”

Đỗ Nam nhe răng cười, “Nếu không phải anh có xen ngang thì tôi và Hề Dao đã sớm kết hôn.

Anh có chính là kẻ cướp, là tên xấu xa đáng chết!”

“Người mà chị dâu tôi thích trước nay vốn không là phải anh, nếu anh không cố chấp mê muội, cũng không đến nỗi rơi vào tình cảnh như bây giờ.”

“Vốn là do họ Thẩm các người mượn việc công trả thù riêng!”

“Chẳng lẽ không phải anh cũng giả điên để trốn trách nhiệm pháp luật sao? Chỉ cho phép quan phóng hỏa, không cho phép dân đốt đèn sao?”

Thẩm Thanh Lan lạnh giọng hỏi.

“Ha ha ha, vậy thì sao? Điều tối hối hận nhất là lúc đó đã không kéo Thẩm Quân Dục cùng nhảy xuống.”

Thẩm Thanh Lan lạnh lùng nhìn hắn, trước mặt lại hiện lên bóng lưng thê lương của Đỗ Hồng Hải, lưng cong xuống, tóc bạc phơ, bước đi tập tễnh đứng trước mặt mọi người hèn mọn thay con mình xin lỗi, chuộc tội.

“Đỗ Nam, anh đúng là phụ tấm lòng của cha mình”

Thẩm Thanh Lan lạnh giọng nói.

Đỗ Nam sững người: “Cô có ý gì?”

Hắn bị Kim Ấn Hi ấn xuống đất, không thể động đậy, Thẩm Thanh Lan ngồi xổm xuống.

“Công ty nhà anh, vì anh mà phá sản, chỉ vì muốn đưa anh ra ngoài mà cha anh đã bán hết mọi của cải, không còn lại chút gì.

Mẹ anh vì anh mà dùng tính mạng của mình uy hiếp tôi, nhảy từ tầng mười tám xuống, chết tại chỗ.

Cả nhà các người, chỉ vì sự cố chấp và kích động của anh, mà tất cả phải chịu kết cục thê thảm.

Còn anh, vẫn cho rằng là do người khác sai, chẳng lẽ anh không ý thức được chút sai lầm nào của mình sao?”

Lòng Thẩm Thanh Lan rét lạnh, không phải vì Đỗ Nam, mà là vì người mẹ đã chết của hắn và người cha già nua kia.

Dù không tán thành cách làm của bà Đỗ, nhưng đúng là không thể phủ nhận tấm lòng của bà ta dành cho đứa con này.

Bà ta sốt ruột muốn giúp hắn, mà Đỗ Hồng Hải thì còn hơn thể, đã tìm mọi cách để cứu hắn.”

“Cô nói láo, tôi biết cô muốn lừa tôi.

Tôi cho cô biết, tôi không tin, cô đừng nghĩ có thể kích động được tôi!”

Đỗ Nam gào thét, liều mạng giãy giụa, Kim Ân Hi dùng gối đè hắn ta xuống, Đỗ Nam đau đớn hét lên.

“Tôi lừa anh làm gì.

Chỉ cần lên mạng là anh có thể biết được chuyện này là thật hay giả, cha mẹ anh vì anh đi đến bước này, nhưng anh thì sao, đang làm cái gì chứ?”

“Là cô, đều là cô, nếu không phải do cô thì cha mẹ tôi cũng không rơi vào tình cảnh ngày hôm nay.

Thẩm Thanh Lan, đồ đàn bà độc ác, khốn kiếp, cô sẽ không được chết tử tế.

Còn cả anh cô, cha mẹ cô, ông cô, cả nhà các người sẽ không được chết tử tế, đều phải xuống địa ngục.

Thẩm Thanh Lan lạnh lùng nhìn hắn: “Tôi có chết hay không còn chưa rõ, nhưng anh nói sai rồi, Đỗ Nam.

Anh phải biết rằng, nếu tôi muốn anh chết thì tuyệt đối không phải chuyện gì khó, hơn nữa cũng chẳng cần tốn công tốn sức.

Dù sao thì một người bị bệnh tâm thần cũng không chịu nổi sự tra tấn của ốm đau, bệnh tật, lựa chọn kết thúc cuộc sống của mình là chuyện dễ hiểu.

Hiện tại, tôi không động đến anh, không phải vì tôi mềm lòng, mà là vì cha anh đã cầu xin tôi.”

“A...

aa! Cô lừa tôi, Thẩm Thanh Lan cô là đồ lừa đảo!”

Đỗ Nam gào thét, ra sức giãy giụa, nếu không phải không thoát được kìm kẹp của Kim n Hi, chỉ sợ bây giờ gã đã lao lên nuốt sống Thẩm Thanh Lan.

Thẩm Thanh Lan đứng dậy: “Anh nên nghĩ đến cha mẹ mình đi, nghĩ kỹ lại hành động của bản thân đi.”

Nói xong, cô toan đi ra khỏi phòng bệnh, Kim Ân Hi cũng buông Đỗ Nam ra, hắn ta vẫn nằm rạp trên đất.

“Thẩm Thanh Lan, cô đi chết đi!”

Thẩm Thanh Lan vừa ra đến cửa, sau lưng vang lên tiếng la hét, cô liền quay lại nhấc chân đạp cho Đỗ Nam một cú, khiến hắn ngã lăn sang một bên.

Trong tay Đỗ Nam cầm một cái ghế, vì cú đá này của Thẩm Thanh Lan mà nó đập thẳng lên người hắn.

Thẩm Thanh Lan lạnh lùng nhìn hắn rồi đi ra.

Bác sĩ nhanh chóng đi vào, vội vàng kéo Đỗ Nam lên.

“An, tên Đỗ Nam này chẳng hề biết hối cải, sớm muộn cũng trở thành một tai họa ngầm, chúng ta giải quyết hắn đi.”

Trên đường về Kim Ân Hi lạnh giọng nói.

Thẩm Thanh Lan do dự.

“Tớ biết cậu thông cảm cho cha hắn, nhưng bây giờ không thể giữ Đỗ Nam lại được nữa, hắn quá nguy hiểm.”

Mãi một lúc sau, Thẩm Thanh Lan mới gật đầu: “Được, nhưng mà để cho cha anh ta gặp anh ta một lần đã.”

“Được, chuyện này để tớ thu xếp.”

Kim Ân Hi nói.

Thẩm Thanh Lan về đến nhà, cũng không nói chuyện này với Phó Hoành Dật, cô ngồi bên nôi, nhìn con trai đang ngủ, thì thầm: “An An, trên đời này mẹ không mong mỏi điều gì hơn, chỉ hy vọng con vĩnh viễn được sống vui vẻ hoạt bát, lương thiện, cảm nhận được những điều tốt đẹp của cuộc sống này.”

Vì một khi đã rơi vào bóng tối, cho dù có cố gắng hướng đến ánh sáng bằng cách nào đi nữa thì cũng không thể rửa sạch những tội ác đã gây ra.

Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan sâu xa, nắm chặt bàn tay nhỏ mềm mại của An An.

Ban đêm, Phó Hoành Dật có thể cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của Thẩm Thanh Lan, anh yên lặng nhìn vào mắt cô: “Thanh Lan, em đang nghĩ gì thế?”

Thẩm Thanh Lan lắc đầu: “Hôm nay nhìn thấy dáng vẻ chết cũng không hối cải của Đỗ Nam, nhớ đến cha mẹ anh ta, trong lòng hơi cảm khái mà thôi.

Phó Hoành Dật, nếu có một ngày, An An cũng trở thành người thể này, vậy sẽ đáng sợ biết bao.”

Phó Hoành Dật khẽ cười: “Ngốc, nghĩ linh tinh.

An An tuyệt đối sẽ không trở thành người như vậy, em không có lòng tin vào gene của chúng ta sao.”

“Em không có lòng tin vào chính mình.”

Ánh mắt Phó Hoành Dật chợt sa sầm: “Nhớ đến quá khứ à?”

Thẩm Thanh Lan gật đầu: “Phó Hoành Dật, anh nói em có thể là một người mẹ tốt không?”

Phó Hoành Dật gật đầu khẳng định: “Có, em là một người mẹ tốt.

Thanh Lan, đừng nghĩ đến quá khứ nữa, đó đều là những chuyện mà không phải em muốn làm, em cũng đã rời xa cuộc sống đó rồi.”

“Không.

Thật ra em vẫn chưa, anh biết mà?”

Thẩm Thanh Lan nhìn thẳng vào mắt anh, chuyện của Hứa Nặc và Annie lần trước anh cũng biết rõ nhưng không nói ra.

Phó Hoành Dật che miệng Thẩm Thanh Lan: “Đừng nói nữa, Thanh Lan, người đặc biệt sẽ dùng những thủ đoạn đặc biệt, những chuyện này không phải chỉ mình em làm, chính anh cũng đã làm, mà anh còn là một người lính đấy thôi.”

Bộ đội đặc biệt giống như anh, làm việc trong khu vực xám, có một số việc thật sự không thể nói ra.

Thẩm Thanh Lan yên lặng nhìn Phó Hoành Dật, nhắm mắt, khi mở mắt, đáy mắt đã hiện vẻ trong trẻo tĩnh lặng như trước: “Phó Hoành Dật, em không sao.”

Phó Hoành Dật cúi đầu hôn lên trán cô một cái: “Đi ngủ thôi, ngủ ngon, bà xã.”

*** Vì cư dân mạng đã chuyển hướng ủng hộ sang Thẩm Thanh Lan và Ôn Hề Dao, cho nên cuối cùng Ôn Hề Dao cũng có thể đi làm trở lại bình thường.

Ở trong nhà mấy ngày, mặc dù ngày nào thư ký cũng đem những tài liệu quan trọng đến, nhưng vẫn có những cuộc họp cần cô trực tiếp tham gia.

“Mấy giờ tan làm, anh đến đón em?”

Thẩm Quân Dục hỏi.

“Buổi tối anh không cần chờ em đâu, em sẽ gọi điện bảo lái xe đưa em về, 7 giờ tối nay em có hội nghị quốc tế qua video, cần phải tăng ca ở công ty, không biết mấy giờ sẽ kết thúc.”

“Không sao, hôm nay anh cũng tăng ca, chờ anh xong việc sẽ đến đón em.”

Thẩm Quân Dục nói.

“Được, vậy em đi trước.”

Tám giờ tối, Ôn Hề Dao kết thúc cuộc họp, lấy điện thoại ra xem mới thấy hai cuộc gọi nhỡ của Thẩm Quân Dục.

Ôn Hề Dao vội gọi lại.

“Anh đang ở dưới sảnh công ty, đã về nhà được chưa?”

Giọng Thẩm Quân Dục ấm áp.

“Được rồi ạ, chờ em năm phút, em xuống ngay.”

Ôn Hề Dao nói.

Ôn Hề Dao nhanh chóng thu dọn bàn làm việc, sau đó đi xuống.

Nhưng vừa lên xe cô lại mở cửa xe đi xuống.

“Sao thế?”

Thẩm Quân Dục hỏi.

“Em quên một tài liệu quan trọng, sáng mai cần dùng đến, đêm nay em phải xem hết, anh đợi em năm phút, em lên lấy.”

“Được, không cần vội.”

Người trong công ty đã về gần hết, chỉ có mấy ánh đèn trong văn phòng vẫn sáng.

Ôn Hề Dao lấy được tài liệu trên bàn đi ra khỏi văn phòng, ánh đèn hàng lang bỗng nhiên tắt phụt.

Cô ấn nút gọi thang máy, nhưng có lẽ là mất điện nên thang máy cũng ngừng hoạt động, phòng làm việc của cô ở tầng mười sáu, xem ra đành phải đi bộ.

Tiếng giày cao gót vang lên trong hành lang, toàn thân ôn Hề Dao bỗng nhiên cứng đờ, tai giật giật, sau lưng mơ hồ có tiếng bước chân, bị tiếng giày cao gót của cô át đi.

Ôn Hề Dao không quay đầu, lập tức bước đi nhanh hơn, người phía sau cũng bước tăng nhanh tốc độ.

Lông tơ cả người Ôn Hề Dạo dựng đứng, giả vờ như không phát hiện ra mình bị bám theo, tiếp tục đi xuống tầng tiếp theo.

Đọc truyện chữ Full