DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 513

Bùi Nhất Ninh đợi người đi xa mới nhìn cánh tay Giang Thần Hi đang đặt trên vai mình, “Buông ra được chưa?”

Giang Thần Hi rút tay lại, im lặng nhìn Bùi Nhất Ninh, “Vì sao không giải thích?” Nếu Bùi Nhất Ninh nói mình là người nhà họ Bùi, chắc chắn người đàn ông đó sẽ không dám nói những lời quá đáng như vậy với cô. Dù sao, nếu ai đã tới đây thì cũng đều biết quan hệ thống gia giữa hai nhà Thẩm và nhà2họ Bùi. Bùi Nhất Ninh nhún vai, không quan tâm nói, “Có gì hay để nói chứ, gia thế nhà em chẳng liên quan gì đến chuyện em là ai cả. Vả lại, đó cũng chỉ là một kẻ không liên quan mà thôi.”

“Nhất Ninh, những kẻ như vậy thường xuyên đến quấy rầy em hả?” Giang Thần Hi chợt đau lòng hỏi. Bùi Nhất Ninh sững sờ, sau đó mới hiểu ý anh, cười khẽ, “Anh nghĩ nhiều rồi. Trong mắt anh, em yếu đuối lắm hả?” Trên5thực tế, nếu vừa rồi Giang Thần Hi không ra mặt thì cô cũng không để mình gặp phải chuyện gì, chút chuyện nhỏ này cô vẫn có thể tự giải quyết được. “Em không yếu đuối, nhưng em cũng không mạnh mẽ. Nhất Ninh, em chỉ là một người phụ nữ, cho dù em có mềm yếu thì có sao đâu? Để anh tới bảo vệ em không được sao?” Trái tim Bùi Nhất Ninh chợt rung động, cô nhìn người đàn ông trước mặt, đây là người6đầu tiên nói cô không yếu đuối nhưng cũng không mạnh mẽ. Trong mắt cô lấp lánh nước, cô cố gắng trừng mắt nhìn dưới đất, ra vẻ thoải mái nói, “May là chỉ có mình em nghe thấy lời này, nếu để bạn gái anh nghe được, nhất định sẽ ghen đấy.” “Anh không có bạn gái.” Giang Thần Hi liền đáp.

“Cô gái hôm nay đi cùng anh không phải bạn gái anh sao, em nghe mẹ anh giới thiệu với mọi người như vậy mà.” Giang Thần5Hi nghiêm túc nhìn vẻ mặt Bùi Nhất Ninh sống động trở lại, “Cô ấy không phải bạn gái anh, anh chưa từng thừa nhận. Nhất Ninh, em biết mà, anh đã có người mình thích. Tim của anh rất nhỏ, chỉ đủ chứa được một người.”

Bùi Nhất Ninh không thể hình dung được cảm giác trong lòng mình, nhưng không thể phủ nhận, vào lúc đó, cô đã rất xúc động, bên tai luôn có một giọng nói nói với cô, “Chấp nhận đi, chấp nhận Giang Thần3Hi đi. Nếu bỏ lỡ anh ấy, có thể cả đời này cô cũng sẽ không gặp được người đàn ông yêu cô đến vậy, huống hồ cô cũng yêu anh ấy mà?”

Ngay lúc Bùi Nhất Ninh định thuận theo suy nghĩ trong lòng mình thì lại có một giọng nói khác xuất hiện, “Bùi Nhất Ninh, không được. Giang Thần Hi còn có tương lai tốt đẹp hơn, anh ấy không nên ở cùng một người phụ nữ có danh tiếng xấu như cô, người khác sẽ đánh giá anh ấy thế nào? Hơn nữa, người nhà anh ấy sẽ không đồng ý chuyện của hai người đầu, chẳng lẽ cô nhẫn tâm khiến anh ấy và người nhà sống không vui vẻ sao?” Hai giọng nói luân phiên tranh cãi trong đầu Bùi Nhất Ninh, sắc mặt của cô tối sầm. Giang Thần Hi nâng cằm cô lên, buộc cô nhìn vào mắt anh, “Nhất Ninh, em cũng yêu anh đúng không?”

Bùi Nhất Ninh rất muốn gật đầu, nhưng làm thế nào cũng không dám. Ánh mắt cô hốt hoảng, dường như xuyên thấu thời gian quay về trường học.

Giang Thần Hi cúi đầu, định hôn lên môi Bùi Nhất Ninh, bên tai lại truyền đến giọng nói của bà Giang, “Thần Hi, con đang làm gì?” Bà thấy con trai chậm chạp chưa quay lại nên mới đi ra ngoài xem thử, ai ngờ lại nhìn thấy cảnh này. Bùi Nhất Ninh giật mình, vô thức đẩy Giang Thần Hi ra thì thấy bà Giang đang đứng cách đó không xa nhìn bọn họ.

Bùi Nhất Ninh gật đầu với bà Giang, đang định rời đi thì lại nghe thấy bà Giang nói, “Cô Bùi, hiện giờ Thần Hi đã có bạn gái, tôi hy vọng cô có thể giữ khoảng cách với Thần Hi.”

Vẻ mặt Bùi Nhất Ninh cứng đờ, khựng lại một chút rồi nhấc chân rời đi, “Di yên tâm.” “Mẹ, mẹ nói bậy bạ gì đó.” Giang Thần Hi gần như lên tiếng cùng lúc với Bùi Nhất Ninh. Bà Giang lườm Giang Thần Hi, quay lại thì thấy Bùi Nhất Ninh đã vào nhà. Giang Thần Hi muốn đuổi theo cô, nhưng bị bà Giang kéo lại, “Con muốn đi đâu?” Giang Thần Hi tức giận, “Mẹ, mẹ thật quá đáng.” “Mẹ quá đáng chỗ nào, mẹ chỉ nói sự thật. Con đang quen với Uyển Kiều, thì phải giữ khoảng cách với mấy cô gái khác.”

“Mẹ, con không hề qua lại với Uyển Kiều, mẹ hiểu rõ điều này nhất còn gì, vì sao lại còn nói như vậy? Rốt cuộc Nhất Ninh không tốt chỗ nào mà khiến mẹ ghét cô ấy đến thế?” Giang Thần Hi không hiểu, từ trước đến giờ mẹ anh là một người sáng suốt biết phân phải trái, vì sao những chuyện liên quan đến Bùi Nhất Ninh lại cố chấp đến vậy.

“Mẹ cũng muốn hỏi con xem nó có chỗ nào tốt mà đáng để con chết mê chết mệt vì nó như vậy? Thần Hi, mẹ không ghét Bùi Nhất Ninh. Nếu như không liên quan đến con, mà đứng từ góc độ của một người phụ nữ, mẹ còn rất khâm phục vì con bé đã can đảm sinh Hạo Hạo trong sự khinh bỉ, đàm tiểu của người khác, thậm chí còn nuôi dạy Hạo Hạo rất tốt. Nhưng Thần Hi à, con có thể làm bạn với nó, nhưng không được qua lại với nó. Nhà chúng ta không chấp nhận một người phụ nữ chưa lập gia đình mà đã có con về làm vợ, mẹ không muốn bị mọi người nói ra nói vào.”

Ánh mắt Giang Thần Hi hoàn toàn nguội lạnh, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, đây là dấu hiệu cho thấy anh đang cực kỳ tức giận.

“Mẹ, nếu như con nói, con nhất định phải ở bên Bùi Nhất Ninh thì sao?” “Con nhẫn tâm trơ mắt nhìn ba con đi tìm cái chết đúng không? Con biết sức khỏe ba con không tốt mà, ông ấy lại có tư tưởng cố chấp, truyền thống như vậy, nếu biết chuyện này, không phải sẽ tức chết sao?” Bà Giang rất thất vọng về Giang Thần Hi. Từ nhỏ đến lớn, đứa con trai này đều không nhọc bà phải quan tâm, cho dù trên phương diện học tập hay trong cuộc sống hằng ngày, đều rất ưu tú, điển hình là con trai nhà người ta. Nhưng bây giờ lại trở nên thế này khiến bà rất khó chịu, đồng thời trong lòng cũng bắt đầu hận Bùi Nhất Ninh.

“Con đã nói rõ với Uyển Kiều là con đã có người con thích, con sẽ không qua lại với cô ấy, mẹ bỏ ý định này đi. Cho dù con không ở bên Bùi Nhất Ninh thì con cũng không ở bên người khác.” Giọng nói của Giang Thần Hi rất bình tĩnh, tựa như đang nói một chuyện rất bình thường, nhưng chính sự bình tĩnh ấy lại khiến bà Giang càng tức giận và lo lắng.

“Thần Hi, con nghe mẹ nói.”

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con hiểu ý mẹ, con tôn trọng sự lựa chọn của mẹ, cũng xin mẹ tôn trọng quyết định của con.” Giang Thần Hi nói xong liền quay người rời đi. Bà Giang nhìn bóng lưng của con trai, muốn nói lại thôi. Giang Thần Hi đi tìm Bùi Nhất Ninh, đến nơi thì lại thấy cô đang ở cùng Thẩm Thanh Lan, “Nhất Ninh, anh có chuyện muốn nói với em.”

Bùi Nhất Ninh giương mắt nhìn anh, “Giữa chúng ta không có chuyện gì để nói cả.”

Giang Thần Hi khẩn cầu nhìn Thẩm Thanh Lan. Cô thức thời đứng dậy, “Hai người trò chuyện đi, em đi xem An An đã tỉnh chưa.” Bùi Nhất Ninh kéo tay cô, “Chị đi cùng em.”

Thẩm Thanh Lan nhìn Giang Thần hi bằng ánh mắt đáng thương, cô cũng không giúp được, để lại anh chán nản đứng đó. “Chị họ, vì sao chị không cho anh ấy một cơ hội?” Rõ ràng hai bên đều có tình, vì sao lại không bằng lòng cho nhau một cơ hội mà để hai người phải đắm chìm trong bể khổ: Vẻ mặt Bùi Nhất Ninh ảm đạm, “Thanh Lan, hôn nhân là chuyện của hai gia đình. Ba mẹ anh ấy không thích chị, sẽ không để anh ấy lấy chị. Chị cũng không muốn khiến anh ấy vì chị mà vứt bỏ gia đình mình. Sự lựa chọn như vậy, cho dù là anh ấy đồng ý, nhưng chị lại cảm thấy mình rất tàn nhẫn.”

Thẩm Thanh Lan nghe vậy thì khẽ giật mình. Thì ra vấn đề lớn nhất bây giờ không phải Bùi Nhất Ninh và Giang Thần Hi, mà là ba mẹ anh ấy.

“Chị họ, chị không thử làm sao biết được? Có lẽ ba mẹ anh ấy không phải là người không nói lý lẽ như chị nghĩ đâu?” Lúc này Thẩm Thanh Lan còn chưa biết chuyện Bùi Nhất Ninh vừa mới gặp bà Giang.

Bùi Nhất Ninh lắc đầu cười khổ, “Quên đi Thanh Lan, hôm nay là ngày lành tháng tốt, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, để sau này hãy nói.” Thẩm Thanh Lan có lòng tốt muốn giúp, nhưng chuyện này cô cũng lực bất tòng tâm, ba mẹ Giang Thần Hi không đồng ý cho họ ở bên nhau, đó là một vấn đề rất khó giải quyết, dù sao Hạo Hạo là tồn tại khách quan, quá khứ của Bùi Nhất Ninh không phải chỉ cần một hai cầu là có thể xóa bỏ được. “Mẹ, vừa rồi mẹ đi đâu vậy?” Hạo Hạo nhìn thấy mẹ mình thì liền nhào tới hỏi.

Bùi Nhất Ninh ôm cậu bé, “Mẹ có việc đi ra ngoài một chút, sao vậy?” Hạo Hạo lắc đầu, vẻ mặt thất vọng, “Haiz, con còn tưởng mẹ đi tìm chú Giang chứ.” Bùi Nhất Ninh nghe vậy, dở khóc dở cười nói, “Tuổi còn nhỏ mà cả ngày cứ suy nghĩ lung tung.” Hạo Hạo nghiêm túc, “Mẹ, mẹ đừng lúc nào cũng xem con như con nít, năm nay con đã năm tuổi, đã lớn rồi.” “Được rồi được rồi, con trưởng thành, là đàn ông nhỏ tuổi, vậy mẹ hỏi con, em trai tỉnh chưa?” Cô muốn nói sang chuyện khác.

Nhắc đến em trai yêu quý, quả nhiên lực chú ý của Hạo Hạo bị dời đi, “Em trai còn chưa tỉnh, nhưng em gái thì tỉnh rồi, dì Hiểu Huyên đang ở bên cạnh em ấy.”

Vừa nói chuyện, mấy người Thẩm Thanh Lan đã đi tới phòng trẻ em. Vu Hiểu Huyên vừa cho Quả Quả uống sữa xong. Thẩm Thanh Lan đi qua nhìn qua con trai. An An ngủ mê đến nỗi chảy nước miếng. Hạo Hạo thấy thế bèn rút tờ khăn giấy trên tủ đầu giường nhẹ nhàng lau cho em trai.

“Chị Nhất Ninh, sau này Hạo Hạo lớn lên, chắc chắn sẽ là một người đàn ông ấm áp.” Vu Hiểu Huyên thấy cảnh này, vừa cười vừa nói.

Bùi Nhất Ninh mỉm cười, có thể từ nhỏ đã sống trong gia đình không có bố nên Hạo Hạo rất hiểu chuyện, nhưng điều này ngoại trừ cảm động thì càng khiến cô thấy đau lòng hơn. “Dì, hôm nay cháu có thể ở lại nhà dì không? Ngày mai cháu muốn chơi với em trai.” Hạo Hạo lau nước miếng cho An An xong thì ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Lan. Thẩm Thanh Lan còn chưa kịp đồng ý, Bùi Nhất Ninh đã nói trước, “Ngày mai con còn đi học mà?”

Hạo Hạo vỗ đầu một cái, “Đúng ha, cháu quên mất, vậy chờ đến khi nào cháu không đi học, cháu có thể tới chơi với em trai không?”

Thẩm Thanh Lan cười gật đầu, “Đương nhiên được rồi, chờ ngày mai dì sẽ đi đón cháu tan học được không?” Đôi mắt Hạo Hạo sáng lấp lánh, vẻ mặt mong đợi nhìn Bùi Nhất Ninh, “Mẹ, được không?” Bùi Nhất Ninh dĩ nhiên đồng ý, “Ừm, nhưng con ở nhà dì phải biết nghe lời, chăm sóc tốt cho em trai, biết không?” “Dạ.” Hạo Hạo gật đầu liên tục.

Mà lúc này ở dưới lầu, có một vị khách không mời mà đến.

“Anh Phó, đã lâu không gặp” Ánh mắt Catherine chăm chú nhìn Phó Hoành Dật, vừa cười vừa nói.

Sắc mặt Phó Hoành Dật vẫn lạnh nhạt, “Cổ Catherine.”

Catherine mỉm cười, “Anh Phó, mấy ngày nay tôi đến thủ đô du lịch, đúng lúc nghe nói hôm nay là sinh nhật của con trai anh, cho nên mặt dày tới đây uống một ly rượu, anh không để tâm chứ?”

Người ta đã nói như vậy, Phó Hoành Dật khó mà nói mình để ý được, trên mặt anh càng lạnh lùng hơn, “Cổ Catherine cứ tự nhiên.” Catherine thấy thái độ lạnh nhạt của anh thì chỉ biết cắn môi, trong lòng càng tủi thân. Bởi vì chuyện hôn sự mà cô ta bị mẹ mình giam trong nhà, không cho phép đi ra ngoài. Cuối cùng cô ta đành phải chấp nhận cuộc hôn nhân ấy. Hiện giờ đính hôn với đối phương rồi, cô ta mới được tự do.

Mấy tháng này không được gặp Phó Hoành Dật, vừa mới được tự do, Catherine đã không kịp chờ đợi mà vội chạy tới thủ đô chỉ để gặp anh, nhưng thái độ của anh với cô ta vẫn lạnh lùng như vậy, không thèm liếc nhìn cô ta. Phương Đồng đứng cách đó không xa cũng biết Catherine, dù sao thì lần trước Vu Hiểu Huyên gọi điện đã từng kể cho cô về cô gái này. Nhìn thấy cảnh này, cô liền đi lên tầng trên tìm Thẩm Thanh Lan. Mặc cho Phó Hoành Dật vẫn hờ hững, Catherine không muốn bị anh lãng quên như vậy. Cô ta cầm ly rượu, “Anh Phó, hôm nay là sinh nhật của con trai anh, em chúc thằng bé sinh nhật vui vẻ.” Không ai đánh kẻ mặt cười. Người ta chúc con mình sinh nhật vui vẻ, Phó Hoành Dật không thể không nhận, đành chạm nhẹ ly rượu vào ly của cô ta rồi nhấp một ngụm. “Anh Phó, hôm nay anh không mặc quân trang nhưng nhìn vẫn rất có sức sống.” Catherine bắt đầu nói. Phó Hoành Dật thản nhiên nói, “Cảm ơn cô Catherine, bên kia còn có chuyện, tôi đi trước, cô cứ tự nhiên.” Dứt lời, anh liền đi đến chỗ của Hàn Dịch.

“Anh Phó.” Catherine gọi, nhưng Phó Hoành Dật đã đi mất.

Cô ta tức giận dậm chân, vẻ mặt ảo não. Cô ta ngàn dặm xa xôi chạy đến đây, kết quả người ta không thèm ngó ngàng đến mình, điều này khiến lòng tự trọng của Catherine tổn thương nghiêm trọng.

Thẩm Thanh Lan nghe Phương Đồng nói liền đi đến lan can tầng hai nhìn xuống thì thấy dáng vẻ thất vọng của Catherine khi nhìn bóng lưng rời đi của Phó Hoành Dật. Vu Hiểu Huyền cũng nhìn thấy cảnh này bèn tặc lưỡi lắc đầu, “Thanh Lan, không phải cậu nói cái cô Catherine là thiên kim tiểu thư của một gia tộc quyền thể ở Sydney sao? Tại sao lại làm chuyện xấu hổ đến mức không cần mặt mũi như thế, biết rõ người ta đã kết hôn, lại còn dám chạy tới nhà người ta, đó là do thấy cậu quá hiền sao?” Thẩm Thanh Lan nhếch môi, “Cậu nói đúng, cô ta chính là cảm thấy tớ quá dễ bắt nạt.” Bằng không sao lại dám chạy tới đây. “Haiz, con người bây giờ, thật sự là không thể nào hiểu được.” Vu Hiểu Huyên lắc đầu, bỗng nhiên vẻ mặt hưng phấn nhìn cô, “Thanh Lan, người ta đã chạy tới cửa, nếu chúng ta không làm chút gì thì không phải có lỗi với người ta đã dụng tâm không, chi bằng chúng ta tặng cho người ta một món quà đi.” Thẩm Thanh Lan nhìn dáng vẻ hưng phấn của Vu Hiểu Huyên, hơi hoảng hốt, vào lúc này Vu Hiểu Huyên và Kim Ân Hi vô cùng giống nhau, Kim Ân Hi cũng thích những chuyện chỉ sợ thiên hạ không loạn như thế này.

Ân Hi, rốt cuộc cậu đang ở đâu, vì sao không muốn gặp chúng tớ?

“Thanh Lan, cậu sao vậy?” Vu Hiểu Huyên huơ huơ tay trước mặt Thẩm Thanh Lan, cô mới hoàn hồn, bật cười lắc đầu, “Không sao, vừa rồi cậu nói tới đâu rồi?” Vu Hiểu Huyên lặp lại lần nữa, rồi nhìn Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, cậu thấy thế nào?” Thẩm Thanh Lan lắc đầu, cô thấy ý kiến của Vu Hiểu Huyên không hay lắm, “Cậu cứ yên tâm ngồi đây với Quả Quả và An An đi, không cần lo đến Catherine, cô ta chẳng làm được gì đâu.” Thấy Thẩm Thanh Lan không tán thành kế hoạch của mình, Vu Hiểu Huyên hơi thất vọng, “Haiz, Thanh Lan, tớ thật sự cảm thấy cô gái này thèm bị dạy dỗ.”

“Hiểu Huyên, cậu ngoan ngoãn một chút đi, hôm nay là tiệc sinh nhật mà Thanh Lan và ngài Phó tổ chức cho An An, nếu làm lớn chuyện này thì người mất mặt chính là Thanh Lan.” Phương Đông nói đầy ẩn ý. Vu Hiểu Huyên chợt vỗ đầu mình, “Ôi, xem cái đầu heo này của tớ này, người ta nói mang thai một lần ngốc ba năm, tớ đúng là ngốc đến hết thuốc chữa. Thanh Lan, cậu coi như tớ chưa từng nói gì nhé.”

“Cậu đâu phải vì mang thai mà ngốc ba năm, mà là chưa từng thông minh.” Phương Đông khinh bỉ.

Vu Hiểu Huyên lẩm bẩm một tiếng, lần đầu tiên không cãi nhau với Phương Đông, cô cũng cảm thấy vừa rồi mình quá ngu ngốc, ngượng ngùng nói, “À, tớ đi xem Quả Quả.”

Thẩm Thanh Lan nhìn dáng vẻ chạy trối chết của cô nàng thì bật cười. Phương Đông cũng cười theo, “Lúc nào cũng giống như trẻ con, nghĩ gì là muốn làm nấy.” “Như vậy mới tốt.” Thẩm Thanh Lan nói.

Phương Đông nhìn xuống dưới tầng, thấy Catherine định đi tới chỗ Phó Hoành Dật thì bĩu môi, “Nhưng mà Thanh Lan, người này quả thật khiến người ta vô cùng chán ghét.”

Thẩm Thanh Lan cũng nhìn thấy cảnh này, ánh mắt chợt rét lạnh, “Tớ xuống dưới chào hỏi khách khứa một chút.”

Phương Đồng đi theo Thẩm Thanh Lan.

Đọc truyện chữ Full