DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 520

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
Vì cứu Phó Hoành Dật nên Mạnh Lương bị thương nặng, tuy đã được điều trị nhưng vẫn để lại di chứng. Huấn luyện quân đội tiên phong cao gấp mấy lần quân đội bình thường, sau mấy tháng thì di chứng của Mạnh Lương bộc phát, lãnh đạo liên khuyên anh ta trở lại quân đội cơ sở. Dựa theo chiến công của anh ta, khi trở lại quân đội cơ sở thì anh ta vẫn sẽ có được một vị trí rất tốt.

Vậy mà Mạnh Lương lại từ chối kiến nghị của lãnh đạo, xin thuyên chuyển về quân khu thủ đô, lại còn muốn làm cấp dưới của Phó Hoành Dật, lãnh đạo bàn bạc rất lâu mới đồng ý yêu cầu của Mạnh Lương. “Chị dâu, đây là con trai của đội trưởng sao?” Tầm mắt Mạnh Lương rơi vào An An, đáy mắt sáng2rực.

Thẩm Thanh Lan mỉm cười gật đầu, “Đúng vậy, đã một tuổi rồi. An An, gọi chú đi con.”

An An đang cắn ngón tay mắt lớn trừng mắt nhỏ với Mạnh Lương, nghe lời của mẹ thì gọi: “Chú.” Giọng nói trẻ con như âm thanh của tự nhiên rơi vào tai Mạnh Lương.

“Cháu tên An An đúng không?” Mạnh Lương dịu giọng hỏi.

An An gật đầu. Mạnh Lương sờ sờ túi áo trên người nhưng chẳng có cái gì cả, bèn cười xấu hổ nói: “Chú quên mang quà ra mắt, chờ lát nữa chú bù cho An An, được không?” An An không biết quà ra mắt là gì, thấy có người hỏi mình được không, liền theo bản năng trả lời “được”. Mạnh Lương đem va ly vào phòng rồi mới rời đi, bây giờ cũng là lúc anh ta đang bận rộn, “Chị dâu, em6đi trước, đội trưởng nói buổi trưa sẽ về nấu cơm.”

“Được, cảm ơn anh.”

“Chị dâu, không cần khách khí như vậy.”

An An tò mò đánh giá căn phòng này, đây là chỗ ở mà quân khu phân cho người thân sĩ quan cấp cao, nội thất, thiết bị lắp đặt đơn giản, không thể so sánh với ở nhà. Có điều, An An không phải là một đứa bé yếu ớt, cho nên rất dễ thích ứng.

Thẩm Thanh Lan đặt An An xuống đất để tùy con chơi đùa, còn cô thì đi thu dọn đồ đạc. Lúc dọn xong đi ra thì nhìn thấy An An ngồi sát mép ghế sô-pha bổn mắt nhìn nhau với một con mèo.

Thẩm Thanh Lan hơi ngẩn người, sao ở đây lại xuất hiện một con mèo? Phó Hoành Dật nuôi? Cô lắc đầu, anh đâu có dư sức mà đi nuôi3một con mèo.

Cô nhìn thoáng qua cửa sân thượng đang mở, chắc là từ bên ngoài chạy vào.

Toàn thân con mèo trắng muốt, không có lẫn một sợi lông màu nào, không biết đây là mèo nuôi hay là mèo hoang, vậy mà không sợ người lạ, nhìn thấy Thẩm Thanh Lan mà cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi thu tầm mắt, tiếp tục mắt đối mặt với An An.

An An nghe tiếng bước chân, quay đầu nhìn thì thấy là mẹ mình. Cậu nhóc chỉ con mèo, “Mẹ, chó.” Trước đây, Sở Vân Dung cho cậu nhóc xem một ít hình ảnh động vật, cậu cũng biết tên vài con, nhưng lại không phân biệt được mèo và chó.

Thẩm Thanh Lan vẫy tay với An An, ý bảo cậu lại đây, cô lo mình đi tới sẽ làm kinh động con mèo, nếu con mèo sợ hãi cào9An An thì sẽ không tốt.

An An đi bạch bạch lung la lung lay lại chỗ Thẩm Thanh Lan đi, cô ngồi xổm người xuống nhìn con, thấy trên người con sạch sẽ thì an tâm. “Mẹ, chó.” An An nói lần nữa.

“Đó không phải là chó, đó là mèo.” Thẩm Thanh Lan sửa lại.

An An cái hiểu cái không nhìn Thẩm Thanh Lan, cô tiếp tục giải thích: “Chó lớn hơn mèo.”

“Mèo.”

“Đúng vậy, đây là mèo, không phải chó.” Con mèo trắng kia thấy An An đi rồi thì chạy ra ngoài từ cửa sân thượng. An An chỉ vào bóng con mèo đang chạy, kêu lên: “Chạy, mẹ chạy.” “Mèo con về nhà, nó đói bụng nên phải về nhà.” Thẩm Thanh Lan dỗ con trai. An An hiểu ý chữ “đói”, biết mèo về nhà ăn cơm thì bèn buông tay xuống kéo góc áo Thẩm4Thanh Lan, muốn cô cùng mình chơi xếp khối gỗ. Lúc Phó Hoành Dật trở lại, anh thấy hai mẹ con đang ngồi dưới đất chơi xếp gỗ. Mạnh Lương cầm vài cái túi lớn đi sau Phó Hoành Dật, trong đó có một túi nguyên liệu nấu ăn lớn.

Những thứ này đều là chuẩn bị cho Phó Hoành Dật.

“Ba, mèo.” An An nhìn thấy ba, nôn nóng muốn chia sẻ chuyện hôm nay mình gặp con mèo. Phó Hoành Dật nghe mà không hiểu ra sao, Thẩm Thanh Lan giải thích cho anh nghe, anh nhíu mày nói: “Tại sao trong khu người nhà lại có mèo?” Bình thường anh không thấy ai nuôi mèo.

“Có lẽ là mèo hoang.” Thẩm Thanh Lan tùy ý nói, chỉ là lông con mèo đó quá thuần. Bỏ qua những suy nghĩ này, Thẩm Thanh Lan nhìn mấy cái túi trong tay Mạnh Lương, “Sao mua nhiều đồ như thế?”

“Em không biết chị dâu thích ăn cái gì nên mua hơi nhiều, em để đồ ở đây trước.” Mạnh Lương buông đổ xong liền chuẩn bị rời đi, Thẩm Thanh Lan gọi anh ta lại, “Chờ đã, buổi trưa ở lại đây ăn cơm đi, nhiều món ăn như vậy, tôi và Hoành Dật không ăn hết.” Bây giờ có đến căn tin cũng không còn thức ăn ngon.

Mạnh Lương nhìn về phía Phó Hoành Dật. Anh bèn nói: “Vào giúp tôi nấu ăn.” Mạnh Lương đáp vâng, cầm đồ đi vào phòng bếp. Lúc ăn cơm, Phó Hoành Dật vừa ăn vừa đút cơm cho An An. Mạnh Lương thỉnh thoảng nhìn về phía anh, thật sự là hình tượng người ba tốt ở nhà của anh kém hơn anh của quá khứ trong mắt anh ta nhiều.

Phó Hoành Dật dửng dưng liếc Mạnh Lương, “Ăn cơm của cậu đi.” Mạnh Lương lập tức cụp mắt, cúi đầu nhìn bát của mình, xới vài đũa cơm. Cơm nước xong, Mạnh Lương chủ động rửa bát. Thẩm Thanh Lan thầy Phó Hoành Dật chơi cùng An An thì bèn đi vào phòng bếp cắt trái cây rồi mang ra. Mạnh Lương không khách sáo, ngồi ăn trái cây.

“Chị dầu, lần này chị ở lại bao lâu?” “Một tuần, sao vậy?”

Mạnh Lương cười trừ, “Cũng không có gì, chỉ là nhớ tới trước đây nghe Cố Dương khen tài bắn súng của chị, em vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy, lần này có cơ hội nên muốn lãnh giáo chị dâu...”

Ánh mắt Thẩm Thanh Lan lóe lên, “Tài bắn súng của Hoành Dật giỏi hơn tôi.” “Chị dâu đừng khiêm tốn, Cổ Dương khen với em nhiều lần tài bắn súng của chị không kém đội trưởng bao nhiêu cả.” Ánh mắt Mạnh Lương rất sáng, trong đó mang theo sự sùng bái. Thẩm Thanh Lan đã từng biểu diễn bắn súng một lần cho Cổ Dương xem, không ngờ thằng nhóc này lại nói với người khác. Cô thầm nghĩ lần sau gặp nhất định phải trị cậu ta. “Chị dâu, được không?” Thẩm Thanh Lan có thể nói không được sao? Hình như Mạnh Lương nhìn ra Thẩm Thanh Lan muốn từ chối nên đề nghị: “Chị dâu, chắc là chị và đội trưởng chưa từng so tài bắn súng, hay là hai người thử so một lần?”

Trước đây Thẩm Thanh Lan nhiều lần muốn cùng Phó Hoành Dật so xem thân thủ của ai mạnh hơn nhưng vẫn không có cơ hội, bây giờ nghe Mạnh Lương đề nghị, cô hơi động lòng. Mặc dù Phó Hoành Dật đang chơi cùng con trai, nhưng anh cũng nghe được lời nói của Mạnh Lương. Thấy ánh mắt nóng lòng của Thẩm Thanh Lan là biết cô muốn thử, Phó Hoành Dật bèn nói: “Chiều nay anh không bận, chi bằng chúng ta thử xem?”

Khóe môi Thẩm Thanh Lan hơi nhếch lên, cố gật đầu. Có rất nhiều hạng mục so tài, Thẩm Thanh Lan chọn bắn súng và cận chiến.

“So thế nào?” Thẩm Thanh Lan cầm một cây súng lục, vuốt vuốt. Cô chơi thứ này từ nhỏ, so kiểu nào cũng đều giống nhau.

“Em muốn so thế nào?” Phó Hoành Dật cũng tùy cô. “Hay là để em chọn?” Mạnh Lương thấy bộ dạng nhường qua lại của hai người thì nhỏ giọng hỏi. Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật không có ý kiến. Mạnh Lương chọn bịt mắt lắp ráp súng ống và bắn bia di động. Thẩm Thanh Lan nhìn Phó Hoành Dật, nhỏ giọng nói bên tai anh: “Nếu anh dám nhường em thì ba tháng không cho phép lên giường em.” Phó Hoành Dật bất đắc dĩ, vừa rồi anh định chơi bừa một chút để làm vợ vui lòng. Nhưng vì đã ra lệnh rồi, vì một tương lai không phải ngủ ở phòng sách, anh phải dốc hết sức.

“Nếu anh thắng thì có thưởng gì?” Phó Hoành Dật nhân cơ hội đòi chiến lợi phẩm.

Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt liếc anh, “Đợi anh thắng rồi nói.”

Phó Hoành Dật nở nụ cười xấu xa.

Hai người lần lượt bị bịt mắt, “Đội trưởng, chị dâu, bây giờ trước mặt hai người là một đống linh kiện súng ống bị tháo dỡ, trong đó chỉ đủ lắp ráp một cây súng hoàn chỉnh. Ai trong hai người lắp ráp hoàn chỉnh, đồng thời chính xác trước thì sẽ thắng.” Mạnh Lương thông báo quy tắc so tài. Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật gật đầu, sau khi Mạnh Lương hô bắt đầu. Thẩm Thanh Lan không vội lắp ráp mà sờ hết tất cả linh kiện trên bàn một lần, trong lòng đã có tính toán. Lúc đầu, Mạnh Lương thấy Thẩm Thanh Lan chậm chạp không bắt đầu thì sốt ruột, lại thấy cô bắt đầu lắp ráp, trông cứ như cô không hề bị bịt mắt, đặt chính xác vị trí từng linh kiện. Mạnh Lương nhìn Thẩm Thanh Lan rồi lại nhìn Phó Hoành Dật. Anh lắp ráp rất nhanh, nhưng nếu so ra thì tốc độ của anh vẫn còn chậm hơn Thẩm Thanh Lan một chút.

Hai người gần như là hoàn thành cùng lúc. Mạnh Lương nhìn đồng hồ bấm giây, đều là bốn mươi chín giây, “Đội trưởng, chị dâu, hai người hòa nhau” Mạnh Lương nuốt nước miếng, sùng bái nói.

Thẩm Thanh Lan nhìn thoáng qua cây súng trong tay Phó Hoành Dật. Loại súng này giống súng trên tay cô, “Tăng thêm độ khó?”

Phó Hoành Dật thấy Thẩm Thanh Lan có hứng thú thì tất nhiên là đồng ý. Điểm khác biệt của lần so tài này là bên trong đống linh kiện có vài món vô cùng giống nhau, chỉ cần lắp ráp nhầm một linh kiện là sẽ thất bại. Mà lần này, Thẩm Thanh Lan chậm hơn Phó Hoành Dật hai giây. “Anh thắng” Phó Hoành Dật nói đầy ẩn ý. “Mới ván đầu tiên.” Thẩm Thanh Lan rất bình tĩnh.

Lúc này, sự sùng bái của Mạnh Lương dành cho Thẩm Thanh Lan đã chảy không ngừng như nước hoàng hà. Bây giờ anh ta có thể hiểu vì sao mỗi lần Cổ Dương nhắc tới Thẩm Thanh Lan là lại như nhắc tới thần tượng vậy. Anh ta nghĩ mình cũng đã bị lôi kéo, trở thành fan của cô rồi.

Hạng mục thứ hai là bắn bia di động. Để tăng độ khó, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật lại bịt mắt.

Bây giờ bọn họ không ở quân khu mà đang ở một câu lạc bộ bắn súng cách quân khu không xa. Lúc này, bọn họ không chú ý tới trên tầng hai có mấy người đang chăm chú quan sát bọn họ. Người đàn ông trung niên dáng người cao ngất trong đám người chỉ vào Thẩm Thanh Lan, hỏi: “Cô gái đó là ai?” Đứng bên cạnh người đàn ông trung niên là lãnh đạo cấp trên của Phó Hoành Dật, “Là vợ của Phó thiếu tướng, cháu gái của Thẩm tướng quân.” Người đàn ông kia nhíu mày, “Chẳng phải cháu gái của Thẩm tướng quân là họa sĩ sao? Tên Thanh Thu gì đấy.” “Đúng là cô ấy, bây giờ tôi mới biết thân thủ của cháu gái Thẩm tướng quân lợi hại như vậy.”

Người đàn ông tán thành gật đầu, “Đúng vậy, thân thủ của cô ấy không kém đám bá vương hoa Lâm Tiêu bao nhiêu.” “Tôi thấy mạnh hơn một chút, nếu chỉ nói về tài bắn súng.” Cấp trên của Phó Hoành Dật nhìn Thẩm Thanh Lan, vô cùng nghiêm túc nói, dù sao ông cũng chưa thấy những năng lực khác của Thẩm Thanh Lan, tất nhiên không thể tùy tiện kết luận. “Là một hạt giống tốt, đáng tiếc.” Người đàn ông kia tiếc nuối nói, anh em nhà họ Thẩm không tệ. Nhớ năm xưa Thẩm Quân Dục tham gia tuyển chọn tân binh, năng lực các hạng đều đứng đầu, nhưng anh lại lựa chọn rời khỏi, thậm chí còn chạy đi làm kinh doanh.

Bây giờ thấy Thẩm Thanh Lan, người đàn ông kia đảo mắt, trong đầu đã có suy nghĩ.

Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đến đây so tài vì không muốn cho quân nhân quân khu chú ý đến cô, lại không ngờ rằng người tính không bằng trời tính, bị lãnh đạo lớn nhất quân khu thấy được. Kết thúc trận thi đấu thứ hai, Thẩm Thanh Lan thắng Phó Hoành Dật, cô cười nhạt nhìn anh nói: “Bây giờ thì hòa rồi.”

Ván đầu tiên Phó Hoành Dật thắng, ván thứ hai Thẩm Thanh Lan thắng, bây giờ thì phải xem ván thứ ba rồi.

Ván thứ ba là cận chiến, ánh mắt Mạnh Lương phát sáng, giơ ngón tay cái lên với Thẩm Thanh Lan, “Chị dâu, lợi hại, xin nhận một lạy của tôi.” Phó Hoành Dật lợi hại, Mạnh Lương không hề cảm thấy bất ngờ, bởi vì đó là Phó Hoành Dật. Thế nhưng Thẩm Thanh Lan lại có thể cân sức ngang tài với Phó Hoành Dật, đây quả thật là một điều thần kỳ. Dù sao thì trong mắt Mạnh Lương, Thẩm Thanh Lan cũng đã là vô địch.

“Chị dâu, ai dạy chị bắn súng vậy? Thật lợi hại!” Mạnh Lương sùng bái, ánh mắt chỉ thiếu nước biển thành ngôi sao. Thẩm Thanh Lan đổ mồ hôi, cô không thể nói thật được. Vì vậy, cô đành đẩy hết công lao lên người Thẩm lão gia. Mạnh Lương hiểu ra, gật đầu liên tục, “Thì ra là Thẩm lão tướng quân dạy, chẳng trách chị lợi hại như vậy.”

“Bốp bốp bốp!” Tiếng vỗ tay vang lên, ba người nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy hai người đàn ông dáng người cao ngất đang đi về phía bọn họ.

Đọc truyện chữ Full