DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 534

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
“Anh có thể không khỏe chỗ nào chứ, anh là tam thiếu gia của gia tộc Creamer mà. Chẳng lẽ em còn lo tôi bị người khác bắt nạt sao? Daniel cười đùa.

“Daniel, anh biết em đang nói gì mà.”

Daniel im lặng, sau đó nhếch môi, “Thanh Lan, anh ổn. Anh sẽ mãi mãi chờ cô ấy về. Anh tin cô ấy nhất định sẽ quay về tìm anh.”

“Nếu như...”

“Thanh Lan, không có nếu như gì cả. Anh tin cô ấy nhất định sẽ quay về tìm anh.” Daniel kiên định nói. Thẩm Thanh Lan bỗng cười, biết trước kết quả sẽ như vậy mà. Cô nghiêm túc nói, “Daniel, nếu vẫn không thể tìm được Ân Hi, hoặc khi trở về Ân Hi đã không còn là Ân Hi mà anh biết khi xưa, thì anh định làm thế nào?”

Ánh mắt Daniel lập tức2thay đổi, “Thanh Lan, có phải em đã có tin gì rồi hay không?” Câu nói của Thẩm Thanh Lan rõ ràng có ý khác.

“Daniel, anh trả lời em trước đi.”

Daniel cười nhạt, “Thanh Lan, em hiểu anh mà, dù Ân Hi có như thế nào thì cô ấy vẫn là Ân Hi của anh.” Anh nhìn thẳng vào mắt Thẩm Thanh Lan, ánh mắt đong đầy tình cảm, ngân ngấn lệ, “Thanh Lan, hãy giúp anh chuyển lời với cô ấy, anh vẫn đợi cô ấy. Dù là một tháng, một năm, năm năm, mười năm hay hai mươi năm, anh vẫn sẽ ở đây đợi cô ấy về.”

Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Được.”

Chỉ một chữ vô cùng đơn giản đã trả lời cho suy đoán của Daniel, nước mắt anh lập tức tuôn rơi, trái tim bị treo lơ lửng mấy tháng qua6rốt cuộc cũng dần buông xuống. Anh sẽ không hỏi cô ấy đang ở đâu, cũng sẽ không hỏi bây giờ cô ấy có khỏe không. Chỉ cần cô ấy còn sống thì đã là một tin tức vô cùng tốt đối với anh rồi. Cô ấy không muốn gặp anh vậy thì anh sẽ chờ cho đến khi cô ấy đồng ý gặp anh. “Daniel, hai năm.” Thẩm Thanh Lan cho anh một thời hạn.

Đôi tay đặt trên đùi Daniel run nhẹ, đó là vì kích động, nhưng anh chỉ cười nói, “Được.” Thẩm Thanh Lan ở lại nước Y nửa tháng. Sau khi xác định tâm trạng của Kim Ân Hi đã hoàn toàn ổn định cô mới về nước. Trong nửa tháng này, An An được Andrew đưa đi chơi gần nửa nước Y, có thể nói là chơi đến quên đường3về. Trước khi rời nước Y, cậu nhóc còn quyến luyến không nỡ rời xa Andrew. “Andrew, nếu rảnh thì hãy đến thủ đô tìm em nhé.” Thẩm Thanh Lan nói.

Andrew nựng bàn tay bé nhỏ của An An, “Được, đến khi Sicily tỉnh lại bọn anh sẽ cùng đi thăm em, cả Ân Hi nữa.” Gần đây rốt cuộc bệnh tình của Sicily cũng có chút tiến triển. Eden nói nếu cứ như thế thì Sicily sẽ có thể tỉnh lại. Đối với thẩm Thanh Lan mà nói thì đây là một tin cực kỳ tốt.

Mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng rất tốt, nên tâm trạng của Thẩm Thanh Lan cũng tốt hơn rất nhiều, ngay cả nụ cười trên mặt cũng rạng rỡ hơn.

Khi Phí Hoành Dật gọi điện cho Thẩm Thanh Lan cũng có thể nghe ra được tâm trạng9của cô rất tốt. “Đây đúng là những tin tức tốt lành.” Phó Hoành Dật cũng rất vui khi nghe được những tin này. Dù là Sicily hay Kim Ân Hi đều là những người bạn rất quan trọng của Thẩm Thanh Lan, bọn họ sống tốt, thì cô mới có thể hạnh phúc. “Vâng. Phó Hoành Dật, em hy vọng tất cả mọi người đều có thể khỏe mạnh, có được hạnh phúc của riêng mình, chứ không phải là chỉ mỗi mình em sống hạnh phúc.” Phó Hoành Dật khẳng định, “Sẽ như thế mà. Anh có biết một bác sĩ chuyên nghiên cứu chữa trị các vết thương vì bị bỏng. Trước đây vị chuyên gia này luôn bận rộn nghiên cứu một hạng mục y học nên không liên lạc được. Gần đây anh mới liên lạc được với ông ấy,4hôm nào em hãy kể về bệnh tình của Kim Ân Hi cho ông ấy nghe, biết đâu ông ấy sẽ có thể giúp được.”

“Vâng.”

Thật ra khi vừa biết tình trạng của Kim Ân Hi, anh đã luôn tìm cách liên lạc với vị chuyện này, nhưng anh lại không quen biết ông, nên nếu muốn gặp thì phải tốn rất nhiều công sức. Khó khăn lắm mới biết được vị chuyên gia này có tính tình rất kỳ quái, chỉ làm những việc mình thích, hơn nữa bình thường cũng rất xuất quỷ nhập thần, rất khó gặp. Anh phải mất một thời gian rất lâu mới có thể khiến đối phương đồng ý chữa trị cho Kim Ân Hi.

Sau khi Thẩm Thanh Lan gặp được vị chuyên gia kia, thì cô liền giới thiệu cho Eden. Hai người họ lập tức tiến hành thảo luận về bệnh tình của Kim Ân Hi, những chuyện còn lại cô không thể giúp được, cho nên không tham dự nữa. Lúc này, Thẩm Thanh Lan mới bắt đầu chuẩn bị cho buổi triển lãm tranh của cô. Buổi triển lãm lần này có quy mô rất lớn, không chỉ trưng bày những tác phẩm mới của cô, mà còn có mấy tác phẩm trước đây đã đạt giải của cô.

Khách mời trong lễ khai mạc triển lãm tranh là những nhân vật được có tiếng trong giới hội họa. Đều do Thẩm Thanh Lan đích thân mời. Buổi triển lãm tranh của Thẩm Thanh Lan dự định sẽ khai mạc vào tháng mười một, có điều nửa tháng trước khi bắt đầu, lại xảy ra một chuyện cô mà cô không ngờ tới. Quay về thời điểm giữa tháng chín. Sau khi nói chuyện cùng Bùi Nhất Ninh, Thôi Trạch Vũ luôn cảm thấy con trai của cô chính là con của Đoạn Lăng. Chỉ khổ nỗi không có chứng cứ, sau đó anh liền nghĩ cách giám định ADN. Hiện giờ Đoạn Lăng đang ở nhà anh nên không khó để thu thập mẫu vật của anh ta, chỉ khó ở chỗ anh không biết con trai của Bùi Nhất Ninh là ai.

Bùi Nhất Ninh bao bọc con trai mình quá kỹ, người ngoài chỉ biết cô có con nhưng dáng vẻ con trai của cô chưa từng được công khai.

Thôi Trạch Vũ cho người đi điều tra về con trai của Bùi Nhất Ninh, kết quả chỉ điều tra được nhà trẻ nơi Hạo Hạo học.

Hạo Hạo là một đứa bé vô cùng thông minh, dù chỉ mới đi nhà trẻ nhưng cậu bé đã có kiến thức của học sinh tiểu học năm ba. Nếu không phải vì Bùi Nhất Ninh hy vọng con trai có thể sống như một đứa bé bình thường, không cho cậu bé nhảy lớp, thì có lẽ bây giờ Hạo Hạo đã học tiểu học năm thứ ba rồi.

Khi Bùi Nhất Ninh đi làm thì Hạo Hạo đều do Sở Vấn Cân đón. Hôm nay bà vừa ra khỏi nhà thì phát hiện quên mang theo điểm tâm cho Hạo Hạo, cho nên đến muộn hơn so với thường ngày một chút. Hạo Hạo nghe cô chủ nhiệm nói bà ngoại sẽ đến đón mình hơi muộn, nên ngoan ngoãn ngồi trong lớp học chờ Sở Vân Cẩn đến. Giáo viên chủ nhiệm thấy cậu bé ngoan ngoãn ngồi một mình chăm chú đọc sách nên rời đi. “Bạn nhỏ, cháu có biết Bùi Hạo không?” Ngoài cửa truyền đến một giọng nam. Hạo Hạo ngẩng đầu lên khỏi quyển sách, nhìn về phía người đó, là một chú cao lớn. “Cháu là Bùi Hạo đây, chú à, chú tìm cháu có việc gì không?” Hạo Hạo lễ phép nói. Thôi Trạch Vũ đã nhìn thấy ảnh của Hạo Hạo nên tất nhiên biết cậu bé, vừa rồi anh chỉ cố ý hỏi vậy thôi. “Thì ra cháu là Bùi Hạo à? Chào cháu, chú là đồng nghiệp của mẹ cháu, chú tên Thôi Trạch Vũ. Cháu có thể gọi chú là chú Thôi.” Thôi Trạch Vũ cười gần gũi thân thiện.

Hạo Hạo nhìn anh, “Chú Thôi, chú tìm cháu có việc gì ạ?”

“Là thế này, hôm nay mẹ cháu có việc bận, nên bảo chú đến đón cháu về nhà.”

“Nhưng bà ngoại cháu sắp đến rồi.” Bùi Hạo không mắc lừa. Mẹ cậu bé đã dạy không được đi theo người lạ. Thôi Trạch Vũ lại cười nói, “Đúng vậy, nhưng bây giờ bà ngoại cháu cũng có việc bận rồi, không thể đến đón cháu, cho nên mới bảo chú đến đón cháu này.” Hạo Hạo nghi ngờ nhìn Thôi Trạch Vũ, “Vậy chú Thôi à, chú gọi điện thoại cho mẹ cháu đi, để cháu nói với mẹ một tiếng.”

Nét mặt Thối Trạch Vũ cứng đờ, không ngờ nhóc con năm tuổi này lại khó gạt như vậy. Chẳng lẽ trẻ con bây giờ đều như vậy sao? Những nhóc con nhà anh đã bảy tuổi, kết quả người ta chỉ dùng một cây kẹo nó đã đi theo người ta rôi.

Thôi Trạch Vũ nhìn nhóc con trước mắt. Hạo Hạo cũng đang mở to mắt tò mò nhìn anh. Theo tài liệu anh điều tra được thì bình thường Hạo Hạo còn theo học một vài lớp năng khiếu, giỏi nhất là đàn piano, đã học đến trình độ trung cấp. Thư pháp cũng vậy, và còn cả hội họa nữa.

Thôi Trạch Vũ nghĩ tới đây mà hoảng hốt, so với Hạo Hạo thì nhóc con nhà anh đúng là một thằng bé ngốc rồi.

Nếu Hạo Hạo thật sự là con trai của Đoạn Lăng thì Thôi Trạch Vũ nghĩ mình nhất định sẽ ganh tỵ chết mất.

“Hạo Hạo à, bây giờ mẹ cháu đang họp, chúng ta không thể làm phiền mẹ cháu được. Trước tiên cháu hãy theo chú, chú dẫn cháu đi ăn KFC, sau đó đưa cháu về nhà, có được không?” Hạo Hạo lắc đầu, “Chú à, mẹ cháu nói trừ khi người quen đến đón cháu, bằng không cháu không được đi theo bất cứ ai cả. Nếu như cháu đi, mẹ cháu không tìm được cháu thì sẽ rất đau lòng.”

Thôi Trạch Vũ thấy Hạo Hạo hiểu chuyện như vậy, trong lòng lại cảm thấy vô cùng tiếc. Nếu Đoạn Lăng biết mình có một đứa con thông minh thế này thì nhất định sẽ hối hận vì lựa chọn năm xưa.

“Ha ha, đúng là một đứa bé ngoan. Thật ra chứ không phải là người mà mẹ cháu bảo đến đón cháu. Nhưng chú thật sự là đồng nghiệp của mẹ cháu. Chú thường hay nghe mẹ cháu nhắc về cháu, khen cháu thông minh. Chú muốn đến xem thử có phải cháu thông minh thật hay không, cho nên vừa rồi chủ chỉ đùa với cháu thôi. Cháu không trách chú chứ?”

Đôi mày của Hạo Hạo nhíu chặt nhưng rất nhanh lại giãn ra, rồi như một ông cụ non vỗ vai anh, “Được rồi, lần này cháu sẽ tha thứ cho chú.”

Thôi Trạch Vũ dở khóc dở cười, “Vậy chú cùng cháu ở đây chờ bà ngoại cháu đến đón cháu nhé, có được không?” Anh biết Hạo Hạo không phải là đứa bé dễ bị gạt nên thay đổi chiến lược.

Hạo Hạo nghĩ chỉ cần mình không rời khỏi phòng học thì sẽ không có việc gì, nên gật đầu.. Thôi Trạch Vũ đi tới, ngồi xuống cạnh Hạo Hạo, lúc này mới phát hiện cậu bé đang đọc một quyển truyện chữ. Anh không khỏi tò mò hỏi, “Cháu xem có hiểu mấy chữ trong sách này không?” Hạo Hạo nhìn anh bằng ánh mắt lạ lùng, “Trên này có ghép vần, mẹ cháu đã dạy cháu, sao cháu lại không hiểu chứ?”

Thôi Trạch Vũ lại thấy sốc lần thứ n. Nhóc con nhà anh năm nay vừa lên năm nhất tiểu học, vẫn đang học ghép vần, kết quả nhóc con trước mắt này cũng đã học xong cách ghép vần và biết đọc chữ. Không so sánh sẽ không tổn thương, lần đầu tiên Thối Trạch Vũ cảm nhận sâu sắc câu nói này.

“Hạo Hạo giỏi quá.” Thối Trạch Vũ sờ đầu Hạo Hạo. Cậu bé cau mày nhưng không nói gì. Đột nhiên cậu bé kêu lên một tiếng rồi ôm đầu, ấm ức nhìn Thôi Trạch Vũ, “Chú, chú làm gì vậy?” Thôi Trạch Vũ tỏ ra vô tội, “Chú vừa thấy trên đầu cháu bị dính bẩn, định phải giúp cháu, không ngờ lại bất cẩn làm đứt tóc cháu. Cháu đau à? Xin lỗi, là chú không tốt.” Anh vừa nói vừa bỏ cọng tóc trong tay vào túi.

Hạo Hạo tuy không vui nhưng người ta đã xin lỗi mình, nên cậu bé không tính toán nữa. Cậu bé luôn là một đứa trẻ rộng lượng, “Không sao đâu chú. Mẹ cháu nói biết sai thì sửa chính là một đứa bé ngoan.” “Chú cứ nghe cháu nhắc về mẹ cháu, vậy ba cháu đâu?” Thôi Trạch Vũ dò hỏi. Ánh sáng trong mắt Hạo Hạo nhạt đi, “Cháu không có ba. Mẹ cháu nói ba cháu đã đến một nơi rất xa, không biết lúc nào mới trở về.” “Cháu chưa từng gặp ba cháu sao?”

Hạo Hạo lắc đầu, “Chưa ạ.”

Thối Trạch Vũ lại lần nữa chắc chắn về suy đoán của mình hơn. Anh đang định hỏi tiếp thì nghe ngoài cửa có giọng nói của phụ nữ trẻ tuổi, nói vào, “Hạo Hạo, bà ngoại cháu đến đón cháu này.”

Hạo Hạo quay ra nhìn rồi lập tức đeo ba lô của mình lên, đi hai bước cậu bé dừng lại hỏi, “Chú, chú không đi theo cháu sao?” Thôi Trạch Vũ xua tay, mỉm cười, “Bây giờ chú phải về nhà, lần sau sẽ đến nhà tìm cháu.” Giáo viên chủ nhiệm khó hiểu nhìn Thôi Trạch Vũ, “Thưa anh, xin hỏi anh là ai vậy? Sao anh lại vào đây được?”

Thôi Trạch Vũ mỉm cười ấm áp, trả lời vô cùng bình tĩnh, “Tôi là đồng nghiệp của mẹ Hạo Hạo, tên Thối Trạch Vũ. Mẹ cháu bảo tôi đến chơi với cháu một lúc, chờ bà ngoại cháu tới đón.”

Giáo viên chủ nhiệm cảm thấy lời giải thích này hơi kỳ lạ nhưng cũng không nói gì liền dẫn Hạo Hạo đi. Sở Vân Cẩn vẫn đang chờ ở dưới sân trường.

Buổi tối về đến nhà, Hạo Hạo kể cho Bùi Nhất Ninh nghe chuyện mình đã gặp một chú rất kỳ lạ. “Chú ấy tên gì? Dáng vẻ thể nào?” Bùi Nhất Ninh hỏi. Hạo Hạo nghiêm túc trả lời, “Chú ấy nói chú ấy tên Thôi Trạch Vũ, dáng người rất cao và cũng khá đẹp ạ. Chú ấy còn gạt con, nói mẹ bảo chú ấy đến đón con, nhưng con không mắc lừa.” Cậu bé hơi đắc ý. Tâm trạng của Bùi Nhất Ninh lập tức trở nên nặng nề, lại dịu dàng hỏi, “Hạo Hạo giỏi quá. Sau này cũng phải thể nhé, không thể đi theo người lạ, biết chưa? Chú ấy có nói với con gì nữa không?” Hạo Hạo thuật lại toàn bộ cuộc đối thoại của mình với Thời Trạch Vũ cho Bùi Nhất Ninh nghe. Trí nhớ của cậu bé rất tốt, kể không sót câu nào.

Ánh mắt Bùi Nhất Ninh sa sầm, hiểu ra mục đích của Thôi Trạch Vũ, trong lòng vô cùng chán ghét trước sự đeo bám của anh, “Hạo Hạo, sau này nếu chú ấy lại đến tìm con thì con nhất định phải nói cho mẹ biết nhé?” Để liên lạc với Hạo Hạo dễ dàng hơn, ngày hôm sau Bùi Nhất Ninh đã đi mua ngay một chiếc điện thoại dưới dạng đồng hồ đeo tay và lưu vài số điện thoại của người thân vào cho cậu bé.

“Con có thể dùng cái này để gọi điện thoại. Nếu gặp chuyện gì thì con hãy gọi cho di hoặc mẹ ngay, biết chưa?” “Vậy có số điện thoại của chú Giang không ạ?” “Có. Phím số hai chính là số điện thoại của chú Giang, phím một là số của mẹ, phím ba là của dì, phím bốn là của bà ngoại. Con có nhớ không?”

“Nhớ ạ.” Hạo Hạo rất thích món đồ chơi mới này, sau đó liền ấn phím số hai trò chuyện với Giang Thần Hi. Bùi Nhất Ninh thấy Hạo Hạo vui vẻ trò chuyện với Giang Thần Hi, trong lòng lại giận dỗi.

Thôi Trạch Vũ không ngờ Bùi Nhất Ninh lại đến tìm mình, anh ra hiệu cho thư ký ra ngoài rồi cười nói, “Cô Bùi hôm nay tới công ty tìm tôi có chuyện gì sao?” Bùi Nhất Ninh sầm mặt hỏi, “Tổng giám đốc Thôi biết rõ rồi cần gì phải hỏi.”

Thôi Trạch Vũ tỏ ra vô tội, “Tôi không hiểu lời này của cô Bùi có ý gì.”

“Tôi hy vọng sau này Tổng giám đốc Thôi đừng đến làm phiền cuộc sống của con tôi nữa. Ba của con tôi không phải là người mà anh đoán đâu.” Bùi Nhất Ninh dứt khoát nói thẳng. “Cô Bùi, đúng hay không bây giờ chỉ là lời nói một phía của cô. Nếu Đoạn Lăng thật sự là ba của Hạo Hạo thì cô không có quyền không cho họ nhận nhau. Đoạn Lăng không có con, mà Hạo Hạo cũng không có ba, để họ nhận nhau chẳng phải là kết cục tốt nhất sao?”

Bùi Nhất Ninh nghe vậy thì cười lạnh, “Tổng giám đốc Thôi, rốt cuộc sao anh có thể tự cho mình là đúng như vậy? Vì sao con của tôi không có ba thì phải nhận Đoạn Lăng làm ba? Anh ta đã có gia đình riêng, sau này sẽ có con. Dù con tôi không có ba thì cũng không cần một người ba như vậy. Tôi sẽ không để con mình trở thành con riêng.”

Thôi Trạch Vũ biết chiếc nhẫn trên tay Đoạn Lăng đã khiến người khác hiểu lầm, trong lòng không khỏi tự nhủ, cậu xem, người ta quả nhiên đã hiểu nhầm, “Sự thật không phải vậy. Cô hãy nghe tôi nói, thật ra Đoạn Lăng...” “Không cần nói nữa. Tổng giám đốc Thôi, tôi mong anh sau này đừng đến tìm con trai tôi nữa, cũng mong anh đừng nói con tôi là con của Đoạn Lăng. Nếu anh tiếp tục làm vậy, tôi chỉ có thể nhờ pháp luật bảo vệ quyền lợi của mình. Tôi nghĩ Tổng giám đốc Thôi không muốn nhận được lệnh triệu tập của tòa án đầu đúng không.”

Thôi Trạch Vũ bị Bùi Nhất Ninh làm sửng sốt một lúc, cho đến khi cô rời khỏi anh vẫn chưa kịp phản ứng. Sao tự dưng anh lại bị kiện chứ? Có điều, Bùi Nhất Ninh phản ứng mạnh như vậy chẳng phải đã cho thấy rõ vấn đề rồi sao? Đúng hay không đúng sẽ mau chóng có kết quả. Thôi Trạch Vũ đã mang mẫu tóc của Đoạn Lăng và Hạo Hạo đi làm xét nghiệm, vài ngày nữa sẽ rõ thôi.

Ba ngày sau, khi nhìn thấy kết quả giám định, nét mặt Thối Trạch Vũ vô cùng phức tạp. Đợi đến khi tan làm anh liền lái xe về nhà, Đoạn Lăng không có ở nhà. Anh gọi điện thoại cho anh ta biết anh ta đang đi ăn cùng bạn, cho nên hẹn buổi tối gặp ở quán bar.

Đọc truyện chữ Full