DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 546: Hạo hạo dính giang thần hi (3)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content


Bùi Nhất Ninh đưa Hạo Hạo đến địa điểm đã hẹn với Đoạn Lăng, đưa con trai cho Đoạn Lăng xong liền rời đi. Đoạn Lăng vốn dĩ muốn gọi cô ở lại, còn chưa kịp mở miệng, Bùi Nhất Ninh đã lái xe đi mất. Anh thất vọng nhìn theo đuổi xe của Bùi Nhất Ninh, “Chú ơi.” Hạo Hạo gọi anh.

Đoạn Lăng cúi đầu, mỉm cười dịu dàng, “Sao vậy?”

“Mẹ đi rồi, đừng nhìn nữa.” Hạo Hạo nói.

Đoạn Lăng nhìn con trai, bỗng nhiên ngồi xuống, “Hạo Hạo, con hy vọng ba mẹ ở bên nhau chứ?” Ai ngờ Hạo Hạo lại lắc đầu, “Không muốn, cháu hy vọng mẹ và chú Giang ở bên nhau.” Đoạn Lăng không ngờ Hạo2Hạo lại nghĩ như vậy, anh hơi bất ngờ, “Tại sao thế? Ba và mẹ của những bạn nhỏ khác đều ở cùng bên mà, nếu ba và mẹ ở cùng nhau, sau này chúng ta có thể sống chung mỗi ngày, chẳng lẽ con không muốn mỗi ngày được trông thấy ba sao?” Hạo Hạo tiếp tục lắc đầu, chỉ tay Đoạn Lăng, “Chú, chú đã kết hôn rồi, người kết hôn không thể sống chung với mẹ cháu.” Đoạn Lăng khựng lại, lần đầu tiên hối hận vì sao lúc ấy lại nói với Hạo Hạo là mình đã kết hôn chứ, “Hạo Hạo, mặc dù chú đã kết hôn, nhưng dì mà chú kết hôn đã qua đời, bây giờ6chú độc thân.” Anh cố gắng giải thích. Từ lần trước gặp Hạo hạo, mỗi ngày anh đều nghĩ đến việc ở bên Bùi Nhất Ninh, xây dựng một gia đình, cho con của mình một ngôi nhà hoàn chỉnh. Nhưng Bùi Nhất Ninh hoàn toàn không đáp lại anh, nếu không phải anh đưa ra đề nghị gặp Hạo Hạo, ngay cả một tin nhắn Bùi Nhất Ninh cũng chẳng muốn đáp lại, nên anh chỉ có thể bắt đầu từ Hạo Hạo, nếu Hạo Hạo muốn sống chung với cha ruột, như vậy Bùi Nhất Ninh chắc chắn sẽ cân nhắc cảm xúc của Hạo Hạo.

“Chú, vậy cũng không được, mẹ cháu không thích chú, mẹ thích chú Giang.” Khuôn mặt7nhỏ của Hạo Hạo rất nghiêm túc.

“Hạo Hạo, con cũng thích chú Giang đúng không?”

“Ừm, cháu thích chú ấy, chú Giang đối xử với cháu rất tốt, chưa từng có chú nào đối xử tốt với cháu như vậy cả.”

“Vậy con có nghĩ đến việc, nếu mẹ con đến với chú Giang, sau này bọn họ sinh em trai hoặc em gái, chú Giang của con sẽ không thích con như vậy nữa hay không?”

“Không đầu, chú Giang của cháu sẽ không bao giờ không thích cháu.” Hạo Hạo không vui.

“Hạo Hạo, con là con của ba, ba chắc chắn yêu con, dù con không sống cùng ba, ba cũng yêu con, nhưng chú Giang của con không giống. Con không phải là4con ruột của chú ấy, sau này chú ấy và mẹ có con ruột của mình, chú ấy sẽ còn đối xử với con giống như bây giờ sao?” Đoạn Lăng hy vọng Hạo Hạo hiểu rõ sự khác nhau về máu mủ.

Hạo Hạo nhìn thẳng vào mắt Đoạn Lăng, trong cặp mắt to trong veo dần dần hiện lên ánh sáng lấp lánh, giọng nói nghẹn ngào, “Chú nói bậy, chủ Giang của cháu không như vậy, chú ấy sẽ luôn thích cháu.”

Đoạn Lăng lập tức bối rối, “Hạo Hạo, đừng khóc, là ba sai, ba không nên nói chú Giang của con như vậy, là ba không tốt.” Hạo Hạc đưa tay lau nước mắt, “Cháu muốn về nhà, cháu muốn6mẹ cháu, cháu không thích chú.”

“Hạo Hạo, vừa rồi là do ba sai, con tha thứ ba được không?” Đoạn Lăng dỗ dành. Nhưng Hạo Hạo đã quyết định về nhà, dù Đoạn Lăng nói thế nào cũng không chịu. Cuối cùng Đoạn Lăng hết cách, đành phải đưa Hạo Hạo đến công ty của Bùi Nhất Ninh. Bùi Nhất Ninh cảm thấy kỳ lạ, không phải mới gặp nhau sao, sao lại trở về sớm vậy? Đoạn Lăng có việc bận sao? Mà Hạo Hạo vừa thấy mẹ mình liền ôm đùi Bùi Nhất Ninh, lặng lẽ không nói lời nào. “Nhất Ninh, rất xin lỗi, anh nói một vài lời không nên nói, khiến Hạo Hạo giận.” Đoạn Lăng thừa nhận sai lầm của mình.

Bùi Nhất Ninh nghi hoặc nhìn anh ta, “Anh nói gì với Hạo Hạo?” Đoạn Lăng im lặng, “Tóm lại là hôm nay do anh không đúng, anh đi trước.”

Mà mãi đến lúc Đoạn Lăng đi Hạo Hạo vẫn không nói tạm biệt với anh ta.

Bùi Nhất Ninh kéo Hạo Hạo ra, ngồi xuống nhìn Hạo Hạo, “Nói cho mẹ nghe xem nào, tại sao con không vui vậy?” Hạo Hạo cúi đầu không nói lời nào.

“Hạo Hạo, không phải chúng ta đã nói rồi sao. Là bạn bè, có chuyện gì không vui con đều sẽ nói với mẹ mà.” Bùi Nhất Ninh cất giọng dịu dàng.

Hạo Hạo ngẩng đầu, nhìn Bùi Nhất Ninh, “Mẹ, không phải là con không vui.”

“Con nhìn con xem, mối sắp treo được cả hũ dầu rồi, còn nói không phải là không vui.” Bùi Nhất Ninh đưa tay chọc cái mũi nhỏ của cu cậu. “Mẹ, bây giờ con không muốn nói.” Cảm xúc của Hạo Hạo vẫn suy sụp, ủ rũ, Bùi Nhất Ninh suy ngẫm, “Được, vậy thì không nói nữa, hôm nay con cùng mẹ đi làm có được không?” Hạo Hạo lắc đầu, “Mẹ, con muốn đi tìm chú Giang.” Bùi Nhất Ninh nhíu mày, “Nhưng chủ Giang của con hôm nay phải dạy học.”

“Vậy con ngồi ở phía dưới nhìn chú Giang dạy học được không? Con bảo đảm không gây ồn ào không gây rối.” Hạo Hạo nhẹ giọng cầu xin.

“Con đi làm với mẹ không được sao? Hay là mẹ đưa con về nhà với bà ngoại, hay đi nhà dì nhỏ thăm em trai cũng được.”

“Nhưng con muốn ở bên chú Giang.”

“Hạo Hạo, con nói cho mẹ nghe chú vừa rồi nói gì với con.” Bùi Nhất Ninh có trực giác hẳn là Đoạn Lăng đã nói với Hạo Hạo điều gì đó liên quan đến Giang Thần Hi, nên cu cậu mới trở nên dính người như vậy. “Mẹ, mẹ đưa con đi gặp chú Giang được không?” Tay nhỏ của Hạo Hạo kéo ống tay áo của Bùi Nhất Ninh, đáng thương cầu xin.

Bùi Nhất Ninh im lặng nhìn con trai, cuối cùng đành chịu thua ánh mắt của con trai. Cô cầm điện thoại di động gọi cho Giang Thần Hi, giờ dạy buổi sáng của Giang Thần Hi vừa kết thúc, nghe Bùi Nhất Ninh nói thế, anh lập tức đáp, “Được, bây giờ anh đến ngay, em dẫn Hạo Hạo ra chờ anh.” “Được, không cần vội, anh lái xe chậm một chút, an toàn trên hết.”

Cúp điện thoại, Bùi Nhất Ninh nhìn về phía con trai, “Chú Giang sẽ tới ngay, bây giờ vui chưa nào?”

Hạo Hạo ôm chân Bùi Nhất Ninh không nói lời nào, Bùi Nhất Ninh xoa đầu con trai, đáy mắt u ám.

Khi Giang Thần Hi đến, Bùi Nhất Ninh và Hạo Hạo đang ngồi trong quán cà phê phía dưới, trên tay Hạo Hạo bưng một ly sữa nóng, thấy Giang Thần Hi, lập tức buông ly sữa xuống chạy về phía Giang Thần Hi, Giang Thần Hi ôm cu cậu lên, “Hạo Hạo, nhớ chú không?”

Hạo Hạo ôm cổ Giang Thần Hi, trên mặt rốt cuộc nở một nụ cười nhẹ, “Nhớ.” “Thần Hi, làm phiền anh quá, hôm nay không biết thằng bé làm sao, nói là rất muốn gặp anh” Bùi Nhất Ninh áy náy nói. Giang Thần Hi dịu dàng cười một tiếng, “Phiền gì chứ. Anh dẫn Hạo Hạo đi trước, em đi làm đi, buổi chiều anh dạy xong sẽ đón em, chúng ta cùng đi ăn cơm.”

Bùi Nhất Ninh gật đầu, lại nhìn nhìn Hạo Hạo, Hạo Hạo vẫy tay với Bùi Nhất Ninh, “Mẹ, chút nữa gặp lại.” Bùi Nhất Ninh im lặng, thằng nhóc này.

“Chú Giang, cháu có thể cùng chú lên lớp không? Cháu bảo đảm sẽ không gây ồn ào không gây rối, giữ đúng kỷ luật của của lớp học.” Hạo Hạo ngồi ở hàng ghế sau của xe, tâm trạng có thể coi là vui vẻ cởi mở.

“Đương nhiên có thể” Giang Thần Hi nói.

Đến trường học, Giang Thần Hi nhìn đồng hồ thì đã thấy gần trưa rồi, “Hạo Hạo, chúng ta đi ăn chút gì đó trước được không?” “Được ạ. Chú Giang, dì Hiểu Huyên nói đồ ăn ở trường rất ngon, là thật sao?”

Giang Thần Hi bể cậu từ trên xe xuống, “Cháu muốn ăn ở nhà ăn sao?” “Dạ.” Hạo Hạo gật đầu không chút do dự.

Giang Thần Hi nắm tay Hạo Hạo đi vào nhà ăn trong trường, trên đường đi nhận được đông đảo ánh mắt chú ý. “Ồ, đứa bé kia là ai? Là con trai của thầy Giang à?”

“Thầy Giang còn chưa có bạn gái, sao có thể có con trai lớn như thể được chứ, mình đoán là con của người thân nhà thầy ấy.”

“Ai nói thầy Giang không có bạn gái, lần trước mình còn thấy thầy Giang mua hoa, còn là hoa hồng, rõ ràng là tặng cho bạn gái, bó hoa cực lớn, cực đẹp nữa chứ.”

“Thật sao? Cô ấy trông thế nào? Trồng được không? Bề ngoài thầy Giang đẹp như vậy, nếu cô gái kia không đẹp thì không xứng với thầy Giang rồi.”

“Không biết, mình không thấy cô gái đó, mình chỉ thấy thầy Giang ôm bó hoa tươi rất lớn đi từ trong tiệm hoa ra. Nhưng mà trông đứa bé kia thật đáng yêu, cậu nhìn da của thằng bé kia, mềm mịn quá đi mất, muốn tới véo một cái quá.”

“Thằng bé sẽ nhìn cậu như bà dì quái đản cho mà xem.”

Giang Thần Hi nghe thấy tiếng xì xào bàn tán khe khẽ xung quanh cũng nghẹn lời, anh cúi đầu nhìn Hạo Hạo, có vẻ như Hạo Hạo không nghe thấy, cặp mắt nhìn cảnh tượng xung quanh, vẻ mặt rất tò mò.

Để tránh gây ra càng nhiều sự tò mò hơn, Giang Thần Hi dẫn Hạo Hạo đến thẳng nhà ăn của giảng viên.

Đọc truyện chữ Full