DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 613

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
Daisy cười dịu dàng, nhưng Thẩm Thanh Lan và Kim Ân Hi sẽ không thật sự coi bà ta là một người dịu dàng. “Cô Phó, tôi chính thức có lời xin lỗi cô vì hành vi trước đây của con gái tôi.”

Trước đây? Là lúc nào?

“Giờ con gái tôi đã kết hôn, sau này tôi sẽ trông chừng nó cho tốt, không để nó tới làm phiền cô nữa.” Thẩm Thanh Lan nhếch mày, không ngờ Daisy mời cô tới dự hôn lễ để lấy lòng. Rốt cuộc là vì sao đây?

Đúng là Daisy muốn lấy lòng cô, nguyên nhân rất đơn giản, lúc này nội bộ mafia tranh chấp không ngừng, bà ta thường xuyên bị ám sát, chồng bà ta vì chuyện này đã bị2thương hai lần, có một lần còn suýt thì mất mạng. Trong tình huống như vậy, tất nhiên bà ta không muốn kết thêm một kẻ thù như Thẩm Thanh Lan. Lần này bà ta mời cô tới tham gia hôn lễ, chẳng qua là muốn cho cô biết Catherine đã kết hôn, sau này sẽ không làm phiền cuộc sống của cô nữa, và bà ta cũng sẽ trông chừng con gái của mình thật kỹ, hy vọng sau này cô sẽ không bỏ đá xuống giếng khi gia đình bà ta gặp khó khăn.

Nếu Thẩm Thanh Lan biết Daisy nghĩ vậy, nhất định sẽ nói cho bà ta biết bà ta nghĩ nhiều rồi. Chỉ cần Catherine không đến trêu chọc cô, thì cô sẽ không8rỗi hơi quan tâm gia tộc bọn họ như thế nào đâu. Kim Ân Hi vẫn luôn chú ý tin tức trong giới xã hội đen, nên cô hiểu phần nào ý của Daisy. Cô khẽ nói bên tai Thẩm Thanh Lan mấy câu, Thẩm Thanh Lan tức thì sáng tỏ, cô nói: “Bà Daisy, con người tôi xưa nay luôn là người không phạm ta, ta không phạm người.”

Daisy nở nụ cười: “Vậy thì cám ơn cô Phá nhiều. Hôm nay có mấy nhà nghệ thuật cũng đến, tôi dẫn cô tới trò chuyện với họ nhé?” “Được.” Người ta có ý định lấy lòng, tất nhiên Thẩm Thanh Lan cũng biết thời biết thế mà phối hợp thôi. Thay vì có một kẻ thù có IQ2cao như Daisy, chia bằng nể mặt bà ta chút, thỉnh thoảng cũng cần phải làm loại chuyện biến chiến tranh thành tơ lụa. Catherine thấy mẹ mình lịch sự tiếp đón Thẩm Thanh Lan, trong lòng càng thêm căm ghét. Nhưng người mà mẹ cô ta cho đã bị bà điều đi, bây giờ cô ta muốn làm gì cũng không có người để sai bảo, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Thanh Lan chuyện trò vui vẻ với những người khác.

“Catherine, cô còn chưa buông sao?” Brody đứng bên cạnh Catherine, nhìn theo tầm mắt của cô ta. Catherine nghiến răng: “Buông? Anh bảo tôi buông thể nào? Vì người phụ nữ đó, tôi chỉ có thể rút khỏi giới hội họa. Cũng vì người2phụ nữ đó, tôi bị ép gả cho một người tôi không yêu. Brody, anh không hiểu nỗi hận trong lòng tôi đâu.”

Brody thở dài: “Catherine, sao cô vẫn không hiểu? Nếu trước đây cô không làm những chuyện kia, thì chưa chắc Thẩm Thanh Lan sẽ đối phó cô.” Catherine quay đầu, lạnh lùng nhìn Brody, bọn họ đã từng là học trò của Frank, tình cảm sâu đậm hơn Thẩm Thanh Lan nhiều, thế mà anh ta lại nói đỡ cho Thẩm Thanh Lan: “Tôi đã làm gì?” “Catherine, tôi biết chuyện trên du thuyền là cô làm.” Brody nhỏ giọng nói.

Sắc mặt Catherine hơi thay đổi, rồi lập tức khôi phục vẻ tự nhiên: “Tôi không biết anh đang nói gì. Brody, tính ra chúng6ta đã từng là bạn thân, anh nói mấy lời hãm hại tôi thế này, có phải không được hay ho cho lắm không?” Mắt Brody lóe lên nét khổ sở. Trong mắt anh ta, Catherine từng là một người chói mắt và ưu tú. Có lẽ tính tình hơi nóng nảy, nhưng ít nhất... cô ta vẫn lương thiện. Đến sau này, nhìn cô ta từng bước lạc lối, nếu nói không đau lòng là gạt người.

“Catherine, lúc cô gọi điện thoại cho những người đó, tôi đã nghe được.” Ngay từ đầu anh ta cũng biết là Catherine làm chuyện đó, sở dĩ không vạch trần, là bởi lòng ích kỷ của anh ta chiến thắng. Anh ta yêu thầm Catherine rất nhiều năm, đến bây giờ vẫn chưa từ bỏ. Hôm nay anh ta tới dự hôn lễ của Catherine, là vì muốn nhìn tận mắt cô gái mình yêu thương kết hôn. Anh ta giấu tình yêu này ở trong lòng rất nhiều năm, giấu rất kỹ, thậm chí không một ai nhận ra. “Vậy bây giờ anh sẽ nói cho Thẩm Thanh Lan biết năm xưa tôi muốn giết cô ta sao?” Catherine thật sự không sợ anh ta đi tố giác, bởi chuyện này đã qua lâu rồi.

“Không phải, nếu tôi thật sự muốn vạch trần cô, thì sẽ không đợi đến bây giờ mới nói.” Muốn nói thì năm xưa anh ta đã nói rồi.

“Vậy bây giờ anh có ý gì? Muốn kiếm lợi từ tôi?” Catherine khinh thường. Brody thất vọng nhìn cô ta: “Trong mắt cô, tôi là người như vậy sao?”

“Bằng không... anh tìm tôi nói những thứ này làm cái gì?” Lại còn trong lúc này.

Brody không rõ cảm giác bây giờ của mình là gì. Cô gái trước mặt từng là ánh trăng sáng trong lòng anh ta. Bây giờ, ánh trăng sáng này dần dần méo mó, biến thành con quỷ khát máu. Con người là một loài động vật rất kỳ lạ, có một số cảm xúc sinh ra không thể giải thích nổi, đến già không tiêu tan, đang lúc bạn cho rằng nó sẽ tồn tại trong lòng bạn cả đời, thì nó lặng yên tan biến trong khoảnh khắc nào đó. Mà con người hoặc đồ vật đã từng nhìn qua lăng kính trong mắt bạn cũng dần dần khôi phục nguyên hình.

“Catherine, tôi không muốn bất cứ thứ gì, cũng không cần cô làm gì cả. Sở dĩ hôm nay tôi nói ra, là vì tôi muốn đứng ở góc độ bạn bè, khuyên cô đừng làm chuyện sai lầm gì nữa, nên quý trong thời gian hiện giờ của cô.” Dứt lời, Brody xoay người đi, không để ý đến ánh mắt khinh thường của Catherine.

“Hừ, nghĩ mình là ai, lại còn chạy đến dạy dỗ tôi, chẳng qua chỉ là một họa sĩ nghèo kiết xác, cổ hủ mà thôi.” Catherine nói.

Brody còn chưa đi xa, những lời này của Catherine bay theo cơn gió, mơ hồ truyền đến tai anh ta. Anh ta hơi dừng bước, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, cười giễu, bước nhanh khỏi nơi này. Catherine nhìn bóng lưng xa dần của Brody bằng ánh mắt lạnh lẽo. Nếu người đàn ông này làm gì, thì đừng trách cô ta không nói tình xưa nghĩa cũ. Có điều, chuyện khó giải quyết bây giờ là cô ta không có người để sai bảo. Chuyện kia đã qua lâu, có thể Thẩm Thanh Lan cũng biết người ra tay là cô ta rồi. Thế nhưng suy đoán và hiện thực luôn có chênh lệch, nếu có chứng cứ xác thực thì Thẩm Thanh Lan nắm được nhược điểm của cô ta. Đối với cô ta mà nói, đây là điều vô cùng bất lợi. Nghĩ tới đây, Catherine nổi lên sát ý với Brody. Vừa rồi cô ta chỉ muốn dạy dỗ Brody, đến lúc này cô ta lại muốn lẳng lặng giết chết Brody. Brody tuyệt đối không ngờ chỉ vài câu khuyên bảo thật lòng của mình mà lại dẫn tới họa sát thân.

Bây giờ trong tay Catherine không có người. Vì vậy, cô ta nghĩ tới việc thuê kẻ giết người. Có điều, dù sao thì chuyện này cô ta ra mặt cũng không thích hợp, nên làm thế nào đây? Có nên gọi điện thoại cho cậu không? Tuy cô ta ít khi gặp cậu, nhưng qua mấy lần gặp gỡ, có thể nhìn ra cậu rất thương mình. Nếu bảo cậu cho người giết Brody giết, thì có được không?

Nghĩ vậy, Catherine liền nghĩ đợi lúc thuận tiện sẽ gọi điện thoại cho người cậu của mình.

Phần lớn các nhà nghệ thuật ở đây đều là người thành phố Sydney, đa số Thẩm Thanh Lan đã gặp ở nhà Frank. Frank không ngờ lần này Thẩm Thanh Lan cũng tới, bởi ông biết ân oán giữa Thẩm Thanh Lan và Catherine. Nhưng, có thể gặp Thẩm Thanh Lan ở đây, Frank cảm thấy rất vui.

“Cô Thẩm, cuối cùng cũng lại gặp cô, đã hơn một năm chúng ta không gặp nhau, cô lại trở nên xinh đẹp hơn trước rồi.” Frank cởi mở nói. Thẩm Thanh Lan bắt tay với Frank: “Ông Frank, tôi cũng không ngờ được gặp ông ở đây.” Lần trước cô gặp Frank là trong một buổi triển lãm tranh hơn một năm trước.

“Cô Thẩm, lần này cô nhất định phải đến nhà tôi làm khách, vợ tôi nhắc đến cô rất nhiều lần đấy.” Frank vừa cười vừa nói.

Thẩm Thanh Lan cười nhạt gật đầu: “Được, hôm nào tôi sẽ đến nhà ông làm khách. Món bánh ngọt vợ ông làm rất ngon, tới giờ tôi vẫn còn nhớ rõ hương vị tuyệt vời đó.”

“Cô Thẩm thích thì tôi bảo vợ tôi làm nhiều một chút, cô có thể mang về thưởng thức.” Frank rất vui với việc Thẩm Thanh Lan thích bánh ngọt mà vợ ông ta làm.

“Cứ quyết định như vậy đi, ông Frank.” Thẩm Thanh Lan và Frank trò chuyện vô cùng vui vẻ. Hai người vốn quen biết, dù mấy năm nay không hay gặp mặt, nhưng họ đều là người trong giới hội họa, mà Frank lại cực kỳ tán thưởng tài năng của Thẩm Thanh Lan, bản thân Frank cũng là một nhà nghệ thuật có tài, ông chỉ dạy Thẩm Thanh Lan rất nhiều, cô vừa đánh giá cao vừa kính trọng ông. Hai người thưởng thức lẫn nhau sẽ không vì ít liên lạc mà trở nên xa la.

Lần này là Daisy mời cố dự hôn lễ chứ không phải Catherine, mục đích là để lấy lòng, Thẩm Thanh Lan sẽ không ở lại lâu, vì vậy cô nhanh chóng rời khỏi hội trường hôn lễ.

“An, cậu nói bọn họ thật sự tốt như vậy sao?” Trên đường về, Kim Ân Hi vẫn còn nghi ngờ. Cô để ý thấy rất nhiều lần Catherine nhìn về phía Thẩm Thanh Lan với ánh mắt lạnh lẽo, người như vậy liệu có thể có ý tốt sao? Thẩm Thanh Lan cười nhẹ: “Không phải cô ta có ý tốt, mà là mẹ cô ta có ý tốt. Daisy là một người phụ nữ cực kỳ có dã tâm, tớ tin Catherine sẽ không thể gây nên sóng gió gì dưới sự kiểm soát của bà ta.” Kim Ân Hi nghĩ cũng đúng, mặc dù hôm nay cô không nói nhiều, nhưng cô cũng âm thầm quan sát Daisy, người phụ nữ này không hổ là em gái của ông trùm mafia, không đơn giản chút nào. Lúc Thẩm Thanh Lan và Kim Ân Hi về đến trang viên, An An đang chơi xếp gỗ cùng Nhan Tịch. Thấy mẹ về, cậu nhóc chào mẹ một tiếng rồi tiếp tục chơi đùa. Nhan Tịch không nhận ra Kim Ân Hi của hiện giờ, Kim Ân Hi và Thẩm Thanh Lan cũng không có ý định nói cho Nhân Tịch biết, cho nên Kim Ân Hi của bây giờ đối với Nhan Tịch mà nói là một người xa lạ. Thấy người xa lạ, Nhan Tịch hơi căng thẳng, ngay cả chơi cũng có phần mất tập trung. Kim Ân Hi nhìn ra Nhan Tịch không được tự nhiên, nói với Thẩm Thanh Lan một tiếng rồi đi, dù sao thì Daniel vẫn còn đang ở khách sạn một mình.

Đọc truyện chữ Full