DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 625: Nhường chỗ ngồi dẫn đến xung đột (2)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
Người phụ nữ kia liếc Cổ Dương, ánh mắt khinh khỉnh xem thường: “Lại một tên nhiều chuyện thích xem vào việc người khác, tôi bảo cậu ta nhường chỗ cho tôi, có phải bảo cậu nhường chỗ cho tôi đâu!” “Cậu ấy là đồng đội của tôi!” Cố Dương đanh giọng.

Khuôn mặt người phụ nữ như hiểu ra: “À, thì ra cậu cũng là bộ đội à, các người là một phe. Sao? Hiện giờ bộ đội ức hiếp người khác còn thành lập cả tổ chức à?”

“Tôi hỏi cô, chỗ này là do cậu ấy tự mua bằng tiền của mình, tại sao phải nhường chỗ cho cô?”

“Vì cậu ta là bộ đội! Bộ đội các người cầm tiền lương, hưởng phúc lợi trợ cấp từ mồ hôi nước mắt của nhân dân chúng tôi. Hiện giờ chỉ2bảo cậu ta nhường chỗ cho chúng tôi, chẳng lẽ lại không được à?” Cô ta nói như đó là chuyện hiển nhiên.

Cố Dương cười mỉa mai: “Người dân? Như cô sao?”

“Như tôi thì làm sao? Chẳng lẽ tôi không phải người dân? Chẳng lẽ tôi không phải nộp thuế?” Lý lẽ của cô ta chính là cô ta là người phải nộp thuế, nên cô ta có lý. Trần Lập khẽ kéo áo Cổ Dương: “Cổ Dương, bỏ đi!” Trần Lập định vịn ghế đứng dậy, lại bị Cố Dương ấn xuống: “Không được, tại sao phải làm thế? Chỗ này nhường cho ai cũng được, trừ cô ta?” Huống chi Trần Lập không thể đứng lâu được.

Người phụ nữ nghe thể liền tức giận hét lên: “Được, quả nhiên là một đám chuyên bắt nạt người khác, có8phải khinh thường tối thân có thể cô không?” Nói xong thì quay sang lôi chồng mình qua, “Anh là người chết à, vợ mình bị người ta bắt nạt, anh còn nghịch điện thoại cái gì?”

Từ khi Cố Dương quay lại, người đàn ông đã không chơi điện thoại nữa, tất nhiên đã nghe thấy lời Cổ Dương nói. Hắn ta cũng không có thái độ gì với Trần Lập. Không nhường cũng chẳng sao, nhưng nếu nhường thì tốt nhất, nên vừa rồi lúc vợ hắn ta bắt Trần Lập nhường chỗ, hắn ta không hề ngăn cản vợ.

Hiện giờ, Cổ Dương đã trở lại, hơn nữa còn tỏ thái độ không tốt với vợ mình, là một người đàn ông, dĩ nhiên phải tức giận. Hắn ta bèn đứng chắn trước mặt vợ: “Vợ tôi nói sai6chỗ nào, đều là con người, dựa vào cái gì mà các người có thể mua vé ưu tiên, nhưng chúng tôi chỉ có thể mua vé đứng? Nếu các người có lương tâm thì phải biết nhường chỗ cho người dân chúng tôi chứ? Hơn nữa, đồng đội của cậu trẻ như vậy, còn mẹ tôi đã hơn năm mươi tuổi, nhường chỗ cho mẹ tôi thì không được sao? Các người đứng mấy tiếng thì chết à?”

Cố Dương mỉm cười, quả nhiên vừa nhìn đã biết là người một nhà, hôm nay họ gặp phải gia đình cực phẩm rồi. Cậu ta muốn xem xem rốt cuộc bọn họ muốn thể nào.

Người phụ nữ có chồng làm chỗ dựa, thì ngang ngược hơn, hai tay chống nạnh nói: “Đúng vậy, anh xem thái độ của cậu ta đi,3còn là bộ đội cơ đấy. Tôi khinh! Mặc quân phục mà mặt người dạ chó, lại làm chuyện không phải của con người. Quả thật là làm xấu mặt hai chữ bộ đội.” Câu này quả thực quá nặng lời, người phụ nữ vừa dứt lời, sắc mặt Cố Dương liền thay đổi, trừng mắt nhìn cô ta, ánh mắt sắc lẹm. Người phụ nữ bị Cổ Dương trừng mắt thì lùi về sau theo bản năng, sau đó nhận ra thế này thì mất mặt quá, nên lại có ưỡn ngực thẳng lưng: “Định đánh người à? Nếu cậu dám đánh tối hôm nay cậu không xong với tôi đâu.”

Cố Dương quả thật rất muốn đánh người. Cậu ta chưa từng gặp loại người nào trơ tráo như vậy. Nếu như cô ta không phải phụ nữ, nếu5không phải xưa nay cậu ta không đánh phụ nữ, thì cậu ta thật sự muốn tẩn cho người đàn bà này một trận.

Cô gái váy đỏ vừa rồi mới nói đỡ Trần Lập vài câu, đang cãi nhau với bạn trai, còn chưa cãi xong thì thấy Cố Dương quay lại. Biết hai người là đồng đội thì nghĩ cậu ta có thể làm chỗ dựa cho Trần Lập, không ngờ người đàn bà kia thấy Cố Dương thì lại càng ngang ngược, ăn nói khó nghe hơn. Mặc cho bạn trai mình ngăn cản, cô bực bội đứng dậy: “Tôi nói này bà thím, sáng nay ăn trúng thứ gì bậy bạ trong WC hay sao mà miệng nói câu nào cây nấy thối hoặc vậy?”

Mới nói được một câu, cô gái đã bị bạn trai kéo ngược về, hai tay bịt miệng cô, nhỏ giọng: “Em bơn bớt mấy câu đi, coi chừng lát nữa người bị chửi lại là em đó?” Người phụ nữ kia nhìn thôi đã biết là đang muốn gây sự, người ta tránh không kịp, em còn lao đầu vào, có ngốc không đấy. Trần Lập ngồi trên ghế mà như ngồi trên đống lửa, đứng trên đống than, muốn đứng dậy, nhưng tay Cổ Dương đè chặt vai cậu ta, giữ cậu ta trên ghế. Lời người đàn bà nói càng khiến Trần Lập đỏ mặt. Người phụ nữ vẫn làm ầm ĩ, khiến Cổ Dương nghe mà nổi nóng, sắc mặt lạnh lẽo lao lên túm cổ áo cô ta: “Đừng có ép tôi đánh phụ nữ.”.

Chồng cô ta thấy vậy, bèn xông lên vung nắm đấm về phía Cố Dương, lại bị cậu ta nghiêng người tránh thoát. Cố Dương bỏ người phụ nữ ra, giơ chân đạp vào lưng người đàn ông rồi túm cổ áo, đấm vào mặt hắn ta. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, không ai nghĩ Cổ Dương lại ra tay. Đến khi mọi người lao tới thì người đàn ông đã ăn mấy đấm của Cổ Dương. Người phụ nữ không ngờ chồng mình lại bị đánh, chỉ biết ngày người đứng đó, không biết phản ứng thế nào. Ngược lại, người phụ nữ lớn tuổi lên tàu với họ từ đầu đến giờ chưa hề nói câu nào lại lao lên, ôm lấy con trai đang nằm dưới đất, bắt đầu la hét: “Đánh người, trời ơi, bộ đội đánh người.”

Người phụ nữ nghe mẹ chồng kêu khóc cũng giật mình, nhào tới ngồi bệt ra đất, hai tay vỗ vào đùi; “Bộ đội đánh dân. Trời ơi, chúng tôi sống không nổi nữa rồi, chỉ xin nhường chỗ thôi mà bị đánh thế này. Trên đời có còn luật pháp không?”

Trên tàu, nhiều người chứng kiến từ đầu, nhưng đều im lặng. Tuy rằng không đồng tình với hành vi yêu cầu mấy anh chàng bộ đội nhường chỗ của người phụ nữ, nhưng không ai đứng ra nói tiếng nào. Lúc này nhìn thấy Cố Dương ra tay thì sắc mặt những người trên tàu mới thay đổi, không đồng tình với cách làm của Cổ Dương.

“Sao có thể đánh người chứ? Như vậy cũng quá đáng quá.” Có người nhỏ giọng nói.

“Cô tưởng bộ đội giống như trên ti vi à? Bộ đội lưu manh, lưu manh mà. Những người đó chỉ là lưu manh mặc quân phục thôi.” Cũng có người khinh thường nói. “Tuy người phụ nữ này không đúng, nhưng đánh người khác là không phải.” Cô gái váy đỏ bênh vực kẻ yếu nghe vậy thì bực tức lườm mấy người đang nói. Tiếng ồn này thu hút sự chú ý của nhân viên đoàn tàu, người chạy đến hình như là trưởng tàu: “Có chuyện gì vậy?”

Người phụ nữ chỉ vào Cổ Dương: “Cậu ta, là cậu ta, bộ đội nhưng lại đi đánh dân? Anh nhìn xem, chồng tôi bị đánh thành thế này.”

Trưởng tàu không rõ chuyện gì, nhưng nhìn người bị đánh cũng có thể nhìn ra. Cố Dương thì đứng trước mặt hắn ta, dễ dàng thấy được ai là người ra tay.

Cô gái váy đỏ giật tay ra khỏi bạn trai: “Không phải, là người phụ nữ này bắt anh bộ đội nhường chỗ, anh ấy không đứng dậy nên bà thím này chửi bới, còn sỉ nhục người ta. Chồng cô ta định đánh người trước, nên anh bộ đội này mới đánh trả thôi.”

Dăm ba câu đã kể rõ ràng sự việc, trưởng tàu hiểu ra, quay sang nhìn người phụ nữ: “Cậu ta không có nghĩa vụ phải nhường chỗ cho cô, vé các người mua là vé đứng.” Người phụ nữ trừng mắt: “Vậy thì sao? Tôi bảo họ nhường chỗ, họ không muốn thì cứ nói thẳng, làm gì phải đánh người? Đánh người là không đúng. Xin lỗi đi, xin lỗi ngay!” Người phụ nữ này là người không biết lý lẽ, còn người phụ nữ lớn tuổi thì cứ ôm con trai mình than khóc, ngoác mồm kêu thói đời khốn nạn, than số mình khổ, giọng điệu trầm bổng như đang hát tuồng. “Đánh người quả thực là sai rồi, cậu thật sự nên xin lỗi chị đây.” Trưởng tàu đau đầu, quay sang nhìn Cố Dương. Bây giờ quan trọng nhất là dàn xếp êm xuôi sự việc và cách duy nhất chính là xin lỗi.

“Tôi sẽ không xin lỗi.” Cố Dương lạnh lùng nói. Cậu ta không làm sai, sao phải xin lỗi.

“Được, không nói xin lỗi chứ gì? Vậy tôi phải đến đồn cảnh sát kiện các người, tôi phải báo cảnh sát.” Nghe vậy, người phụ nữ lại gào lên. Có điều lúc này đang ở trên tàu, tàu còn đang chạy, dù muốn báo cũng chẳng có ai đến xử lý, vì vậy người phụ nữ tuyên bố: “Các người cứ chờ đó, đến khi tới trạm, tôi sẽ đến đồn cảnh sát kiện các người. Nói đi, các người xuống ở đâu.”

“Dương Thành.” Cố Dương lạnh lùng đáp. Có đến đồn cảnh sát cậu ta cũng chả sợ. Người phụ nữ không ngờ họ lại xuống cùng một điểm: “Vậy thì dễ giải quyết rồi, đến Dương Thành rồi chúng ta sẽ tới đồn cảnh sát.”

“Hai anh bộ đội đừng sợ. Tôi đã tận mắt chứng kiến hết mọi chuyện. Tôi sẽ làm chứng cho các anh.” Cô gái váy đỏ lên tiếng, nói xong còn liếc nhìn những hành khách trên tàu: “Tôi không giống những người khác đâu, chỉ biết hóng chuyện chứ không hề có tinh thần chính nghĩa. Thật khiến con người ta thất vọng.”

Người phụ nữ trừng mắt nhìn cô gái váy đỏ. Con ranh chết tiệt này cứ thích xen vào chuyện người khác này. Cô gái váy đỏ trừng mắt lại, sao nào? Có giỏi thì cắn tôi đi. Những hành khách trên tàu nghe thấy lời nói của cô gái váy đỏ thì vẻ mặt đều hơi mất tự nhiên, nhưng cũng không có ai mở miệng. Bạn trai cô gái váy đỏ thấy vậy chỉ biết bất lực để trán.

Đọc truyện chữ Full