DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 647: Ngài phó bẫy con trai (1)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
“Tại sao em không đi vào tìm anh?” Có lẽ vì say nên giọng nói của Phó Hoành Dật rất mềm mại, nghe hệt như An An lúc làm nũng. Trái tim của Thẩm Thanh Lan mềm mại đến lạ thường. “Em muốn khi anh vừa ra ngoài là có thể nhìn thấy em ngay.” Cô dịu dàng nói. “Em lại lừa anh, từ sáng đến giờ em vẫn không để ý đến anh. Em là siêu lừa đảo.” Đầu óc Phó Hoành Dật bị cồn chi phối, khiến vẻ ngoài lạnh lùng hoàn toàn biến mất, tính tình trở nên vô cùng trẻ con, đáng yêu. “Anh vẫn còn giận vì chuyện ban sáng sao?” Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng hỏi. “Không giận.” Phó Hoành Dật nhất quyết không thừa nhận rằng mình giận dỗi vì bị vợ bỏ rơi. Thẩm Thanh Lan nghe vậy thì lập tức bật2cười, “Phó Hoành Dật, không phải anh nghĩ rằng em thương An An hơn anh, cho nên ganh tị chứ?”

Nghe cô nói vậy, ánh mắt Phó Hoành Dật lập tức trở nên ai oán. Thẩm Thanh Lan vừa nhìn thấy thì biết ngay mình đã đoán đúng.

“Anh cảm thấy kể từ khi nhóc con kia ra đời thì địa vị của anh đã giảm mạnh, trong mắt em không còn anh nữa.” Phó Hoành Dật thì thầm oán trách. Anh không thể nhớ hết tình trạng như ban sáng đã xảy ra bao nhiêu lần rồi. Mỗi khi An An vừa định khác, thì Thẩm Thanh Lan sẽ lập tức bỏ rơi anh để dỗ con trai.

“Ngốc ạ, ở trong lòng em, anh mãi mãi xếp thứ nhất. Ý cười trong ánh mắt Thẩm Thanh Lan càng sâu hơn, vỗ nhẹ vào mặt Phó Hoành Dật. Nếu không phải là8con của cô với anh, cô nghĩ mình sẽ không thể yêu thương An An đến vậy được. Mặc dù mẹ thương con mình điều là thiên tính, nhưng vì thằng bé là con của mình và người đàn ông mình yêu nhất, cho nên cô yêu ai yêu cả đường đi lối về, vì vậy mới càng yêu thương An An hơn nữa.

“Em đã nói thế này nhiều lần rồi.” Vậy mà lần nào cũng vì An An mà bỏ rơi anh. Phó Hoành Dật không chịu tin.

Thẩm Thanh Lan nghe ra ngữ khí oán giận trong lời nói của anh liền không biết phải nói gì. Người đàn ông ấu trĩ này. Cô đặt tay của Phó Hoành Dật lên ngực mình, “Phó Hoành Dật, anh có nghe thấy nhịp tim của em không?” Phó Hoành Dật tất nhiên có thể cảm nhận được nhịp đập của trái9tim dưới lòng bàn tay, lại nghe Thẩm Thanh Lan nói tiếp, “Phó Hoành Dật, anh luôn có vị trí quan trọng nhất trong lòng em. Mỗi nhịp tim của em đều đập vì anh.”

“Thanh Lan, trong tim anh, em cũng là người quan trọng nhất, quan trọng hơn cả An An.” Phó Hoành Dật nhẹ giọng nói, nét mặt nghiêm túc.

“Vâng, em biết.” Trái tim Thẩm Thanh Lan đau nhói, ôm chặt lấy anh. Cô luôn biết người đàn ông này rất yêu cô, xem cô quan trọng hơn cả mạng sống của chính anh.

“Buông ra nào, bây giờ em đưa anh về nhà.” Thẩm Thanh Lan dịu dàng nói.

Phó Hoành Dật lắc đầu, bây giờ anh không muốn quay về. Thẩm Thanh Lan để mặc cho Phó Hoành Dật ốm. Hai người ngồi trong xe, không ai nói chuyện. Sau một lúc lâu, anh mới buông cô ra,2dựa vào lưng ghế, đưa tay xoa trán, đêm nay uống hơi nhiều nên lúc này hơi đau đầu. Bàn tay mảnh khảnh đặt lên huyệt thái dương của anh, ấn nhẹ, những ngón tay mát lạnh dường như có sức mạnh kỳ diệu, dần dần xoa dịu cơn đau của anh. Hàng lông mày cau chặt thả lỏng, một lúc sau, anh đè tay cô lại, “Thanh Lan, được rồi.” “Ấn một lúc nữa đi.” Thẩm Thanh Lan không dừng lại mà xoa bóp thêm một lúc nữa mới thôi, sau đó giúp Phó Hoành Dật thắt dây an toàn.

Sau khi say thì Phó Hoành Dật rất ngoan, chỉ yên lặng nghỉ ngơi.

Thẩm Thanh Lan đỗ xe xong, quay sang thì thấy Phó Hoành Dật đã nhắm mắt ngủ say. Cô lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt anh, sau đó ánh sáng đột nhiên khựng lại, bên tai anh2có một cọng tóc bạc. Thật ra nhìn kỹ khóe mắt anh, thì đã có thể thấy vài nếp nhăn, chỉ là không nhìn cẩn thận sẽ không thấy rõ mà thôi.

Ánh mắt Thẩm Thanh Lan trở nên phức tạp. Cô và Phó Hoành Dật đã ở bên nhau năm năm. Thời gian năm năm đối với nhiều người có thể là không dài lắm. Đặc biệt trong quan hệ hôn nhân, năm năm thậm chí rất ngắn ngủi. Nhưng trong năm năm ngắn ngủi này, cô và người đàn ông này đã trải qua vô số chuyện mà nhiều người cả đời cũng sẽ không bao giờ gặp phải.

Họ từng cùng vượt qua sinh tử, từng hoạn nạn có nhau, cũng san sẻ ngọt bùi, tình cảm đậm sâu. Họ là người thân thiết nhất trên đời này của nhau, là người quan trọng nhất trong lòng nhau. Thẩm Thanh Lan từng nghĩ rằng quãng thời gian còn lại của đời mình rất dài, còn con trai lại lớn khôn trong chớp mắt, sau đó trở thành chủ chim non rời nhà, tự do bay nhảy, vì vậy, cô muốn dành nhiều thời gian cho con trai trước, rồi lại bầu bạn cùng Phó Hoành Dật khi về già. Thế nhưng cô lại quên mất, khi An An dần khôn lớn thì anh cũng dần già đi.

Thời gian rất công bằng với tất cả mọi người, không ít hơn một phút, và cũng không nhiều hơn một giây. Giờ phút này, trong lòng Thẩm Thanh Lan bỗng hiểu ra. Trước đây, mình thật sự đã dành quá nhiều tâm trí cho An An mà chểnh mảng Phó Hoành Dật. Cô đưa tay nhẹ nhàng kéo sợi tóc bạc của Phó Hoành Dật, tóc anh ngắn nên rất khó nhổ. Cô nhớ trong xe có kéo, vừa định tìm để cắt sợi tóc bạc đi, thì tay đã bị nắm lại. Hóa ra Phó Hoành Dật đã tỉnh dậy, ngủ trên đường về một lúc, anh đã tỉnh rượu kha khá rồi.

“Bên tai anh có tóc bạc, em cắt nó cho anh.” Thẩm Thanh Lan dịu dàng nói. “Không cần cắt. Trên đầu anh không chỉ một sợi này, sau này sẽ ngày càng nhiều tóc bạc hơn, em không cắt hết đâu.” Phó Hoành Dật nắm tay cô, lắc nhẹ. Anh đã ba mươi sáu tuổi, nói thế nào thì cũng đã sống được gần một nửa đời người. “Thanh Lan, anh già rồi.” Giọng điệu Phó Hoành Dật rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến trái tim Thẩm Thanh Lan quặn thắt. Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Ai nói anh già chứ, ba mươi sáu tuổi là độ tuổi đẹp như hoa của người đàn ông đấy.”

Phó Hoành Dật nghe vậy thì quay sang nhìn cô, “Em mới là bông hoa”

“Em là một người phụ nữ đang trong độ tuổi đẹp như hoa, anh cũng là một người đàn ông đang trong độ tuổi đẹp như hoa, vì vậy cả hai chúng ta đều đang trong độ tuổi hoa, thật xứng đôi.” Phó Hoành Dật nhếch môi, phát ra tiếng cười. Anh đưa tay nắm lấy cằm Thẩm Thanh Lan, “Da trở nên dày thế này từ lúc nào vậy?” Thẩm Thanh Lan để mặc anh bóp, đôi mắt đong đầy ý cười. Cô không nhắc lại chuyện Phó Hoành Dật bỏ nhà đi hôm nay, coi như tối nay anh chỉ tụ tập cùng bạn bè và uống hơi nhiều. Đêm đó, Thẩm Thanh Lan vẫn lấy một chiếc kéo cắt tóc bạc trên đầu Phó Hoành Dật, tổng cộng có năm sợi. Cô thừa lúc anh không chú ý, quân năm sợi này lại rồi cẩn thận kẹp chúng ở trang cuối của album ảnh.

Đọc truyện chữ Full