DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 678: Không biết nên gọi là gì (1)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
“Tập đoàn quốc tế Thiển Lăng, thật ra ban đầu họ không phải là nhà đầu tư chính, chỉ mới nhảy vào mấy hôm trước thôi, yêu cầu duy nhất là để em đóng nữ chính. Giai Giai, nói thật cho chị biết đi, em và ông chủ của Thiên Lăng có quan hệ gì sao?” Người đại diện hỏi cô ta.

Sắc mặt Cổ Giai Giai đã sa sầm, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô ta. Đoạn Lăng muốn dùng cách này để bồi thường cho cô ta sao? Thực sự anh cho rằng đền bù cho cô ta thế này là được à? Cho rằng đầu tư chút tiền, cho cô ta làm nữ chính phim truyền hình thì có thể đuổi được cô ta sao? Làm gì2có chuyện đơn giản thế chứ!

Nếu như Đoạn Lăng đã dùng cách này thì quá coi thường Cô Giai Giai rồi. Cô ta thẳng thừng từ chối, “Nữ chính phim này em không nhận.”

Người đại diện sửng sốt, “Em đang đùa đấy à?” “Em không đùa.” “Có biết bao nhiêu người muốn giành làm nữ chính phim này, lúc trước em cũng từng muốn đóng mà. Hiện giờ có người cho em diễn, sao em lại từ chối?” Người đại diện biết Cổ Giai Giai là một người có dã tâm, để đạt mục đích của mình thì không từ một thủ đoạn nào. Trước đây lúc còn ở Thanh Huyền, chẳng phải cô ta đã dùng rất nhiều thủ đoạn sao? Hiện giờ có miếng bánh tốt đưa đến trước9mặt, vậy mà lại từ chối. Người đại diện cảm thấy đầu óc Cổ Giai Giai úng nước rồi.

“Chị nghĩ đi, lúc đầu em thử vai bị trượt, chứng tỏ là em không hợp vai này, nếu nhận thì cũng chẳng thể diễn nổi, lợi chẳng bằng hại.” Cổ Giai Giai dùng lý do chính đáng để từ chối. Người đại diện còn suýt tin cô ta.

“Không đúng! Em nói dối. Cổ Giai Giai, có phải là vì em và ông chủ Thiên Lăng có quan hệ gì đó đúng không?” Người đại diện thẳng mặt vạch trần.

Mặt Cổ Giai Giai khẽ cứng đờ, nhưng lại nhanh chóng tỏ ra tự nhiên: “Không phải, em chỉ đơn giản thấy không hợp với nhân vật này thôi, chẳng phải lần trước chị6tìm cho em một vai nữ phụ ba trong một phim nào đó rồi sao? Em muốn thử vai đó.” Đoạn Lăng muốn lợi dụng chuyện này để bồi thường cho cô ta, vậy cô ta sẽ không để anh đạt được ý nguyện. Xem thử, ngoài chuyện này thì Đoạn Lăng còn thứ gì khác để bồi thường cho cô ta nữa không.

Nghe thế, người đại diện cau có không vui, “Vai đó chỉ là vai nữ ba, làm sao có sức ảnh hưởng như vai nữ chính này, nếu em đóng vai này, em sẽ nổi tiếng hơn, chuyện này rất có lợi cho tương lai em. Đừng nói hợp hay không hợp, diễn xuất là do tôi luyện mà thành, cái em thiểu là kinh nghiệm, đây là0cơ hội lớn, chị không muốn em vì bốc đồng mà bỏ qua.”

“Nhưng thật em không muốn đóng bộ phim này.” Nếu chuyện này xảy ra trước khi cô ta và Đoạn Lăng lên giường với nhau thì cô ta sẵn sàng chấp nhận sự giúp đỡ của anh, nhưng hiện giờ, tình hình đã hoàn toàn khác hẳn.

“Giai Giai, đây là cơ hội ngàn năm có một, em không thể nói bỏ là bỏ được. Nếu em từ chối, công ty sẽ chỉ định một người khác, đến vai nhỏ em cũng sẽ không có được.” Người đại diện vẫn nói chuyện nhỏ nhẹ. Thật ra người quản lý cũng chưa thể hiểu vì sao trước đây Cổ Giai Giai rất kiêu căng, luôn gây sự, mà hiện giờ có7cơ hội tốt thế này, lại kiên quyết từ chối?

“Chị đừng nói nữa, em không đóng vai đó đâu.” Cố Giai Giai kiên quyết. “Không được, tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này. Cổ Giai Giai, trước đây công ty đưa em từ Thanh Huyền về, em đã ký hợp đồng là sẽ chấp nhận mọi sự sắp xếp của công ty. Hành động của em hiện giờ nói thẳng ra là làm trái hợp đồng, em sẽ phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng đấy.” Người đại diện bắt đầu bực bội, khuyến cô mãi không nghe, thì tôi phải nói vậy để cô có thể nhận ra địa vị của mình.

Sắc mặt Cổ Giai Giai tối sầm, nói với người đại diện, “Ý chị là gì?” Người đại diện cũng biết mình hơi nặng lời, giọng nói dịu lại, “Chị là quản lý của em, hai chúng ta là một, mọi chuyện chị làm đều là vì nghĩ cho em.” Cố Giai Giai đương nhiên biết. Ban đầu ở Thành Huyện, công ty giao cô ta cho Linda, nhưng lúc đó, mọi sự quan tâm của Linda đều dành hết cho Vu Hiểu Huyên, có tài nguyên tốt đều chuyển hết cho cô, khi nào cô bỏ thì mới đưa cho cô ta. Sau đó cô ta nịnh bợ Vu Hiểu Huyên, nên dần có nhiều tài nguyên hơn, thế nhưng vẫn không bằng người ta được. Chỉ cần ngày nào Vu Hiểu Huyên và Hàn Dịch không ly hôn, thì cô ta sẽ mãi mãi không thể vượt qua cô. Đó là một trong những lý do khiến cô ta bỏ cũ tìm máng mới. Mà đến công ty này, công ty lại đặc biệt chọn cho cô ta một người đại diện thích hợp, chỉ quản lý một mình cô ta. Tuy người này không nổi tiếng như Linda, nhưng năng lực không thể phủ nhận được. Trong khoảng thời gian này, dưới sự quản lý của cô ấy và công ty, danh tiếng của Cố Giai Giai quả thật tốt hơn rất nhiều, đến cả scandal cô ta bỏ công ty cũ đến công ty khác cũng được ém xuống. “Em biết chị muốn tốt cho em, nhưng em từ chối là có lý do riêng. Bộ phim đó không hề phù hợp với em, em không thể diễn được. Thay vì bị khán giả chê bai diễn dở, chi bằng em tìm một kịch bản khác, biết đâu nó lại khiến em nổi như cồn ấy.” Cổ Giai Giai ra sức khuyên người đại diện. Nhưng người đại diện vẫn không muốn bỏ qua một vai diễn tốt thế này, “Giai Giai, em là người hiểu chuyện, cơ hội này sẽ không đến lần thứ hai đầu, để chị xin bên đó cho em ba ngày. Em thử suy nghĩ kỹ càng lại đi, nghĩ xong thì cho chị câu trả lời thuyết phục. Chị sẽ giúp em hủy bỏ hoạt động trong ba ngày này.” Mặt Cổ Giai Giai hơi biến sắc. Đây xem như là uy hiếp cô ta trá hình còn gì. Nhưng hiện giờ, cãi vã với người đại diện là việc làm ngu ngốc. Dù sao cô ta cũng không phải là ngôi sao hạng A, không có quyền lựa chọn. “Em biết rồi, nếu đã vậy thì em về trước đây. Suy nghĩ xong em sẽ gọi cho chị.” “Giai Giai, phải nhớ kỹ, thanh xuân của người con gái rất ngắn, phải biết nắm bắt cơ hội nâng tầm cho mình, đừng ỷ mình còn trẻ mà tùy hứng. Dù sao trong giới giải trí này, thứ không thiếu nhất chính là người mới. Nếu em không muốn bị thay thế thì nên biết vận dụng ưu thế của mình. Chị không biết em và ông chủ của Thiên Lăng có quan hệ thể nào, vì sao anh ta lại bỏ tiền đầu tư cho em, cho em làm nữ chính, nhưng bất kể thế nào thì đây cũng là một chuyện rất tốt đối với em.” “Em biết rồi.” Cổ Giai Giai lạnh nhạt nói. Người đại diện thở dài, thật ra dẫn dắt Cố Giai Giai rất mệt. Cô nàng này mắc bệnh công chúa, rất khó hầu hạ, lại còn thích gây chuyện, rồi bắt cô xử lý. Cô đã theo sau cô ta xin lỗi không biết bao nhiêu người rồi. Chỉ là một ngôi sao nhỏ, nhưng lại suốt ngày kén cá chọn canh. Cô không hiểu tại sao công ty lại đưa Cố Giai Giai về đây, còn đối xử với cô ta như ngôi sao hạng C nữa.

Đoạn Lăng biết Cố Giai Giai sẽ từ chối chuyện đóng nữ chính. Anh suy nghĩ rồi gọi điện cho cô ta. Cổ Giai Giai nhận điện thoại, nhưng không nói lời nào. Chỉ nghe tiếng hít thở, Đoạn Lăng đành lên tiếng trước, “Giai Giai, là tôi.” Cố Giai Giai không nói lời nào. “Giai Giai, tôi nghe nói cô từ chối vai nữ chính, tôi muốn biết lý do. Chẳng phải cô rất thích vai nữ chính trong bộ phim truyền hình đó sao? Hay vì bộ phim đó là do tôi đầu tư nên cô từ chối?” “Đúng, vì là do anh bỏ vốn, nên em mới từ chối” Cổ Giai Giai thành thật trả lời. “Giai Giai, đây là cơ hội tốt hiểm có, cô không nên tùy hứng như vậy.” Đoạn Lăng cau mày, lấy thân phận bề trên ra để nói chuyện với cô. “Đoạn Lăng, anh đừng tưởng em không biết, anh muốn dùng cách này để lòng mình bớt áy náy. Em nói cho anh biết, không bao giờ, trừ khi anh kết hôn với em, bằng không em cũng không chấp nhận bất kỳ cách bù đắp nào khác cả.” Cố Giai Giai lạnh lùng.

Đoạn Lăng càng nhíu chặt mày hơn, “Giai Giai, chuyện này tôi đã nói rõ rồi, trừ việc cưới xin thì chuyện gì tôi cũng có thể cho cô, việc gì phải gây khó khăn cho chính mình như thế?”

“Em cứ gây khó khăn cho mình đấy. Anh không cưới em, như vậy giữa hai chúng ta không có gì để nói nữa, anh đừng xía vào chuyện của em.”

“Cô là em gái Mẫn Mẫn, thì cũng là em gái tôi, chuyện của cô sao tôi có thể mặc kệ.” “Ha ha.” Cổ Giai Giai cười mỉa mai, “Đoạn Lăng, anh nói mà không biết ngượng miệng à, xem tôi như em gái. Hỏi thử có ai lôi em gái mình lên giường không?” Đoạn Lăng cứng đờ, “Giai Giai, cô đừng nói chuyện với tôi kiểu đó.”

“Là anh ép em thôi, em cũng không muốn thế này. Anh không muốn cưới em thì cũng đừng làm bất kỳ chuyện gì nữa, chỉ càng khiến em không buông anh được mà thôi.” Cổ Giai Giai nói xong thì cúp máy. Đoạn Lặng nhìn điện thoại tối đen mà phiền muộn. Cổ Giai Giai bây giờ với Cố Giai Giai nghe lời, hoạt bát, hiểu ý người khác ngày xưa đã là hai người hoàn toàn khác nhau, khiến trong lòng anh cảm thấy rất lạ, giống như bản thân đang bị lừa vậy.

Lắc đầu bỏ đi suy nghĩ trong đầu, Đoạn Lăng chú tâm vào tài liệu trong tay, là phần tư liệu về bảo hiểm giáo dục, anh muốn cho cậu bé tự chọn. Anh muốn mua bảo hiểm giáo dục cho Hạo Hao, coi như là quà tặng. Như vậy, khi Hạo Hạo trưởng thành thì sẽ có một số tiền nhỏ. Mặc dù cậu bé chẳng thiếu thốn gì, nhưng đây là tấm lòng anh dành cho con.

Không chỉ vậy, anh còn mua vài bất động sản ở thủ đô, chờ khi Hạo Hạo thành niên sẽ chuyển sang tên cậu bé. Đây cũng là quà anh chuẩn bị cho con. Tuy cậu bé mới bảy tuổi, lo mấy chuyện này có vẻ quá sớm, nhưng cứ lo trước vẫn tốt hơn. Chọn một gói bảo hiểm xong, anh lại chọn một món quà cưới cho Bùi Nhất Ninh. Tuy cô không lấy anh, nhưng hai người cũng từng yêu nhau. Cô lại sinh cho anh một đứa con ngoan ngoãn như thế. Bất kể từ phương diện nào đi nữa, bây giờ cô đã tìm thấy hạnh phúc của mình, anh cũng nên chúc phúc, dù có lẽ cô không cần sự chúc phúc của anh. Buổi tối, lúc Đoạn Lăng chuẩn bị đi ngủ thì nhận được điện thoại từ quán bar, nói Cổ Giai Giai uống say, cần anh đến đón. Anh đành thay quần áo, ra khỏi nhà. Lúc Đoạn Lăng đến quán bar, Cố Giai Giai đã ngủ say trên bàn. Anh vỗ vào mặt cô ta, “Giai Giai.” Cố Giai Giai không động đậy, Đoạn Lăng hỏi phục vụ, “Cô ấy uống chừng nào vậy?” Người phục vụ không nói gì, chỉ chỉ vào mớ vỏ chai lăn lóc trên bàn, tầm ba bốn bình rượu vang. Cô ta coi đây là rượu nho à? Đoạn Lăng thấy Cố Giai Giai không trả lời, định cõng cô ta về, thì người phục vụ gọi lại, “Thưa anh, cô ấy chưa trả tiền.”

Đoạn Lăng lại thả Cổ Giai Giai xuống, xem hóa đơn rồi thanh toán, xong lại cõng cô ta lên. Cả đoạn đường, cô ta luôn ngủ say, không hề tỉnh lại. Đoạn Lăng đưa cô ta về nhà. Khó khăn lắm mới đưa cô ta vào nhà được, thả cô ta xuống thì người anh đã đầy mồ hôi. Anh đắp chăn cho Cố Giai Giai, định ra về thì cô ta giữ tay anh lại, “Đừng đi.” Đoạn Lăng cho rằng cô ta đã tỉnh, nhìn sang thì thấy mắt cô ta vẫn nhắm nghiền, có vẻ như chỉ là nói mớ. “Đoạn Lăng, sao anh lại không thương em?” Cố Giai Giai nỉ non nói, “Anh có biết em đau khổ thế nào không? Từ lần đầu thấy anh, em đã yêu anh rồi, nhưng em không thể nào nói ra, vì anh là anh rể của em.” Một giọt nước mắt chầm chậm lăn xuống gò má Cổ Giai Giai, nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền. Đoạn Lăng không biết cô ta đang tỉnh hay say, định gỡ tay mình ra khỏi tay cô ta, nhưng không tài nào gỡ được vì cô ta vẫn giữ rất chặt, “Thấy anh chăm sóc quan tâm chị em, ở bên chị ấy, anh có biết em ngưỡng mộ chị ấy thế nào không? Em muốn thay thế chị em, trở thành người nằm trong lòng anh, cho dù là người bệnh. Em yêu anh, em muốn ở cạnh anh, nhưng anh lại không yêu em.” Giọng của Cổ Giai Giai vẫn thút thít.

Đoạn Lăng thở dài, ngồi xuống giường vỗ lưng cô ta, “Giai Giai, tỉnh lại đi.”

Dường như Cố Giai Giai không nghe thấy, vẫn vừa khóc vừa nói, “Em từng tưởng rằng vì anh quá yếu chị gái, cho nên mới không nhận ra tình cảm của em, nhưng cuối cùng em mới biết, hóa ra người anh yêu không không phải là chị ấy, mà là Bùi Nhất Ninh. Anh biết em đau cỡ nào không? Cứ như có hàng ngàn con dao đâm vào tim, máu chảy đầm đìa. Anh không hề thấy sự tồn tại của em, anh không thấy tình cảm của em, chỉ thấy duy nhất Bùi Nhất Ninh, chỉ có cô ta.”

Không biết từ khi nào, Cổ Giai Giai đã thả tay Đoạn Lăng, ôm lấy hai gối, cả người cuộn lại như một thai nhi đang nằm trong bụng mẹ.

Đoạn Lăng lẳng lặng nhìn Cố Giai Giai, thấy cô ta rơi nước mắt, một lúc lâu sau anh mới từ tốn nói, “Giai Giai, tôi biết hiện giờ cô đã tỉnh. Có vài lời tôi cũng không biết có nên nói với cô không. Tôi và Bùi Nhất Ninh yêu nhau khi còn học đại học, lúc đó chị gái cô là bạn học cùng lớp với tôi. Tôi và Nhất Ninh yêu nhau rất nhiều năm, chỉ chờ tốt nghiệp thì chúng tôi sẽ kết hôn. Nhưng sau đó chị có bị bệnh, cô ấy tìm tôi, ước nguyện cuối cùng của cô ấy là mong tôi có thể ở bên cô ấy những ngày cuối cùng. Lúc đó tôi đã đồng ý. Giai Giai, đây là nỗi ân hận lớn nhất cả đời tôi. Tôi không ngờ quyết định của mình đã khiến cho hai người phụ nữ yêu tôi phải chịu đau khổ không dứt. Dù là chị gái có hay là Nhất Ninh đều không thể hạnh phúc.”

Tuy rằng, cuối cùng Cổ Giai Mẫn ra đi trong nụ cười, nhưng trước khi sắp nhắm mắt, cô ấy đã từng nói với anh, tiếc nuối nhất đời cô ấy là không thể khiến anh yêu cô ấy, trong tình yêu, cả đời đều chiến đấu trong vô vọng.

Còn Bùi Nhất Ninh thì bước thẳng ra khỏi cuộc đời anh, chưa từng cho anh thêm một chút hy vọng nào.

“Giai Giai, vì không có cách nào yêu cô, nên tôi không thể đón nhận tình cảm của cô. Chuyện đêm đó, chỉ có thể nói tôi có lỗi rất nhiều với cô, cô nói tôi vô lại, khốn nạn cũng được, chỉ cần cô cảm thấy thỏa mãn, muốn mắng chửi sao cũng được, tôi chấp nhận cả. Nếu cô không muốn thấy tôi thì sau này tôi cũng sẽ không xuất hiện trước mặt cô.” Cố Giai Giai không hề động đậy, ngoại trừ khóe mắt ướt nhòe thì trông cô ta như đang ngủ. Đoạn Lăng đợi một lúc, thấy cô ta không trả lời nên đứng dậy, “Giai Giai, cô ngủ đi, tôi về đây.” Đoạn Lăng vừa đứng dậy thì Cổ Giai Giai liền ôm lấy anh từ phía sau, vừa khóc vừa nói, “Sao anh có thể tàn nhẫn như thể được hả Đoạn Lăng? Đến nhìn cũng không muốn nhìn em thêm một cái, em khiến anh ghét như thế sao?” Đoạn Lăng thở dài, “Tôi không ghét cô, chỉ là hai chúng ta thật sự không hợp, dưa chín ép không ngọt, có việc gì phải cưỡng cầu.” “Còn anh, trong lòng anh chỉ có một mình Bùi Nhất Ninh, anh cũng yêu mà không được, vậy sao anh cứ không buông tay?” “Tôi đã từ bỏ rồi. Đời này tôi không thể ở bên cô ấy, tôi chỉ mong cô ấy hạnh phúc. Cô ấy hạnh phúc thì tôi cũng hạnh phúc. Giai Giai, cô cũng buông tay đi.” “Anh luôn bảo em buông tay, nhưng lại không thử yêu em. Đoạn Lăng, anh thương hại em một chút không được sao? Dù là thử yêu em một lần thôi cũng được.” Cổ Giai Giai gần như vứt bỏ hết tôn nghiêm và kiêu hãnh mà hèn mọn cầu xin. Cô ta không say, chỉ là muốn tìm một cái cớ để nói hết những lời trong lòng mình mà thôi.

“Giai Giai, đừng như thế. Cô đang tự hạ thấp chính bản thân mình.” “Em mặc kệ. Em chỉ muốn anh yêu em mà thôi. Đoạn Lăng, em xin anh, đừng tàn nhẫn với em như thế, không có anh, em không sống nổi.” Cổ Giai Giai đau đớn khóc. “Xin lỗi, tôi không làm được.” Đoạn Lăng không vì thế mà mềm lòng, gỡ tay cô ta ra, bước thẳng ra khỏi phòng, mặc cho Cổ Giai Giai khóc tuyệt vọng. “Đoạn Lăng, tối hận anh.” Cổ Giai Giai nhìn căn phòng trống rỗng, trong mắt đầy thù hận,

Đọc truyện chữ Full