DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 686: Chúng ta tiếp tục gặp gỡ nhé (1)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
Ông Trần nghe vậy thì lập tức kéo bà lại, “Đòi cái gì mà đòi, chuyện này vốn là do Uyển Kiều tự nguyện, bà lấy từ cách gì mà đi đòi lại lẽ phải?”

Bà Trần bất mãn, “Sau này Uyển Kiều không thể có con, hôn lễ của con bé với Chung Lỗi cũng sẽ bị hủy

Từ đây về sau con bé phải sống sao đây, còn người đàn ông nào muốn cưới nó nữa? Nó vì Giang Thần Hi mà thành ra thế này, chẳng phải Giang Thần Hi nên chịu trách nhiệm với Uyển Kiều hay sao?”

“Bà đừng có hổ đồ, Chung Lỗi đã nói chia tay với Uyển Kiều rồi sao? Bây giờ bà chạy đến nhà họ2Giang đòi lẽ phải, vậy bà đặt Chung Lỗi ở đâu?”

Nghe vậy, bà Trần càng cảm thấy đau lòng, “ông nghĩ Chung Lỗi sẽ còn đồng ý qua lại với Uyển Kiểu sao? Nếu đổi lại là nó thì ông có chịu hay không?” Ông Trần im lặng

Nếu đổi lại là ông thì ông chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng ông không thể nói ra lời này, Dù sao ông cũng là cha của Trần Uyển Kiều, ông phải đứng về phía con cái

“Nói chung chuyện này không thể tìm đến nhà họ Giang.” Nếu thật sự đến nhà họ Giang, bắt họ chịu trách nhiệm với Trần Uyển Kiều, thì gia đình ông sẽ thành hạng người gì chứ

“Vậy Uyển9Kiều của tôi phải làm sao đây? Con bé mới hơn hai mươi tuổi, cuộc đời chỉ mới bắt đầu, ông nói mấy chục năm sau này nó phải sống ra sao?” Bà Trần lại bật khóc

Lòng bà thật sự đau đau như cắt, như có ai cầm dao cứa vào tim vậy

Tất nhiên ông Trần cũng không ngoại lệ

Nhưng chuyện ra nông nỗi này có ai muốn đầu? Ông kéo vợ đi, “Được rồi, trước tiên khoan hãy nói đến chuyện này

Đi lên trước đã, bà để một mình Uyển Kiều trong phòng bệnh, ngộ nhỡ có chuyện gì thì bà sẽ hối hận không kịp đấy.”

Nghe chồng nói vậy, lúc này bà Trần mới tỉnh ra, vừa rồi bà quá6tức giận, nên đã dứt khoát bỏ một mình Trần Uyển Kiều trong phòng bệnh

Bà lau nước mắt, “Đi thôi, nhanh lên

Tôi cũng giận quá nên mất khôn thôi

Nhưng chỉ cần nghĩ tới nửa đời sau của Trần Uyển Kiểu là tối lại...” Ông Trần vỗ vai vợ, “Tôi biết mà

Mấy chuyện này chờ Uyển Kiều khỏe lại rồi tính sau

Hiện giờ quan trọng nhất là sức khỏe của con bé” Bà Trần gật đầu, theo ông Trần về phòng bệnh

Trần Uyển Kiều thấy ba mẹ vào cùng nhau thì biết mẹ mình chưa đi tìm Giang Thần Hi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, yếu ớt gọi, “Ba mẹ” Hiện giờ bà Trần vừa thương vừa giận con gái, cho nên0không để ý tới cô

Ông Trần gật đầu, “Tạm thời đừng nói gì cả, nghỉ ngơi cho khỏe đi, những chuyện khác ba mẹ chờ con khỏe lại rồi nói.”

Trần Uyển Kiều lại không nghe theo, có một số việc cô muốn nói rõ ngay bây giờ, “Ba, chuyện này không liên quan gì đến Giang Thần Hi cả, đừng tìm anh ấy.” Ông Trần hiểu ra vì sao vừa rồi vợ mình lại tức giận như vậy

Con gái đã ra nông nỗi này mà còn không quên nói giúp Giang Thần Hi, nếu là ông thì ông cũng nổi giận

Ông nhìn Trần Uyển Kiều, thấy mặt mày con gái tái xanh, nên cuối cùng vẫn không đành lòng trách mắng, “Được7rồi, khoan hãy nói đến chuyện này.” Trần Uyển Kiều muốn nói gì nữa, nhưng nhìn thấy sắc mặt của cha mẹ mình lại thôi

Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng chuyện này để níu kéo Giang Thần Hi, bắt anh chịu trách nhiệm với mình cả

Có điều, hiện giờ ba mẹ rõ ràng đang rất tức giận, cô mà nói thêm nữa thì e rằng sẽ phản tác dụng.

Sau khi Giang Thần Hi rời bệnh viện thì đi thẳng đến sở cảnh sát

Anh phải báo án.

“Anh nói có người cố ý lái xe đụng anh à?” Cảnh sát ngờ vực nhìn Giang Thần Hi

Giang Thần Hi lắc đầu, “Không phải tôi, mà là vợ sắp cưới của tôi

Chuyện xảy ra ở giao lộ Thịnh Đức, chỗ đó có camera giám sát, các anh xem thì sẽ rõ thôi.” Vừa khéo, nhà hàng kia đối diện với một cột đèn giao thông, xung quanh có không ít camera giám sát, Giang Thần Hi tin chắc rằng sẽ có camera ghi được cảnh kia

Anh thấy rõ hành động của hung thủ, người kia lao xe thẳng về phía Bùi Nhất Ninh, nhưng lại hại Trần Uyển Kiểu ra nông nỗi này

Lần này anh nhất định sẽ không nương tay

Mặc dù Bùi Nhất Ninh không thấy rõ dáng vẻ đối phương, nhưng trên đường đi đã nghe Giang Thần Hi kể lại, biết được thì ra chuyện này là nhắm vào mình, lại nhớ tới cô gái còn nằm trong bệnh viện, trong lòng cô vô cùng áy náy.

“Đồng chí cảnh sát, tôi là người bị hại trong chuyện này, và cũng là nhân chứng

Tôi muốn báo án.” Bùi Nhất Ninh đứng ra nói

Cảnh sát căn cứ theo manh mối mà Giang Thần Hi cung cấp, nhanh chóng khoanh vùng được đối tượng chính là Cổ Giai Giai

Lúc Cổ Giai Giai bị đưa đến sở cảnh sát, còn mạnh miệng chối cãi, “Dù các người là cảnh sát thì cũng không thể tùy tiện bắt người

Tôi là công dân lương thiện, các người dựa vào đâu mà bắt tôi?”

Cảnh sát đã xem video thu được từ camera giám sát, người lái xe gây tai nạn lúc đó chính là Cố Giai Giai

Đồng thời có một camera khác ghi rõ được mặt của cô ta

Đó chính là bằng chứng thiết thực nhất.

Khi cảnh sát đưa ra những chứng cứ này, Cố Giai Giai mới im lặng một lúc, rồi nói, “Đúng

Tôi là người lái xe gây tai nạn

Tôi nhận.” Cảnh sát không ngờ Cố Giai Giai lại thẳng thắn thừa nhận nhanh như vậy, bèn lạnh giọng hỏi, “Nói đi, tại sao cô lại đâm cô ấy?” “Bởi vì cô ta ngu ngốc

Người tôi muốn đâm là Bùi Nhất Ninh, cô ta ngu ngốc nên tự mình xông tới, trách ai được chứ?” Vẻ mặt Cố Giai Giai cực kỳ kiêu ngạo, ánh mắt còn có chút tiếc nuối tiếc vì người bị thương lần này không phải là Bùi Nhất Ninh.

“Vậy nên cô đã thừa nhận có cố ý gây thương tích cho người khác?” Cảnh sát trầm giọng hỏi.

Cố Giai Giai lại lắc đầu, “Tôi đâu có nói như vậy

Tôi yêu cầu được gặp anh rể của tôi, Đoạn Lăng.” “Trước tiên hãy khai rõ mọi chuyện cô đã gây ra.” Cảnh sát gõ gõ lên bàn

“Không gặp anh rể tôi thì tôi sẽ không nói gì cả

Các người đừng mong lấy được thông tin có ích nào từ miệng tôi.” Thay đổi thái độ phối hợp vừa nãy, Cổ Giai Giai bắt đầu kháng cự thẩm vấn

Cảnh sát thấy cô ta như vậy thì đập bàn, “Tốt nhất cô nên phối hợp điều tra với chúng tôi.” Cảnh sát nổi giận, chưa từng thấy ai phách lối như vậy

Có điều, cuối cùng họ vẫn phải liên lạc với Đoạn Lăng.

Đoạn Lăng thật sự không ngờ mới hơn mười ngày không gặp Cố Giai Giai mà cô ta lại gây ra họa lớn như vậy

Khi anh chạy đến đồn cảnh sát thì cô ta đã bị giam

Bùi Nhất Ninh đã khởi kiện cô ta, cáo buộc cô ta tội cố ý gây thương tích, khiến người khác trọng thương

Đoạn Lắng nghe kể về sự việc xảy ra mà khiếp sợ nhìn Cổ Giai Giai, “Tại sao cô lại làm như vậy?” “Tôi không thể hạnh phúc thì Bùi Nhất Ninh cũng đừng mơ được hạnh phúc

Lần này là cô ta may mắn, không thì bây giờ đã đi chầu Diêm Vương rồi.” Cổ Giai Giai cười lạnh, khẽ nói, nên chỉ có Đoạn Lăng mới nghe thấy mấy lời này

“Cô điên rồi sao?” Đoàn Lặng nhìn Cố Giai Giai với vẻ mặt không thể tin được

“Đúng vậy, tôi điên rồi

Tôi bị anh ép điên rồi

Tôi chỉ hận mình không đâm chết Bùi Nhất Ninh

Cô ta đúng là thật may mắn, đi tới đâu cũng có kẻ chết thay.”

Đoạn Lăng chưa bao giờ ngờ tới Cổ Giai Giai lại làm ra chuyện điên cuồng như vậy

Nếu lúc đó Bùi Nhất Ninh bị đâm phải thì bây giờ có lẽ người đang nằm trong bệnh viện chính là cô ấy.

“Cổ Giai Giai, rốt cuộc cô có biết mình đang làm gì không?”

“Tôi biết, đầu óc tôi rất tỉnh táo

Tôi chưa bao giờ hối hận vì đã làm vậy cả

Đoạn Lăng, anh không cho tôi hạnh phúc thì Bùi Nhất Ninh của anh cũng đừng mong được hạnh phúc

Có điều bây giờ cũng tốt, tôi không tin xảy ra việc thể này mà cô ta và Giang Thần Hi vẫn có thể kết hôn được.” Cổ Giai Giai điên cuồng cười to, như đang phát điên.

Đoạn Lăng nhìn cô ta bằng ánh mắt thất vọng, “Cổ Giai Giai, cổ điển thật rồi.” Nụ cười trên mặt Cổ Giai Giai biến mất, lại trở nên vô cảm, “Có điên cũng là do anh ép

Đoạn Lăng, nếu anh chịu cưới tôi thì tôi đã không làm thế này

Tất cả đều do anh, anh mới là hung thủ thật sự.” Đoạn Lăng kinh ngạc nhìn Cổ Giai Giai, một lúc lâu sau mới dời mắt đi, đứng dậy rời khỏi sợ cảnh sát

Cố Giai Giai nhìn bóng dáng anh mà nước mắt lưng tròng

Cô ta đã làm đến mức độ này, vậy mà anh cũng không thèm nhìn cô ta một lần

Cô ta chỉ muốn Đoạn Lăng để tâm đến mình một chút, cho dù không phải yêu thì là hận cũng được

Đoạn Lăng ra khỏi sợ cảnh sát, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn đi gặp Bùi Nhất Ninh

Bùi Nhất Ninh thấy Đoạn Lăng đến tìm mình thì không hề ngạc nhiên, chỉ bình tĩnh hỏi, “Anh đến tìm tôi để xin tha thứ sao?” Đoạn Lăng xấu hổ nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, “Đúng, nếu được, em có thể...” Bùi Nhất Ninh lạnh lùng ngắt lời, “Không thể

Đoạn Lăng, cô ta đã phạm tội

Cô ta đâm một người vô tội, hiện giờ người đó còn đang nằm trong bệnh viện kia kìa

Chỉ vì lòng ghen ghét của cô ta mà cả đời này người đó không thể làm một người phụ nữ trọn vẹn được, như vậy anh vẫn muốn tiếp tục bao che cho cô ta sao?”

Đoạn Lăng vô cùng khổ sở, “Anh...”

“Trong ấn tượng của tôi, anh luôn là một người chính trực, vậy mà hiện giờ anh thật sự muốn bao che cho người mang tội giết người sao?” “Nhất Ninh, cô ấy chỉ nhất thời nông nổi, cô ấy...” Đoạn Lăng không thể nói hết câu

Bùi Nhất Ninh cười lạnh, “Anh xem, ngay cả chính anh còn không thể nói tiếp được nữa mà

Người mà Cố Giai Giai muốn đâm là tôi, hôm nay nếu không nhờ Trần Uyển Kiểu thì người nằm trong vũng máu đó đã là tôi rồi.” “Đoạn Lăng, nếu hôm nay người bị đâm trúng là tôi, anh vẫn sẽ cầu xin giúp cô ta ư?” Bùi Nhất Ninh lạnh lùng hỏi ngược lại

Đoạn Lăng im lặng

Hôm nay nếu người bị đâm trúng là cô, thì anh ta nghĩ mình sẽ đích thân tổng Cố Giai Giai vào tù, “Nhất Ninh, xin lỗi

Hôm nay em hãy coi như anh không hề đến.” Anh quay người muốn bỏ đi nhưng Bùi Nhất Ninh toan gọi lại, “Đoạn Lăng, lần này tôi sẽ không bỏ qua đầu

Tôi sẽ không rút đơn kiện, đồng thời sẽ xin tòa xử mức án nặng nhất, anh muốn chống lại tôi thì cứ việc.”

Sắc mặt Đoạn Lăng sâu xa, nhìn cô một lúc lâu, sau đó dời mắt, không nói gì nữa mà rời đi.

Bùi Nhất Ninh nói được làm được

Cô tìm một luật sư giỏi nhất thủ đô cho vụ kiện này, khiển Cổ Giai Giai phải chịu mức án nặng nhất

Tuy trong lòng Đoạn Lăng oán giận Cô Giai Giai, nhưng vẫn tìm cho cô ta một luật sư, không mong cô ta có thể vô tội, chỉ hy vọng cô ta được giảm nhẹ án phạt, xem như đây là ân tình cuối cùng của anh ta dành cho Cố Giai Giai.

Bà Trần tìm đến nhà họ Giang vào ngày thứ ba

Nhân lúc ông Trần và Trần Uyển Kiều không chú ý, bà đã viện cớ rời khỏi bệnh viện để đến nhà họ Giang

Nhờ vậy, ông bà Giang mới biết chuyện xảy ra hôm đó

“Chuyện này..

sao lại xảy ra chuyện thể này? Uyển Kiều thế nào rồi?” Vẻ mặt bà Giang sững sờ

Bà Trần lạnh mặt, “Cả đời này Uyển Kiều không thể làm mẹ được nữa

Con bé vì cứu Giang Thần Hi nhà ông bà nên mới ra nông nỗi như vậy

Tôi muốn ông bà bày tỏ thái độ trước chuyện này.” Ông Giang nhìn sang Giang Thần Hi, “Thần Hi, chuyện thật sự như dì Trần nói sao?” “Vâng.” Giang Thần Hi nặng nề gật đầu

Trần Uyển Kiều cứu anh là sự thật không thể phủ nhận được

“Chuyện này nhà họ Giang chúng tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm

Tiền chữa trị của Uyển Kiều và các chi phí khác, nhà họ Giang chúng tôi sẽ lo toàn bộ.” Ông Giang trầm giọng nói,

Bà Trần nghe vậy thì biến sắc, bình tĩnh nhìn ông, “Ông nghĩ rằng hôm nay tôi đến nhà các người là để đòi tiền sao? Nhà họ Trần chúng tôi tuy không giàu có, nhưng vẫn có tiền chữa trị cho con gái mình

Tôi chỉ hỏi các người một câu, rốt cuộc các người có chịu trách nhiệm cho suốt phần đời còn lại của con gái tôi không”

Nghe vậy, bà Giang rất khó xử, “Chuyện này..

Đây không phải là vấn đề có chịu trách nhiệm hay không

Nếu bây giờ giờ Uyển Kiểu và Thần Hi vẫn đang quen nhau, thì đừng nói là vô sinh, cho dù cả đời con bé phải nằm trên giường không dậy được, thì nhà họ Giang chúng tôi cũng sẽ nhận đứa con dâu này, chăm sóc con bé cả đời

Những vấn để hai đứa nó không phải là...” Bà Giang không nói tiếp được nữa

Ánh mắt bà Trần thật sự quá đáng sợ.

“Cho nên các người định dùng chút tiền để đuổi chúng tôi đi chứ gì? Con gái của chúng tôi đang yên đang lành bỗng thành ra thế này, con bé phải sống thế nào đây?” Bà trần lạnh lùng hỏi

“Không phải, chúng tôi không có ý này

Bà hãy nghe tôi giải thích...” Bà Giang muốn giải thích nhưng lại bà Trần đã ngắt lời

“Giáo sư Giang, tốt xấu gì các người cũng là gia đình thư hương, tự xưng là có giáo dục, kết quả lại có thái độ thế này sao?” Bà Trần tỏ ra thất vọng

Ông bà Giang bị bà Trần nói đến đỏ mặt mà không thể phản bác lại

“Dì Trần, chuyện này là do cháu mà ra, cháu sẽ chịu trách nhiệm

Nếu sau này Uyển Kiểu không thể tìm được hạnh phúc của riêng mình, thì cháu sẽ chăm sóc cô ấy cả đời, với thân phận anh trai.” Giang Thần Hi nghiêm túc nói

Anh rất áy náy với Trần Uyển Kiều, nếu sau này cô ấy thật sự không thể tìm được hạnh phúc, thì chăm sóc cô ấy cả đời cũng là chuyện nên làm

Nhưng nếu bắt anh cưới cô ấy thì anh không làm được.

“Ai cần cái thân phận anh trai của cậu

Cậu muốn Uyển Kiều của chúng tôi sau này phải nhìn cậu ân ái với vợ mình, còn con bé phải cô độc suốt quãng đời còn lại hay sao?” Bà Trần tức tối

“Dì Trần, vậy dì muốn thế nào?” “Cậu hãy hủy hôn với vợ sắp cưới của cậu, rồi kết hôn với Uyển Kiều.” Bà Trần trực tiếp đưa ra yêu cầu

Bà không thể để con gái sống cô đơn đến chết, cho dù không muốn thì lần này con bé cũng phải vào nhà họ Giang

Nghe vậy, sắc mặt của ông bà Giang đều trở nên khó coi

Hôn lễ của Bùi Nhất Ninh và Giang Thần Hi đã sắp đến

Tuy rằng họ vẫn không hoàn toàn hài lòng với Bùi Nhất Ninh, nhưng họ đã đồng ý cuộc hôn nhân này thì sẽ không tùy tiện hủy hôn

Hơn nữa, mặc dù Trần Uyển Kiều vì cứu Giang Thần Hi mới bị thương, nhưng con bé đã không thể sinh con, nếu thực sự kết hôn với con trai họ thì sau này nhà họ Giang sẽ không có người nối dõi sao? Có điều, họ chưa kịp bày tỏ thái độ thì đã có người ấn chuông

Giang Thần Hi đứng dậy đi mở cửa.

Người đứng ngoài cửa là ông Trần

Thấy vợ mãi không quay lại, ông đoán ngay là bà đã đến tìm nhà họ Giang

Ông đi thẳng vào trong, “Quả nhiên bà ở đây, mau đi về với tôi.” Bà Trần không chịu, “Tôi không về

Nếu hôm nay nhà họ Giang không cho tôi một câu trả lời hợp lý, thì tôi sẽ không về.” Bà đã quyết định, dù bất cứ giá nào cũng phải để con gái mình có một tương lai

Chẳng phải Trần Uyển Kiểu thích Giang Thần Hi sao? Hiện giờ con bé lại vì Giang Thần Hi mà thành ra thế này, vậy thì nó phải ở cạnh con gái bà, chăm sóc con bé cả đời

Đây là Giang Thần Hi nợ Trần Uyển Kiểu

“Bà làm cái gì vậy? Không thấy mất mặt sao?” Ông Trần nhỏ giọng trách mắng

“Mất mặt? Con gái của tôi vì nó mà bây giờ ra nông nỗi này, lẽ nào nhà họ Giang bọn họ không phải chịu trách nhiệm sao? Dù có mất mặt thì cũng là gia đình họ mất mặt.” Hai ngày qua, Chung Lỗi vẫn không đến ở bệnh viện, điều này có nghĩa là gì, trong lòng mọi người đều rõ

Hy vọng lớn nhất của Trần Uyển Kiều đã tan biến, cho nên Giang Thần Hi chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của bạn ho

Ông Trần sầm mặt, “Hôm nay Chung Lỗi đến bệnh viện, bây giờ bà lại đến đây gây sự, nếu để thằng bé biết thì nó sẽ nghĩ ra gia đình chúng ta thể nào hả?” Giọng của ông rất nhỏ, chỉ đủ để bà Trần nghe thấy

Mắt bà sáng lên, “Chung Lỗi đến rồi à?” “Đúng vậy, hiện giờ bà theo tôi trở về trước đi.” Ông Trần không muốn nói nhiều với bà Trần, chỉ muốn đưa bà về ngay

Bà Trần nghe Chung Lỗi đến bệnh viện thăm Trần Uyển Kiều thì đâu còn tâm từ nào ở đây nữa, lập tức theo ông Trần về bệnh viện.

Đọc truyện chữ Full