DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 701: Cắm sừng (2)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
“Đưa cả tiền tiết kiệm trong nhà cho tôi.”

Bây giờ Trương Văn Lệ nào dám nói “không”, chỉ vội vã đi lấy thẻ ngân hàng: “Ở đây hết đấy.”

“Bên trong còn bao nhiêu tiền?”

Trương Văn Lệ do dự. “Hỏi bà đấy, bên trong còn bao nhiêu tiền?”

“Hai trăm ngàn.” Lư Tiến Tài đen mặt: “Lúc đầu tôi đúng là mắt mù nên mới thích thứ đàn bà phá gia như bà.” Gia sản mấy chục triệu tệ vào tay bà ta đã thua lỗ chỉ còn lại hai trăm nghìn.

Trương Văn Lệ chột dạ, nào dám phản bác lại câu nào, tùy ý để Lư Tiến Tài quở trách. Lư Tiến Tài cũng không còn lòng dạ quở trách bà ta, cầm thẻ ngân hàng định đi: “Tiến Tài, ông làm cái gì vậy?”

Lư Tiến Tài hoàn toàn không để ý tới bà ta mà đi thẳng2ra khỏi cửa, đi tìm Lư Nhã Cẩm.

Lư Nhã Cầm trông thấy ông ta thì thái độ rất tệ đến cửa cũng không mời vào: “Anh tới làm gì vậy?”

Lư Tiến Tài nghe xong lời này, lập tức đen mặt: “Đây là thái độ em nói chuyện với anh đấy à?”

“Chính anh đã làm chuyện gì trong lòng anh tự rõ, thái độ bây giờ của tôi với anh đã là khách sáo lắm rồi.” “Ha ha, thật đúng là ưỡn ngực vênh mặt rồi nhỉ. Thế nào? Cho là tôi đã giao cổ phần trong tay ra rồi là tôi sẽ không có cách nào xử lý được Thẩm Quân Trạch hả? Nhã Cầm, có phải cô coi thường anh trai cô quá rồi không?” Mặt Lư Nhã Cầm biến sắc: “Anh muốn làm gì?” Lư Tiền Tài cười âm u: “Bây giờ tôi không còn9gì hết, cái gọi là vò mẻ chẳng sợ nứt, cô nói xem tôi có thể làm những gì?”

“Anh, Quân Trạch là cháu anh đấy, anh không thể đối xử với nó như vậy.” Lư Nhã Cầm sợ hãi, nhỏ giọng cầu khẩn, sợ Lư Tiến Tài sẽ làm gì đó Thẩm Quân Trạch. “Tôi cũng là bác ruột của nó đấy. Nó đã đối xử với tôi thế nào hả?” Mặt mày Lư Tiến Tài dữ tợn. Nghĩ tới Thẩm Quân Trạch, ông ta lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, thứ vong ơn bội nghĩa! “Anh, khi xưa là anh bất nhân với Quân Trạch trước, anh không thể trách nó được.” Lư Nhã Cầm muốn giải thích giúp Thẩm Quân Trạch. Lư Tiến Tài cười lạnh: “Khi xưa là tôi đã giúp nó. Với năng lực của nó, nó có thể quản lý tốt6công ty được sao? Nếu công ty thật sự giao vào tay nó thì đã mất từ lâu rồi. Công ty đã dựa vào tôi nên mới sinh tồn được, hiểu không? Là tôi! Nhưng kết quả thì sao? Nó đã báo đáp thế nào?” “Anh, lúc trước anh có ý đồ gì với công ty, cả anh và em đều biết rõ. Trước đó đúng là Quân Trạch không có năng lực, mà em cũng không muốn nhìn tâm huyết của A Nhượng cứ thế mà sụp đổ nên mới để tùy anh lộng hành. Bây giờ Quân Trạch chỉ lấy lại thứ vốn thuộc về nó mà thôi. Anh hà cớ gì phải như thế. Hơn nữa, Quân Trạch đã nói với em rồi, nó sẽ bảo đảm cuộc sống cho nhà anh.”

Thẩm Quân Trạch đã nói với bà, Lư Tiến Tài có thể ra0khỏi trại tạm giam là bởi vì ông ta đã dùng cổ phần trong tay để đổi lấy. Chỉ cần về sau Lư Tiến Tài không này có ý đồ xấu xa, thì cậu ta sẽ cung cấp tiền sinh hoạt.

“Vậy nên, em muốn anh sống phụ thuộc vào nó, mỗi ngày xin Thẩm Quân Trạch bố thí chút thương hại sao?” Mặt mày Lư Tiến Tài sa sầm.

“Quân Trạch sẽ không làm như vậy đâu.” “Ha ha, quả thật không hổ là mẹ con, vào thời điểm quan trọng nhất, em vẫn giúp con trai mình. Lư Nhã Cầm, em quên anh là anh trai duy nhất của em rồi sao?”

“Em không quên, nếu em thật sự quên rằng anh là anh trai của em thì đã không trở nên xa lạ với Quân Trạch thế này rồi. Anh, em xin anh, đừng gây chuyện nữa,7chỉ cần anh an phận, Quân Trạch sẽ không đối xử tệ với anh.” Lư Nhã Cẩm nài nỉ hết lời. Bà ta thật sự không muốn thấy anh trai và con trai mình đấu đá với nhau. Lúc đầu, vì anh trai mà con trai suýt chút nữa đã cắt đứt mối quan hệ mẹ con với bà ta, bây giờ lại đến lượt anh trai bà ta, bà ta thật sự cảm thấy rất mệt mỏi. “Nếu em thật sự không muốn thấy anh và Quân Trạch đối đầu nhau, thì hãy làm giúp anh một chuyến đi.

“Chuyện gì?” Lư Nhã Cầm hỏi.

“Giúp anh lấy một tài liệu của công ty.”

Lư Nhã Cầm cau mày, “Anh, bây giờ anh đã không còn là người của công ty nữa. Anh cần tài liệu của công ty để làm gì?”

“Bây giờ anh rời công ty, không có cổ phần trong tay. Em cũng không thể để cả nhà anh ngồi ngồi chờ chết đói được chứ. Anh muốn tự mở một công ty, những giai đoạn đầu cần phải có nguồn lực. Tài liệu đó là thông tin khách hàng, em hãy lấy nó giúp anh đi.” Lư Tiến Tài nói ra mục đích đến đây ngày hôm nay.

“Không được, anh, em không thể làm vậy được. Nếu Quân Trạch biết thì sao nó còn có thể nhận người mẹ như em được chứ?” Lư Nhã Cầm từ chối. “Nếu em không giúp anh, thì đừng trách anh tàn nhẫn. Dù sao, bây giờ anh cũng chẳng còn gì để mất cả, cùng lắm thì kéo Thẩm Quân Trạch chất chung thôi.”

“Anh, anh đừng ép em.” Lư Nhã Cầm sợ hãi. Từ nhỏ, anh trai bà ta là một người liều mạng, thật sự điều gì cũng dám làm.

Lư Tiến Tài nắm lấy gáy của Lư Nhã Cẩm, kéo bà ta về phía mình, thì thầm, “Là tôi ép cô hay cô đang ép tôi? Thẩm Quân Trạch đã dùng thủ đoạn hèn hạ cướp đi 30% cổ phần từ tay tôi. Ngoài khoản tiền ít ỏi đến đáng thương ở nhà ra thì tôi không còn gì nữa. Trong nhà tôi vẫn còn mấy miệng ăn chờ tôi nuôi. Tôi đã có tuổi, dù đi làm thì cũng có công ty nào muốn thuế nữa? Lẽ nào cô muốn cả nhà tôi chết đói? Tôi không muốn lấy lại công ty, tôi chỉ muốn lấy một vài khách hàng và để gia đình tôi có cái ăn cái mặc. Yêu cầu này quá đáng lắm sao? Lư Nhã Cẩm, cô tự hỏi lương tâm của mình đi, chẳng lẽ tôi còn chưa đủ tốt với Quấn Trạch à?”

Lư Nhã Cầm bị ông ta hét vào mặt mà ruột gan rối bời, nhịp tim đập mạnh, ngay cả mặt cũng tái đi, “Anh, Quân Trạch biết được thì sẽ hận em.” Cho dù đã thành ra thế này, bà ta vẫn thật sự không dám làm theo lời của Lư Tiến Tài. Khó khăn lắm bà ta mới có thể nhân sự việc này mà làm dịu mối quan hệ với Thẩm Quân Trạch. Nếu làm vậy thì cả đời này, con trai bà ta sẽ không quan tâm đến bà ta nữa.

“Quân Trạch đã hận cô từ lâu. Kể từ khi cô bắt đầu qua lại với Phạm Dương Hồng, nó đã hận cô rồi. Cô nên tỉnh lại đi.” Lư Tiến Tài chẳng quan tâm.

“Nhưng em không thể để nó hận mình cả đời được.”

“Nhã Cầm, đừng ngu ngốc nữa. Từ khi cô ở bên Phạm Dương Hồng thì trong mắt Thẩm Quân Trạch, cô đã phản bội ba nó rồi, nó sẽ không tha thứ cho cô đâu. Quan hệ của mẹ con cố không thể trở lại như xưa được nữa. Dù nó có hận cô thêm thì cũng chỉ không quan tâm đến cô như hiện giờ thôi, cô vẫn có một khoản sinh hoạt phí đủ sống như một phu nhân nhà giàu cả đời. Nhưng tôi thì khác, nếu tôi không có số khách hàng này, hai con trai tôi, cũng chính là cháu ruột của cô sẽ chết đói. Bọn chúng còn nhỏ như vậy mà cô muốn thấy chúng nó chịu khổ ư?”

Đọc truyện chữ Full