DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 770: Tôi về rồi (3)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
Mẹ đã đích thân đến đón, nếu để ba nhìn thấy anh để mẹ xách hành lý, nói không chừng sẽ nghĩ cách phạt anh.

Phó Hoành Dật đang làm việc trong phòng sách ở tầng hai

Phó Thần Hiên vừa vào cửa thì đã bị một người lao vào lòng, “An An, cuối cùng anh cũng về rồi.”

Phó Thần Hiên đen mặt, vươn tay gõ vào đầu người trước mặt rồi đẩy ra, “Phó Thư Nghệ, em muốn chết phải không?”

Phó Thư Nghệ ôm đầu, lẩm bẩm, “Anh không có lương tâm, em vì anh mà không tham gia cả hoạt động của câu lạc bộ trong trường

Anh không cho em một cái ôm thì cũng thôi đi, giờ còn đánh em nữa.” Cô nhìn Thẩm Thanh Lan đang theo sau, tủi thân mách, “Mẹ, mẹ nhìn này, An An đánh con.”

Phó Thần Hiên3trừng mắt, anh ghét nhất có người gọi tên thân mật An An của mình

Sau khi được mười tuổi, dưới yêu cầu mãnh liệt của anh, người trong nhà mới chịu gọi tên anh, chỉ có mỗi cô em gái này là luôn không biết lớn nhỏ

Nếu là em trai làm như vậy, anh có thể còn đánh cho một trận, nhưng em gái thì đánh không được mà măng cũng không xong, anh chỉ có thể bó tay.

Thẩm Thanh Lan bật cười nhìn con gái, “Thư Nghệ, chú ý lớn nhỏ.” Phó Thư Nghệ thấy vẻ mặt của anh trai càng ngày càng đen, hơn nữa mẹ cũng đã lên tiếng nên cô đành bỏ bàn tay đang che trán xuống, khoác tay của Phó Thần Hiên, “Anh trai, em nhớ anh lắm, chào mừng anh về nhà.”

Cuối cùng vẻ mặt của0Phó Thần Hiên cũng dịu đi một chút, coi như con bé này còn có chút lương tâm

Anh đưa valy cho cô, “Bên trong là quà của chú Allen gửi cho em và Thư Thần, tự cầm xem đi.” Mắt của Phó Thư Nghệ phát sáng, vội cầm lấy valy, “Chú Allen tốt quá, lần nào cũng gửi quà cho em.” “Thư Thần đâu?” Phó Thần Hiên không nhìn thấy em trai đầu, bèn hỏi.

“Nó hả, đi đón chị Quả Quả rồi

Chị ấy biết hôm nay anh về, nên đi mua bánh bao chiên ở chỗ anh thích ăn nhất, cuối cùng lại bị lạc đường nên gọi điện thoại bảo Thư Thần đi đón.” Phó Thần Hiên cau mày khi nhắc đến Quả Quả, “Cô ấy lại lạc đường?”

“Đúng vậy, không biết đây là lần thứ mấy chị ấy lạc đường nữa,5hết thuốc chữa rồi.” Phó Thư Nghệ nhớ tới Quả Quả mù đường thì chỉ biết lắc đầu thở dài

Đây chắc chắn là kẻ mù đường nghiêm trọng nhất mà cô từng gặp.

Nghĩ lại thì Quả Quả lớn lên ở thủ đô, mấy người bọn họ còn đi dạo hết mọi ngóc ngách không biết bao nhiêu lần, ấy thế mà cuối cùng người này vẫn bị lạc được, chẳng trách chú Hàn Dịch lại không yên tâm để chị ấy ở một mình

“Ba đâu?” Phó Thần Hiên biết có người đi đón Quả Quả, nên không lo lắm, sau đó hỏi người cha trong truyền thuyết đang ở nhà

Phó Thư Nghệ chỉ thư phòng tầng hai, “Ở trên đó, đúng rồi, ba nói anh về thì lên thư phòng gặp ông.”

Phó Thần Hiên suy sụp, anh nhìn Thẩm Thanh Lan định nhờ4mẹ giúp đỡ, cuối cùng mẹ chỉ mỉm cười nhìn anh, “Đi đi.”

Bả vai Phó Thần Hiên sụp xuống, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua tầng hai, lê hai cái chân như đổ chì nhích từng bước lên lầu

Phó Thư Nghệ thấy vậy thì che miệng cười, con trai nhà bọn họ đều sợ ba

Phó Thần Hiên đến tầng hai, gõ cửa, bên trong truyền đến hai chữ “Vào đi” lạnh lùng

Phó Thần Hiên bĩu môi, tính của ba vẫn giống như trước.

Anh đẩy cửa vào thì thấy Phó Hoành Dật ngồi trước bàn sách, đang cầm tài liệu, ông nghe thấy tiếng bước chân nhưng cũng không ngẩng đầu lên

Phó Thần Hiên dừng lại cách bàn đọc sách khoảng một mét, “Ba, con về rồi.” Phó Hoành Dật “ừ” một tiếng, vẫn không ngẩng đầu, mãi cho đến khi xem hết trang9giấy mới ngẩng đầu nhìn con trai, “Hoàn thành hết chương trình học ở nước ngoài chưa?” Phó Thần Hiên gật đầu nghiêm túc, “Hoàn thành hết rồi ạ.” Anh đã lấy được bằng tiến sĩ về quản lý

“Nếu đã xong rồi, vậy đã có kế hoạch cho tương lai chưa?”

“Con định lập nghiệp cùng mấy người bạn, lúc trước con từng làm ở nước Y rồi

Hơn nữa, con thấy tình hình kinh tế trong nước càng có lợi thế hơn, vì thể quyết định về nước phát triển.” Phó Thần Hiến rất nghiêm túc khi nói đến chủ đề này.

Phó Hoành Dật gật đầu, “Nếu đã nghĩ kỹ, vậy thì làm đi.”

Phó Thần Hiến hơi bất ngờ, anh nghĩ ba gọi một mình anh lên đây vì muốn anh nhập ngũ, nhưng ba không đề cập tới chuyện này, đương nhiên anh cũng không tự đưa đầu ra trước họng súng

“Lát nữa đi gặp ông ngoại và bà ngoại đi, bà ngoại hay nhắc đến con lắm.” Phó Hoành Dật vẫn không nhắc đến chuyện đó, mà chỉ dặn dò thêm

Phó Thần Hiên gật đầu, “Vâng.” Anh cũng định như vậy

Khi thấy ba không nói gì, Phó Thần Hiên lại thấy ngứa ngáy trong lòng

Trước khi rời khỏi thư phòng, anh vẫn không nhịn được hỏi, “Ba, vì sao ba không hỏi lý do con không chịu nhập ngũ?”

Phó Hoành Dật lẳng lặng nhìn anh, trong mắt không có chút dịu dàng, “Con sẽ nói à?”

Phó Thần Hiên mím môi, sau đó lắc đầu, “Xin lỗi ba.” Anh không nên nhắc đến chuyện này.

“Con muốn làm gì, tương lai muốn đi con đường nào đều do con tự lựa chọn, ba và mẹ sẽ không can thiệp

Dù là đường vòng, con cũng phải tự mình bước tiếp

Con là đàn ông, không phải là một đứa trẻ gào khóc đòi ăn

Ba và mẹ sẽ không tạo ra một khoảng trời cho con, là đại bàng hay là gà con đều do con tự chứng minh.”

Phó Thần Hiên mím môi, “Con biết rồi ba, còn nữa, cảm ơn ba.” Cảm ơn ông vì không hỏi lúc trước rõ ràng đã thi đỗ trường quân đội, nhưng tại sao anh lại muốn nghỉ học, quyết định đi du học không chút do dự

“Không còn việc gì nữa thì ra ngoài đi.” Phó Hoành Dật lạnh nhạt nói.

“Vâng.” Phó Thần Hiên xoay người rời đi, không chú ý đến ánh mắt thâm trầm của Phó Hoành Dật nhìn mình

Phó Thần Hiên vừa xuống nhà, Quả Quả đã chạy về phía anh, “Anh An An, cuối cùng anh cũng về rồi

Em nhớ anh lắm.” Phó Thần Hiên đen mặt, rốt cuộc phải nhấn mạnh bao nhiêu lần nữa đây, khó khăn lắm anh mới quên được cái tên An An, thế mà..

Anh lại thầm trách ba ruột đã đặt cái tên này cho mình.

Ba là, khi đó ba hận con cỡ nào mới đặt cái tên của con gái cho con thế

“Hàn Nam Yên, em có tin anh đánh em không.” Phó Thần Hiến u ám nói.

Quả Quả ôm tay anh không buông, “Anh đánh đi, anh không sợ bác trai mắng là được.” Phó Thần Hiển đẩy cô ra, ghét bỏ nói, “Lớn thế này rồi mà gặp mặt còn ôm ôm ấp ấp, nam nữ thụ thụ bất thân, hiểu không?”

Quả Quả bĩu môi, quay đầu nhìn Thẩm Thanh Lan, “Bác gái, bác nhìn anh ấy kìa

Anh An An ghét cháu.”

Thẩm Thanh Lan không tham dự vào trò đùa của bọn họ, chỉ cười, “Mấy đứa chơi đi, mẹ đến phòng vẽ

An An, khi nào ăn cơm thì gọi mẹ.” “Mẹ!” Phó Thần Hiên mất mặt, mất hứng kêu lên

Thẩm Thanh Lan mỉm cười xin lỗi, nếu Quả Quả và Đường Đường không nhắc đến, bà cũng suýt quên

Thẩm Thanh Lan phất tay đi mất, Phó Thần Hiên buồn bực nhìn mẹ mình thản nhiên bước vào phòng vẽ tranh

“Hàn Quả Quả, nếu em còn dám gọi anh là An An nữa, chờ xem anh trừng trị em thế nào.” Phó Thần Hiên hung dữ nhìn Quả Quả

Quả Quả lè lưỡi, không hề sợ anh, lấy túi bánh bao mình mua đưa cho anh, “Em phải xếp hàng rõ lâu mới mua được đấy, anh mau ăn đi cho nóng.”

Phó Thần Hiên nhận bánh bao, xoa đầu cô, “Coi như em còn có chút lương tâm.” Dứt lời đã ngồi xuống, cầm lấy đũa dùng một lần bắt đầu ăn

Thật ra bánh bao để lâu như thể đã nguội từ lâu rồi, vị cũng không ngon, nhưng đây là tấm lòng của người ta, anh không thể lãng phí được.

Đọc truyện chữ Full