DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 779: Nhưng anh ấy không thích em (4)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
Phó Thần Hiên vừa rời khỏi, đã có hai gã đàn ông đi tới, “Em gái, đi một mình à, bọn anh uống rượu với em nhé.” Quả Quả chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái, chỉ lặng lẽ nhả ra một chữ, “Cút.” Hai gã kia biến sắc, liếc nhìn nhau

Hai gã đã nhắm Quả Quả từ lâu rồi, chẳng qua vẫn luôn có một người đàn ông đẹp trai ngồi cạnh cô, hơn nữa trông có vẻ khó nhằn, vì thế mới mãi không dám làm bừa

Bây giờ người đàn ông kia đi rồi, làm sao hai gã có thể bỏ qua cơ hội này được

Lúc này tay của gã hơi gầy lơ đãng khoác lên vai Quả Quả, “Em gái, nói chuyện đừng gắt thể chứ, ai cũng ra ngoài chơi cả, cùng uống một3ly được không?” Quả Quả liếc nhìn bàn tay đang khoác lên vai mình, “Bỏ cái chân giò muối của anh ra.”

Gã đàn ông gầy nghe vậy thì trầm mặt, bị Quả Quả mắng hết lần này tới lần khác như vậy, gã vui được mới là lạ

Nhưng dù sao đây cũng là một cô gái xinh đẹp, cuối cùng gã vẫn nhẫn nhịn, cười nói, “Em gái, có phải em gặp phải chuyện gì không vui không? Kể anh nghe đi, anh sẽ giúp em.”

Quả Quả nhấc ly nước lọc của Phó Thần Hiên để bên cạnh lên hắt vào mặt gã

“Đồ không biết xấu hổ! Mở miệng là em gái khép miệng là em gái, ai là em gái anh? Người thì xấu như hủi, còn dám ra ngoài dụ dỗ người ta, không biết đường0soi gương nhìn thử, xem dáng vẻ này của mình có làm người ta hết hồn không! Cút mau.” Tối nay tâm trạng của cô không tốt, gã này còn trêu chọc cổ hết lần này đến lần khác, khiến cô bất chợt bộc phát.

Gã đàn ông không ngờ Quả Quả đột nhiên trở mặt, còn bị cô hắt thẳng nước vào mặt

Đang là mùa hè, dù bị hắt một ly nước cũng không sao cả, nhưng đây là vấn đề thể diện

Gã lập tức sầm mặt, nắm lấy tay của Quả Quả, “Con đàn bà thối tha không biết xấu hổ, cho mày chút mặt mũi, mày lại càng được đà lấn tới, hôm nay tao phải cho mày biết thế nào là lễ độ.” Gã định lôi Quả Quả đi, nhưng trên vai bỗng nhiên có5một bàn tay, “Mày định dạy dỗ ai?” Gã gầy vừa ngoảnh đầu đã thấy vẻ mặt u ám và ánh mắt lạnh lẽo như có thể khiến người khác đông cứng của Phó Thần Hiên

Gã ngẩn người rồi buông tay ra

Gã đàn ông nhận ra Phó Thần Hiên là người đàn ông vẫn luôn ngồi cạnh Quả Quả nãy giờ

Không phải người này đã đi rồi sao? Sao lại quay lại? Gã thấy Phó Thần Hiên đi rồi, nên mới chạy đến bắt chuyện với Quả Quả

“Cút.” Phó Thần Hiên lạnh lùng nói.

Gã ta rét run, không nói gì nữa rồi kéo đồng bọn rời khỏi

Phó Thần Hiên nhìn Quả Quả, “Anh mới đi khỏi chưa đến mười phút.” Giọng của anh mang theo vẻ khó xử, dường như đã không còn tia rét lạnh vừa rồi.

Quả4Quả bày ra vẻ mặt vô tội, “Chuyện này không liên quan đến em, em đang ngồi uống rượu ở đây mà.” Phó Thần Hiên liếc qua quầy bar, chỉ mới một lúc, trước mặt Quả Quả đã có thêm ba ly rượu rỗng

Anh ngẩn người, “Em uống hết rồi à?”

Quả Quả liếc qua, sau đó ngoan ngoãn gật đầu, “Uống hết rồi

Ly này ngon nhất.” Cô chỉ một ly rỗng trong đó nói, “Ngòn ngọt, có vị của trái cây, uống giống như..

rượu trái cây.” Phó Thần Hiện để trán, hơi đau đầu, “Thôi, rượu uống đủ rồi, chơi cũng đã rồi, chúng ta về nhà.”

Đưa người về trước rồi nói, nếu còn để cô nhóc này uống tiếp nữa, có lẽ sẽ xảy ra chuyện thật

Cuối cùng lần này Quả Quả cũng chịu nghe lời, không9đòi ở lại nữa, chủ yếu là hai gã ban nãy đã phá hỏng tâm trạng của cô, cô cũng muốn rời khỏi đây

Cô đứng dậy, đi được hai bước, bước chân hơi liêu xiêu

Phó Thần Hiến kịp thời đỡ được cô, “Tối nay đưa em về nhà, hay là đến căn hộ của anh?” Vào ngày thành niên, Thẩm Thanh Lan đã sang tên ngôi nhà ở trung tâm thành phố cho anh, bây giờ ngôi nhà đó đã là của Phó Thần Hiến

“Em không muốn về nhà.” Quả Quả vẫn giữ được vài phần tỉnh táo, biết bây giờ mình về nhà sẽ khiến ba mẹ lo lắng.

“Vậy được, anh đưa em đến căn hộ của anh ở một đêm

Lát nữa anh gọi điện cho mẹ em, cứ nói tối nay em ở lại nhà anh.” Phó Thần Hiên nói một cách thoải mái, từ nhỏ đến lớn Quả Quả thường xuyên ở lại nhà anh, Hàn Dịch đã quen rồi, càng khỏi phải nói đến Vu Hiểu Huyên.

Quả Quả nửa dựa vào người Phó Thần Hiến, “Anh Thần Hiên, vẫn là anh tốt với em.

Phó Thần Hiên sợ cô đi không vững, đỡ cổ lên, “Chỉ có những lúc thế này em mới bảo anh tốt.” “Em vẫn luôn thấy anh tốt mà

Anh Thần Hiên, anh nói xem tại sao người em thích không phải là anh? Nếu người em thích là anh, có phải em sẽ không cần khổ sở thế này không?” Giọng của cô hơi nhỏ, những Phó Thần Hiên vẫn nghe thấy rất rõ ràng

Phó Thần Hiên khẽ thở dài một hơi, quen Quả Quả bao nhiêu năm, anh chưa thấy có như vậy, tựa như chú nai con bị thương, nhưng lại ra sức vờ rằng mình không sao, sau đó trốn vào góc khuất len lén khóc thầm

Anh nghĩ, nếu hôm nay anh không phát hiện ra tâm sự của cô, không biết cô ngốc này còn giấu trong lòng bao lâu nữa? Phải chăng cho đến khi vết thương viêm nhiễm lở loét thì mới bị người khác phát hiện ra.

Ra khỏi cửa lớn của quán bar, gió đêm lành lạnh khiến Quả Quả dần tỉnh táo hơn, cô nhìn đèn neon trên đường, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, ôm lấy chân của mình.

Phó Thần Hiển cũng ngồi xổm xuống bên cạnh cô, hỏi khẽ: “Sao lại không đi nữa?”

Quả Quả lắc đầu, “Em chóng mặt quá, không đi nổi nữa.” Phó Thần Hiến cười bất lực, “Nào, anh cõng em.” Quả Quả lại lắc đầu, “Em không cần, anh Thần Hiên, em rất muốn khóc

Trong lòng khó chịu lắm, anh nói xem, sao anh ấy lại muốn kết hôn cơ chứ.” Phó Thần Hiên bỗng nghẹn lời, hơi hối hận vì hôm nay đã dò xét cổ.

“Quả Quả, trên đời này còn nhiều đàn ông tốt lắm, cũng có rất nhiều người thích em, thế nào chúng ta cũng chọn được một người thích em, bằng lòng đối xử tốt với em.” Phó Thần Hiên dịu dàng an ủi cô.

“Bọn họ đều không phải là Bùi Hạo.” Quả Quả nức nở nói, nước mắt tràn bờ mi, “Anh Thần Hiền, tại sao anh ấy lại không thích em, em có chỗ nào không tốt ư? Nhiều người thích em như thế, em không thích một ai, cuối cùng người duy nhất khiến em động lòng lại không thích em

Anh Thần Hiến, em nói với anh ấy rằng em thích anh ấy, nhưng anh ấy lại nói chỉ xem em như em gái

Em gái cái khỉ khô, ai muốn làm em gái của anh ấy, hu hu hu hu.” Cô khóc nức nở, nước mắt rơi lã chã.

Đọc truyện chữ Full