DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 792: Cắm trại (2)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
Bùi Nhất Ninh và Giang Thần Hi đều là người có trình độ, tất nhiên sẽ không so đo với bọn họ

Cả hai đều ôn hòa, có điều bọn họ cũng không giải thích thật ra một bữa cơm ở quán này giá trị bằng ba bữa ở khách sạn năm sao rồi.

Vì thái độ của Bùi Nhất Ninh và Giang Thần Hi nên ông bà Tưởng càng đắc ý

Lúc nói đến chuyện cưới hỏi của hai người, đột nhiên ông bà Tưởng lại lật lọng, nói sính lễ không được ít

Nói rằng những thứ ban đầu đưa ra không đủ, con gái nhà bọn họ quý giá đến thế nào, vân vân

Đến cuối cùng, hai người họ nói thẳng muốn Bùi Hạo lấy một nửa cổ phần của cha ruột và của bản thân anh cho3Tưởng Hiểu Nguyệt, còn muốn để Tưởng Hiểu Nguyệt làm Tổng Giám đốc công ty, nếu không có nghĩa là không yêu Tưởng Hiếu Nguyệt.

Vẻ mặt của Bùi Hạo lập tức thay đổi, đứng lên bỏ đi

Giang Thần Hi tuy vẫn cười tủm tỉm, nhưng những lời nói ra cũng cùng ý như vậy - Con gái nhà họ Tưởng quý hóa quá, nhà họ không cưới nổi

Cứ như vậy, lần gặp đầu tiên của cha mẹ hai bên tan rã trong không vui

Ngày hôm sau, Tưởng Hiểu Nguyệt xin lỗi Bùi Hạo

Cô ta giải thích lúc ăn cơm cha mẹ cô ta chỉ thử lòng thôi, cũng coi như đang kiểm tra độ thật lòng của anh

Dù anh có đồng ý, cô ta cũng không lấy cổ phần công ty

Dù vậy Bùi Hạo thấy vẫn vô0cùng gượng ép, anh cũng chẳng quan tân lời giải thích đó

Dù là thử hay thật, anh cũng không chấp nhận chuyện ông bà Tưởng bán con, vì thế anh nói chia tay.

Tưởng Hiểu Nguyệt muốn níu kéo, nhưng Bùi Hạo đã ra quyết định thì rất khó thay đổi

Cố gắng một khoảng thời gian, biết Bùi Hạo sẽ không đổi ý nên cô ta đành phải đồng ý chia tay

Ông bà Tưởng muốn làm ầm lên, tuyên bố Bùi Hạo đã ngủ với con gái họ nên phải chịu trách nhiệm

Chia tay cũng được, nhưng phải đưa phí chia tay, nhưng đây cũng là cái giá trên trời

Bùi Hạo lại nói rõ, đừng nói đến việc anh và Tưởng Hiểu Nguyệt ngủ với nhau, ngay cả hồn môi cũng chưa từng, dù muốn chịu trách nhiệm5cũng không tới lượt anh

Những lời này không để lại chút thể diện nào cho nhà họ Tưởng, không những ông bà Tưởng, mà đến cả Tưởng Hiểu Nguyệt cũng thấy xấu hổ, cuối cùng chỉ có thể nhịn

Tưởng Hiểu Nguyệt không muốn làm ầm lên đến mức sau này mọi người không thể làm bạn được nữa, vì thế đã đưa cha mẹ mình về ngay

Làm ầm ĩ như thế, việc cưới hỏi chắc chắn là không thành

Bùi Hạo cho Tưởng Hiểu Nguyệt một khoản tiền coi như tiền chia tay, nhưng Tưởng Hiểu Nguyệt không lấy

“Anh, thật ra em thấy trong lòng anh Bùi Hạo cũng có chị Quả Quả đó

Anh tin trực giác của em đi

Cho hai người họ một cơ hội, biết đâu sẽ thành mối lương duyên” Phó Thư Nghệ nói đây4chắc nịch, nhưng lại không được Phó Thần Hiên tán thành.

“Chuyện của hai người họ, em đừng xen vào thì hơn.” Phó Thần Hiên cảnh cáo cô, “Chuyện tình cảm là của riêng hai người, em xen vào chỉ càng loạn lên thôi.”

Phó Thư Nghệ bĩu môi, bất mãn nói: “Em vì chị Quả Quả thôi, anh thấy gần đây chị ấy buồn thể nào không, thật ra nhiều lần em muốn nói cho chị ấy biết anh Bùi Hạo chia tay rồi.”

Vì quan hệ của người lớn hai nhà, nên mấy đứa nhỏ đều lớn lên cùng nhau, nhất là Đường Đường và Quả Quả đều là con gái, tính cách lại có phần hợp nhau nên mối quan hệ cũng tốt nhất

Đây cũng là lý do vì sao dù Quả Quả che giấu rất tốt9nhưng Phó Thư Nghệ vẫn phát hiện ra Quả Quả thích Bùi Hạo.

“Em làm vậy chỉ càng khiến Quả Quả yêu sâu đậm hơn thôi

Đường Đường, trong tình yêu không chỉ có em thích anh, còn có một phần là anh muốn ở bên em

Bùi Hạo không chủ động bước về phía Quả Quả, vậy thì chỉ có Quả Quả đơn phương, vậy chẳng thà buông Bùi Hạo ra

Đau dài không bằng đau ngắn.” Phó Thần Hiên nói đầy thấm thía.

Phó Thư Nghệ thở dài: “Em không hiểu, rõ ràng anh Bùi Hạo cũng thích chị Quả Quả, tại sao không muốn ở bên chị ấy? Còn phải tìm bạn gái gì nữa, tự nhiên mang tiếng ra.” “Nhóc con biết nhiều nhỉ.” Phó Thần Hiên buồn cười.

“Hừ, đừng tưởng em không biết, Lâm Tĩnh gì gì đó thích anh đúng chứ? Anh có thích chị đó không? Nhưng anh à, nói thật thì em cũng không thích chị ấy lắm.” “Đừng nói bậy, anh với Lâm Tĩnh chỉ là bạn thôi.” “Thế thì tốt, em không muốn chị ấy làm chị dâu mình đâu.” Lúc trước Phó Thư Nghệ cũng gặp Lâm Tĩnh một lần, trực giác cho cô biết mình không thích người đó

Phó Thần Hiên nhướng mày, tò mò hỏi: “Anh nhớ em mới thấy người ta một lần thôi mà, sao lại thấy cô ấy không tốt?” “Trực giác thôi, hợp mắt rất quan trọng, có lẽ chị ấy không hợp mắt em

Em lại thấy bạn chị ấy, Giản Đan gì đó cũng được.” Phó Thần Hiên chỉ coi cô tính trẻ con, không để bụng

Có lẽ Lâm Tĩnh đã thay đổi không ít, nhưng vẫn tốt bụng như trước, như vậy là đủ rồi, dù sao cũng chỉ là bạn

Phó Thư Nghệ biết sẽ đi cắm trại một ngày nên rất tích cực, vẫn lừa Phó Thần Hiên gọi cho Quả Quả và Bùi Hạo

Vì vậy sáng hôm sau, lúc Phó Thần Hiên thấy Quả Quả và Bùi Hạo xuất hiện trước cửa nhà mình, anh hiểu ngay là cô em nhà mình đã làm chuyện tốt rồi

Những người ta đều đã tới, anh không thể bảo họ về nên đành coi như không biết

Sau đó, anh nhận lúc không ai chú ý rồi gọi điện thoại cho đồng bọn, kéo thêm hai người tới.

“Bạch Tuấn Nam, sao cậu lại ở đây?” Phó Thần Hiên tới nơi hẹn sớm hơn Lâm Tĩnh, thấy có người đã đợi ở đó từ sớm nên vẻ mặt hơi khó coi

Anh quay sang lườm Phó Thư Nghệ, con nhóc này đáng đòn thật

Phó Thư Nghệ trừng mắt với anh trai, cô bình tĩnh nói: “Em gọi anh Tuấn Nam tới đây, dù sao cũng là cuối tuần, mọi người đều không có việc gì, ra ngoài thư giãn cũng được mà.”

Bạch Tuấn Nam mặc quần áo thường ngày, trên chân đi đôi giày leo núi nhưng hợp nhau một cách kỳ lạ, mỉm cười: “Tối qua ngồi nói chuyện phiếm với Thư Nghệ, em ấy nói hôm nay cậu ra ngoài cắm trại

Dù sao tớ cũng rảnh nên tới thôi, Thần Hiên, không hoan nghênh tớ sao?”

Vẻ mặt Phó Thần Hiên như cười như không: “Sao lại không.” Thằng nhãi này, tới cũng tới rồi mới nói vậy, anh thấy tay mình ngứa ngáy, rất muốn đánh tên trước mặt một trận

Phó Thư Nghệ đứng chắn giữa Bạch Tuấn Nam và Phó Thần Hiên, cười tủm tỉm nhìn anh mình: “Anh, sao bạn anh vẫn chưa tới?” Phó Thần Hiên nhìn em gái mình đổi đề tài một cách nhạt nhẽo, tức giận nhìn cô: “Kẹt xe trên đường, sắp tới rồi.” Anh nhìn về phía Bạch Tuấn Nam, ý tứ trong mắt vô cùng rõ ràng, hiển nhiên anh định tìm một cơ hội bàn chuyện “đời và lý tưởng sống”, Bạch Tuấn Nam nhún vai tỏ vẻ sao cũng được

Bạch Tuấn Nam không quen ai ở đây, nhưng được Phó Thần Hiên giới thiệu, hơn nữa tất cả đều xấp xỉ tuổi nhau nên cũng làm quen một cách nhanh chóng

Đợi khoảng nửa tiếng, Lâm Tĩnh mới vội vàng chạy tới, lại không ngờ ở đây có nhiều người như thế nên vẻ mặt hơi cứng lại.

“Thần Hiên, xin lỗi nhiều, để mọi người đợi lâu rồi

Trên đường gặp một vụ tai nạn giao thông, phải đợi cảnh sát xử lý mất một lúc.” Lâm Tĩnh giải thích, cô đã đi từ sớm, không ngờ vẫn đến muộn.

Phó Thần Hiên nhíu mày: “Cậu không sao chứ?”

Lâm Tĩnh lắc đầu: “Tớ không sao, xe gặp nạn không phải xe của tớ, tớ chỉ bị chặn đường thôi

Đây là?” Ngoài Phó Thư Nghệ ra, cô không biết ai cả.

Lúc này Phó Thần Hiên mới nhớ ra chưa giới thiệu, anh nhỏ giọng: “Xin lỗi, em tớ biết tớ định đi cắm trại nên đòi đi theo

Tớ nghĩ nhiều người sẽ vui hơn nên gọi thêm mấy người bạn, cậu không để ý chứ?” Lâm Tĩnh cười lắc đầu: “Không ạ, càng đông càng vui mà.” Chỉ là nhiều người thì kế hoạch tỏ tình của cô sẽ đổ bể, chắc phải đợi lần sau rồi.

Đọc truyện chữ Full