DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 822: Xin lỗi vì đã để anh chờ l u (2)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
“Vào đi.” Phó Thần Hiên tức giận.

Thẩm Thanh Lan nhíu mày, lửa giận không nhỏ đấy nhỉ, bà đẩy cửa đi vào

Phó Thần Hiên thấy cha mẹ mình thì ngạc nhiên, sau đó vẻ mặt bình tĩnh lại: “Ba mẹ, sao hai người lại tới đây?” Cố Thanh Trúc cũng không ngờ cha mẹ Phó Thần Hiên lại tới, khuôn mặt vẫn lạnh bằng của cô lập tức hiện vẻ lúng túng, nhìn qua Phó Hoành Dật: “Tư lệnh Phó.” Lại nhìn Thẩm Thanh Lan, vẻ mặt do dự không biết nên gọi là thế nào.

Thẩm Thanh Lan mỉm cười nói: “Cháu cứ gọi là dì được rồi.” “Chào dì ạ.” Cố Thanh Trúc nói.

“Sức khỏe đã khá hơn chút nào chưa?” Thẩm Thanh Lan quan tâm hỏi, Cố Thanh3Trúc gật đầu, vết thương nhỏ trên người đã lành, vết thương nặng tuy chưa khỏi hẳn nhưng vẫn đang hồi phục

“Sau khi xuất viện thì về đơn vị đi

Đến lúc đó sẽ có người liên lạc với cô.” Phó Hoành Dật nghiêm túc nói, với người ngoài ông lúc nào cũng nghiêm túc

“Vâng.” Cố Thanh Trúc trả lời.

“Ba mẹ, hai người ăn chưa?” Phó Thần Hiên nói sang chuyện khác, đã sắp qua giờ cơm trưa rồi.

“Ba mẹ ăn rồi mới tới, hai đứa ăn chưa?” Thái độ Thẩm Thanh Lan vô cùng ôn hòa

Phó Thần Hiên lắc đầu, lúc trước còn tức giận với Cố Thanh Trúc, làm gì có thời gian ăn cơm: “Ba mẹ, con đi xuống mua chút đồ ăn.” Nói xong anh bước ra1khỏi phòng bệnh, cũng không hỏi Cố Thanh Trúc thích ăn gì.

“Tư lệnh Phó, nhiệm vụ của tôi đã hoàn toàn kết thúc rồi sao?” Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật cũng không nói chuyện khiến Cố Thanh Trúc hơi lúng túng, cô đành tìm đề tài khác.

Phó Hoành Dật gật đầu: “Đã xong.” Cố Thanh Trúc thở phào nhẹ nhõm, bốn năm qua, ngày nào cô cũng phải lo lắng đề phòng, rốt cuộc bây giờ có thể dỡ gánh nặng trên vai xuống rồi

Biết Cố Thanh Trúc gặp bọn họ nên hơi không được tự nhiên, Thẩm Thanh Lan chủ động tìm đề tài nói chuyện phiếm với cô, có chủ đề mới, Cố Thanh Trúc và Thẩm Thanh Lan lại nói chuyện lại rất hòa hợp.

Phó3Hoành Dật không tham gia cùng hai người, ngồi yên lặng ở bên cạnh, cầm di động trong tay xem tin tức quân sự

Lúc Phó Thần Hiên quay về, Cố Thanh Trúc và Thẩm Thanh Lan đang trò chuyện rất vui vẻ, Cố Thanh Trúc từng thấy ảnh chụp Thẩm Thanh Lan trên báo, trước kia cũng từng thấy một lần nhưng là ở phía xa, chỉ nghĩ bà không phải người dễ ở chung, không ngờ lại bình dị gần gũi như thế, hơn nữa còn hiểu biết rất nhiều

Bây giờ cô có chút hiểu rõ vì sao lúc yêu đương với Phó Thần Hiên thì anh từng nói thích mẹ mình nhất, người anh khâm phục nhất cũng là mẹ mình.

Thẩm Thanh Lan nhìn thoáng qua đồ ăn3Phó Thần Hiên mua về, không phải mấy thứ con trai bà thích ăn, vậy chắc là đồ Cố Thanh Trúc thích.

Tuy rằng vẻ mặt Phó Thần Hiên không thay đổi, nhưng lại đem đồ Cố Thanh Trúc thích ăn nhất để trước mặt cô, Thẩm Thanh Lan ngồi bên cạnh nhìn, chẳng hề ghen tỵ với việc con trai chăm sóc người phụ nữ khác, ngược lại còn quan sát với vẻ đầy hứng thú

Thẩm Thanh Lan muốn nói với con trai vài chuyện, nên chờ lúc Phó Thần Hiên dọn dẹp đồ đi ra ngoài thì bà cũng đi theo, vừa lúc Phó Hoành Dật cũng có việc muốn hỏi Cố Thanh Trúc.

“Thần Hiên, đi với mẹ một chút đi.” Thẩm Thanh Lan nói với anh.

Phó Thần Hiên9hơi mím môi: “Vâng.” “Trách ba con sao?” Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng hỏi.

Phó Thần Hiên biết mẹ mình có ý gì, anh lắc đầu: “Chưa từng trách ba.” Chuyện đã trải qua, Cố Thanh Trúc đã nói với anh, chủ yếu là do Cố Thanh Trúc tự mình yêu cầu.

“Bây giờ nhớ tới lúc rời khỏi trường quân đội có hối hận không?” “Không có gì hối hận.” Phó Thần Hiên không phải người có tính cách như thế, anh quyết định thôi học thì có vẻ kích động, nhưng thật ra là quyết định sau khi suy nghĩ thấu đáo, đây là chỗ đáng sợ trong tính cách của anh, cho dù mất khống chế cỡ nào, anh đều giữ vững một chút lý trí cuối cùng.

Phó Hoành Dật từng chắc chắn anh sẽ là một người chỉ huy tốt, nhưng cuối cùng, Phó Thần Hiên cũng không đi trên con đường mà cha anh hy vọng, vì thế nên Phó Hoành Dật cũng thấy có chút đáng tiếc

“Cố Thanh Trúc chính là cô bé trong lòng con nhỉ? Nhiệm vụ lần này kết thúc, con bé sẽ về lại đơn vị, con vẫn muốn tiếp tục quen con bé sao?” Chuyện này liên quan tới chuyện lớn cả đời con trai, Thẩm Thanh Lan làm mẹ nên không thể không hỏi.

Phó Thần Hiên yên lặng nhìn Thẩm Thanh Lan: “Mẹ, nếu con muốn tiếp tục quen cô ấy, mẹ và ba sẽ đồng ý sao?”

“Thần Hiên, Cố Thanh Trúc là một cô gái tốt, mẹ con đâu phải phụ huynh thời phong kiến, nhất định bắt con tìm người môn đăng hộ đối

Đây là tương lai của con, con quyết định tốt là được rồi

Có điều, dù sao con và con bé đã bốn năm không gặp, trong thời gian này lại ra nhiều chuyện như thế, cuộc sống hai bên dĩ nhiên sẽ có thay đổi, mẹ hy vọng hai đứa có thể bớt chút thời gian lại tìm hiểu lẫn nhau, xác định xem cả hai có còn là người mình muốn làm bạn cả đời như trước không, đây là trách nhiệm của các con với bản thân.”

Phó Thần Hiên tiếp thu ý kiến của Thẩm Thanh Lan, còn việc thực hiện thế nào thì trong lòng anh tất nhiên tự có tính toán

Đi dạo với mẹ một lúc lâu ở dưới lầu, hai người mới trở về phòng bệnh

Phó Hoành Dật thấy vợ đã quay lại thì chuẩn bị rời đi, chuyện của ông và Cố Thanh Trúc đã nói xong rồi

Chờ ba mẹ đi, Phó Thần Hiên ngồi đối diện Cố Thanh Trúc, lấy điện thoại ra lướt Weibo, chỉ không nói chuyện với cô

Cố Thanh Trúc lẳng lặng nhìn Phó Thần Hiên, trong lòng không biết làm sao: “Anh đây là muốn em xuống giường dỗ anh sao?”

Phó Thần Hiên không nói gì.

Cố Thanh Trúc vén chăn lên, làm bộ như muốn xuống giường, Phó Thần Hiên trừng mắt nhìn cô, Cố Thanh Trúc nhìn lại, cuối cùng người thỏa hiệp trước vẫn là anh, anh đi tới bên giường: “Em đúng là muốn anh tức chết mà.” Cố Thanh Trúc nằm trở lại giường, kéo lấy tay anh nhẹ nhàng lắc: “Thần Hiên, đừng giận nữa được không?”

Phó Thần Hiên nhìn cô, nghĩ tới cả người cô toàn vết thương, cuối cùng vẫn không nỡ giận nữa, anh thở dài: “Thanh Trúc, sau này không được viện lý do này nữa.” Nếu còn có lần sau, anh sẽ thật sự không cần cô nữa.

Khóe môi Cố Thanh Trúc cong lên: “Được, sau này không dùng lý do này nữa.” Sau này cô sẽ không bao giờ bỏ đi mà không nói một lời nữa, cho dù là chuyện đột xuất và quan trọng cỡ nào

Đã vài ngày Phó Thư Nghệ không thấy anh mình, gọi điện thoại cũng nói vội vài câu rồi cúp, trong lòng cô không khỏi tò mò, bám lấy ba một lúc mới mọi được từ miệng ba biết đến Cố Thanh Trúc, vì vậy cô liền chuẩn bị một chút rồi chạy tới bệnh viện

Cô hỏi rõ ràng phòng bệnh của Cố Thanh Trúc, cửa phòng bệnh không đóng, cô mới đứng ở cửa phòng, chưa kịp đi vào thì Cố Thanh Trúc đã phát hiện có người đứng ở cửa, Cố Thanh Trúc bình tĩnh nói: “Ai ở ngoài đó, vào đi.” Phó Thư Nghệ đẩy cửa ra, lúc thấy rõ Cố Thanh Trúc thì ngạc nhiên nói: “Chị là..

chị gái tối hôm đó.”

Ánh mắt Cố Thanh Trúc lóe lên: “Xin chào.”

Phó Thư Nghệ liền cười, thì ra anh trai cô thích mẫu người thế này, chị gái này đánh nhau rất giỏi, trên người có bóng dáng của mẹ

“Xin chào, em là em gái của anh Phó Thần Hiên, tên là Phó Thư Nghệ, chúng ta đã gặp nhau rồi, trong ngõ hẻm đằng sau quán bar” Cố Thanh Trúc gật đầu: “Chị biết.” Lần đầu tiên cô nghe được tên Phó Thư Nghệ là từ miệng Phó Thần Hiên, vẻ ngoài cô lại giống Thẩm Thanh Lan như thế, muốn đoán ra thân phận của cô cũng không phải việc gì khó.

Hai mắt Cố Thanh Trúc đảo một vòng: “Anh em đâu?”

“Ở công ty có việc, anh ấy về giải quyết rồi.” Cố Thanh Trúc nói

“Vậy ạ.” Phó Thư Nghệ gật đầu, bắt đầu nói nhảm đủ thứ với Cố Thanh Trúc, Cố Thanh Trúc cũng rất kiên nhẫn trò chuyện với cô, không hề hỏi hôm nay cô tới đây có mục đích gì

“Chị Thanh Trúc, chị là bạn gái anh em sao?” Đột nhiên Phó Thư Nghệ hỏi

Cố Thanh Trúc ngẩn ra, nghĩ rằng đây đại khái là chuyện Phó Thư Nghệ muốn biết nhất, cô nghĩ một lúc rồi lắc đầu, hiện tại cô và Phó Thần Hiên không thể xem là người yêu: “Có lẽ nói đúng hơn thì chị là bạn gái cũ của anh ấy.”

Phó Thư Nghệ ngẩn người, hình như không đoán được cô sẽ nói ra đáp án như vậy, cô yên lặng nhìn đối phương vài giây rồi cười, mặt mày cũng tươi cười, ôi, chị gái này thật thú thị, mình thích người thú vị

“Đúng rồi, chị Thanh Trúc, người nhà chị đâu, sao lại không ở bệnh viện với chị?” Vẻ mặt Cố Thanh Trúc bỗng trở nên ảm đạm: “Chị không có người nhà, họ đều đi rồi.” Lúc sinh cô, mẹ cô vì khó sinh mà mất, ba cô là một quân nhân, lúc cô mười sáu tuổi thì ông hy sinh trong một lần làm nhiệm vụ, cô lớn lên cùng bà nội, mà hai năm trước, bà nội cũng qua đời vì bệnh

Hơn thế, vì chuyện thân phận mà cô còn không được nhìn mặt bà lần cuối.

“Thật xin lỗi, chị Thanh Trúc, em không cố ý.” Phó Thư Nghệ không nghĩ tới chuyện như thế, cô hơi luống cuống nói, cô thật sự không muốn chạm vào vết thương của người ta.

Cố Thanh Trúc cười: “Không sao, những chuyện đó đều là sự thật, không có gì là không nói được cả.” Sau bao nhiêu năm, cô đã có thể bình tĩnh đối diện với những chuyện đó, chờ sau khi cô xuất viện, cô muốn về nhà một chuyển, đi thăm ba mẹ và bà nội, nhất là bà nội.

Đại khái vì vô ý mà nhắc tới chuyện đau lòng của người khác, Phó Thư Nghệ nói chuyện cẩn thận hơn một chút, sợ lại nói lời gì không nên nói, Cố Thanh Trúc thấy cô như vậy thì trong mắt có chút ý cười

Di động reo lên, là của Phó Thư Nghệ, cô nhìn dãy số hiện lên thì trong mắt lóe vẻ vui mừng: “Chị Thanh Trúc, em đi nghe điện thoại.” Cố Thanh Trúc gật đầu, Phó Thư Nghệ cầm di động đi ra ngoài, không lâu sau lại đi vào: “Chị Thanh Trúc, bạn em hẹn em đi xem phim, em đi trước nhé, hôm khác lại tới thăm chị.”

Cố Thanh Trúc cười: “Được.”

Bên kia, mấy ngày nay Lâm Tĩnh vẫn chưa thấy Phó Thần Hiên trả lời, lo anh xảy ra chuyện nên cô tới thẳng công ty tìm anh, nhưng không đi lên mà chỉ gọi điện thoại

Lát sau, anh đi xuống.

“Tĩnh Tĩnh.” Phó Thần Hiên vỗ vai Lâm Tĩnh, Lâm Tĩnh hoàn hồn: “Thần Hiên, cậu không sao chứ?” Phó Thần Hiên ngẩn người: “Tớ không sao.” “Lúc trước tớ gửi tin nhắn cho cậu mà không thấy cậu trả lời, hôm đó cậu bỏ đi vội vàng như vậy, tớ cứ tưởng cậu xảy ra chuyện gì.” Phó Thần Hiên hơi ngượng ngùng: “Thật có lỗi, tớ quên trả lời.” Anh có thấy tin nhắn, nhưng mấy ngày nay tâm trí đều đặt cả vào Cố Thanh Trúc, nên quên mất gọi điện thoại cho Lâm Tĩnh

“Cậu không sao là tốt rồi.” Lâm Tĩnh khoan dung cười, “Buổi tối cậu có thời gian không, chúng ta ăn một bữa đi.”

“Tĩnh Tĩnh, xin lỗi cậu, buổi tối tớ có việc rồi, một người bạn nhập viện, tớ phải đến chăm sóc.”

Lâm Tĩnh hơi khựng lại, bạn? Nam hay nữ? Trong lòng phỏng đoán nhưng cô không hỏi ra: “Nặng lắm sao?” “Đã ổn rồi, cảm ơn cậu quan tâm.” Phó Thần Hiên cười.

Lâm Tĩnh nhìn ánh sáng nhu hòa trong mắt Phó Thần Hiên, trong lòng không biết sao lại đột nhiên thấy căng thẳng, lại có chút bối rối, ngay cả cô cũng không hiểu cô đang lo sợ cái gì

“Nếu vậy tớ đi trước, lần khác lại liên lạc.” Lâm Tĩnh vội vàng nói, không chờ Phó Thần Hiên trả lời đã bỏ đi

“Tĩnh Tĩnh, tớ đưa cậu về” Phó Thần Hiên ở phía sau nói, anh muốn đến bệnh viện, vừa vặn tiện đường đưa Lâm Tĩnh về nhà.

Lâm Tĩnh khoát tay, đầu cũng không quay lại, cô bắt một chiếc taxi rồi bỏ đi

Phó Thần Hiên nhíu mày, hôm nay Lâm Tĩnh hơi kỳ lạ, đã xảy ra chuyện gì sao? Nhưng nhìn bộ dạng cũng không giống như đã xảy ra chuyện gì đó

Anh lắc đầu, trong lòng lại nghĩ chờ lúc rảnh rỗi rồi hỏi cô xem sao.

Đọc truyện chữ Full