DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 858: Được không em? (1)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content


chapter content
Phó Hoành Dật dĩ nhiên nhìn thấu chút tâm tư nho nhỏ này của cô, trong lòng càng thêm ghen tỵ

Đấy thấy chưa, nuôi con gái rốt cuộc có ích gì chứ, chỉ một lòng nghĩ tới người ta thôi

Phó Hoành Dật sâu sắc cảm nhận được, kể từ sau khi con gái có bạn trai, trái tim già nua này của ông như bị ghim từng lỗ thành cái sàng

Bởi vậy, ánh mắt nhìn về phía Bạch Tuấn Nam càng không có ý tốt, khiến cho trái tim Bạch Tuấn Nam bất giác run lên, người cha vợ này của anh hình như không thích anh cho lắm.

Phó Hoành Dật hỏi vài vấn đề, tuổi tác, sở thích, trong nhà3còn những ai, Bạch Tuấn Nam trả lời từng vấn đề một, thái độ hết sức khiêm tốn

Thẩm Thanh Lan vẫn luôn yên lặng quan sát Bạch Tuấn Nam, Bạch Tuấn Nam chỉ phát hiện ra nhưng không tỏ vẻ bất mãn, thỉnh thoảng còn mỉm cười lễ phép nhìn về phía Thẩm Thanh Lan

Thẩm Thanh Lan nhìn người chính là nhìn vào chi tiết, cử chỉ và ánh mắt của người đó, ít nhất từ khi gặp mặt tới bây giờ, Bạch Tuấn Nam chưa có bất kỳ điều gì làm bà cảm thấy không hài lòng

“Không còn sớm nữa, ăn cơm trước đi.” Thấy Phó Hoành Dật còn muốn hỏi nữa, Thẩm Thanh Lan đã lên tiếng ngắt lời,1Phó Hoành Dật bất mãn nhìn vợ, ông còn chưa hỏi xong mà.

Thẩm Thanh Lan thản nhiên đối mặt với ông, ba giây sau, Phó Hoành Dật rời mắt, lên tiếng: “Ăn cơm trước đi.” Nói xong, lại nhìn thoáng qua Bạch Tuấn Nam, đừng tưởng như vậy là xong rồi, ông chỉ lo vợ ông đói bụng thôi.

Trên bàn ăn, Phó Hoành Dật là người chủ động đưa ra đề tài, từ chuyện nhập ngũ tới chuyện chính trị, rồi đến tin tức xã hội, tùy tiện tìm một đề tài, cuối cùng đều có thể tán gẫu với Bạch Tuấn Nam.

Phó Thần Hiên ở bên cạnh lặng lẽ gắp thức ăn cho Cố Thanh Trúc, lần đầu tiên anh6biết, người cha trầm mặc ít nói của mình cũng có lúc nói nhiều như thế

Phó Thư Nghệ thấy Bạch Tuấn Nam cũng không ăn gì, nhiều lần muốn chen vào nói lại bị mẹ cô ngắt lời, cô yên lặng nhìn mẹ mình, ánh mắt Thẩm Thanh Lan ôn hòa nhưng không mất đi vẻ uy nghiêm

Vì vậy, cô chỉ có thể tặng cho Bạch Tuấn Nam một ánh mắt tự cầu nhiều phúc, không phải cô không muốn giúp anh mà thật sự là cô sợ mẹ mình lắm.

Phó Thần Hiên chỉ ước gì ba mình làm khó Bạch Tuấn Nam thêm chút nữa, dĩ nhiên sẽ không giúp cậu ta, Bạch Tuấn Nam xưa nay cũng là người4có suy nghĩ của chính mình, đối với mỗi vấn đề Phó Hoành Dật hỏi đều có thể đổi đáp vài câu, cũng không có biểu hiện gì thiếu sót.

Bạch Tuấn Nam có thói quen khi nói chuyện sẽ không ăn, cho nên sau khi bữa trưa kết thúc, anh cũng chưa ăn được gì mấy, dĩ nhiên, Phó Hoành Dật luôn nói chuyện với anh cũng như thể

“Di, trong nhà thật đông vui.” Ngoài cửa truyền tới tiếng nói sang sảng của Bùi Hạo, đảo mắt một cái anh đã chạy vút vào trong phòng khách.

Thẩm Thanh Lan thấy Bùi Hạo, cùng đi với anh còn có Quả Quả, nhất thời nở nụ cười: “Hạo Hạo, Quả Quả, tới đây3ngồi đi.”

Quả Quả cười híp mắt, trực tiếp ngồi cạnh Phó Thư Nghệ, còn Bùi Hạo thì ngồi xuống cạnh Phó Thần Hiên, tầm mắt dạo một vòng trên người Bạch Tuấn Nam: “Vị này là?”

“Đây là bạn trai của Thư Nghệ, hôm nay tới nhà chơi.” Cố Thanh Trúc cười giới thiệu

Bùi Hạo đột nhiên hiểu ra, khó trách Phó Thư Nghệ gửi tin cầu cứu khẩn cấp cho Quả Quả

Bùi Hạo đã khỏi bệnh, cũng đã trở lại với công việc trong nước, trong thời gian này vẫn luôn xử lý núi công việc chồng chất ở công ty, hôm nay mới bớt được chút thời gian cùng Quả Quả ra ngoài ăn

Sau đó, Quả Quả nhận được tin nhắn cầu cứu của Phó Thư Nghệ, làm bọn họ vội vàng chạy tới nhà “cứu giá”

Hai người họ còn tưởng xảy ra chuyện lớn gì rồi, vội vàng hấp tấp chạy đến, bây giờ cũng đã hiểu ra phần nào.

“Tuấn Nam, đây là anh họ của tôi, Bùi Hạo, cậu cứ gọi anh Hạo là được, đây là con gái nuôi của mẹ tôi, cũng là vị hôn thê của anh Hạo, Hàn Nam Yến.” Phó Thần Hiên giới thiệu với Bạch Tuấn Nam

“Cậu ta tên là Bạch Tuấn Nam.”

Bùi Hạo gật đầu với Bạch Tuấn Nam coi như chào hỏi, sau đó nhìn về phía Phó Hoành Dật: “Dượng à, Tuấn Nam không tồi.”

Phó Hoành Dật hừ một tiếng: “Cháu vừa nhìn thoáng cái đã biết người ta không tồi? Cháu tự cho mình là Tôn Ngộ Không chắc?”

Bùi Hạo và Quả Quả liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đong đầy ý cười, dượng của anh như vậy khiến anh nhớ lại cảnh tượng trước khi xuất viện, chính thức tới nhà họ Hàn cầu hôn, lúc ấy Hàn Dịch cũng đối với anh như vậy, mũi không phải vừa mũi, mắt không phải vừa mắt, nói chung là chỗ nào cũng thấy không ưa

Đúng thật là ánh nhìn của những người làm cha có con gái nhìn con rể tương lai đều như vậy đó.

Bùi Hạo là một người giỏi điều tiết bầu không khí, có sự gia nhập của anh, mặc dù Phó Thần Hiên vẫn lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt, nhưng không khí cuộc trò chuyện lại cực kỳ thoải mái nhẹ nhàng.

Đối mày Phó Thư Nghệ cong cong, quả nhiên thời khắc quyết định anh trai mình thật không đáng tin cậy, buổi sáng cô nháy mắt tới mức sắp căng cả cơ mi, nhưng anh có chỉ làm như không thấy, để mặc ba xoay anh Tuấn Nam như chong chóng, thiếu điều hỏi về lịch sử văn minh năm ngàn năm nữa thôi.

“Ba của Thư Nghệ cũng là quá yêu thương con gái, cháu đừng trách.” Thời gian trà chiều, Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng nói một câu như vậy với Bạch Tuấn Nam, hôm nay chồng mình thật sự làm hơi quá, gây khó dễ cho con nhà người ta quá rồi.

Trên gương mặt Bạch Tuấn Nam hiện lên ý cười ôn hòa: “Dì, dì đừng nói vậy, cháu hiểu mà, nếu cháu có một đứa con gái đáng yêu như Thư Nghệ, chắc hẳn cũng sẽ cầm chổi đuổi đánh tên nhóc vô liêm sỉ muốn bắt con gái của cháu đi thôi.” Nghe qua có vẻ xấu xa, nhưng lại dễ dàng nhận thấy tâm trạng của mình.

Thẩm Thanh Lan khẽ nhếch môi, tính nết cậu chàng này cũng không tồi, thật hiếm có

Bạch Tuấn Nam đợi tới giờ ăn tối mới rời khỏi, Phó Thư Nghệ vốn muốn tiễn anh, có điều trước ánh mắt cứng rắn của Phó Hoành Dật, bèn nháy mắt mấy cái, vẫy tay với Bạch Tuấn Nam: “Anh Tuấn Nam, buổi tối lái xe chú ý an toàn.”

Bạch Tuấn Nam cười gật đầu: “Được, chú, dì, cháu đi trước, hôm nay cảm ơn mọi người đã chiêu đãi.” Thẩm Thanh Lan đích thân tiễn anh ra khỏi cửa, coi như biểu lộ thái độ của mình, bà đồng ý cho hai đứa gặp gỡ, về phần hôn sự, hiện giờ Phó Thư Nghệ còn nhỏ, đợi mấy năm nữa rồi tính.

Bạch Tuấn Nam về đến nhà, Trương Tổ Tâm đã đợi con trai từ lâu, thấy con trở về, lập tức đứng dậy khỏi ghế sô pha: “Hôm nay tới nhà họ Phó cảm thấy thế nào, ba mẹ Thư Nghệ là người dễ tính chứ?”

Bà đã từng nhìn thấy Phó Hoành Dật trên ti vi, đã từng nhìn Thẩm Thanh Lan từ xa trong một bữa tiệc, nhìn thế nào cũng thấy họ là người không dễ chung đụng.

Bạch Tuấn Nam mỉm cười: “Rất tốt, ba mẹ Thư Nghệ đều là người có tri thức hiểu lễ nghĩa.” Mặc dù bị Phó Hoành Dật lôi kéo hàn huyên trên trời dưới biển cả một ngày, nhưng cũng không phải anh không có thu hoạch gì, bất kể là kinh nghiệm cuộc sống hay học thức, Phó Hoành Dật cũng đều có hiểu biết phong phú hơn anh, từ buổi nói chuyện hôm nay anh đã học được rất nhiều, nói không ngoa thì anh cũng đã được lợi không ít.

“Như vậy là bọn họ đồng ý mối hôn sự này rồi?” đáy mắt Trương Tổ Tấm lóe lên ánh sáng.

Bạch Tuấn Nam liếc nhìn mẹ mình một cái, nụ cười trên gương mặt có phần phai nhạt: “Mẹ, trước mắt con và Thư Nghệ vẫn chưa nghĩ tới chuyện kết hôn.” Hôm nay Phó Hoành Dật cũng đã tỏ thái độ rõ ràng với anh, yêu đương thì có thế, nhưng kết hôn thì quá sớm, ông còn muốn giữ Phó Thư Nghệ bên mình mấy năm nữa.

“Tại sao, con đã hai mươi lăm tuổi rồi, không còn nhỏ nữa, nếu đã gặp phụ huynh, thì hôn sự có thể đăng lên nhật báo rồi đó.” Trương Tổ Tâm không thể hiểu được, vất vả lắm mới ngồi được lên thuyền lớn nhà họ Phó, sao không sớm cử hành hôn lễ đi, vịt tới tay rồi còn để bay mất chắc.

“Bây giờ Thư Nghệ vẫn đang đi học, kết hôn còn quá sớm.” Bạch Tuấn Nam điềm nhiên đáp.

“Vậy thì đính hôn trước.” Bất kể thế nào, trước tiên phải xác định thân phận đã rồi tính sau, tuy nói dù có kết hôn cũng có thể ly hôn, nhưng chỉ cần quan hệ giữa hai nhà được công khai, vậy thì sau này khi người khác nhắc tới nhà họ Bạch cũng không dám xem nhẹ

Hơn nữa, mấy người em chồng đầy dã tâm của bà khẳng định sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

“Mẹ, con và Thư Nghệ còn không gấp, mẹ gấp cái gì chứ.”

Đọc truyện chữ Full