DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Uy Chiến Thần
Chương 129: Kẻ giành lại hào quang



"À, cái đó thì cháu phải hỏi xem anh ấy có đi được không đã. Nếu anh ấy không muốn đi, cháu cũng không còn cách nào khác." Chu Nhược Mai nói.

"Được rồi, cháu cứ hỏi thử đi nhé, bất kể Vĩnh Thiên có đến hay không, cháu cũng nhất định phải đến đấy." Bà Hoàng nói. Lê Uy Long chỉ là một tấm bình phong để thể hiện sự chân thành của bà. Anh ta có đến hay không cũng không quan trọng, bà ta chỉ cần gặp được Chu Nhược Mai.

..................

Ngay khi Lê Uy Long vừa cúp máy với Thiên Thành, anh nhận được cuộc gọi của Chu Nhược Mai.

"Dư Hân, có chuyện gì vậy?" Lê Uy Long hỏi.


"Vừa nãy bà nội mới gọi cho em nói rằng Chu gia ta sẽ tổ chức một bữa tiệc gia đình nhỏ tối nay và mời chúng ta tham dự." Chu Nhược Mai nói.

"Lại một bữa tiệc gia đình nữa à?" Lê Uy Long cũng cảm thấy ngán ngẩm khi nghe tin này.

"Đúng vậy, thế anh có muốn đi chung với em không? Nếu anh không muốn, em cũng không ép!" Chu Nhược Mai nhỏ nhẹ hỏi.

"Nếu em đi, anh cũng sẽ đi. Nếu em không đi, anh cũng dẹp luôn." Lê Uy Long nói. Trong thời gian nguy hiểm này anh phải đích thân theo sát và bảo vệ Chu Nhược Mai, kẻo Trương gia và băng Hổ Báo lại lặp lại thủ đoạn cũ và tấn công cô ấy. Vì vậy, nếu Chu Nhược Mai quay về Chu gia, anh cũng nhất định phải đi cùng.

"Em đã hứa với bà là sẽ đến rồi." Dư Hân nói.

"Vậy cũng được, anh sẽ đi với em." Lê Uy Long dịu dàng.

"Thế nhé, bây giờ em phải cúp máy rồi, em đang bận." Nói xong, Chu Nhược Mai cúp điện thoại.

Lê Uy Long khá rảnh rỗi trong hôm nay, vì vậy anh quyết định ở lại văn phòng chủ tịch một ngày.

Khi Chu Nhược Mai tan làm lúc gần chiều tối, anh sẽ đi xuống cầu thang và đợi cô cùng ra về.


Tới giờ tan tầm, Chu Nhược Mai bước ra khỏi tòa nhà và thấy Lê Uy Long đang đứng sẵn trong bãi đậu xe, cô ngạc nhiên hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

"Anh đến đón em đây. Chẳng phải chúng ta cùng phải đến Chu gia sao?!" Lê Uy Long mỉm cười nói.

"Ừm, vậy ta đi thôi. Nhưng, xe của em không thể để lại đây, em sẽ tự lái nó đi." Chu Nhược Mai cảm thấy rằng việc đỗ chiếc Lamborghini của mình ở đây không ổn lắm, cho dù Lê Uy Long đã đi xe của mình đến đón cô, tốt hơn Dư Hân vẫn nên lái xe về nhà trước.

"Tùy ý em! Cứ làm gì em muốn." Lê Uy Long cũng không buộc Dư Hân đi xe của mình.

Vì vậy, Dư Hân đã lên chiếc Lamborghini của mình và Lê Uy Long thì lái chiếc Bugatti Veyron đi theo cô ấy. Cả hai chiếc xe lần lượt tiến về phía nhà họ Chu.

Khi hai người tới nơi, đúng lúc Chu Lệ Ngọc và Trần An Huy cũng vừa đến.

Các thành viên khác của Chu gia thấy Lê Uy Long và Chu Nhược Mai đi trên những chiếc xe sang trọng hàng đầu như Bugatti Veyron và Lamborghini thì tất cả họ đều cảm thấy ghen tị, choáng ngợp và chào đón cả hai nồng nhiệt.

Vả lại, bà Hoàng đã dặn dò, cho dù Lê Uy Long và Chu Nhược Mai không đi bằng những chiếc xe hạng sang, họ vẫn phải được chào đón nồng nhiệt. Bởi vì Chu gia còn phải nhờ vả Dư Hân một vài chuyện quan trọng.

Trước tình cảnh này, lần đầu tiên, Chu Lệ Ngọc và Trần An Huy bị bỏ rơi. Trước kia họ luôn là những ngôi sao được tất cả mọi người vây quanh, nhưng giờ hào quang đó có vẻ đã chuyển sang phía Lê Uy Long và Chu Nhược Mai.

Điều này khiến vợ chồng Trần gia hết sức ức chế, thất vọng, họ nghiến răng âm thầm chịu đựng và nuôi hận trong lòng.


"Hừ, cũng chỉ là một cái xe thôi, có cần làm quá lên như vậy không? Đúng là ngứa mắt!!" Chu Feifei tức giận nói.

"Anh nghe nói hai chiếc xe này đều là quà cưới, bọn họ không đích thân mua chúng. Cũng phải thôi, người ta làm gì có tiền đâu! Cứ để họ kiêu ngạo chút đi. Sau một thời gian nữa, khi hết tiền, bọn họ sẽ lại trở về với cái máng lợn thôi. Em hà tất phải tức giận làm gì!!" Trần An Huy nói và cười nhếch môi đầy khinh bỉ.

"Thôi không cần nói nhiều nữa, chúng ta hãy vào trước." Chu Lệ Ngọc nói, nỗi thù ghét vợ chồng người chị họ lại tăng thêm bội phần.

Khi tất cả mọi người đã có mặt đông đủ, bữa tiệc gia đình bắt đầu, và ai nấy đều đã ngồi xuống ổn định vị trí.

Sau một vài lời chào hỏi có phần trịnh trọng và nhã nhặn hơn thường ngày, bà Hoàng mới bắt đầu đi vào mục đích chính: "Dư Hân, hiện tại công việc kinh doanh của Tập đoàn Chu Thành nhà chúng ta tiến triển không thuận lợi lắm và thua lỗ khá nhiều. Nếu chúng ta không nhận được bất kỳ dự án nào, công ty sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Mà trong khi đó, công ty nhà ta lại là chỗ dựa, là bát cơm của biết bao nhiêu người. Giờ đây cháu đã là giám đốc phát triển dự án của Tập đoàn Galaxy, làm việc cũng được một thời gian rồi. Cháu có thể tìm cách sắp xếp một vài dự án cho công ty nhà ta không?"






Đọc truyện chữ Full