DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Uy Chiến Thần
Chương 277: Âm mưu nham hiểm



“Được rồi, chúng ta cùng nhập tiệc đi nào." Phan Thiên vui vẻ nói. Anh ta rất hào hứng khi có thể được gần gũi với Chu Nhược Mai, tự nhủ rằng sắp có được những gì mình muốn.

....................

Cùng lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp đã đi lên sảnh tầng hai của nhà hàng Đại Thành.

Người phụ nữ này chính là bạn thân của Chu Nhược Mai, Nguyễn Tú Cẩm.

Hôm nay Tú Hằng vừa mới nhận được nhuận bản thảo nên cô quyết định sẽ ra ngoài tự chiêu đãi bản thân một bữa ra trò. Vì vậy, cô đã tìm đến nhà hàng này.


Tú Hằng chỉ đến một mình, và không có ý định ăn tối trong phòng, cô muốn ăn trong hội trường lớn.

Ban đầu, cô định mời Chu Nhược Mai đi ăn cùng, nhưng lại nhớ rằng mình chỉ vừa mới rời khỏi biệt thự của người bạn được một ngày. Mới có một ngày mà đã gọi cô ấy đi ăn tối một lần nữa thì có vẻ không hay lắm.

Điều quan trọng hơn cả là cô sợ Lê Uy Long cũng sẽ đi theo.

Thực ra, lý do khiến cô nhất định muốn rời khỏi biệt thự đồi Mây, chủ yếu là vì cô không muốn phải gặp Lê Uy Long mỗi ngày.

Tú Hằng lo sợ rằng mình sẽ thực sự không thể ngừng nghĩ đến anh ta nếu cứ gặp mỗi ngày như vậy.

Lê Uy Long có một sức hấp dẫn rất lớn đối với cô, nó chỉ khiến cô ngày càng chìm sâu hơn vào ảo vọng.

Anh ấy là chồng người bạn thân nhất của cô. Cô không muốn nghĩ quá nhiều về chồng của người khác. Do đó, cô đã quyết định phải quay trở về căn chung cư cũ của mình.

Nguyễn Tú Cẩm nhanh chóng tìm một chỗ trống để ngồi xuống, gọi đồ ăn, rồi thong thả dùng bữa.

....................


Lúc này, trong bệnh viện.....

"Anh Thiên, bây giờ cũng không còn sớm nữa. Đến giờ ăn tối rồi nhỉ? Tôi đói quá!" Hà Ngọc Lan đang cảm thấy cồn cào, thấy rằng đã bảy giờ tối mà Lê Uy Long vẫn không động tĩnh gì. Cô đã nói bóng gió để gợi ý anh đi ăn.

"Cô có còn là trẻ con đâu, nếu thấy đói thì tự đi kiếm gì ăn đi!" Lê Uy Long giận dữ nói.

"Tôi vất vả đường xá xa xôi đến đây để gặp anh, vậy mà anh cũng không thể mời tôi một bữa sao? Anh không nên keo kiệt như vậy chứ?" Hà Ngọc Lan nể mặt một lượng lớn người đang có mặt ở đây, nên đã tha thứ cho Lê Uy Long dù anh không hề đối xử tốt với cô.

Lúc này Lê Uy Long cũng đã cảm thấy hơi đói, vì vậy anh nói với Lê Hồng Ngọc: "Cô à, bây giờ cũng muộn rồi, chúng ta hãy đi ăn cùng nhau đi!"

"Cô không đói, mọi người cứ đi đi! Đồng đội của em đã vất vả đi từ xa đến đây, Vĩnh Thiên à, em hãy tỏ ra là một người chủ nhà rộng lượng có được không? Đừng thờ ơ với họ như vậy!" Lê Hồng Ngọc nói.

"Anh nghe rồi chứ? Cô giáo của anh cũng đã nói anh nên giúp đỡ và chăm sóc tôi thật tốt, tại sao anh còn chưa đưa tôi đi ăn tối?" Hà Ngọc Lan nhân cơ hội này lên tiếng.

"Ờ, tôi sẽ đưa cô đi ăn. Tôi thực sự chịu thua cô rồi. Nếu cô cứ ăn nhiều như vậy, cô không sợ sẽ tăng cân vùn vụt sao?" Lê Uy Long nói một cách mệt mỏi.

Hà Ngọc Lan hớn hở nói: "Bụng tôi tiêu hóa tốt lắm, ăn mấy cũng không béo được đâu!"

"Cô Dung, vậy em sẽ đưa cô ấy đi ăn tối trước, sau đó sẽ mua một suất về cho cô nhé." Lê Uy Long nói.


"Được rồi, đi nhanh đi." Lê Hồng Ngọc mỉm cười nói.

Thế là sau đó Lê Uy Long đưa Hà Ngọc Lan và Thiên Thành ra ngoài tìm nơi ăn tối.

Lưu Bảo Thông ở lại bệnh viện và tiếp tục điều trị cho Kiều Vy và Lê Hùng Thanh.

Lê Hồng Ngọc cũng ở lại chăm sóc cha mình trong phòng bệnh, thỉnh thoảng đến thăm và trò chuyện với Kiều Vy.

"Anh Thiên, anh định đưa chúng tôi đi ăn ở đâu?" Hà Ngọc Lan hớn hở hỏi sau khi rời bệnh viện.






Đọc truyện chữ Full