DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Uy Chiến Thần
Chương 281: Kêu cứu



Chu Nhược Mai giật mình. Cô vội vàng dùng tay níu lấy cửa thang máy nhất định không chịu đi vào.

“Phan Thiên, hãy tự trọng! Anh mà còn kéo tôi tôi sẽ kêu to lên đó!" Chu Nhược Mai giận dữ cảnh báo.

Tất nhiên, Phan Thiên không sợ Chu Nhược Mai kêu cứu. Nhà hàng này được điều hành bởi nhà anh ta. Anh ta là chủ sở hữu trẻ của Đại Thành này. Tất cả các nhân viên ở đây đều biết anh ta. Ai dám xông ra can thiệp?

“Mọi việc tôi đang làm đều vì lợi ích của em. Sẽ rất không an toàn khi một người phụ nữ như em lại bắt taxi về nhà đêm hôm như thế." Phan Thiên không thể tìm ra được lý do nào tốt hơn, vì vậy hắn ta chỉ có thể lặp đi lặp lại lý do này liên tục.


“Cứu tôi với!" Chu Nhược Mai không muốn nói dài dòng với Phan Thiên nữa, cô hét to lên cầu cứu.

Tuy nhiên, đám nhân viên ở Nhà hàng Đại Thành như bị câm bị điếc, không có bất cứ một phản hồi nào với những lời kêu cứu của Chu Nhược Mai. Tất nhiên rồi, ai cũng biết ông chủ trẻ Phan Thiên kia, làm sao có ai dám xem vào việc riêng của ông chủ.

Vài khách hàng nghe thấy cũng lờ đi, không muốn bị xem là tọc mạch.

Một số khách thậm chí nghĩ rằng đó là một trò đùa giữa các cặp vợ chồng!

Chu Nhược Mai lại nghĩ đến việc gọi Lê Uy Long để được giúp đỡ, nhưng trước đó Chu Lệ Ngọc đã giật mất điện thoại di động của cô rồi.

“Chu Lệ Ngọc, trả lại điện thoại cho tôi!" Chu Nhược Mai hét lên với Chu Lệ Ngọc, không còn xưng em gọi chị với cô ta nữa.

Đến lúc này cô đã bắt đầu nghi ngờ đồ uống mà mình đã uống đã bị Chu Lệ Ngọc nhúng tay giở trò. Và rất có thể chính Chu Lệ Ngọc đã câu kết với Phan Thiên bày ra mọi trò ở đây.

“Chị ơi, chị muốn gọi ai? Đừng la hét ở đây, thật là xấu hổ. Theo tôi vào thang máy nhanh lên!" Chu Lệ Ngọc không những không trả lại điện thoại cho Chu Nhược Mai mà còn giật cánh tay cô đang cố vịn vào cửa thang máy để cố gắng kéo cô vào bên trong.

“Mở cửa ngay cho tôi! Chu Lệ Ngọc, tôi đã luôn coi cô là em gái của tôi, nhưng cô lại thực sự muốn hợp tác với họ để làm hại tôi?" Chu Nhược Mai tức giận nhìn Chu Lệ Ngọc và hét lớn.


Lúc này, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao tối nay Chu Lệ Ngọc lại đột nhiên mời mình đi ăn. Hóa ra cô ta đã thực sự lừa cô tới đây, bỏ thuốc mê vào đồ uống, hợp tác với Phan Thiên để làm hại chính chị gái của cô ta!

“Chị ơi, chị uống quá nhiều rồi. Chị đang nói gì vậy? Có ai làm hại chị ở đây đâu? Em không để chị quay lại, tất cả vì sự an toàn của chị mà thôi!" Chu Lệ Ngọc nhìn thấy một số vị khách đi qua liếc nhìn nghi ngờ, nên cô tiếp tục ngọt nhạt nói vài lời che mắt mọi người, xem như Chu Nhược Mai đã uống quá say mới nói năng hồ đồ như vậy.

“Tôi hoàn toàn không uống. Tôi đã uống quá nhiều ở đâu?" Chu Nhược Mai tức giận nói.

Lúc này, Trần An Huy thấy rằng Phan Thiên và Chu Lệ Ngọc không thể đẩy Chu Nhược Mai vào thang máy dù có cố sức thế nào, nên hắn ta cũng đến để giúp đẩy cô vào cùng bọn họ.

Phan Thiên, Chu Lệ Ngọc và Trần An Huy thấy rằng Chu Nhược Mai đã đoán được hành tung và kế hoạch của bọn chúng nên chúng không thể tiếp tục dây dưa ở đây lâu hơn được. Chừng nào Chu Nhược Mai bị đẩy vào thang máy rồi thì cô ta sẽ được đưa ngay lên phòng. Chỉ cần đưa được cô ta lên được phòng thì mọi thứ sẽ được thực hiện theo đúng kế hoạch.

Chu Nhược Mai tiếp tục gắng sức bám vào mép cửa thang máy và nhất định không chịu bước vào. Cô biết rằng một khi bước vào thang máy, việc thoát được ra ngoài sẽ càng khó khăn hơn.

Vì tay Chu Nhược Mai còn đang bám ở cửa thang máy nên thang máy không thể đóng được.

“Cứu tôi với! Có người định cưỡng ép tôi!" Không còn cách nào khác, Chu Nhược Mai lại bắt đầu kêu lên.

Tuy nhiên, đám nhân viên xung quanh vẫn ngoảnh mặt làm ngơ với lời kêu cứu của cô. Những thực khách bên ngoài cũng vậy. Ngoài hành lang, cũng có vài người đang đợi thang máy, nhưng họ chỉ điềm nhiên đứng ngoài, hiếu kỳ nhìn sự lộn xộn trước cửa thang máy mà không mảy may can thiệp.


Phan Thiên, Chu Lệ Ngọc và Trần An Huy thấy Chu Nhược Mai đã bị trúng thuốc mê và vẫn có thể gắng gượng tỉnh táo và ngoan cố không chịu vào trong, bọn chúng liền hối hận. Chúng lo lắng, có vẻ như chúng đã hành động quá vội vàng.

Nếu chúng biết rằng dược lực của thuốc mê chưa phát tác hoàn toàn thì chúng sẽ tìm cách giữ cô lại trong phòng ăn, chờ cho tới lúc Chu Nhược Mai thực sự mê man thì chúng mới đưa cô đi. Lúc đó mọi thứ sẽ rất dễ dàng, không hề ảnh hưởng gì cả. Nên với tình huống lúc này, chúng hoàn toàn khó xử.

“Buông tôi ra! Đừng đẩy tôi! Cứu tôi với!" Chu Nhược Mai hét lên khàn đặc. Giọng cô ngày càng yếu dần. Cuối cùng thuốc đã gần như hoàn toàn ngấm vào cô, nếu những kẻ này còn tiếp tục đẩy nữa, cô sẽ không còn chịu nổi và nhanh chóng sẽ bị đẩy vào thang máy.

Nguyễn Tú Cẩm đang ăn ở sảnh, nghe thấy tiếng hét lên kêu cứu của một người phụ nữ. Giọng rất quen! Cô lắng nghe cẩn thận và cảm thấy nó rất giống giọng của Chu Nhược Mai, vì vậy cô vội vàng đặt đũa xuống, đứng dậy và chạy về hướng phát ra tiếng kêu cứu.

Khi Nguyễn Tú Cẩm chạy đến thang máy, cô đã rất sốc khi thấy người bạn thân nhất của mình Chu Nhược Mai đang bị Phan Thiên, Trần An Huy và Chu Lệ Ngọc cố sức đẩy vào thang máy.






Đọc truyện chữ Full