DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Uy Chiến Thần
Chương 303: Chu nhược mai tức giận



Nhìn thấy tình huống này, Chu Nhược Mai giống như có sấm sét đánh bên tai, sắc mặt lập tức trắng bệch, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Vào lúc này, Chu Nhược Mai phát hiện ra rằng Lê Uy Long thực sự đang ngủ dưới sàn nhà bên cạnh giường của cô!

Nhìn thấy Lê Uy Long đang ngủ trong phòng của mình, Chu Nhược Mai ngay lập tức hiểu rằng anh đã làm điều đó!

Tên khốn này thật to gan, thừa dịp mình bị mất đi ý thức mà làm chuyện này, còn dám ngủ trên sàn nhà trong phòng của mình!


Lần đầu tiên của mình, nó cứ như vậy biến mất mà không hiểu chuyện gì cả, Chúa ơi!

Chu Nhược Mai rất tức giận, hét lên: “Đồ khốn kiếp! Mau đứng dậy, đừng ngủ nữa!”

Lê Uy Long đang ngủ say, bị tiếng gầm của Chu Nhược Mai đánh thức, anh ngơ ngác ngồi dậy.

“Dư Hân, sao em dậy sớm vậy?” Lê Uy Long không ngờ rằng Chu Nhược Mai ngay khi tỉnh dậy lại bốc hỏa như vậy, không biết hôm qua cô đã uống nhầm thuốc gì, có phải hôm qua cô ăn là thuốc nổ?

“Đồ khốn nạn, em không ngờ anh là người như vậy!” Chu Nhược Mai nhìn thấy Lê Uy Long đã tỉnh dậy thì lập tức mắng chửi.

“Anh là người như thế nào?” Lê Uy Long khó hiểu, cảm thấy rất bối rối trước những gì Chu Nhược Mai nói.

“Đừng có giả vờ nữa! Bản thân làm chuyện gì thì chính anh biết! Không ngờ anh lại lại dụng cơ hội để ra tay với em!” Chu Nhược Mai nghĩ đến chuyện đấy, lại tức giận.

Mặc dù cô và Lê Uy Long là vợ chồng, và cô cũng muốn trao cho anh ấy, nhưng lần đầu tiên của cô không muốn bị mất đi như thế này!


“Dư Hân, anh vẫn không hiểu em đang nói gì, anh đã làm gì sai sao?” Lê Uy Long bối rối hỏi khi nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Chu Nhược Mai.

“Đừng giả vờ ngây ngô với em! Anh không biết mình đã làm gì sao?” Chu Du Hân tức giận hỏi.

“Du Hân, anh thật sự không biết mình đã làm sai điều gì. Có phải là có sự hiểu lầm gì giữa chúng ta không?” Lê Uy Long ngây thơ nói.

“Hiểu lầm sao? Dám làm không dám nhận, anh có còn là đàn ông không?” Chu Nhược Mai càng tức giận hơn khi thấy Lê Uy Long không thừa nhận.

“Tối hôm qua em bị chuốc thuốc, anh sợ em xảy ra chuyện gì, nên đã canh giữ trong phòng của em cả đêm, sao lại không phải là đàn ông chứ?” Lê Uy Long nhìn thấy Chu Nhược Mai tỉnh dậy thì lập tức hung dữ, khắp người đều là mùi thuốc súng, chẳng lẽ tối hôm qua đúng là cô đã ăn phải thuốc nổ.

“Đừng đổi chủ đề với em! Tự xem những việc mà anh đã làm đi!” Chu Nhược Mai tức giận nói, chỉ vào vết máu đỏ chót trên ga trải giường.

Lê Uy Long đứng dậy, nhìn thấy ga trải giường màu trắng có vết máu, giống như hoa đào rơi trong tuyết, rất chói mắt!

Lê Uy Long bị sốc và hoảng sợ, anh không biết phải giải thích thế nào với Chu Nhược Mai.


“Làm thế nào mà… trên ga trải giường lại có vết máu chứ?” Lê Uy Long vội vàng hỏi, tối qua anh canh giữ trong phòng, không có người khác bước vào, có người đi vào anh sẽ phát hiện ra, anh không hiểu vết máu trên giường từ đâu mà có.

“Giả vờ, anh cứ tiếp tục giả vờ đi, để xem anh có thể giả vờ đến khi nào! Em thật sự không ngờ anh lại là người không dám thừa nhận như vậy!” Chu Nhược Mai nhìn thấy Lê Uy Long giả vờ ngây ngô, trong lòng cô lập tức giận dữ.

Làm thì làm, thừa nhận là xong, dù sao cũng là vợ chồng, sớm muộn gì cũng sẽ phải làm. Cô tức giận vì Lê Uy Long không ăn quỵt, không dám thừa nhận, dám làm, nhưng không dám nhận!

“Anh không giả vờ! Cái gì anh cũng chưa làm cả! Oan uổng cho anh quá!” Lê Uy Long kêu oan. Tất nhiên anh sẽ không thừa nhận những gì anh không làm.






Đọc truyện chữ Full