DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Uy Chiến Thần
Chương 307: Nguy cơ



“Người phụ nữ đi cùng anh tối hôm qua là ai?” Chu Nhược Mai đột nhiên hỏi.

“Người phụ nữ nào?” Lê Uy Long không hiểu Chu Nhược Mai đang ám chỉ ai.

“Đừng giả vờ với tôi nữa, chính là người đến nhà hàng Đại Thành với anh.” Chu Nhược Mai nói.

“Cô ấy là Hà Ngọc Lan," Lê Uy Long nói.


“Cô ấy có quan hệ gì đến anh vậy?” Chu Nhược Mai lại hỏi.

“Cô ấy có quan hệ đồng đội với anh.” Lê Uy Long nói.

“Anh có đồng đội nữ xinh đẹp như vậy sao?” Chu Nhược Mai có chút kinh ngạc.

“Đây là chuyện bình thường! Các cô gái nhập ngũ bây giờ đều là tài sắc vẹn toàn, chọn một trong số nghìn người, chiều cao và ngoại hình cũng không tệ. Anh cùng cô ấy ở phía tây bảo vệ lãnh thổ, chẳng lẽ không phải là đồng đội sao?” Lê Uy Long nói.

“Đương nhiên quan hệ đồng đội thì không vấn đề gì , chỉ sợ các người không phải chỉ đơn giản là quan hệ đồng đội như vậy.” Tối hôm qua khi Chu Nhược Mai nhìn thấy Hà Ngọc Lan ở Nhà hàng Đại Thành, tuy rằng cô đã trúng độc, nhưng lúc đó cô vẫn có chút tỉnh táo, biết Hà Ngọc Lan rất đẹp, dáng chuẩn, lại xuất hiện cùng Lê Uy Long nên cô bắt đầu cảm thấy có chút nguy cơ.

“Ngoài mối quan hệ đồng đội ra, nó còn có thể có gì nữa?” Lê Uy Long hỏi.

“Ai mà biết được! Nếu chỉ là quan hệ đồng đội, tối hôm qua tại sao lại ở cùng nhau?” Chu Nhược Mai trở nên ghen tuông.

“Cô ấy từ phía Tây đến thành phố Đà Lạt và nhờ anh mời cô ấy một bữa cơm. Anh nghe nói rằng em và Nguyễn Tú Cẩm gặp tai nạn ở Nhà hàng Đại Thành, vì vậy bọn anh cùng nhau đi đến.” Lê Uy Long giải thích: “Anh với cô ấy là đồng đội, mời cô ấy dùng một bữa cơm, chắc là vẫn được, đúng không?”


“Cô ấy đến từ phía Tây xa xôi đến tận thành phố Đà Lạt, chỉ để anh mời một bữa cơm thôi sao?” Chu Nhược Mai lại hỏi.

“Đương nhiên là không phải, cô ấy đến thành phố Đà Lạt còn có chuyện khác.” Lê Uy Long cảm thấy có chút hối hận, nếu biết Chu Nhược Mai sẽ hỏi nhiều câu như vậy, tối hôm qua anh đã không mang Hà Ngọc Lan đến Nhà hàng Đại Thành. Mà đi cùng Thiên Thành đến, anh sẽ không bị truy hỏi.

Phụ nữ toàn tin những chuyện không có căn cứ, một chút biến động nhỏ cũng đã rất nhạy cảm.

“Sao gần đây đồng đội của anh lại chạy đến thành phố Đà Lạt vậy? Đầu tiên là Thiên Thành, tiếp theo là một đồng đội chủ tịch bí ẩn, và bây giờ là một đồng đội nữ xinh đẹp đến." Chu Nhược Mai nói.

“Bây giờ có một đồng đội nữ xinh đẹp đến, có phải em đang ghen không ?” Lê Uy Long hỏi.

“Em nhổ! Sao em lại phải ghen chứ? Người ta đẹp như vậy, làm sao mà coi trọng anh được.” Chu Nhược Mai nói một đằng nghĩ một nẻo.

“Em không ghen là tốt rồi, em nói đúng, Hà Ngọc Lan trẻ đẹp, có tương lai tươi sáng, làm sao mà cô ấy lại coi trọng một người đàn ông đã có gia đình như anh chứ!” Lê Uy Long nói.

“May cho anh là còn biết điều." Chu Nhược Mai nói, nhưng trong lòng cô không nghĩ như vậy, gần đây Lê Uy Long biểu hiện rất có sức hấp dẫn, vì vậy nhiều phụ nữ đã bị say mê, nói không chừng bên ngoài đã có chút gì đó rồi.

Cô cảm thấy rằng mình phải bắt đầu càng sớm càng tốt, đem anh gạo nấu thành cơm, cho anh nếm một chút ngon ngọt, để có thể giữ chặt lấy anh. Nếu không, sớm muộn gì anh cũng sẽ ra đi!


Vì vậy, cô tiếp tục nói: “Bỏ chăn của anh xuống đây đi, không cần mang đi nữa.”

“Cái gì? Em muốn chúng ta lại cùng nhau ngủ sao?” Lê Uy Long kích động nói.

“Đương nhiên là không! Đừng nghĩ vớ vẩn!” Chu Nhược Mai đỏ mặt nói. Mặc dù cô muốn Lê Uy Long ngủ với mình, nhưng cô sẽ không bao giờ nói điều đó một cách trực tiếp!

“Vậy em không cho anh mang đi, rốt cuộc em muốn thế nào ?” Lê Uy Long hỏi.






Đọc truyện chữ Full