DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Uy Chiến Thần
Chương 612: Vừa rồi là tôi nhường thôi



Hà Ngọc Lan không nói nên lời khi nghe Chu Nhược Mai kiêu ngạo tới mức muốn để Lê Uy Long gia nhập vào đội của cô ấy. Nếu để cho hai người họ hai quả bóng thì họ sẽ nhanh chóng bay lên như thế!

Không đợi Lê Uy Long trả lời, Hà Ngọc Lan nhanh chóng lên tiếng: "Không cần phải để anh ấy gia nhập. Muốn đối phó với hai người thì một mình tôi cũng có thừa sức để chiến thắng đấy. Vừa rồi là tôi nhường hai người thôi!"

"Ha ha! Chết tới nơi mà vẫn còn sĩ diện. Nếu không phải cô muốn tìm thời cơ thì bây giờ mau phát bóng đi, đến phiên cô phát bóng rồi đấy!" Chu Nhược Mai nói.

"Được thôi, bây giờ tôi sẽ chơi thật nghiêm túc." Hà Ngọc Lan cầm trái bóng lên, đi về phía giữa, lên tiếng nói.

"Phụt! Ha ha! Cô có thể đừng buồn cười như thế được không? Mở miệng thì bảo là sẽ chơi nghiêm túc, thế thì bây giờ cô mau chóng phát huy bản lĩnh thật sự của mình đi!" Nguyễn Tú Cẩm cũng bị lời nói của Hà Ngọc Lan chọc cười.

Hà Ngọc Lan không nói gì thêm, bắt đầu phát bóng tấn công.


Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm cũng bắt đầu tiến lên phòng thủ.

Hà Ngọc Lan bắt đầu thể hiện một chút thực lực của mình, chỉ dùng một tay phải giữ bóng, chưa bao giờ dùng tay trái rê bóng.

Bởi vì cô ấy đã nói sẽ chỉ dùng một tay để đấu với Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm.

Những cao thủ chân chính so tài, nếu như chỉ dùng một tay để rê bóng, nếu không thể rê bóng bằng cả hai tay thì sẽ vô cùng nhàm chán, dễ dàng bị đối phương chặn đường cướp bóng.

Thế nhưng Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm cũng không được gọi là cao thủ chân chính, chỉ có thể xem như một cao thủ bình thường. Vì thế, Hà Ngọc Lan chỉ cần dùng một tay rê bóng là hai cô gái đã cảm thấy khó khăn trong việc cướp bóng.

Thế nhưng, bây giờ vẫn chưa phải lúc để biểu hiện tài năng thật sự của bản thân mình. Nếu muốn thắng trong gang tấc thì bây giờ Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm cũng chỉ mới vào có hai quả, nếu bây giờ cô ấy phản công lại thì cũng sẽ không được tính là thắng trong gang tấc!

Thế nhưng, cô ấy lại không muốn buông lỏng một cách quá rõ ràng, để tránh cho Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm nhận ra cô ấy đang buông lỏng.

Vì thế, Hà Ngọc Lan không thể làm gì khác hơn là qua trái rồi lại qua phải. Khi thì nhoài người sang, khi thì quẹo sang trái, lúc thì lại quẹo sang phải, lúc nào cũng khiến mình không có cách nào đột phá.

Nguyễn Tú Cẩm và Chu Nhược Mai phòng thủ vô cùng nghiêm túc, không nhừng chạy thật nhanh. Từ từ đuổi theo Hà Ngọc Lan, tiến hành phòng thủ từ hai bên.

Đây là một trận đấu có thể khiến Lê Uy Long ngồi ở vị trí khán đài vô cùng mãn nhãn.

Ba cô gái ở trong sân thi đấu đều là những mỹ nhân sắc nước hương trời, vóc người vô cùng tuyệt mỹ. Ba cặp vũ khí có sức sát thương lớn kia cũng nảy lên một cách mạnh mẽ khi các cô chạy băng băng trên sân.

Mặc dù anh là một người đàn ông vô cùng đẹp trai thế nhưng anh cũng là một người đàn ông bình thường. Vì thế là một người đàn ông thì đương nhiên sẽ bị những thứ phong cảnh hữu tình này hấp dẫn.

Những cặp vũ khí kia không ngừng lắc lư theo nhịp, khiến Lê Uy Long cảm thấy có chút hoa mắt. Lúc này anh mới phát hiện ra, hóa ra xem các cô gái chơi bóng cũng là một việc vô cùng thú vị.


Hà Ngọc Lan, Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm hoàn toàn không biết một người trông có vẻ chính trực như Lê Uy Long lại có ánh mắt không đứng đắn như thế, ba cô gái vẫn chiến đấu vô cùng hăng say.

Hà Ngọc Lan cảm thấy đã đến kết thúc trận đấu. Lúc cô ấy nhìn thấy Nguyễn Tú Cẩm chuẩn bị ra tay cướp bóng, cô ấy cố ý chậm một nhịp để Nguyễn Tú Cẩm có thể cướp được bóng.

Sau khi Nguyễn Tú Cẩm cướp được bóng, nhanh chóng chạy lên tấn công từ cánh phải.

Hà Ngọc Lan hỉ có thể đuổi theo Nguyễn Tú Cẩm, bắt đầu tiến hành cản đường cô ấy.

Nguyễn Tú Cẩm nhìn thấy Hà Ngọc Lan đang đuổi theo mình, cô ấy chẳng kịp nhìn gì cả, nhanh chóng trở tay đưa bóng từ phía sau lưng thảy vào rổ.

Lúc này, Chu Nhược Mai nhanh chóng chạy thẳng tới vị trí rổ từ phía bên trái, đúng lúc nhận lấy trái bóng mà Nguyễn Tú Cẩm vừa chuyền tới, nhảy ba bước sau đó nhanh chóng ném bóng vào rổ.

Đây là sự ăn ý mà Nguyễn Tú Cẩm và Chu Nhược Mai có được sau nhiều năm chơi bóng với nhau, không cần nhìn cũng có thể đoán được đồng đội mình sẽ xuất hiện ở vị trí nào!

Nguyễn Tú Cẩm đã từng là một hậu vệ dẫn bóng xuất sắc nhất của đội bóng rổ nữ sinh trong trường, vì thế những kiến thức về trở mình chuyền bóng cơ bản này đương nhiên là cô nàng cũng có.

Còn Chu Nhược Mai cũng là tiền phong hàng ngoài của đội, năng lực như phản công và ném bóng vào rổ cũng có thể nói là vô cùng mạnh.

Hơn nữa cô còn đang đứng đối diện với rổ, bên cạnh đó còn không có ai phòng thủ, đương nhiên là cô có thể dễ dàng ném bóng vào rổ rồi.

Sau khi Chu Nhược Mai ném bóng vào rổ, cô không thể nhịn được mà quay sang nhìn Lê Uy Long một cái.

Bởi vì biểu hiện xuất sắc của mình vì thế cô hy vọng nhận được sự tán thưởng của chồng.

Lê Uy Long chỉ khẽ mỉm cười với Chu Dư Hiên, tỏ ý rằng anh đã nhìn thấy những biểu hiện xuất sắc của cô.


Thế nhưng biểu cảm mà anh dành cho Hà Ngọc Lan càng lúc càng trở nên khó hiểu. Với tính cách mạnh mẽ như thế của Hà Ngọc Lan, hoàn toàn có thể nhận ra cô ấy đang cố ý nhường, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì thế này?

Không lẽ cái cô gái tên Hà Ngọc Lan này biết rằng Chu Nhược Mai là vợ của người đẹp trai như anh vì thế muốn lấy lòng cô sao?

Thế nhưng, cho dù có nghĩ thế nào cũng không cảm thấy Hà Ngọc Lan làm thế là để lấy lòng người khác.

Thật ra thì Hà Ngọc Lan có nổi khổ riêng không thể nào nói ra được, chính là mệnh lệnh quân đội trong lòng cô ấy!

"Sỉ số là ba không! Dư Hân, cậu đúng là lợi hại thật đấy!" Nguyễn Tú Cẩm thấy Chu Nhược Mai đã ném bóng vào rổ thì vui mừng chạy tới ôm cô thật chặt.

"Qủa bóng này có một nửa công lao của cậu đấy! Cũng nhờ có sự trợ giúp kịp thời của cậu, đơn giản mà hết sức tuyệt vời!" Chu Nhược Mai không dám giành công một mình vì thế nhanh chóng chuyển một nửa công lao sang cho Nguyễn Tú Cẩm.

Hà Ngọc Lan thấy Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm lại ném được một quả banh vào rổ, hai người họ còn đang khen nhau, cô ấy suýt nữa đã không nhịn được cười.

Lúc này, Nguyễn Tú Cẩm quay sang nói với Hà Ngọc Lan: "Hà Ngọc Lan, chỉ với một mình cô thì chắc chắn không thể nào đánh lại hai người chúng tôi đâu. Hay là bây giờ cô nhận thua luôn đi, chúng tôi không muốn để cô cảm thấy quá khó chịu đâu."






Đọc truyện chữ Full