DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Uy Chiến Thần
Chương 620: Thật đáng tiếc



Dĩ nhiên là Hà Ngọc Lan cũng đã từng mời Lê Uy Long ăn lẩu rất nhiều lần, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng gì cả, vì đối mặt với một cao thủ như Hà Ngọc Lan mà không bị lấn át mới là chuyện lạ.

Chu Nhược Mai chưa từng biết chồng mình lại chơi bóng rổ hay như vậy. Cô vốn là người yêu thích bóng rổ, cũng rất hâm mộ những chàng trai chơi giỏi bộ môn thể thao này, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến cao thủ thật sự lại chính là người ở bên cạnh mình, và cô thì lại chẳng hay biết gì cả.

Thấy ngay cả bóng rổ mà chồng của mình cũng chơi hay như vậy, đúng là một chàng trai hoàn mỹ, Chu Nhược Mai càng yêu chồng nhiều hơn.

Ngay cả Nguyễn Tú Cẩm cũng không nhịn được mà sinh lòng hoang tưởng rằng Lê Uy Long chính là bạn trai của mình.

"Hai người họ chơi bóng hay như vậy mà không gia nhập đội tuyển quốc gia thì đúng là đáng tiếc mà." Chu Nhược Mai nói.

"Đúng thế, nếu cả hai cùng tham gia đội tuyển quốc gia thì họ có thể thống trị giải bóng rổ thế giới rồi đó." Nguyễn Tú Cẩm cũng đồng tình.


Lê Uy Long nghe thấy hai cô gái nói vậy thì thầm nghĩ, mình thân là một hộ soái bảo vệ sự an toàn cho hàng trăm triệu con dân Việt Nam, đâu có thời gian rảnh rỗi mà đi gia nhập đội tuyển bóng rổ quốc gia cơ chứ.

Và dĩ nhiên là Hà Ngọc Lan cũng không thèm gia nhập đội tuyển quốc gia, bởi cô ấy thích việc chém giết trên chiến trường hơn là đứng tranh nhau một quả bóng ở trên sân.

Cuộc đọ sức đỉnh cao này đã diễn ra được nửa giờ đồng hồ rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.

Trong lúc không ai để ý, tỷ số đã lên tới 4-4.

Bàn thắng cuối cùng này sẽ quyết định sự thắng bại của trận đấu. Tiếp theo, không cần biết ai là người ghi bàn thì người đó cũng sẽ giành chiến thắng.

Cuối cùng thì những giây phút căng thẳng nhất, hồi hộp nhất và gay cấn nhất cũng đã đến rồi.

Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm đều nín thở, tim như thắt lại. Họ mở to mắt nhìn bàn thắng cuối cùng quyết định thắng bại của trận so tài.

Bấy giờ, Lê Uy Long dẫn bóng một cách đột phá, anh dùng một động tác giả để thoát khỏi sự phòng thủ của Hà Ngọc Lan, sau đó dẫn bóng về phía rổ một cách nhanh chóng.

Trong lòng Lê Uy Long cảm thấy cực kỳ hưng phấn, lần này thì anh thắng chắc rồi.

Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm cũng cảm thấy chắc chắn Lê Uy Long sẽ thắng trong trận so tài lần này rồi. Với năng lực của Lê Uy Long, khi đối mặt với một cái rổ trống, chẳng lẽ anh lại không thể ném vào được ư?

Thế nhưng khi Lê Uy Long nhún người nhảy lên thật cao, chuẩn bị giơ hai tay ném bóng vào rổ thì có một bóng dáng xuất hiện trước mặt anh. Mà dĩ nhiên bóng dáng đó chính là Hà Ngọc Lan.


Hà Ngọc Lan bị Lê Uy Long chạy vượt qua thì ngay lập tức chạy về vị trí của mình thật nhanh. Cô ấy chạy tới trước mắt của Lê Uy Long, liều mình chặn động tác nhảy của Lê Uy Long lại.

Hà Ngọc Lan cực kỳ coi trọng trận đấu tay đôi này, cho dù hành động cản bóng của cô ấy có phạm quy đi chăng nữa thì cô ấy cũng nhất quyết không để Lê Uy Long ném bóng vào rổ.

Giống hệt như trước đây, khi Chu Nhược Mai mặc kệ chuyện bản thân có khả năng bị đánh bay cũng phải liều mình chặn cú ném của cô ấy lại thì bây giờ cô ấy cũng thế, tuyệt đối không để Lê Uy Long có thể ném bóng vào rổ một cách thành công.

Lê Uy Long thấy đột nhiên Hà Ngọc Lan xuất hiện trước mặt mình thì cảm thấy ngạc nhiên ngay tức khắc.

Bởi vì bấy giờ anh đã nhảy lên một cự ly rất cao so với mặt đất và dường như cả cơ thể anh đều bay về phía rổ rồi. Anh không thể thực hiện động tác xoay người hai trăm tám mươi độ trên không trung như Hà Ngọc Lan đã từng làm trước đây để tránh không va đập vào người cô ta được.

Cứ theo quán tính rơi như thế này thì khi tiếp đất, chắc chắn anh sẽ đánh bay Hà Ngọc Lan.

Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm nhìn thấy vậy thì sợ đến mức tái mét mặt mày. Thân thể cao lớn của Lê Uy Long mà bay về phía một cô gái như Hà Ngọc Lan thì chắc chắn cô ấy sẽ bị thương rất nặng. Đây chẳng qua chỉ là một trận so tài nên dĩ nhiên là các cô không hề muốn Hà Ngọc Lan xảy ra chuyện gì cả.

Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc đó, Lê Uy Long bỏ ngang cú bật người, hai tay anh ôm chặt lấy Hà Ngọc Lan, sau đó hai người va chạm vào nhau rồi bay ra ngoài cùng một lúc.

Lúc rơi từ trên không xuống, Lê Uy Long sợ rằng nếu đè Hà Ngọc Lan ở bên dưới thì sẽ khiến cô ấy bị thương. Cho dù không bị thương vì sức ép từ người anh thì khi chạm đất, cơ thể của cô ấy cũng sẽ bị mặt sàn cọ xát rách da.

Vì vậy mà Lê Uy Long xoay người một trăm tám mươi độ thật nhanh, đổi vị trí của Hà Ngọc Lan để bản thân ở bên dưới, Hà Ngọc Lan ở bên trên.

Anh luôn thương thuộc hạ như thương con của mình, thà để bản thân bị thương chứ cũng nhất quyết không muốn Hà Ngọc Lan bị tổn hại gì cả.


Thấy cảnh đó thì Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm chỉ còn biết ngẩn người rồi trợn mắt há mồm mà nhìn. Trong tình huống đó mà vẫn có thể xoay sở được à?

"Bịch!" Bấy giờ, Lê Uy Long và Hà Ngọc Lan cùng rơi xuống đất một cách nặng nề. Lưng của Lê Uy Long đập thẳng xuống đất, còn Hà Ngọc Lan thì ngã lên người anh.

Sau khi đập lưng xuống đất thì cơ thể anh vẫn theo quán tính mà tiếp tục trượt trên mặt sàn một đoạn. Hà Ngọc Lan được Lê Uy Long ôm chặt nên cũng trượt tiếp một đoạn cùng anh.

Khi cả hai dừng lại, theo tác dụng của quán tính nên mặt của Hà Ngọc Lan dán vào mặt của Lê Uy Long còn miệng cô ấy thì áp lên miệng anh.

Lúc ấy, dường như thời gian như bị ngưng đọng lại.

Hai người đều cảm thấy như bị điện giật, cả người đều run lên rồi rơi vào trạng thái lúng túng ngay lập tức.

Chắc bạn không thể ngờ được rằng trận so tài đỉnh cao này sẽ kết thúc như vậy. Không ai thắng mà lại hòa, thu lúa về nhà thôi, haha.






Đọc truyện chữ Full