DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Uy Chiến Thần
Chương 1092

Một số quan chức và tướng lĩnh cấp cao của Sư Quốc cũng không phục tân quốc vương của Sư Quốc, đều muốn tranh quyền đoạt vị, bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy hành động.

Quyền hành của Sư Quốc nhìn thì giống như được nắm ở trong tay của tân quốc vương Sư Quốc, nhưng mà thực chất ông ta không hề có một thực quyền nào cả, lúc mà thật sự muốn điều động binh lực, có một vài tướng lĩnh chưa chắc sẽ tuân theo.

Tân quốc vương Sư Quốc chỉ có thể hướng đến nhờ sự giúp đỡ của nước Falcon và nước Cự Hùng, nhưng mà quốc vương của nước Falcon và nước Cự Hùng biết được quốc vương của nước Dẫn Dao và quốc vương của Sư Quốc đều đã bị sát thủ của Long Quốc bắn chết rồi, bây giờ bọn họ mỗi người có nguy hiểm của mình, trở nên chim sợ cành cong, núp ở trong hoàng cung không dám lộ mặt ra, làm gì có tâm tư để đi lo cho quốc vương Sư Quốc mới nhậm chức chứ?



Sát thủ của Long Quốc bản lĩnh cao cường, bọn họ đều lo lắng bản thân mình sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp của hành động chém đầu của Long Quốc, không cẩn thận sẽ bị một súng bắn bể đầu ngay, bỏ mạng tại chỗ.

Tân quốc vương của Sư Quốc một thân một mình, bây giờ Long Quốc lại cho đại quân áp sát biên giới, ông ta bắt đầu hoảng sợ cuống cuồng lên. Mới vừa lên đảm nhiệm liền gặp phải vấn đề khó giải quyết như vậy, khiến cho ông ta vô cùng đau đầu.

Bây giờ ông ta muốn dùng Hà Ngọc Vinh tới để trao đổi năm mươi ngàn tù binh của Sư Quốc mình, nhưng lại cảm thấy mình đã tuyên bố với dân chúng của Sư Quốc là phải chặt đầu của Long Quốc, nếu như mình vừa mới lên ngôi vị liền lật lọng ngay, thay đổi chủ ý, một chút uy nghiêm cũng không có, sẽ khiến cho người ta cho rằng bản thân mình là một người nhát cáy, bị đại quân của Long Quốc dọa sợ rồi.

Ông ta đã trót đâm lao thì phải theo lâu, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục giữ vững chủ kiến của mình, theo như kế hoạch đã quyết định ba ngày sau hành hình bắn chết Hà Ngọc Vinh của Long Quốc tại chỗ.





Hà Ngọc Vinh bị bắt không lâu sau đó, cũng đã tỉnh lại.

Thấy mình đã rơi vào tay của quân địch, trở thành tù binh, cô ấy cảm thấy vô cùng sỉ nhục.

Trong lòng cũng vô cùng hối hận, ở giây phút cuối cùng của phát động tự sát bất ngờ tập kích, bản thân lại bị ma xui quỷ khiến nhảy khỏi xe chạy thoát thân.

Nếu như mình không nhảy khỏi xe chạy thoát thân, bây giờ đã oanh liệt mà hi sinh rồi. oanh liệt hy sinh, vậy thì sẽ trở thành siêu cấp đại anh hùng của Long Quốc, vinh quang biết bao nhiêu!

Mà bây giờ, lại từ anh hùng trở thành tù binh, ngộ nhỡ Long Quốc phái binh lính tới cứu, tạo thành thương vong cho tướng sĩ của Long Quốc, cô ấy sẽ vô cùng áy náy.

Quân địch Sư Quốc đã điều tra ra Hà Ngọc Vinh là người của Long Quốc, hơn nữa còn điều tra ra cô ấy là đội trưởng của đội đặc nhiệm Phượng Hoàng.

Hà Ngọc Vinh chẳng những bắt chết quốc vương Sư Quốc, còn khiến cho quân địch của Sư Quốc thương vong vô số kể, những quân địch cũng hận thấu xương đối với Hà Ngọc Vinh, hung hãn đánh cô ấy một trận, giải trừ một ít phẫn nộ.

Hà Ngọc Vinh bị quân địch đánh dữ dội, từ đầu đến cuối không thốt ra một tiếng nào.

Sau đó, quốc vương của Sư Quốc tự mình hạ lệnh, nhốt Hà Ngọc Vinh vào nhà tù Vây Ma canh phòng nghiêm ngặt nhất của Sư Quốc, ba ngày sau giết.

Nhà tù Vây Ma, ở trong một ngọn núi sâu phía Tây Nam thủ đô của Sư Quốc, có một số lượng lớn binh lính canh giữ ở đó, trang bị các loại vũ khí hạng nặng rất tân tiến.

Nhà tù Vây Ma là một nhà tù vô cùng thần bí, vô cùng kiên cố, giống như tường đồng vách sắt, ở bên trong đều là để nhốt tội phạm vô cùng nguy hiểm.

Từ lúc xây nhà tù tới nay, cho tới bây giờ không có người nào có thể chạy trốn khỏi từ trong nhà tù Vây Ma ra ngoài.

Hà Ngọc Vinh bị giam ở nhà tù Vây Ma, cũng biết bản thân có chắp cánh cũng không thể nào bay ra được. Cô ấy cũng không muốn uổng phí suy nghĩ trù tính để chạy trốn, chỉ muốn ba ngày sau có thể được chết một cách sảng khoái.

Dù sao bản thân cô cũng đã thành công bắn chết quốc vương Sư Quốc, đã không có làm nhục nhã sứ mạng, hoàn thành nhiệm vụ, cô ấy có chết cũng không hối tiếc gì.

Hơn nữa, bản thân cô trên con đường chạy trốn, cũng đã nổ chết nhiều quân địch như vậy, kéo theo rất nhiều quân địch chịu tội thay, đã đủ kiếm lời rồi.

Cô ấy cũng không trông cậy vào việc Long Quốc bên kia có thể cứu mình, bởi vì cô ấy đã sớm nghe nói qua sự canh phòng nghiêm ngặt của nhà tù Vây Ma rôi.

Người bị giam vào nhà tù Vây Ma, thì tương đương với việc bị đánh thẳng xuống mười tám tầng địa ngục, ai cũng không thể nào chạy khỏi, ai cũng không có cách nào để cướp tù.

Cho dù Long Quốc có khai chiến với Sư Quốc, cũng không có khả năng nội trong thời gian ngắn ngủi ba ngày tấn công được đến thủ đô Sư Quốc.

Chờ đến ngày đại quân của Long Quốc công phá được thủ đô của Sư Quốc, bản thân cô đã sớm chết lâu rồi.

Đại quân của Long Quốc không có cách nào công phá được thủ đô Sư Quốc trong thời gian ngắn như vậy được, chỉ dựa vào mấy người đặc công của tổ đặc công Shadow, thì hoàn toàn không thể cứu được mạng của mình.

Nếu như bọn họ chạy tới cứu, chính là đi tìm cái chết, cô ấy vô cùng không hy vọng rằng bọn họ tới cứu cô.



Vào thời điểm buổi tối, toàn bộ Thiết Kỵ Sư, Thiết Huyết Sư, Hộ Bôn Sư, đội đặc nhiệm Phượng Hoàng đều đã chạy tới Bắc Cảnh Quân.

Thời điểm Sư Quốc phát động xâm lược với Bắc Cảnh Quân của Long Quốc lúc trước, hộ soái Trấn Trung Lưu Du Thiên đã điều động ba trăm ngàn đại quân từ trong khu vực chiến trận ban đầu đi tiếp viện cho Bắc Cảnh Quân, hơn nữa vốn dĩ đã có năm trăm ngàn binh lực ở Bắc Cảnh Quân, tổng cộng có tám trăm ngàn người.

Bây giờ bộ đội chính quy Lê Vĩnh Thiên, Thiết Kỵ Sư, Thiết Huyết Sư và Hộ Bôn Sư cùng tập trung lại tại Bắc Cảnh Quân, Bắc Cảnh Quân lại như hổ thêm cánh.

Bắc Cảnh Quân, đã là quân đội hùng hậu, ào ào như gió bão, đại chiến đụng một phát liền bùng nổ.

Chỉ cần Phạt sư đại nguyên soái Lê Vĩnh Thiên ra lệnh một tiếng, đội quân hùng hậu này sẽ giết đến Sư Quốc như sói như hổ.

Trước khi khai chiến, Lê Vĩnh Thiên lần nữa triệu tập Hộ soái Trấn Bắc Trương Lâm Lương và tướng lĩnh cấp cao của Bắc Cảnh Quân, cùng với tướng lĩnh của Thiết Kỵ Sư, Thiết Huyết Sư và Hộ Bôn Sư, mở một cuộc hội nghị trước trận chiến cuối cùng, sắp xếp chiến thuật.

Lê Vĩnh Thiên chia ra ba đường, sử dụng ba phương pháp cùng lúc, cùng tiến lên, tiếp ứng lẫn nhau, và tiến công chớp nhoáng một lần là đánh tan được Sư Quốc.

Tất cả tướng lĩnh đều tán thành phương án chiến lược của Lê Vĩnh Thiên.

Hội nghị quyết định, để cho năm trăm ngàn đại quân Bắc Cảnh Quân của Trương Lâm Lương tiến công Sư Quốc từ giữa trung tâm con đường.

Thiết Kỵ Sư cộng thêm một trăm ngàn tướng sĩ của khu vực chiến đấu Trung Nguyên tấn công Sư Quốc từ bên trái con đường.

Thiết Huyết Sư cũng cộng thêm một trăm ngàn tướng sĩ của khu vực chiến đấu Trung Nguyên tấn công Sư Quốc từ bên phải con đường.

“Hộ Soái Thiên, tôi và Hộ Bôn Sư, còn có đội đặc nhiệm Phượng Hoàng không quản ngàn dặm xa chạy đến Bắc Cảnh Quân, tại sao chúng ta lại không có nhiệm vụ?” Trong hội nghị, Phạm Cương nhìn thấy Lê Vĩnh Thiên chưa sắp xếp giao nhiệm vụ cho mình và Hộ Bôn Sư, đội đặc nhiệm Phượng Hoàng, ngay lập tức hỏi tới.

“Cậu và Hộ Bôn Sư, đội đặc nhiệm Phượng Hoàng, có nhiệm vụ nặng nề hơn.” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Nhiệm vụ gì? Mới Hộ soái Thiên ra chỉ thị!” Phạm Cương nói.

Đọc truyện chữ Full