DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Uy Chiến Thần
Chương 1160

“Hộ soái…” Phạm Cương và Hà Ngọc Vinh thấy Lê Vĩnh Thiên bằng lòng chấp nhận kết quả này, nhất thời trở nên lo lắng.

“Đừng có gọi tôi là hộ soái nữa, tôi đã không còn là hộ soái nữa rồi. Lúc tôi không ở đây, các người phải cố gắng mà phục vụ Long Quốc!” Lê Vĩnh Thiên nói.

Ngụy Nghiêm nhìn thấy có thể cách chức của Lê Vĩnh Thiên dễ dàng như vậy, trong lòng lập tức cảm thấy vô cùng vui sướng.



Ông ta thực sự không muốn gây thêm rắc rối nữa, lập tức làm cho quốc vương Long Quốc nói: “Được rồi, Lê Vĩnh Thiên, nếu anh đã chấp nhận hình phạt này, vậy thì mời anh rời khỏi đây, quay về Đà Lạt đi!”

“Vâng! Tôi xin cáo lui, quốc vương Long Quốc chú ý giữ gìn sức khỏe!” Lê Vĩnh Thiên nói xong, lập tức quay người đi, không hề do dự mà rảo bước ra khỏi Long Cung.



Đây cũng không phải là lần đầu anh bị cách chức, sớm đã quen rồi.

Hơn nữa anh biết, sớm muộn gì mình cũng được phục chức mà quay về thôi!

Mấy người văn võ đại thần của Long Đô, nhìn thấy Lê Vĩnh Thiên đã bị cách chức rồi, cũng không dám đi đến tiễn, sợ sẽ bị liên lụy.

Phạm Cương, Hà Ngọc Vinh nhìn thấy Lê Vĩnh Thiên rời đi, cũng không muốn ở lại chỗ này nữa, đều nhanh chóng cáo lui với quốc vương Long Quốc.

“Quốc vương Long Quốc, nếu như không có chuyện gì, mạt tướng xin cáo lui trước.” Phạm Cương nói.

“Quốc vương Long Quốc, Hà Ngọc Vinh cũng xin lui.” Hà Ngọc Vinh cũng nói.

Ngụy Nghiêm thấy đã thành công cách chức Lê Vĩnh Thiên, hơn nữa còn hủy được ngôi vị thái tử của anh, cũng không muốn để cho Phạm Cương và Hà Ngọc Vinh ở lại đây nữa, lập tức dùng ma thuật mà làm cho Quốc vương Long Quốc nói: “Được, các người quay về hết đi! Phạm Cương quay về vùng biên giới phía bắc, tiếp tục dẫn dắt sư đoàn dũng sĩ. Hà Ngọc Vinh mang theo đội đặc nhiệm Phượng Hoàng quay về biên giới phía tây đi!”

Ngụy Nghiêm để cho Phạm Cương và Hà Ngọc Vinh chạy khắp đông tây, choa nhau đi biên giới phía bắc và tây, chính là muốn họ phải tách nhau ra, không để cho bọn họ đi theo Lê Vĩnh Thiên về Đà Lạt.

Bởi vì Phạm Cương và Hà Ngọc Vinh đều là người thân cận của Lê Vĩnh Thiên, nếu như mà để cho bọn họ về Đà Lạt với Lê Vĩnh Thiên, thì có thể bọn họ vẫn còn nghe lệnh của Lê Vĩnh Thiên, trở thành thế lực của Lê Vĩnh Thiên.

“Vâng!” Phạm Cương và Hà Ngọc Vinh không dám chống lệnh của quốc vương Long Quốc, chỉ đành chịu sự sai khiến.

Sau đó, Phạm Cương và Hà Ngọc Vinh lập tức quay người, nhanh chóng đuổi theo Lê Vĩnh Thiên, cùng nhau đi ra khỏi Long Cung.

Đi đến bên ngoài Long Cung, Phạm Cương vội vã mà nói với Lê Vĩnh Thiên: “Hộ soái, tại sao anh lại không biện hộ cho mình?”

“Đúng đấy hộ soái, anh một lòng một dạ vì đất nước, lại bị cách chức, quá oan uổng rồi, sao anh lại không biện hộ gì chứ?” Hà Ngọc Vinh cũng vội vã mà hỏi.

“Tôi đã nói rồi, đừng có gọi tôi là Hộ soái nữa, giờ tôi chỉ là một dân thường thôi! Tôi đã chống lại mệnh lệnh của quốc vương Long Quốc, bị cách chức, đó là tôi tự gieo gió gặt bão, không thể nào biện hộ được!” Lê Vĩnh Thiên nhìn thấy khắp nơi ở cổng Long Cung đều là những thị vệ xa lạ, anh nhất định phải phủi sạch quan hệ với Phạm Cương, vạch rõ giới hạn.

Phạm Cương và Hà Ngọc Vinh còn muốn nói gì nữa, Lê Vĩnh Thiên lập tức nhỏ tiếng mà nói: “Chỗ này toàn là thị vệ, rất nhiều tai mắt, không phải là nơi để nói chuyện.”

Phạm Cương và Hà Ngọc Vinh lập tức hiểu ra, lập tức không nói nhiều nữa.

Các thành viên của đội đặc nhiệm Phượng Hoàng đang chờ ở ngoài cổng Long Cung, nghe thấy Lê Vĩnh Thiên nói anh đã bị cách chức, tất cả đều vô cùng kinh ngạc, không biết vừa rồi ở trong Long Cung đã xảy ra chuyện gì!

“Lê…Lê Vĩnh Thiên, chúng ta sống chết với nhau đã bao nhiêu năm, là bạn chí cốt, giờ anh bị cách chức rồi, phải quay về Đà Lạt, để tôi đưa anh đến sân bay đi!” Đây là lần đầu tiên Phạm Cương gọi thẳng tên của Lê Vĩnh Thiên, rất không quen.

“Lê Vĩnh Thiên, những năm gần đầy, được anh chăm sóc rất nhiều, tôi cũng tiễn anh một đoạn đường đi!” Hà Ngọc Vinh cũng nói.

Quãng thời gian Lê Vĩnh Thiên đang che giấu thân phận, cô ấy vẫn luôn gọi tên của Lê Vĩnh Thiên, vì vậy cô ấy gọi rất trôi chảy.

Phạm Cương và Hà Ngọc Vinh muốn đưa Lê Vĩnh Thiên đến sân bay, một là xuất phát từ tình nghĩa, hai là muốn dọc đường đi có thể nghe được Lê Vĩnh Thiên có tính toán gì.

Bọn họ đều biết, chắc chắn Lê Vĩnh Thiên sẽ không cam tâm bị cách chức đâu, chắc chắn lần này có nguyên nhân gì đó!

“Được thôi, vậy thì các người tiễn tôi đến sân bay đi!” Lê Vĩnh Thiên hiểu được mà nói.

Bởi vì, anh thực sự là có chuyện muốn nói với Phạm Cương và Hà Ngọc Vinh.

Chỉ có ở trên đường đến sân bay, thì anh mới có cơ hội nói cho Phạm Cương và Hà Ngọc Vinh biết về kế hoạch của mình.

“Đội đặc nhiệm Phượng Hoàng nghe lệnh, đi theo tôi tiễn Lê Vĩnh Thiên đến sân bay!” Hà Ngọc Vinh lập tức ra lệnh với đội đặc nhiệm Phượng Hoàng.

Đọc truyện chữ Full