DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường
Chương 117: Chương 117: Một quyền đấm vỡ bóng

  • Tôi không đánh vỡ trái bóng coi như cậu thắng.

Đường Kim ngáp một cái:

- Đem trái bóng ném qua đây.

- Tao xem mày làm sao đánh vỡ trái bóng Bạn đang đọc chuyện tại

Vương Phi cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt hiện lên một tia giảo hoạt, rồi hung hăng ném trái bóng về phía Đương Kim:

- Đỡ lấy.

- Đường Kim cẩn thận.

Trương Tiểu Bàn vội vàng hô to một câu, hắn đã nhìn ra ý đồ của Vương Phi, là cố ý ném bóng vào mặt Đường Kim.

Vương Phi tính toán, ai nấy đều thấy được, bất quá đại đa số người có suy nghĩ giống nhau, ném chết mịa con hàng này đi.

Mắt thấy trái bóng với tốc độ cao bay tới, Đường Kim căn bản không thèm né tránh, trái bóng sắp ném trúng hắn trong nháy mắt, đột nhiên hắn giơ tay đấm một phát.

Oành!

Một tiếng nổ vang truyền vào tai mọi người, cả sân vận động trong nháy mắt yên tĩnh.

Mấy ngàn ánh mắt đều thấy rõ ràng, Đường Kim ra tay đấm một phát vỡ trái bóng.

Coi như ai người cũng biết Đường Kim đánh nhau lợi hại, tuy nhiên không vài người lường được, Đường Kim lại có thể một quyền đánh vỡ trái bóng. Nhất thời, mọi người ngoại trừ Tần Khinh Vũ cùng Tống Oánh trấn định ra còn lại đều trợn mắt, há mồm như dọa ma người khác, ngay cả Tần Thủy Dao cùng Tiểu Đậu Nha hai người dù biết một chút về Đường Kim, thì cái miệng cũng há to ra có chút khó tin.

- Anh Đường Tinh thật là lợi hại.

Tiểu Đậu Nha sùng bái nói.

Mà cơ hồ trong một thời gian, Trương Tiểu Bàn phản ứng hắn cầm loa có chút kích động hét lên điên cuồng:

- Vỡ, vỡ thật rồi! Đường Kim tung một quyền đã vỡ trái bóng rồi, giờ khắc này Đường Kim giống như Lý Tiểu Long, anh ấy đã dùng quả đấm đánh bại kẻ khiêu chiến, để bảo vệ vị hôn thê của mình...

Trương Tiểu Bàn tru lên một tiếng rốt cuộc đánh thức mọi người giật mình tỉnh lại, trong lúc nhất thời mọi người bàn luận sôi nổi.

- Đồ giả, nhất định trái bóng này là đồ giả.

- Tao cũng nghĩ là đồ giả, coi như thằng ngu Đường Kim có khí lực lớn, nhưng trái bóng có độ co dãn, hẳn nó phải văng ra chứ.

- Mợ nó, không biết có phải là thằng Đường Kim cùng Vương Phi đóng kịch không nữa?

- Ảo giác, tuyệt đối là ảo giác, đây không phải là thật.

Ở một góc sân vận động Tiểu Thất theo bản năng sờ sờ đầu, nhỏ giọng nói thầm một câu:

- Đầu tao còn nguyên thật sự là may mắn a.

Đúng lúc này, thanh âm của Đường Kim truyền vào tai mọi người:

- Trư Đầu Phi trả bóng cho cậu.

Sau những lời này, Đường Kim vung tay lên, trái bóng bay nhanh về phía Vương Phi.

Vương Phi đứng sững sờ căn bản là không kịp phản ứng, liền bị trái bóng nện vào người, té xuống cái rầm sau đó kêu lên một tiếng đau đớn.

- Anh Phi, anh Phi.

Lý Bố Y hô lên vài tiếng thấy Vương Phi không có phản ứng, liền nóng nảy:

- Không tốt, anh Phi bất tỉnh rồi.

- Mau, bên kia có xe cứu thương.

Có người lớn tiếng nói một câu, lúc này mọi người mới phát hiện, là gần sân vận động có xe cứu thương, không biết là ai lường trước, chuẩn bị cả xe cứu thương.

Năm người đi với Vương Phi liền nhấc hắn lên đi về phía xe cứu thương.

- Không có liên quan tới tôi nha, thật sự là ngoài ý muốn.

Đường Kim tỏ ra vô tội nói.

Ngoài ý muốn thằng ngu này đúng là nói dối không biết ngượng, thằng này tuyệt đối là cố ý chơi Vương Phi.

Trên khán đài, Tần Thủy Dao lại nói thầm một câu:

- Đúng là cuồng bạo lực.

- Trương Tiểu Bàn, còn có ai muốn đấu bóng rổ với tôi không?

Đường Kim tùy miệng hỏi.

- Còn, còn chứ, còn đến bốn mươi tám người đăng ký muốn đấu bóng rổ với cậu.

Trương Tiểu Bàn vội vàng trả lời.

- A, muốn khiêu chiến bóng rổ với tôi thì đơn giản đập vỡ trái bóng rổ là được, không muốn chiến thì cút lên khán đài ngồi làm khán giả.

Đường Kim không chút hoang mang nói.

Mấy chục người đưa mắt nhìn nhau, mười giây sau, bọn hắn liền lập tức giải tán, tự giác rời khỏi sân, sau đó lên khán đài theo dõi, từ người khiêu chiến thành khán giả.

- Tốc độ không tệ, lập tức liền giải quyết được năm mươi người.

Đường Kim rất vừa lòng, mà Trương Tiểu Bàn thì có chút ngẩn người, Đường Kim đúng là nhân tài, chẳng trách hắn muốn một lần khiêu chiến cả ngàn người , với tốc độ này không cần một buổi sáng là có thể xong.

- Đường Kim! Bây giờ tới phiên tao.

Đúng lúc này lại một người lên tiếng, trên tay hắn cầm một trái bóng, không phải ai khác chính là vương tử bóng đá Trịnh Vân Hạo.

- Trương Tiểu Bàn, tên mặt trắng nhỏ này giao bao nhiêu tiền.

Đường Kim tùy miệng hỏi

-Hai vạn, bây giờ là đến phiên hắn.

Trương Tiểu Bàn vội vàng trả lời.

Đường Kim nhìn thấy Trịnh Vân Hạo:

- Được rồi, tên mặt trắng này gián tiếp giúp tôi nghĩ ra một cách kiếm tiền rất tốt, tôi sẽ cho cậu chút ưu đãi, cậu định quy tắc đi.

- Đường Kim mày nói đừng có hối hận nha.

Trịnh Vân Hạo vốn ngẩn người sau đó là hưng phấn, hắn vốn đang lo lắng Đường Kim lại định ra mấy cái quy tắc vớ vẩn.

Trên khán đài mọi người đang suy nghĩ thằng ngu Đường Kim sẽ định ra quy tắc gì nữa thì khi nghe Đường Kim nói đều ngẩn người.

- Tên chết tiệt Đường Kim khẳng định có âm mưu.

Tần Thủy Dao căm giận nói, cùng chung suy nghĩ với đại đa số mọi người.

- Không biết, nhưng em cảm thấy anh Đường Tinh dùng cách bình thường cũng có thể thắng, chỉ là anh ấy không thích dùng cách bình thường mà thôi.

Tiểu Đậu Nha có chút sùng bái mù quáng Đường Kim.

- Quy tắc thế nào thì nói nhanh một chút, tôi không muốn phí thời gian.

Đường Kim có vẻ không kiên nhẫn nói.

-Haha, đợi lát nữa ngươi mày sẽ thua rất thê thảm.

Trịnh Vân Hạo cười lạnh một tiếng nói :

- Rất đơn giản một người sút một người làm thủ môn, ai sút vào gôn nhiều thì người đó thắng.

Trịnh Vân Hạo đem quy tắc nói ra, những người quen Trịnh Vân Hạo cảm thấy Đường Kim thua chắc, phải biết rằng Trịnh Vân Hạo là vương tử bóng đá, ở trường không ai có thể so với hắn.

- Tên chết tiệt Đường Kim cho là mình rất lợi hại, bây giờ nhất định sẽ thua.

Tần Thủy Dao tựa hồ có hơi tức giận.

- Tại sao lại như vậy?

Tiểu Đậu Nha có chút không tin.

- Trịnh Vân Hạo hiện tại đá tiền đạo, trước kia hắn là thủ môn, hắn sút lợi hại mà bắt cũng lợi hại, tên Đường Kim đáng chết kia không thua mới lạ.

Tần Thủy Dao căm giận nói.

Đường Kim lên tiếng nói:

- Chỉ đơn giản như vậy?

- Đương nhiên, như thế nào? Không dám đấu sao?

Trịnh Vân Hạo có chút đắc ý nhìn Đường Kim.

Đọc truyện chữ Full