DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường
Chương 166: Chương 166: Anh làm ăn giúp tôi

  • Này, các người….

Hàn Hữu Đức có chút hoảng sợ, những người này muốn làm cái gì đây?

- Hàn tổng, đây là danh thiếp của tôi, tôi muốn cùng ngài bàn chuyện làm ăn…

- Hàn tổng, chúng ta đi tìm một địa phương nào đó, để bàn chuyện làm ăn đi…

- Chúc mừng ngài, Hàn tổng, không biết Hàn tổng có muốn bàn chuyện làm ăn với tôi hay không?

- Hàn tổng, tôi là…

- Hàn tổng, chúng ta….

- Con gái bảo bối, bạn trai của con rốt cuộc là ai?

Vừa ứng phó mọi người, trong lòng Hàn Hữu Đức vừa nói thầm, hắn cũng không ngốc, lúc này xuất hiện tình huống như vậy là do Dương Minh Kiệt đưa danh thiếp cho hắn, mà hắn cũng rất rõ ràng Dương Minh Kiệt đưa danh thiếp cho hắn là vì Đường Kim, nói một cách khác giờ phút này hắn được hoan nghênh như vậy đều là nhờ vào Đường Kim bạn trai của con gái hắn.


Đại lộ đông Ninh Sơn.

Hàn Tuyết Nhu vừa lái xe vừa hỏi Đường Kim:

- Chúng ta đi đâu ăn cơm?

Một mùi hương thịt nướng mê người bay vào mũi, Đường Kim liền thuận tay chỉ:

- Chúng ta tới đó ăn thịt nướng.

- Được.

Hàn Tuyết Nhu không có ý kiến, rất nhanh đỗ xe ở quán thịt nướng, phía sau chiếc Rolls- Royce cũng dừng lại.

Ven đường có đến năm sáu quán thịt nướng, lúc này cũng có một ít người đang ngồi ăn, thấy hai chiếc siêu xe dừng lại ở chỗ này, sau đó xuống xe là ba nam một nữ, nam thì mặc đồ Tây, nữ thì mặc trang phục dạ hội, lập tức thu hút được ánh mắt của rất nhiều người, mà cơ hồ trong lòng mọi người đều thầm mắng:

- DKM rảnh vl, tới đây khoe của à?

Đi Ferrari ăn thịt nướng còn chưa tính, đã thế còn chọn quán ven đường, định chạy đến đây khoe của à?

Đường Kim xuống xe, hắn liền phát hiện quán thịt nướng này không có khách, lập tức lôi kéo Hàn Tuyết Nhu vào quán, ngồi xuống:

- Chủ quán, hôm nay quán ăn này tôi bao hết.

Lời này vừa nói ra, không có ít người thầm mắng trong lòng:

- Đúng là thắng thích lấy le, ăn thịt nướng cũng bao hết quán.

- Các vị muốn ăn gì? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m

Chủ quán cũng ngẩn người ra, hắn bán thịt nướng đã lâu, nhưng chưa từng có người nào bao hết quán.

- Tôi nói bao hết là bao hết, quán của ông có món gì cứ mang lên hết là được.

Đường Kim hiện giờ rất đói bụng, hắn nhịn không được nữa thúc giúc một câu:

- Nhanh lên, mang thịt nướng lên trước.

- Được, đến ngay.

Chủ quán thịt nướng không hề chần chờ, quan tâm làm đếch gì đến thân phận của người ta, chỉ cần hắn có tiền là được.

Một ít thịt xiên nướng chín đã được đưa lên bàn, Đường Kim lập tức hành động, ngay lúc này Hàn Tuyết Nhu mới chứng kiến được sức ăn kinh người của Đường Kim, mà cả ông chủ quán cũng hiểu được vì sao Đường Kim phải bao hết quán ăn.

Đường Kim chỉ lo ăn, Dương Minh Kiệt cũng không nói gì được với hắn, nhưng Dương Minh Kiệt rất kiên nhẫn, hắn vẫn một mực ngồi im ở bên cạnh, lâu lâu mới ăn một một xiên thịt.

Ước chừng qua một giờ, các món ăn trên bàn cũng đã được tiêu diệt hết, lúc này Đường Kim mới thỏa mãn nói:

- Cuối cùng ăn cũng được lửng dạ.

Lời này vừa nói ra làm cho ba người ngồi gần Đường Kim ngẩn ra, hắn đã ăn nhiều như vậy, mà chỉ mới lửng dạ?

Đường Kim nhìn về phía Dương Minh Kiệt nói:

- Anh mời tôi ăn cơm, có gì muốn nói thì nói ra đi.

Đường Kim đột nhiên đặt câu hỏi, làm cho Dương Minh Kiệt ngẩn ra, nhưng ngay lập tức hắn ảm đạm cười nói:

- Quả thật là có việc, tôi sẽ nói thẳng, không biết Đường Kim huynh đệ có hứng thú bàn chuyện làm ăn với tôi không?

- Làm ăn?

Đường Kim nghĩ nghĩ sau đó lắc đầu:

- Phí thời gian, tôi chỉ muốn trực tiếp cướp tiền.

Hàn Tuyết Nhu nhất thời không biết nói gì, não của người này thật khác người thường a.

Dương Minh Kiệt cũng ảm đạm cười:

- Trực tiếp cướp tiền ai mà chẳng thích, nhưng tính phiêu lưu quá lớn, làm ăn buôn bán vẫn tốt hơn, tính phiêu lưu cũng thấp hơn nhiều.

- Lời này của anh rất đúng.

Đường Kim gật đầu:

- Bất quá, tôi là học sinh tốt, học sinh tốt tự nhiên sẽ không có thời gian buôn bán làm ăn.

Đường Kim nói tới đây, đột nhiên không nói nữa, mà mở miệng hỏi một câu:

- Hay là anh giúp tôi làm ăn buôn bán đi?

- Giúp như thế nào?

Dương Minh Kiệt kiên nhẫn hỏi.

- Rất đơn giản, cậu đi làm ăn, kiếm được tiền thì mang về cho tôi.

Đường Kim nghiêm túc nói.

- Khụ Khụ ..

Hàn Tuyết Nhu ho sặc sụa, thiếu chút nữa ho ra máu, nàng vất vả lắm mới không chế được cơn ho, có chút dở khóc dở cười nhìn Đường Kim, người này suy nghĩ thật hay.

Trần Huy cũng có chút cổ quái nhìn Đường Kim, tính tình tiểu tử này thật kỳ quái, ý tứ này của hắn không phải là muốn Dương Minh Kiệt làm việc cho hắn sao?

Trần Huy âm thầm lắc đầu, hắn rất rõ ràng, Dương Minh Kiệt bàn chuyện làm ăn thật ra là muốn Đường Kim làm việc cho hắn, nhưng hiện tại ngược lại Đường Kim muốn Dương Minh Kiệt làm việc cho mình, nhất định Dương Minh Kiệt sẽ không đồng ý.

Nhưng Dương Minh Kiệt lại gật đầu nói:

- Không thành vấn đề.

Đọc truyện chữ Full