DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường
Chương 399: Chương 400: Em đang chữa thương cho chị

Nhưng chỉ một chớp mắt sau, ánh mắt hai người thay đổi, Tống Oánh vốn dĩ phải chết đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt.

- Đuổi theo!

Một người quát, sau đó chạy lên lầu, vừa rồi Tốn Oánh cách cánh của này rất gần, hắn cho là trước khi bọn hắn nổ súng nàng đã trốn vào bên trong cánh cửa.

Nhưng đáng tiếc hắn còn chưa đến cửa thì đã thấy ngực nhói đau, sức lực toàn thân như bị rút hết đi, hai chân mềm nhũn, ý thức mất dần, sinh mạng trôi đi.

Người còn lại cơ hồ cùng lúc đó ngã xuống không còn hơi thở.

Bóng người chợt lóe, Tống Oánh xuất hiện ở cửa, đóng cửa lại, sau đó đến bên hai người, lục xem giấy tờ rồi lấy điện thoại ra gọi:

- Ta là Hạt Tử, tra cho ta hai người này.


Phòng của Đường Kim.

Trên cái giường ngủ không được coi là lớn có một cảnh sát chân dài cực kì xinh đẹp đang nằm đó. Hai má tái nhợt nhưng khuôn mặt nàng thỉnh thoảng có một chút ửng đỏ mê người, càng hấp dẫn hơn nữa chính là áo nàng đã được cởi ra, hai ngọn núi không lớn lắn nhưng cao vút ngạo nghễ thẳng tắp giữa trời.

Trên hai ngón núi đỏ thẫm màu máu, hình ảnh vốn làm cho người ta hoảng sợ lúc này ngược lại có sức hấp dẫn lạ kì, dù đang phải chữa thương nhưng Đường Kim cũng thấy tim đập rộn ràng.

Đường Kim không phải là bác sĩ, nhưng liếc mắt nhìn qua hắn cũng nhìn ra thương thế của Đường Thanh Thanh, một đao kia tuy lệch đi một chút không đâm vào trái tim nhưng vết thương quá sâu, nếu vào bệnh viện hắn không tin bác sĩ bình thường có thể cứu nàng nên hắn quyết định tự ra tay.

Đương nhiên, nếu là lúc trước, Đường Kim hữu tâm vô lực nhưng bây giờ hắn đã có một tỉ tỉ y thuật thần kì – Vân Vũ Tuyết.

Vân Vũ Tuyết đưa cho Đường Kim một lọ thuốc, cũng chính viên thuốc hắn mới cho Đường Thanh Thanh uống, tuy không nói là thuốc gì nhưng nàng bảo hắn nếu bị nội thương nghiêm trọng chỉ cần uống một viên là được.

Đường Kim tin tưởng Vân Vũ Tuyết sẽ không lừa hắn, cho nên mới đang đút Đường Thanh Thanh một viên thuốc sau đó nhanh chóng đưa nàng về phòng mình ở kí túc xá.

Trong mắt thoáng hiện lên một tia lửa nóng, một giây sau, Đường Kim liền làm cho mình tỉnh táo lại, hiện tại chuyện trọng yếu nhất, chính là chữa khỏi cho Đường Thanh Thanh.

Nằm nghiêng bên cạnh Đường Thanh Thanh, Đường Kim cúi đầu xuống hôn lên cặp môi anh đào, đồng thời, một luồng chân khí tràn qua, tiếp theo đặt một tay lên miệng vết thương.

Đường Kim đang vận dụng chân khí để thuốc có tác dụng nhanh hơn, đây là điều Vân Vũ Tuyết dặn hắn.

Chân khí xâm nhập vào thân thể Đường Thanh Thanh, vô ý Đường Kim vận chuyển chân khí trong cơ thể nàng theo lộ tuyến bình thường hắn luyện công, chân khí tuần hoàn, dược lực không ngừng tản ra khắp người Đường Thanh Thanh.

Cùng lúc đó, bàn tay che ở miệng vết thương sinh ra lực hút, làm cho miệng vết thương nhanh chóng khép lại.

Chợt đột nhiên, Đường Thanh Thanh run rẩy, hai mắt mở ra, Đường Kim cũng rời khỏi môi nàng, bàn tay cũng rời khỏi đỉnh núi.

- Thanh tỷ, chị đã tỉnh?

Đường Kim thở dài ra một hơi, trong lòng thầm cảm khái, thuốc Vân Vũ Tuyết cho đúng là linh dược a, tiếc là một lọ chỉ có ba viên, giờ thì còn hai thôi a.

Lúc này Đường Kim quyết định, lần sau gặp Vân Vũ Tuyết nhất định phải kiếm nhiều linh dược cứu mạng hơn a, dù gì cũng là thiếu nợ, nhiều hơn nữa cũng không sao.

- Tiểu đệ, chị đây là... A!

Đường Thanh Thanh còn có chút mơ hồ, đang muốn hỏi Đường Kim, đột nhiên thấy người mình lành lạnh, cúi xuống nhìn rồi hét lên, mặt đỏ ửng.

- Thanh tỷ, đừng nhúc nhích, em đang chữa thương cho chị!

Đường Kim vội vàng kêu một tiếng, sau đó liền nhảy xuống giường, chạy ra ngoài.

- Chữa thương?

Đường Thanh Thanh đột nhiên nhớ ra mình bị đâm một đao, sau đó hôn mê và giờ đang ở đây.

- Thì ra tiểu đệ đang giúp mình chữa thương.

Đường Thanh Thanh thở hắt ra, nhưng nàng lại thấy kỳ, tiểu đệ đâu phải bác sĩ mà chữa thương chứ?

Đường Kim nhanh chóng quay lại, trên tay cầm theo một cái khăn ướt.

- Thanh tỷ, đừng nhúc nhích, để em lau vết thương giúp chị.

Đường Kim vừa nói vừa cầm khăn lau vết thương, bàn tay vô ý hay cố tình chà qua chà lại chỗ nhạy cảm.

Từng đợt cảm giác đặc thù truyền đến làm mặt Đường Thanh Thanh thêm đỏ, muốn nói gì nhưng nhìn bộ dạng chăm chú của Đường Kim nàng lại nuốt về.

Bất quá, Đường Thanh Thanh đột nhiên thấy ngạc nhiên, chỗ kia không thấy đau đớn gì, không lẽ đã khỏi hẳn?

Ngay khi Đường Thanh Thanh nghi hoặc, Đường Kim đã lau sạch chỗ bị thương, ánh mắt nóng bỏng nhìn lại tác phẩm mình vừa làm sạch, thở hắt ra thoải mái.

- Hô, may quá không có sẹo!

Đường Kim rất hưng phấn, thực đúng là linh dược a, thậm chí ngay cả vết sẹo cũng không có, khác gì không bị thương!

- Tiểu đệ, chị có thể đứng dậy không?

Đường Thanh Thanh đã cảm thấy khó chịu nổi, dù là bị thương cũng đừng nhìn chằm chằm vậy chứ.

Dừng một chút, Đường Thanh Thanh lại có đó xấu hổ nói:

- Đừng nhìn nữa, dù có sẹo cũng không sao rồi mà.

Đọc truyện chữ Full