DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thông Thiên Chi Lộ
Chương 98: Người không nên gặp?

Ngụy Tác không biết rằng, cơ hồ thân ảnh gã vừa tan trong truyền tống pháp trận thì hồng bào tu sĩ từng tranh chấp địa cấp địa hỏa lô phòng với gã cũng đến.
Chỉ vào truyền tống pháp trận gã vừa đi, giao hai viên hạ phẩm linh thạch xong thì hồng bào tu sĩ cũng vào trong truyền tống pháp trận.
Ở đầu kia, Ngụy Tác vừa ra khỏi truyền tống pháp trận, còn chưa nhìn rõ được truyền tống đến chỗ nào ở ngoài Linh Nhạc thành, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Truyền tống pháp trận tọa lạc trong một sơn cốc, tu sĩ họ Trần nhanh chóng ra đến ngoài cốc, lấy ra một pháp khí như cánh diều.
Phong trúc diên!
Phi độn pháp khí đặc hữu của Thất Tinh thành Hàn Phong cốc, trông giống một cánh diều, ngòi lên kêu xoàn xoạt nhưng tốc độ lại cao hơn Phong vân lý của Ngụy Tác.
Gã nghiến răng lấy ra phi độn pháp bảo bạch ngọc hạc của Văn Đạo Các, dồn chân nguyên vào, lập tức ngọc hạc thủng lỗ chỗ lớn vụt lên trước mặt.
Vù một tiếng, bạch ngọc hạc chở gã lao đi, thoáng sau cứ lắc lắc lư lư trên không trung, thân ảnh Ngụy Tác trên lưng hạc cũng lắc theo.
"Họ Trần kia!" Chưa kịp khống chế pháp bảo thuần thục, thiếu chút nữa ngã nhào xuống, Ngụy Tác gầm lên: "Phụ mẫu của ta có phải bị hại trong tay các ngươi?"
Đằng trước, tu sĩ họ Trần trên Phong trúc diên hơi sững lại, nhưng vẫn không ngoái lại, "Thứ mỗ cho các hạ đã có đáp án, không cần đuổi theo."
Giọng y từ gió đêm vẳng về.
Bên ngoài truyền tống trận lại là Hôi Cốt sơn lĩnh ở phía tây bắc Linh Nhạc thành, có nhiều loại yêu thú như Lôi kiêu, Thôn thạch viên, trong gió đêm còn vẳng tiếng yêu thú gào rít.
Ngụy Tác không bỏ cuộc, cố gắng khống chế bạch ngọc hạc lắc lắc lư lư, gằn giọng: "Phụ mẫu ta luôn chiếu cố ngươi, đối xử với ngươi không bạc, ngươi không thẹn với lòng sao lko dừng lại nói rõ với ta."
Tu sĩ họ Trần không nói mà lao vào một vạt rừng núi gần đó.
Bạch ngọc hạc của Ngụy Tác tuy phá tổn, trông rất khó coi nhưng tốc độ phi độn nhanh hơn nhiều Phong trúc diên, chỉ là gã miễn cưỡng điều khiển được bạch ngọc hạc, không phát hhuy nổi tốc độ, nhất thời chật vật rút dần cự ly, thoáng thấy bóng tu sĩ họ Trần.
Vừa chạy vừa đuổi, cả hai vượt hơn trăm dặm, tu sĩ họ Trần không dám vào sâu trong Hôi Cốt sơn lĩnh có ngũ cấp yêu thú Lôi kiêu tồn tại, chỉ bay men theo sườn núi, định dựa vào địa hình vào rừng cây để thoát thân. Nhưng gã dần thích ứng với khống chế bạch ngọc hạc, tu sĩ họ Trần không thể cắt đuôi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
"Hắn tuyệt đối không thoát được đâu, ngươi chuẩn bị đấu pháp với hắn, lần này chúng ta mua cả lô thứ." Giọng lục bào lão đầu cũng vang lên trong tai gã.
Tốc độ trốn chạy của tu sĩ họ Trần đã đến cực hạn, cũng không cắt đuôi được Ngụy Tác, Ngụy Tác khống chế bạch ngọc hạc càng lúc càng thuần thục, chắc chắn sẽ bắt kịp.
"Còn có tu sĩ ở đây?"
Đột nhiên, Ngụy Tác và tu sĩ họ Trần đều thấy trong sơn cố bên trái phát ra ánh đỏ chỉ thuật pháp mới có thể ánh lên.
"Hàn Vi Vi?" Ngụy Tác kinh ngạc vì xuất hiện trong mắt gã lại là Hàn Vi Vi ban ngày mới rời chỗ ở thiên cấp của gã. Không hiểu dùng linh dược gì mà hai con mắt sưng vù của nàng ta đã lành hẳn.
Nàng ta đang thi triển hỏa thuẫn, mặt mày nhợt nhạt lao ra ngoài sơn cốc, đuổi sát là năm con dơi to đùng dài chừng ba thước, toàn thân lông lá, đầu là đầu sói.
Ngụy Tác bội phục nàng ta đến tắt tiếng.
Hôi sắc cự bức ngận này là phong hệ tứ cấp đê giai yêu thú Lang đầu biên bức.
Muốn gặp yêu thú tứ cấp trở lên trong Thiên khung không dễ mà ở đây lại có tới năm con.
Ngụy Tác hiện tại có trong tay mấy món bán linh khí, có cả pháp khí phòng ngự không tệ nhưng đồng thời đối phó ngần ấy con Lang đầu biên bức cũng rất vất vả.
Nhưng giờ là lúc nào? Là ban đêm, thời điểm cả tu sĩ Chu thiên cảnh lưỡng tam trọng cũng không dám đi linh tinh.
Nàng ta đi một mình, vào thời gian này đến Hôi Cốt sơn mạch, Ngụy Tác như điên lên khi thấy cảnh đó.
Quan trọng là Hàn Vi Vi sắp không chống nổi nữa, tựa hồ không mang theo Hồi khí đơn nên chân nguyên đã hao đến mức không thi triển được pháp khí lợi hại.
Nếu tu sĩ họ Trần và Ngụy Tác không cứu, e rằng mỹ nữ quyến rũ này sẽ biến thành món điểm tâm ban đêm của năm con Lang đầu biên bức. Trong lúc này Ngụy Tác cực độ uất ức, cứu nàng ta thì sẽ để tu sĩ họ Trần chạy mất. Nhưng lúc đó, Hàn Vi Vi không rõ vì cớ gì lại ở đây cũng nhìn thấy gã và tu sĩ họ Trần đang độn quang, kinh hỉ cực độ lướt tới chỗ hai người.
"Là ngươi?"
Thấy Ngụy Tác đứng trên lưng bạch ngọc hạc, Hàn Vi Vi mặt không còn huyết sắc chợt ngẩn người.
"Xuẩn ngốc! Đứng im đợi chết hả?" Thấy rõ tình cảnh, Ngụy Tác giận đến mức trước mắt tối sầm, Âm mị nhận lập tức được ném ra.
"Ô!"
Núi rừng dậy âm phong, một dải khô lâu đầu đáng sợ và một đạo ô quang chém đứt đầu con Lang đầu biên bức bay lên đỉnh đầu Hàn Vi Vi, há miệng định kích phát phong nhận.
Chân nguyên của Ngụy Tác cơ hồ bị Âm mị nhận đã tổn hại nặng hơn hút sạch, miễn cưỡng khống chế bạch ngọc hạc đáp xuống, đồng thời uống liền hai viên Hồi khí đơn.
Bốn con Lang đầu biên bức rít lên chói tai, bị gã thu hút đến.
Mặt mũi gã nhăn nhó đáp xuống đất, nhanh chóng lấy ra cái chuông đồng xanh của Lưu Tam Pháo rồi kích phát.
Trong tích tắc màn sáng xanh đồng bao quang gã, bốn luồng hôi sắc âm phong nhận như câu liêm chém vào, vang lên mấy tiếng nổ.
Hàn Vi Vi vốn bị mấy con Lang đầu biên bức truy đuổi giờ bị gạt qua bên.
Ngụy Tác khẽ quay lại, mặt mũi xanh lét vì tu sĩ họ Trần đã hoàn toàn khuất bóng.
"Chát, chát, chát, chát!"
Bốn con Lang đầu biên bức vây lấy quang tráo màu đồng xanh quanh gã, liên kích phát phong nhận làm hao mòn uy năng.
Ngụy Tác lấy ra bạch sắc cốt thuẫn hình ô van cao cỡ nửa người gã, vung hai tay, một tấm kim xà điện võng bao trùm mấy trượng vuông trùm lên một con Lang đầu biên bức.
"Vù!"
Hỗn kim sắc đoản mâu từ tay gã bay ra, trúng con Lang đầu biên bức dựng đứng lông lá toàn thân, đầu nó tóe máu, cơ hồ không phát ra âm thanh gì thì đã rơi xuống.
"A!" Hàn Vi Vi hô lên kinh hãi.
Nàng ta nhận thấy bị mấy con Lang đầu biên bức tấn công dồn dập, thanh đồng quang tráo bên ngoài Ngụy Tác sau cùng không chịu nổi nữa, nát vụn tan tành.
Nàng ta biết bạch sắc cốt thuẫn trước mặt gã là Xuyên vân thuẫn luyện chế từ xương Xuyên vân mãng, pháp khí phòng ngự bán linh giai, lúc đó một con Lang đầu biên bức lại vòng ra sau lưng gã, hôi sắc âm phong nhận từ miệng nó phun ra, nhắm vào gáy gã.
Phong nhận sắp đánh trúng gáy gã, một con hỏa phượng đột nhiên xuất hiện chặn lại.
Hàn Vi Vi ngẩn người, nhớ ra trên mình gã mặc pháp y có uy năng phòng ngự không tệ.
Gã lại vung tay, hai tia sáng đỏ từ tay bay ra, cả Hàn Vi Vi cũng không nhìn rõ là vật gì thì con Lang đầu biên bức đã bị đánh văng đi, rơi ngay xuống đất.
Trong tích tắc, năm con Lang đầu biên bức bị Ngụy Tác giết mất ba, hai con còn lại tựa hồ nhận ra nguy hiểm, dốc sức bỏ chạy.
Ngụy Tác vung tay, một cái vòng đồng lớn cỡ thùng nước xuất hiện phía trên con Lang đầu biên bức đang bỏ chạy, trói chặt lấy nó.
Một con Lang đầu biên bức khác cách gã chừng mười lăm, mười sáu trượng, vù một tiếng, hỗn kim sắc đoản mâu lại từ tay gã bay ra, đục thủng một lỗ đỏ máu trên lưng Lang đầu biên bức khiến nó rơi xuống xuống ngay.
Hỗn kim sắc đoản mâu quay lại tay gã, gã lại mặt mũi lạnh tanh kích phát tiếp, đánh vào con bị Ngũ hành đồng hoàn trói chặt nhưng vẫn cố bật lên.
Lang đầu biên bức rít lên rồi bất động.
Hàn Vi Vi há hốc miệng, tu sĩ Thần hải cảnh ngũ trọng muốn đối phó năm con Lang đầu biên bức tất cực kỳ vất vả nhưng Ngụy Tác thậm chí giết sạch, không chừa con nào.
"Sao ngươi lại ở đây?" Lúc này Ngụy Tác điều khiển phi độn pháp bảo mà tán tu bình thường không có nên bây giờ, trong mắt Hàn Vi Vi thì gã trở nên thần bí.
"Sao ta lại ở đây? Ta thấy câu này do ta hỏi mới đúng." Ngụy Tác không nhìn nàng ta, sắc mặt cực kỳ âm trầm lấy hai cái vòng tay rực lửa từ trong bung một con dơi ra, lạnh giọng: "Ngươi muốn chết cũng đừng liên lụy người khác."
Sắc mặt Hàn Vi Vi trắng nhợt, vốn định cảm tạ nhưng không ngờ Ngụy Tác lại nói vậy, cứ cắn môi không nói thành lời.
Ngụy Tác không thèm nhìn đến nàng ta, sắc mặt cực kỳ khó coi định bỏ đi.
"Ngươi thấy ta liên lụy thì đừng cứu." Nhận ra gã không thèm nhìn mình, Hàn Vi Vi không chịu nổi nữa, "ta biết trước đây ta chống đối ngươi nhưng đã cho qua rồi mà một nam nhân như ngươi sao lại nhỏ nhen thế hả."
"Ta nhỏ nhen, ngươi có biết kẻ ta đuổi theo vừa nãy trọng yếu với ta thế nào không!" Ngụy Tác bạo phát, nhìn chăm chăm vào mắt Hàn Vi Vi gằn giọng: "Ta nhỏ nhen cũng không thần kinh như ngươi, là đại tiểu thư Trân Bảo các, một mình lại nửa đêm nửa hôm đến chỗ thế này tự tìm cái chết, yên tâm đi, sau này ngươi có phát thần kinh, ta thấy cũng không cứu nữa."
Hàn Vi Vi giật mình trước dáng vẻ của gã, bất giác lui một bước.
Ngụy Tác lại kích phát bạch ngọc hạc, đi một đoạn vẫn không thấy nàng ta có động tĩnh gì thì quay lại nhìn. Hàn Vi Vi vãn đứng bất động, mặt mày trắng nhợt, gã lại không nhẫn tâm, mặt mũi nhăn nhó quay lại ném cho nàng ta một lọ thuốc, "Trong đó đựng Hồi khí đơn."
Hàn Vi Vi đón lấy lọ thuốc gã ném cho, nhất thời không biết nói gì, cứ ngẩn ra.
"Thế nào, lẽ nào ngươi định cứ thế này quay về, về rồi mới uống Hồi khí đơn hả?" Thấy Hàn Vi Vi ngẩn ra đó, Ngụy Tác không nén được giận, "hay ngươi sợ Hồi khí đơn của ta có độc, sẽ đầu độc ngươi?"
Thấy nàng ta không biện bạch mà tỏ vẻ đáng thương lấy hai viên Hồi khí đơn nuốt chửng, sắc mặt Ngụy Tác mới hơi khá hơn.
"À!" Đúng lúc đó vang lên tiếng xé không khí, một bóng người màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi.
"Lại là y?"
Ngụy Tác giận mình vì người đến là hồng y trung niên tu sĩ mặt mũi cau có.

Đọc truyện chữ Full