DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võ Luyện Đỉnh Phong
Chương 678: Như ngươi mong muốn

Đến Lôi Quang Thần Giáo khoảng một tháng, Dương Khai cũng dần dần thích ứng với cuộc sống nơi đây.

Lần trước lúc Cơ Mộng tới, phụng mệnh Đoạn Hải đem đến cho Dương Khai rất nhiều dược tài. Mỗi ngày Dương Khai đều tiện tay luyện chế, cũng không dám luyện chế quá nhiều, để tránh sự chú ý không cần thiết, mỗi ngày chỉ luyện chế hai ba viên Linh đan với tốc độ của luyện đan sư bình thường.

Thời gian còn lại đều tu luyện tự thân hoặc thăm dò ảo diệu và thông tin trong Luyện Đan Chân Quyết.

Một tháng ở cùng nhau, Dương Khai phát hiện ra nữ tử Cơ Mộng trở nên câu nệ hơn rất nhiều. Lúc đối mặt với mình, luôn có cảm giác yếu thế và cẩn thận, hoàn toàn không tùy ý và vui vẻ như lúc ở tuyết sơn trước kia.

Bình thường nàng cũng chỉ trốn trong một gian phòng khác tu luyện, gặp Dương Khai chẳng được mấy lần.

Dương Khai bận rộn chuyện của mình cũng không quan tâm đến nàng lắm. Điều này khiến Cơ Mộng thầm cảm thấy không thoải mái, có lúc muốn tìm Dương Khai nói chuyện, tăng tiến tình cảm lẫn nhau nhưng lại xấu hổ.

Một tháng sau vào một ngày nọ, Dương Khai đang ngồi tĩnh tọa, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.

- Vào đi.

Cơ Mộng đẩy cửa bước vào, đứng ở cửa hành lễ:

- Khách khanh đại nhân.

- Có chuyện gì? Dương Khai cười ha ha, tùy ý liếc mắt nhìn nàng.

- Đã đến ngày nộp đan dược hàng tháng, taị hạ cần nộp số đan dược mà đại nhân luyện chế được trong thời gian này đến Thần Giáo tổng đàn. Cơ Mộng nhẹ giọng giải thích. Đây cũng là một trong những nhiệm vụ mà Đoạn Hải phái nàng đến. Mỗi tháng bang thủ bên cạnh các khách khanh luyện đan sư đều sẽ thu thập những đan dược mà họ luyện chế được trong thời gian này, sau đó đưa cho Đoạn Hải, để cung cấp cho nội bộ Thần Giáo sử dụng.

Dương Khai gật đầu, thu những Linh đan mà mình luyện chế được mấy ngày nay ra đưa cho Cơ Mộng.

Cơ Mộng cảm ơn rồi nhận lấy, khẽ cắn môi, định nói lại thôi, thần sắc gian khổ.

Dương Khai thuận miệng nói:

- Ta nghe luyện đan sư khác nói chỉ cần có sự cho phép của ta, ngươi có thể lấy một vài viên đan dược trong đó dùng, có phải vậy không?

Cơ Mộng khẽ gật đầu.

Dương Khai mỉm cười: - Vậy ngươi lấy năm viên mà dùng đi.

Tuy vật liệu luyện đan do Lôi Quang Thần Giáo cung cấp, nhưng lúc luyện đan sư luyện đan bị hao tổn nhiều, có thể xuất hiện tình trạng luyện chế thất bại. Một khi xuất hiện hiện tượng này thì vật liệu sẽ bị lãng phí.

Cho nên, hàng tháng luyện đan sư luyện chế được bao nhiêu đan dược, chỉ có bản thân luyện đan sư và bang thủ của họ rõ.

Cứ như vậy, trước khi đưa tới Lôi Quang Thần Giáo tổng đàn có thể đụng chút tay chân. Trong phạm vị có thể chấp nhận được của Thần Giáo, những khách khanh luyện đan sư này đều sẽ giữ lại một phần nhỏ đan dược, làm của bồi dưỡng bang thủ của mình. Làm như vậy không những có thể khiến bang thủ có được lợi ích, cũng có thể có được hảo cảm, khiến họ càng ra sức giúp đỡ mình.

Đây là bí mật công khai, Đoạn Hải cũng rõ mưu mẹo trong đó, nhưng chưa từng ngăn cản.

Vì phần nhỏ đan dược mà luyện đan sư giữ lại sau cùng cũng dùng cho đệ tử của Thần Giáo. Đã phái những nữ tử tướng mạo tư chất xuất sắc này đến hầu hạ chăm sóc luyện đan sư, Đoạn Hải cũng hi vọng họ có thể nhanh chóng trưởng thành, một ngày nào đó có thể trở thành trụ cột của Thần Giáo.

Dương Khai cũng thăm dò được tình báo lúc nói chuyện phiếm với các luyện đan sư khác.

Dương Khai nói như vậy, Cơ Mộng không khỏi vui mừng nhìn qua, luôn miệng cảm tạ:

- Đa tạ khách khanh đại nhân. Tại hạ nhất định sẽ tận dụng thật tốt năm viên Linh đan này.

Nàng chỉ có Thần Du Cảnh bát tầng, Linh đan có thể mang lại lợi ích cực lớn giúp nàng tấn thăng.

Dương Khai không nói gì thêm, viết văn tự, viết rõ là tháng này tổng cộng mình đã luyện được bao nhiêu Linh đan, để nàng đưa luôn cho Đoạn Hải.

Cơ Mộng cảm kích không thôi, nhanh chóng rời núi.

Về tới Thần Giáo tổng đàn, giao Linh đan và văn tự Dương Khai viết cho Đoạn Hải. Đoạn Hải kiểm tra số lượng Linh đan, gật đầu hài lòng.

Lúc Cơ Mộng đang định cáo lui thì Đoạn Hải lại gọi nàng lại.

- Trưởng lão còn có việc gì ạ?

Cơ Mộng nghi hoặc hỏi.

- Ngươi cảm thấy người này như thế nào?

Đoạn Hải đột nhiên hỏi một câu như vậy khiến Cơ Mộng không biết trả lời sao.

- Cũng được, chỉ hơi trầm mặc, ít nói, không giao tiếp với người khác. Tại hạ hầu hạ bên đó một tháng, không nói với hắn quá mười câu.

- Ngươi không nói gì nhiều với hắn à?

Đoạn Hải ngạc nhiên không thôi

- Vậy hắn có ….ngươi

Cơ Mộng đỏ mặt, vội lắc đầu.

Đoạn Hải chau mày, có vẻ không vui, nói: - Hẳn là ngươi hiểu mục đích phái ngươi qua đó. Những khách khanh này đều là cơ sở phát triển lớn mạnh của Thần Giáo ta, nhưng họ chỉ là khách khanh, có thể rời đi bất cứ lúc nào. Ngươi nhất định phải nắm chặt lấy hắn, tốt nhất là khiến hắn cam tâm tình nguyện bái nhập Thần Giáo ta, thành đệ tử của Thần Giáo ta.

- Đệ tử hiểu. Cơ Mộng cúi đầu.

- Ngươi có thể đảm nhiệm phần việc này không? Nếu không thể thì ta có thể đổi người khác đi thay, Thần Giáo ta không thiếu nữ tử xinh đẹp.

- Đệ tử sẽ cố gắng. Cơ Mộng cắn răng đáp.

- Ừ, đi đi. Ta kỳ vọng vào biểu hiện của ngươi. Đoạn Hải vẫy tay. Cơ Mộng tâm tình trầm trọng đi ra.

Sau khi nàng đi, Đoạn Hải mới lắc đầu, nói với Hứa Kỳ ngồi bên cạnh lắng nghe:

- Sư đệ, xem ra bây giờ người này cơ hồ thật sự không có ý ở lại Thần Giáo ta. Lúc dẫn hắn đến, hắn cũng từng nói như vậy, nếu không một thanh niên khí huyết phương cương như hắn, cả ngày đối mặt với mỹ sắc không thể không động lòng.

- Điều này chứng tỏ hắn có mục đích và lòng kiên trì của mình. Loại người này đều rất có chủ kiến, không dễ khống chế. Hứa Kỳ cũng thở dài một tiếng.

- Nhưng lúc đó hắn nói đợi thời cơ thích hợp, cần Thần Giáo ta giúp một việc, cũng không biết là cần giúp việc gì.

Đoạn Hải hồ nghi không hiểu.

- Vậy sư huynh định làm như thế nào?

- Để xem đã. Bên Độc Ngạo Minh đã có người đến, sẽ thăm dò tỉ mỉ tình báo có liên quan đến hắn. Luyện đan sư Linh cấp trẻ tuổi này…. Ta thực sự không nỡ!

Hứa Kỳ cũng đồng ý gật đầu. Nếu có khả năng, bọn họ không muốn đắc tội với Dương Khai, ngược lại là vui lòng giao hảo với hắn.

Sau khi Cơ Mộng quay về, Dương Khai rõ ràng phát hiện ra nàng hơi buồn, có thêm tâm sự. Dương Khai cũng không hỏi han. Nữ nhân người ta có tâm sự là chuyện rất bình thường, hỏi nhiều chỉ rước họa vào thân, hàng ngày vẫn chỉ chìm đắm trong công việc của mình.

Tuy có giao tình của Đỗ lão và Đoạn Hải đảm bảo nhưng hắn cũng sẽ không ngu ngốc tin vào Đoạn Hải như vậy. Thời gian này, hắn cũng đang khảo sát Lôi Quang Thần Giáo, muốn biết mình có thể yên tâm nương nhờ thế lực này, giúp mình tìm tung tích Tô Nhan và tiểu sư tỷ hay không.

Nếu thực sự không được, Dương Khai sẽ không do dự rời khỏi nơi này.

Độc Ngạo Minh chắc chắn không thể quay về. Nhiều người nhìn thấy mình bị bối quan nhân bắt đi như vậy, nếu xuất hiện ở Độc Ngạo Minh, chắc chắn sẽ thành tiêu điểm.

Chỗ xương bả vai sau lưng truyền đến cơn đau kịch liệt, phong lôi ẩn chứa đó lại quấy phá. Dương Khai đang tĩnh tọa bỗng bừng tỉnh, còn chưa mở mắt ra đã ngửi thấy hương thơm mê đắm lòng người

Ngạc nhiên ngước nhìn lên, chỉ thấy Cơ Mộng đang đứng bên giường, nhìn chằm chằm vào mình vẻ sâu kín, trong đôi mắt đẹp ấy hiện lên quang mang phức tạp.

- Ngươi làm gì vậy? Dương Khai ngạc nhiên hỏi.

Cơ Mộng đỏ mặt, cơ hồ có chút kích động, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại, cắn môi cúi xuống, ngồi xuống giường, nặn ra một nụ cười gượng gạo, khẽ nói:

- Đại nhân không động lòng chút nào sao?

- Ngươi nói chuyện kia? Thần sắc Dương Khai cổ quái.

- Đại nhân cảm thấy sao? Cơ Mộng sáng mắt nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt thẹn thùng, nhưng cũng to gan đến cực điểm, chủ động nắm lấy một bàn tay Dương Khai, kéo bàn tay ấy đặt lên ngực mình.

- Ngươi không phải chứ? Dương Khai cảm nhận được sự đầy đặn kia, đàn hồi kinh người, chợt chấn kinh.

Hắn không ngờ Cơ Mộng lại đột nhiên thủ đoạn như vậy. Trong lòng bàn tay, có một hạt nhỏ dần dần nổi lên. Hơi thở của Cơ Mộng thô trọng, hai gò má nóng rực như thiêu đốt, suồng sã liếc nhìn thân dưới của Dương Khai, bàn tay nhỏ bé run rẩy mò tìm, thổ khí như lan:

- Tất cả đệ tử được phái qua đây đảm đương bang thủ của khách khanh đều đã chuẩn bị tâm lý. Khách khanh các người có thể muốn làm gì thì làm. Dương Khai nắm chặt bàn tay nhỏ bé đang sờ tới của nàng, chau mày nói:

- Đây là nguyện ý của ngươi hay là mệnh lệnh của Đoạn Hải?

- Có quan hệ gì sao?

- Cơ Mộng, đây không phải là bản tính của ngươi, hà tất gì phải làm khó mình?

Thần sắc Cơ Mộng ngây ngốc, cắn răng nói:

- Đại nhân có phải là nam nhân không, đã vậy rồi còn không động lòng.

Dương Khai mỉm cười: - Ta có phải là nam nhân hay không, không cần chứng minh với ngươi chứ?

- Nhưng lần trước ở tuyết sơn đại nhân nói muốn cho ta mở mang một chút. Cơ Mộng tiến lại gần, hương phong ập tới, say đắm lòng người, tâm loạn ý mê.

- Ta không thích nữ nhân quá phong tao, nhưng nếu ngươi muốn vui đùa với ta một chút, ta có thể thỏa mãn ngươi. Dương Khai nhếch miệng cười.

- Vậy thì chúng ta vui đùa một chút đi! Cơ Mộng oán hận nhìn Dương Khai.

Nụ cười Dương Khai trở nên tà ác hơn, đưa tay ra, kéo Cơ Mộng lại, đặt xuống giường. Bàn tay to lớn phủ lên bầu ngực căng tròn kia, xoa bóp.

- Người làm gì? Cơ Mộng kinh sợ, vừa nãy tên khốn kiếp này còn tỏ ra không để ý, bỗng nhiên lại đại phát thú tính như vậy, thực sự khiến nàng không chịu được.

- Như ngươi mong muốn đó. Dương Khai cười gian không ngừng.

- Vậy người phải đáp ứng tại hạ một chuyện! Cơ Mộng vội nói, bị Dương Khai xoa bóp như vậy Cơ Mộng lập tức mơ màng, thuận theo đó mà khẽ hô, má đào ửng hồng, thân hình nóng rực.

- Chuyện gì?

- Sau khi muốn ta, phải gia nhập Thần Giáo, thành đệ tử của Thần Giáo!

- Nếu ta nói không thì sao?

- Vậy thì đợi khi nào người nghĩ thông rồi thì có tại hạ. Trước lúc đó, ngoài cái này ra thì tùy người.

Nghe nàng cò kè với mình như vậy, nhiệt tình của Dương Khai bỗng nguội đi, chau mày, đưa tay kéo nàng dậy, thản nhiên nói:

- Tối rồi, về nghỉ ngơi đi.

Cơ Mộng ngây ngốc nhìn hắn, vẻ mặt thất vọng, thần sắc u oán. Nàng phát hiện, hình như mình đã hơi nóng vội. Thần sắc phức tạp, xin lỗi một tiếng, Cơ Mộng chỉnh lại y sam, từ từ lùi ra.

Sau khi nàng đi, Dương Khai mới mỉm cười, tin chắc là sau một lần chịu thiệt lớn như vậy, sau này e là nữ nhân này sẽ không dám tỏ ra càn rỡ trước mặt mình nữa đâu.

Đối với nữ tử này, Dương Khai vốn có ấn tượng không tồi, cảm thấy nàng thoải mái, tính tình phóng khoáng, có gì nói đó. Nhưng bây giờ thực sự không thích hợp để tiếp xúc với nàng quá sâu. Tốt nhất là giữ khoảng cách nhất định, sau này khỏi dây dưa không thoát được.

Đọc truyện chữ Full