DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 1 - Chương 44: Tiểu Mặc Mặc, chúng ta phát tài

Chương 44: Tiểu Mặc Mặc, chúng ta phát tài.

Editor: Thanh Vân

Vân Tiểu Mặc không biết vị trí phòng bé đang ở hiện tại không phải chỗ nào khác, mà chính là bảo tàng mật thất mà Tụ Bảo đường dùng để cất giữ vật phẩm đấu giá.

Mạnh quản sự vì dụ dỗ bé hiến máu cho Ngọc Thiềm, có thể nói là đã hao hết tâm cơ, còn trực tiếp dẫn bé đến cấm địa Tụ Bảo đường. (B: dẫn cáo vào nhà =]] khổ thân)

Cái chỗ này, trừ Thiếu chủ Tụ Bảo đường cùng quản sự là hắn ra, người bình thường cũng không thể tùy ý bước vào một bước, ngay cả mấy chủ quản khác, cũng không có tư cách bước vào.

Cho nên Mạnh quản sự mới yên lòng đem Vân Tiểu Mặc dẫn vào, vì hắn chắc chắc đối phương chỉ là một tiểu hài tử ngu ngốc, tay trói gà không chặt, nên hắn căn bản không nghĩ tới đối phương biết huyền công, hơn nữa Huyền giai không phải cao bình thường. Chờ khi hắn biết được, hắn thật là hối hận đến ruột cũng đều xanh luôn, cái này không phải là dẫn sói vào nhà thì là cái gì?

Trong mật thất tổng cộng có ba kệ chứa đồ, làm bằng gỗ tử đàn, trên từng cái giá gỗ chất đầy bảo vật phong phú, có binh khí, có ngọc khí, cũng có đan dược......

Vân Tiểu Mặc vóc dáng thấp, chỉ có thể nhìn được ba ô chứa đồ vật của kệ phía dưới cùng, về phần mấy ô ở phía trên, bé ngống dài cổ cũng nhìn không rõ lắm.

“Đây là cái gì? Là nhân sâm sao?” Vân Tiểu Mặc tiện tay mở ra một cái hộp hẹp dài ở bên cạnh hắn, từ bên trong lấy ra một chi cái củ hình người có râu thật dài, bé a một tiếng, “Mẫu thân có nói qua, nhân sâm là rất bổ, ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ.”

Nói xong, bé há mồm cắn một miếng lớn, nhai nát mấy cái, nhưng không có mùi vị gì, chỉ là mẫu thân nói qua nó là đồ tốt, vậy thì nhất định sẽ không sai rồi. Bé lại đem nhân sâm cắt thành mảnh nhỏ, từng mảnh một đút vào trong miệng Tiểu Bạch.

“Ăn ngon không? Tới ăn đi, bụng ta hơi đói rồi, chúng ta tìm một chút xem có cái gì ăn ngon.”

Tiểu Bạch vui rạo rực đem mắt híp lại thành đường chỉ, Tiểu Mặc Mặc đối với nó thật tốt, có đồ ăn ngon đều không quên nó. Thân thể của nó hướng lên trên, nhảy vọt tới trên kệ cao tìm kiếm bảo vật.

“Cái này giống như nấm xem ra ăn cũng rất ngon, chúng ta đem nó chia ra ăn đi.” Tiểu Bạch từ trên giá đỡ cao lộ ra cái đầu nhỏ, thấy đồ trong tay Vân Tiểu Mặc, không khỏi thật thấp ô ô kêu mấy tiếng: Tiểu Mặc Mặc, đó không phải là nấm đâu, đó là linh chi ngàn năm!

“Hoa này thật là xinh đẹpa. Màu sắc của nó trắng như tuyết, ừ, ăn vào mùi vị không tồi, rất mát mẻ ngon miệng.Tiểu Bạch, ngươi cũng thử một chút, mùi vị rất tốt a!”

Tiểu Mặc Mặc, đó là Thiên Sơn Tuyết Liên á!

Ô ô, ăn thật ngon, Tiểu Bạch thích!

Mau mau ăn, tuyệt đối không để dư lại, tức chết cái bọn người xấu kia!

Tiểu Mặc Mặc, nơi này còn có đồ ăn ngon...... Tiểu Bạch một khi ăn liền nghiện, lại bắt đầu chủ động tìm kiếm thức ăn, nơi nào có đồ ăn ngon, nó liền hướng nơi đó, hơn nữa không mắc là không ăn, không hiếm là không ăn!

“Tiểu Bạch, đây là cái gì?”

Vân Tiểu Mặc ngẩng đầu, thấy Tiểu Bạch nằm ở chỗ cao đưa một cái hộp nặng xuống, vì vậy đứng lên khỏi chỗ ngồi, nhón chân lên để lấy, thật vất vả mới đưa được cái hộp đó xuống.

“Xem một chút bên trong chứa đồ tốt gì.”

Mang cái hộp từ từ mở ra, một cỗ linh khí nồng đậm chui vào trong mũi, hương thơm thấm mũi. Chỉ cần ngửi được mùi vị này cũng đã làm cho mười ngón tay của người ta ngọ ngoạy rồi, nhìn kỹ lại bên trong hộp có mười sáu quả trái cây nằm ngang, mỗi một quả đều óng ánh trong suốt, toàn thân màu vàng kim, chung quanh còn có linh khí nhẹ nhàng quanh quẩn, hết sức quý hiếm.

Huyền Linh quả!

Cũng là Tiểu Bạch có kiến thức rộng rãi, biết phân biệt hàng hóa, nhìn một cái liền nhận ra quả gì. Trời ạ, tiểu Mặc Mặc, chúng ta phát tài rồi!

Đây chính là Huyền Linh quả có thể tăng lên huyền lực, quả này sinh trưởng rất phân tán, chỉ ở trong rừng rậm có mãnh thú hung ác mới có thể tìm được, hơn nữa lấy được một trái Huyền Linh quả, thì phải chiến thắng Linh Thú bảo vệ nó. Muốn lấy được một trái cũng đã khó khăn rồi, liên tiếp lấy được mười sáu quả, đó chính là khó càng thêm khó!

Tiểu Mặc Mặc, mau ăn mau ăn, một trái cũng không cần để lại cho người xấu!

Tiểu Bạch quơ múa tiểu móng vuốt, nó đang bị vây trong sự kích động......

Vân Tiểu Mặc cũng phát giác đó là đồ tốt, cũng không khách khí, cùng Tiểu Bạch mỗi người một bên ăn đến vui sướng, vẫn không quên ở trên người cất giấu ba trái, tính khi gặp mẫu thân đưa cho mẫu thân ăn. Cái gì ăn ngon dĩ nhiên không thể thiếu mẫu thân, mẫu thân trước kia cũng luôn đem đồ ăn ngon để lại cho hai đứa!

Bọn họ chỉ biết là Huyền Linh quả ăn ngon, là đồ tốt, lại không biết Huyền Linh quả có tiền cũng không mua được, mỗi một viên cũng có thể bán ra giá trên trời a. Nhưng nếu Mạnh quản sự biết bắt Vân Tiểu Mặc sẽ lỗ vốn to lớn như thế, hắn bảo đảm hận không được đụng đầu vào trên tường, lấy cái chết tạ tội.

Đáng tiếc, Mạnh quản sự giờ phút này đang ở bên ngoài bận rộn chào hỏi khách nhân, nơi nào có thời gian chú ý đến bên này? Huống chi, nghe được hộ vệ bẩm báo, Ngọc Thiềm đã uống vào máu đồng tử, lòng lo lắng của hắn cũng hoàn toàn buông xuống.

Ăn đến no nê, Vân Tiểu Mặc cảm giác toàn thân nóng bỏng gay gắt, thân thể thật giống như muốn nổ tung.

Điều này cũng khó trách, bé cùng lúc ăn nhiều đại bổ nhân sâm, linh chi, Tuyết Liên như vậy, mỗi một thứ đều là hơn ngàn năm, không có chảy máu mũi coi như đã không tệ.

Hơn nữa bé lập tức nuốt vào nhiều Huyền Linh quả như vậy, huyền khí trong cơ thể đã phồng lên tựa như khí cầu, đang không ngừng tăng vọt. Vân Tiểu Mặc không có hốt hoảng, lập tức ngay tại chỗ tĩnh tọa, từ từ điều khí, đi theo huyết mạch, khiến hiệu lực của Huyền Linh quả có thể được hấp thu càng thêm đầy đủ.

Tiểu Bạch chống cái bụng tròn vo, cũng ngồi ở bên cạnh hắn, đảm đương nhiệm vụ hộ pháp.

Nấc, không tốt, ăn hơi nhiều, một lát phải vận động một chút, để tiếp tục giữ vững dáng người ma quỷ của nó. (TT:-_-)

Vân Khê trở lại phủ tướng quân thì một nhà già trẻ của phủ tướng quân vẫn còn đang vây quanh Dung Thiếu Hoa hỏi han ân cần, như một cái máy đào đến tận đáy luôn, trừ những bí mật cá nhân của Dung Thiếu Hoa ra, những tin tức khác có liên quan đến hắn, thì trên căn bản cũng bị một nhà già trẻ lớn bé hỏi một lần, giống như là ngày sinh tháng đẻ a, thích loại nữ tử nào, sau khi cưới có muốn có hài tử hay không, có thích hài tử hay không a......

Tóm lại những vấn đề mà hắn không tưởng tượng được, đều bị bọn họ toàn bộ hỏi một lần, chỉ còn thiếu một chút nữa là hỏi hắn phương diện kia có được hay không. (haha)

Quá đáng sợ!

Dung Thiếu Hoa rốt cuộc cũng cảm giác được hôm nay mình mang theo chiếc quạt là cỡ nào sáng suốt, đối mặt với một nhà Vân gia nhiệt tình hỏi han ân cần, mồ hôi lạnh của hắn chảy ròng ròng, thật không hiểu nổi, bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì, tại sao hắn lại có loại cảm giác bị người ta ăn vào bụng thế?

Khi Vân Khê bước vào đại đường, Dung Thiếu Hoa cơ hồ là kích động nhảy lên, nhiệt tình nghênh đón: “Biểu muội, muội trở lại rồi!”

Vân Khê liếc nhìn khuôn mặt nhiệt tình quá mức của hắn, có chút khó hiểu, quan hệ giữa bọn họ tốt vậy sao? Vừa thấy nàng, Sao liền giống như con ruồi thấy đường mà nhào lại thế?

Nếu Dung Thiếu Hoa biết ở đáy lòng của nàng dùng con ruồi để hình dung hắn, thì nhất định sẽ giận đến hoa dung thất sắc.

“Biểu muội, huynh có rất nhiều lời muốn nói với muội, chi bằng chúng ta tìm một chỗ an tĩnh nào đó, từ từ nói, thế nào?”

Dung Thiếu Hoa kích động nắm lấy tay của nàng, không khỏi lộn xộn lôi kéo nàng dắt ra ngoài, vẫn không quên hướng phía bốn vị trưởng bối trong hành lang cáo biệt: “Lão Tướng Quân, Lão Tướng Quân phu nhân, cô cô, dượng, ta cùng biểu muội đi hàn huyên một chút, tạm thời không phụng bồi mọi người được.”

Vân Khê không hiểu ra sao, không biết đến tột cùng hắn đang giở trò quỷ gì, thì ở sau lưng bọn hắn, truyền đến tiếng nghị luận vui mừng của các trưởng bối.

“Con dâu à, phải xử lý việc này cho tốt. Nhìn biểu huynh muội bọn họ thật xứng đôi a! Trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, ta xem chuyện này cứ quyết định như vậy.”

“Đúng vậy, mẹ! Con cũng không ngờ biểu huynh muội bọn họ tình cảm tốt như vậy, còn nhất kiến chung tình, ngược lại đã giảm bớt đi không ít lo lắng cho con, còn tưởng rằng biểu huynh muội bọn họ hơn mười năm không gặp, hoàn toàn lạnh nhạt rồi chứ.”

“Tốt! Xử lý việc này thật tốt! Ta xem đứa nhỏ Thiếu Hoa này thật không tệ, nhân tài tiêu biểu, nói năng văn nhã, hơn nữa xuất thân lại tốt, vừa là biểu ca của Khê nhi, đều là người trong nhà, khẳng định sẽ không uất ức Khê nhi.”

“Khê nhi tựa hồ cũng không bài xích Thiếu Hoa, xem ra chuyện này đã thành công bảy tám phần rồi......”

Tiếng nghị luận đứt quãng truyền vào trong tai, Vân Khê cuối cùng đã hiểu là chuyện gì xảy ra, thì ra là các trưởng bối có lòng muốn muốn tác hợp nàng cùng biểu ca lẳng lơ này, chuyện này thật đúng là... …lợi hại!

Bọn họ làm sao mà kết luận chuyện đã thành công bảy tám phần rồi? Chẳng lẽ bọn họ nhìn không ra, hai người họ căn bản không có chút cảm giác nào sao?

Đọc truyện chữ Full