DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 2 - Chương 40: Tiểu Bạch thân ái, cho xin ít lửa!

Chương V40: Tiểu Bạch thân ái, cho xin ít lửa!

“Mẫu thân, ngươi ôm ta thật chặt, ta không thở nổi rồi.” Vân Tiểu Mặc từ trong ngực của nàng nhẹ đẩy, xoa nhẹ mấy cái, không rõ mẫu thân vì sao lại thất thố như thế.

Nước mắt nóng hổi theo khóe mắt Vân Khê chảy xuống, nàng khẽ ngửa đầu, để cho toàn bộ nước mắt sắp rơi xuống nuốt trở lại trong hốc mắt, một tay vẫn ôm chặt nhi tử như cũ, một tay hung hăng vỗ vào trên mông nhỏ của nhi tử.

“Ai bảo con tới nơi này? Không biết nơi này rất nguy hiểm sao? Lá gan của con càng lúc càng lớn rồi, lại đem lời của mẫu thân coi như gió bên tai?”

“Nói, rốt cuộc là người nào cho con lá gan lớn như vậy?”

“Bốp bốp bốp”

Bên kia, Hoàng Kim cự long đang cùng thuồng luồng hung ác kịch liệt giao chiến, bên này Vân Khê cũng đang trong hàn đàm dạy dỗ nhi tử, trong nội tâm nàng vô cùng lo lắng cùng hoảng sợ, làm cho nàng quên mất nhiệt độ trong hàn đàm, chỉ cần vừa nghĩ tới nhi tử mới từ trên cao rơi xuống, có thể sẽ nhận lấy hậu quả nghiêm trọng, lòng của nàng thật phát run.

“Mẫu thân, con sai rồi, người đừng tức giận!” Vân Tiểu Mặc dần dần lĩnh ngộ ra, mẫu thân đang lo lắng hắn, lỗ mũi hắn đau xót, hốc mắt cũng đỏ lên.

Mẫu thân cho tới bây giờ không từng đánh hắn, cho dù muốn đánh cũng chỉ là dọa hắn mà thôi, chưa từng chân chính dùng sức đánh quá hắn. Nhưng là hôm nay, mẫu thân thật dùng lực nặng, hắn có thể cảm giác được. Chỉ bất quá, trên người hắn có bảo vật của Long gia gia đưa, cho dù mẫu thân đánh nặng hơn nữa, cũng bất quá là gãi không đúng chỗ ngứa, hắn một chút cũng không cảm giác đau.

“Nữ ma đầu, không cho ngươi đánh Tiểu Mặc Mặc!” Tiểu Bạch thoáng cái nhảy lên đến đầu vai Vân Khê, dùng móng vuốt nắm tóc của nàng, uy hiếp.

Bộ dạng Vân Khê căm tức, ngoan trừng mắt liếc Tiểu Bạch, hướng nó rống to nói: “Ngươi cút đi một bên cho ta, chút nữa xem ta thu thập ngươi như thế nào!”

“Nữ ma đầu, không cho ngươi khi dễ Tiểu Mặc Mặc!”

“Cút cho ta! Nếu không biến, ta sẽ đem ngươi nướng ăn!”

Trong lúc tức giận, Vân Khê hoàn toàn chưa có nhận thấy được mỗ thú con lại có thể nói chuyện, một lòng nhào vào trên người nhi tử, dùng sức vỗ vào cái mông nhỏ của hắn.

Nàng không có chú ý tới hiện tượng quái dị này, nhưng Hách Liên Tử Phong cùng Mộ Cảnh huy cùng tồn tại trong hàn đàm cũng đã chú ý tới, sự kinh ngạc trên mặt Mộ Cảnh huy là không có chút nào che dấu, mà Hách Liên Tử Phong thì bình tĩnh hơn nhiều, con ngươi sâu kín u quang lưu chuyển, như có điều suy nghĩ.

“Vân tiểu thư, hay là lên bờ trước đi!” Hồi lâu, Mộ Cảnh huy thu hồi thần sắc kinh ngạc, không nhịn được nhắc nhở.

Tinh thần Vân Khê lúc này mới trở về, cũng cảm thấy nước hàn đàm mang cho nàng trận trận lạnh lẻo như băng, mấy người đang định hướng trên bờ bơi vào, trong lúc bất chợt bóng ma màu đen từ đỉnh đầu của bọn hắn nặng nề quất xuống, vật thể thô to kia chính là cái đuôi của thuồng luồng hung ác.

“Mẫu thân”

“Nữ ma đầu”

Hai tay Vân Tiểu Mặc ôm thật chặt cổ Vân Khê, cả người Tiểu Bạch cũng chui vào cổ Vân Khê, gắt gao giấu lại.

Vân Khê mắt thấy đạo bóng màu đen kia sắp nện xuống, thời gian cấp bách, nàng không suy nghĩ nhiều được, dứt khoát cuộn tròn thân thể, đem nhi tử che ở trước ngực, dùng lưng của mình hứng lấy một đòn nghiêm trọng sắp rơi xuống.

Phanh!

Xung lượng cường đại khiến cho cả người Vân Khê hướng phía trước lao xuống, nhào vào hàn đàm. Tay nàng vẫn như cũ vững vàng ôm nhi tử, một khắc cũng chưa từng buông ra. Lực đạo sau lưng đúng là mạnh mẻ vô cùng, song nàng cũng rõ ràng cảm giác được một khắc, trước khi ở xung lượng cường đại đánh tới, có một lực lượng đã ngăn nó trì hoãn lại, đụng vào lưng nàng cũng không phải là cái đuôi cứng rắn như roi thép của thuồng luồng hung ác, mà là một thân thể máu thịt mềm mại.

“Tiểu Mặc!”

Nàng không có thời gian suy nghĩ đến tột cùng là người nào thay nàng đở một đòn nghiêm trọng, hiện tại nàng chỉ quan tâm đến nhi tử trong ngực, hắn có bình yên vô sự hay không, có ngăn cản được nhiệt độ hàn đàm lạnh thấu xương hay không.

Phía trên mặt nước, từng đòn hiểm không ngừng vỗ vào mặt nước, nhấc lên sóng lớn, ngay tiếp theo, dưới mặt nước cũng hứng lấy áp lực cực lớn, đem hai mẹ con Vân Khê nặng nề đè xuống đáy đầm.

“ọc ọc, ọc ọc a” Tiểu Bạch vừa cầm chặt lấy tóc Vân Khê, trong miệng vừa kêu la, “Lạnh quá a, ọc ọc”

Càng chìm gần đến đáy đầm, nước ấm dưới đáy đầm ngược lại càng tăng cao, Vân Khê kinh ngạc mở mắt, trong lúc mơ hồ thấy được một đạo màu vàng từ đáy đầm phóng thích ra. Đáy đầm có bày một đại trận, chính là dùng để vây khốn thuồng luồng hung ác, ở mắt đại trận, có một đạo hỏa diễm màu vàng không tắt, thiêu đốt sáng quắc lên, chính là ngọn lửa màu vàng này đang không ngừng chống đỡ cho uy lực đại trận, ngọn lửa không tắt, thì trận pháp không phá.

Điểm trọng yếu ở cả đại trận, trừ ngọn lửa màu vàng, còn có một Long Ngâm kiếm khóa lại trận pháp, chỉ tiếc lại bị Hách Liên Tử Ngọc không biết mà rút ra, phá hư chỗ mấu chốt của trận pháp, khiến cho thuồng luồng hung ác có thể thoát khỏi trận pháp, ra hàn đàm làm hoạn.

Phía trước Vân Tiểu Mặc tóm lấy tóc của nàng, kìm nén khó chịu trong đầu, ngón tay út hướng nơi phát ra ánh lửa vàng trong nước giống như là muốn biểu đạt cái gì. Vân Khê cúi đầu thấy nhi tử bình yên vô sự, tâm tình cũng buông lỏng theo rất nhiều, lúc này mới dư thừa tinh lực tinh tế nghiên cứu nguồn sáng trong đáy nước đến tột cùng là vật gì.

Vân Khê vừa hướng đáy đầm vạch nước bơi gần mấy phần, thì nhiệt độ ấm áp vây chung quanh người mẫu tử hai người, ánh sáng màu vàng cũng càng ngày càng đậm hơn.

Ngọn lửa màu vàng không ngừng bùng lên... Chẳng lẽ đây chính là thánh vật Long Tộc – Long Chi diễm?

Trong lòng Vân Khê nổi lên một trận vui mừng, nàng đưa tay hướng Long Chi diễm.

Vù vù …………

Ngọn lửa cảm thấy ngoại giới xâm lấn, bắt đầu chập chờn kháng nghị, cháy sáng quắc làm cho Vân Khê phải rút tay trở về. Long Chi Diễm quả nhiên như Mộ lão nói, không phải bất luận kẻ nào cũng có thể nắm nó trong tay, nếu nhất quyết lấy đi, sợ rằng, cuối cùng sẽ bị nó cắn trả. Long Chi diễm, chỉ có Long Tộc mới có thể khống chế nó!

Vân Khê lắc đầu thở dài, chẳng lẽ trừ người Long Tộc ra cũng chưa có người nào có thể khống chế nó?

“Long Chi diễm, là Long Chi diễm!” Tiểu Bạch đột nhiên từ cổ Vân Khê nhảy xuống, chạy thẳng tới ngọn lửa màu vàng.

Vân Khê hơi kinh hãi, đang muốn ngăn cản nó, lại thấy nó đã nhích tới gần ngọn lửa, thần sắc rất hoan hỉ, không có một chút dấu hiệu bị lửa đốt cháy.

“Di?” Nàng khẽ há mồm, quên mất giờ phút này đang ở trong hồ nước, uống vào vài hớp nước thối.

Vân Tiểu Mặc ở trước người của nàng vừa kéo kéo quần áo nàng, tay nhỏ bé vũ động, không biết so sánh với cái gì, Vân Khê chỉ biết là tâm tình nhi tử cũng rất kích động, giống như nhặt được bảo vật rất đắc ý, hướng nàng đòi phần thưởng vậy.

Tiểu Bạch ở chung quanh ngọn lửa chạy vòng mấy cái, đột nhiên hướng trung tâm ngọn lửa bổ nhào đi qua, há mồm đem ngọn lửa một ngụm nuốt vào.

Chỉ một thoáng, ánh sáng màu vàng toàn bộ biến mất, dưới đáy hàn đàm một mảnh đen thui u ám, đưa tay không thấy được năm ngón.

Nhiệt độ nước hồ vây quanh người cũng kịch liệt giảm xuống.

Vân Khê ngu ngơ ở tại chỗ, Tiểu Bạch nó lại một ngụm nuốt sống Long Chi diễm, sao lại có chuyện này?

Cổ lúc này có thêm một lực đạo, có hai móng vuốt nhỏ một lần nữa níu lấy nàng tóc, Vân Khê khóe miệng giật giật, nó nuốt sống Long Chi diễm, lại bình yên vô sự? Hơn nữa, tên tiểu tử này đem nàng trở thành gốc cây đại thụ bám vào sao? Nuốt xong ngọn lửa, cũng không quên một lần nữa trở lại bám vào nàng, Vân Khê rất là im lặng. Bất quá, may mà nó bình yên vô sự, đáy lòng nàng cũng thở phào nhẹ nhỏm theo. Ở đáy lòng của nàng Tiểu Bạch đã sớm cùng Tiểu Mặc giống nhau, được nàng coi là thân nhân, chỉ bất quá phương thức chung đụng khác nhau thôi. Không hề suy nghĩ nhiều nữa, Vân Khê ôm nhi tử, rẽ nước hướng trên mặt hàn đàm bơi tới.

Nước trong đầm mờ mờ, có một chỉ lực nắm ở thắt lưng nàng, đưa nàng cùng nhi tử hướng trên mặt nước kéo lên.



Đợi lộ ra mặt nước, mẫu tử hai người nhất tề thở dốc một hơi.

Trên mặt nước, một con rồng một con thuồng luồng vẫn kịch chiến như cũ, Mộ Cảnh huy, Độc Cô mưu cùng Dạ hàn tinh ba người đang nghỉ ngơi ở một bên, trên mình mỗi người đều mang theo đả thương, vừa chữa thương, vừa quan sát trận đại chiến.

Ở bên cạnh một con rồng một con thuồng luồng, Huyền Dực tùy thời chuyển động, thỉnh thoảng ra chiêu đánh lén, để cho thuồng luồng hung ác giận đến nghiến răng, Hoàng Kim cự long lại cắn nó không tha. Nó không có cách nào xuất thủ để đối phó Huyền Dực đánh lén, cử chỉ này của Huyền Dực cùng cách làm của chủ nhân nó khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, có chủ nhân thế nào thì sẽ có thú sủng thế nấy.

“Mẫu thân, chúng ta đi giúp Long gia gia một chút đi!”

“Nữ ma đầu, giúp Long gia gia một chút!”

Vân Tiểu Mặc cùng Tiểu Bạch thấy ở giữa không trung một con rồng một con thuồng luồng đang kịch chiến, không khỏi lo lắng cho Hoàng Kim cự long.

Vân Khê ngẩng đầu nhìn tình hình chiến đấu giữa không trung, chân mày nhíu lại, thần sắc từ từ chuyển sang ngưng trọng. Thực lực một con rồng một con thuồng luồng là tương đương, sợ rằng trong khoảng thời gian ngắn rất khó phân ra thắng bại, thực lực của bọn nó vượt qua nàng xa, ngay cả Hách Liên Tử Phong ngạo nghễ quần hùng cũng chỉ có thể miễn cưỡng cùng thuồng luồng hung ác đối chiến mấy hiệp, càng đừng nói nàng. Ừ, muốn chân chính thủ thắng xem ra còn cần hảo hảo mà nghĩ kế sách.

“Nước hồ hàn khí nặng, lên bờ trước!” Bên tai là tiếng nói trầm thấp, nhắc nhở Vân Khê, bên cạnh còn tồn tại một người, nàng quay đầu chống lại ánh mắt thâm trầm không có sóng của Hách Liên Tử Phong, còn không kịp ngẫm nghĩ, thì đã bị hắn nâng bay lên bên bờ.

“Cám ơn.” Vân Khê cúi đầu nói, tầm mắt còn chưa kịp dời đến trên mặt của hắn, hắn đã xoay người, thân hình khẽ lắc lư một cái.

Vân Khê có chút kinh ngạc, nàng thật vất vả mới đối với hắn nói tiếng tạ ơn, hắn cũng không lĩnh tình. Thôi, dù sao lúc trước nàng đã cứu hắn một mạng, coi như là thanh toán xong.

Ngây người, Vân Tiểu Mặc ôm cổ của nàng nói: “Mẫu thân mau nghĩ biện pháp giúp Long gia gia một chút sao!”

Tiểu Bạch cũng từ mái tóc ướt nhẹp của nàng chui ra, dùng sức gật đầu nói: “Ừ, nữ ma đầu, giúp Long gia gia một chút đi!”

Nữ ma đầu?

Vân Khê lãnh mâu híp lại, ánh mắt bén nhọn bắn về phía Tiểu Bạch, giây lát, trước mắt của nàng đột nhiên sáng ngời, hiển lộ ra thần sắc khó có thể tin. Chậm đã, cái thanh âm mới vừa rồi...

Hai ngón tay Vân Khê đem Tiểu Bạch nhéo lên, xách đến trước mặt, khiếp sợ nhìn nó: “Ngươi mới vừa gọi ta cái gì?”

Cái cổ ngắn ngủn của Tiểu Bạch đột nhiên co lại, hai tiểu móng vuốt che lên hai mắt của mình, hô to hỏng bét, nó lại vừa nói sai rồi, làm trò trước mặt nữ ma đầu, quả thực như là từ trong miệng cọp mẹ mà nhổ răng nha, quá nguy..... hiểm!”

“Không nên đem ta nướng, ta không bao giờ … gọi nữ ma đầu nữa......”

Ách, nó thật sự có thể nói rồi?!

Ngón tay Vân Khê trong lúc ngây ngẩn đã buông ra, Tiểu Bạch liền từ trên hai ngón tay nàng thuận thế rớt xuống.

“Ô ô, nữ ma đầu, ngươi muốn mưu sát ta sao?”

“Tiểu Mặc Mặc, Tiểu Bạch hơi sợ!” Tiểu Bạch vô sỉ chui vào trong ngực Vân Tiểu Mặc, khả ái làm nũng.

Hít sâu một hơi, thần khí Vân Khê cuối cùng đã từ trong rung động mà trở về, cũng rất mau đón nhận sự thật này.

Tiểu Bạch thật sự có thể nói rồi, hơn nữa tiểu bất điểm này lại kêu nàng là nữ ma đầu?

Hừ hừ, khoản sổ sách này tạm thời nhớ kỹ, quay đầu lại thu thập vật nhỏ này sau!

Tiểu Bạch từ trong ngực Vân Tiểu Mặc len lén lộ ra đỉnh đầu nho nhỏ, liếc thấy nụ cười âm lãnh trên mặt Vân Khê, nó thầm kêu không ổn, vội vàng lại đem đỉnh đầu gắt gao chôn vào trong ngực Vân Tiểu Mặc.

Vân Khê giờ phút này đã dời đi mục tiêu, đem lực chú ý chuyển hướng trận kịcch chiến giữa một con rồng và một con thuồng luồng. Phịch, sau một tiếng va chạm kịch liệt, một con rồng một con thuồng luồng liền bị phản lực bắn bay ra, nặng nề đụng vào vách đá hai bên hàn đàm.

Mặt đất kịch liệt rung động, cả thế giới dưới lòng đất thật giống như cũng bị hai quái vật lớn đồng thời đụng nhau mà ảnh hưởng, tần đất đá gần hai bên sụp đổ theo.

“Long gia gia” Vân Tiểu Mặc cùng Tiểu Bạch đều thấy Hoàng Kim cự long bị thương, không khỏi lo lắng kinh la.

Bọn họ một phen kinh la này đã hấp dẫn lực chú ý của thuồng luồng hung ác, một đôi ánh mắt màu xanh lục ngó chừng Vân Tiểu Mặc cùng Tiểu Bạch trong lòng ngực của Vân Khê, lộ ra hung quang.

Thuồng luồng hung ác đã trải qua ngàn vạn năm sương hàn, cũng có suy nghĩ, cũng học thuật xảo trá. Mặc dù thực lực của nó ở trên Hoàng Kim cự long, nhưng sau ngàn năm bị tù trong hàn đàm, khiến cho thực lực của nó đã vì bị hành hạ mà từ từ yếu bớt, nó biết cứng đối cứng là đấu không lại Hoàng Kim cự long, như vậy cũng chỉ có cách tìm người để hạ thủ!

Vân Khê vừa tiếp xúc với cặp mắt xanh lục của thuồng luồng hung ác mang theo hung quang lạnh lùng, thì thần kinh cả người nàng đều căng thẳng lên, đưa tay tung ra, đem nhi tử kéo đến phía sau lưng mình.

Vân Khê rùng mình, dùng hung quang tương tự, hướng thuồng luồng hung tàn bạo trợn mắt nhìn trả lại, dám giết hại con trai của nàng, dù ngươi là yêu ma quỷ quái, hay là thần Phật kim cương, nàng cũng giết không tha!

Thuồng luồng hung ác thật giống như bị ánh mắt của nàng kích thích đến, đỉnh đầu cao cao ngẩng lên, vận sức chờ phát động.

“Thuồng luồng hung ác, ngươi không được đả thương tánh mạng người khác!” Đỉnh đầu Hoàng Kim cự long cũng ngẩng lên theo, con ngươi màu vàng nhìn chằm chằm thuồng luồng hung ác, tùy thời chuẩn bị phát động công kích.

Ánh mắt Vân Khê lóe lên, thuồng luồng hung ác này tựa hồ cũng có thể nghe hiểu tiếng người. Nàng đột nhiên cười lạnh, hướng về phía thuồng luồng hung ác trừng qua càng thêm lạnh lùng, dùng giọng khiêu khích, nói: “Con thuồng luồng chính là con thuồng luồng, vĩnh viễn không cách nào cùng Long Tộc cao quý so sánh được, ngươi vĩnh viễn chỉ xứng bị nhốt ở trong hàn đàm tối tăm, không ánh mặt trời, rơi vào luân hồi! Đừng nói ngươi chiến thắng không được cự long, chỉ sợ ngươi ngay cả người bình thường là ta đều chưa hẳn đối phó được, nếu ngươi thật sự có khả năng, vậy thì một ngụm đem ta nuốt vào! Nếu không có khả năng, không bằng sớm siêu sinh đi.”

Điên rồi, điên rồi!

Nàng đang làm gì đó?

Mộ Cảnh Huy cùng Dạ Hàn Tinh liếc nhau một cái, nhất tề hướng Vân Khê quăng ra ánh mắt kinh dị, nàng đang làm gì, lại chủ động đi khiêu khích thuồng luồng hung ác, chẳng lẽ nàng không muốn sống nữa sao?

Hách Liên Tử Phong thật sâu ngắm nhìn nàng một cái, mâu quang đông lạnh không có một tia gợn sóng, nhưng một khắc sau, cước bộ của hắn hướng phía nàng di chuyển từng bước nhỏ đi tới. Từ vị trí này, hắn có thể tùy thời ứng phó được các loại trạng huống, phản ứng mau lẹ, vào công lui thủ.

Độc Cô mưu cầm kiếm trong tay cũng nắm thật chặt theo, ánh mắt xuyên thấu qua màm mũ che, thẳng tắp ép về phía đôi mắt xanh lục của thuồng luồng hung ác.

“Ngao ………..” Lời của Vân Khê đã chọc giận thuồng luồng hung ác, đỉnh đầu nó loạng choạng, một cái miệng to như chậu máu ở giữa không quay cuồng mấy cái.

Đột nhiên đầu của nó hạ xuống, thân thể quanh co cũng đi theo tốc ngọa nguậy, trong nháy mắt liền đi tới bên cạnh Vân Khê, một ngụm lớn hướng vị trí Vân Khê đang đứng, tốc độ như gió bay điện chớp há mồm nuốt.

“Mẫu thân!”

“Nữ ma đầu!”

Vân Tiểu Mặc cùng Tiểu Bạch hoảng sợ, hai mắt nhắm nghiền, tất cả ba người Mộ Cảnh huy, Dạ hàn tinh cùng Độc Cô mưu cũng khiếp sợ nhìn một màn này, quên mất cả phản ứng, lòng của mỗi người đồng thời hiện lên một cái ý niệm trong đầu, nàng xong rồi.

Trong mọi người, bình tĩnh nhất chỉ có Hách Liên Tử Phong, hắn thủy chung vẫn đứng ở tại chỗ, không có một phân hoạt động, ánh mắt của hắn trầm tĩnh, hơi thở quanh thân giống như là rơi xuống bụi bậm, không có chút giao động, điểm duy nhất tiết lộ tâm tình của hắn giờ phút này, là kiếm hắn cầm trong tay thật chặc.

Giờ phút này Vân Khê cũng trấn định vạn phần, nàng nhìn thẳng vào mắt thuồng luồng hung ác đột nhiên một ngụm lớn đánh bất ngờ xuống, không có chút nào lui bước. Gương mặt nàng bỗng dưng vung lên ánh sáng trong trẻo, trong nháy mắt vô số ánh sáng toàn bộ tụ tập xung quanh nàng, dung nhan như tuyết liên toả sáng. gió mạnh thổi vào mặt nàng, trong nháy mắt nàng tùy ý bay lên, một ít ánh sáng chói mắt đem hết thảy toàn bộ phía sau nàng che vào bóng tốt.

Trong thiên địa, thật giống như chỉ chiếu rọi vào nàng cùng thuồng luồng hung ác!

“Ngao ………..” Miệng máu khổng lồ mang theo từng trận mùi tanh hôi, như bài sơn đảo hải phủ xuống.

Cũng trong một giây này, Vân Khê rốt chuyển động.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, hai tay của nàng lay động, từ trong tay áo đồng thời ném ra hai món đồ, hướng miệng to như chậu máu bay vụt tới. Trong không khí, hai ngọn lửa, một màu xanh đậm cùng màu xanh u đồng thời cháy lên, tạo thành đường vòng cung duyên dáng, thẳng tắp rơi vào giữa yết hầu của thuồng luồng hung ác.

“Đi mau!” Thân ảnh màu tím lại một lần nữa ngăn trở ở trước người nàng, kiếm quang lạnh lùng như một đạo thiểm điện quét ra ánh sáng lạnh duy nhất.

Người như kiếm, kiếm như người, khí thế kinh người, thẳng ép quỷ thần!

” Ngao ngao ……………”

Tiếng kêu la kinh thiên động địa, đinh tai nhức óc.

Hai mồi lửa U Cốt Thúy Diễm cùng Hỏa Vân Hải Diễm đồng thời tiến vào khoang miệng thuồng luồng hung ác, nó nghĩ ói ra cũng không kịp, hỏa diễm bị đốt lên theo cổ họng của nó, chui vào bên trong dạ dày.

Đau đớn kịch liệt, làm cho thế công của thuồng luồng hung ác chậm lại, trước mắt lại có một đạo kiếm quang như lôi điện quét tới, nó vội vàng rút đỉnh đầu về.

“Bùm” một tiếng vang thật lớn, nó chui vào trong hàn đàm, muốn mượn hàn khí trong hàn đàm dập tắt hai luồng lửa đang thuận thế đốt ở trong bụng nó.

Cả hàn đàm dậy lên sóng lớn, thân ảnh thuồng luồng hung ác thống khổ giãy dụa chìm trong bọt sóng.

Thấy một màn như vậy, mọi người, bao gồm cả Huyền Dực, Tiểu Bạch cùng Hoàng Kim cự long cũng nhịn không được mà sợ run cả người.

“Hỏa Vân hải diễm?!”

“Còn có U Cốt Thúy diễm?!”

Mộ Cảnh Huy cùng Dạ Hàn Tinh đồng thời nhận ra vật nàng ném đi, nhất tề rùng mình. U Cốt Thúy Diễm cùng Hỏa Vân Hải Diễm khi nào mà cùng ở trong tay của nàng thế? Cũng là ở một giây này, đối với nghi án phát sinh liên tiếp của Lam gia cùng Tư Đồ gia đã hoàn toàn sáng tỏa.

Thật ác độc a! Đây chính là hai mồi lửa nổi danh trong bảng xếp hạng thập đại dị hỏa, nếu không khống chế dập tắt được nó, nó sẽ sinh sôi không ngừng, vĩnh viễn ở trong bụng thuồng luồng hung ác thiêu đốt, tin tưởng không bao lâu sau, thuồng luồng hung ác sẽ không tồn tại, còn lại chỉ là một con cự giao bị nướng chín!

“Ngao ngao thuồng luồng hung ác, ngươi làm nhiều việc ác, nên bị báo ứng lần này!” Hoàng Kim cự long thừa dịp thời cơ này, liền kéo Long thể bị thương nặng, một lần nữa đánh về phía hàn đàm, cùng thuồng luồng hung ác quyết trận sinh tử cuối cùng.

Bên bờ, Vân Khê sau khi ném ra hai mồi lửa, trấn định cùng lãnh tĩnh lúc trước toàn bộ biến mất, cả người nàng lay động, bắt đầu có chút sợ, trong đầu xẹt qua hình ảnh miệng to như chậu máu của thuồng luồng hung ác giương ra, chỉ kém một chút và khoảng cách, là nàng đã theo vào trong bụng nó.

“Mẫu thân, Tiểu Mặc thật sợ hãi!” Vân Tiểu Mặc chạy mau mấy bước, ôm lấy hai chân của nàng, lòng vẫn còn sợ hãi. Hắn không phải là e ngại thuồng luồng hung ác, mà e ngại mẫu thân sẽ bị thuồng luồng hung ác ăn vào. Nghĩ đến một màn mới vừa rồi, Vân Tiểu Mặc tựu hoảng sợ chui giữa hai chân Vân Khê, thật sâu thở dốc.

Vân Khê lắc đầu, cúi đầu nhìn về phía nhi tử, sợ hãi dâng lên trong lòng cũng từ từ biến mất.

Sự trấn định của nàng, quả cảm của nàng, dũng khí của nàng, toàn bộ đều đến từ nhi tử, chỉ vì phải bảo vệ hắn, tiềm lực không có trong ngày thường mới có thể phát huy ra, trở nên anh dũng không sợ hãi!

Vì nhi tử, mạo hiểm một chút cũng là đáng, cho dù là vì thế mà mất đi tánh mạng, nàng cũng cho là đáng giá như cũ!

Nàng ngồi chồm hổm, đem nhi tử ôm vào trong ngực thật chặt, ôn nhu an ủi: “Tiểu Mặc đừng sợ! Chính là một con thuồng luồng hung ác thôi, làm sao có thể đấu thắng mẫu thân? Đừng quên, đối phó địch nhân, không nhất định cậy mạnh, không chiến mà thắng mới thật sự là trí giả!”

“Ừ, Tiểu Mặc biết rồi.” Vân Tiểu Mặc ở trong ngực của nàng biết điều gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn như cũ chui ở trong ngực của nàng, tham luyến ấm áp cùng khí tức thuộc về mẫu thân.

Mâu quang Vân Khê lướt qua một vòng, theo hướng phiêu đãng kích diễm của ánh sáng màu tím ở trước mắt nàng. Nàng ngước mắt, nhìn về phía Hách Liên Tử Phong đang ngạo nghễ đứng vững vàng một bên, kiếm của hắn mang ở một bên thân thể, vạt áo lạnh lùng rung động. Ánh mắt hắn lạnh lùng tập trung nhìn phương hướng hàn đàm, bên người cũng là khẽ nghiên, có khuynh hướng đứng gần mẹ con bọn nàng.

Nàng mỉm cười, suy nghĩ một chút sau, rồi rất nhanh thu hồi tầm mắt. Thở dài một hơi, nàng lựa chọn không đếm xỉa đến hắn, ôm nhi tử rời xa hàn đàm.

Thuồng luồng hung ác sau khi nuốt chửng hai mồi lửa, hơn nữa bị Hoàng Kim cự long cuồng bạo công kích, trong ngoài đau đớn, trải qua một đoạn thời gian dài giãy dụa, rốt cục tắt thở bỏ mình. Nó mặc dù đã chết, nhưng bên trong thân thể nó, ngọn lửa U Cốt Thúy diễm cùng Hỏa Vân hải diễm vẫn còn đang hừng hực thiêu đốt.

Từng đợt mùi khét từ trong hàn đàm truyền ra, mọi người trên bờ rốt cục cũng xác định thuồng luồng hung ác thật sự đã chết.

Hoàng Kim cự long từ trong hàn đàm bay ra, đến trên bờ, thân thể cao lớn nặng nề nện vào mặt đất, tạo ra một trận rung chuyển như động đất. Trải qua một cuộc ác chiến, tình huống của Hoàng Kim cự long cũng không quá tốt, hơi thở cực kỳ suy yếu. Mắt của nó nửa mở nửa khép, khó khăn nhìn về phía Tiểu Bạch, thanh âm già nua mang theo mỏi mệt vang lên: “Tiểu Long Long, đến gần bên ta.”

“Long gia gia” Tiểu Bạch cũng cảm thấy hơi thở đối phương yếu ớt, một đôi con ngươi đen thẩm trong suốt lòe lòe nước mắt chuyển động, nó cúi đầu nức nở.

“Tiểu Long Long, gia gia hiện tại sẽ dùng khí lực cuối cùng truyền tin cho phụ mẫu ngươi, nói cho họ biết ngươi rất mạnh khỏe. Ngươi có cái gì muốn nói với bọn họ, gia gia có thể giúp ngươi chuyển cho bọn họ.”

Tiểu Bạch dùng sức lắc lắc cái đầu nhỏ, nghẹn ngào nói: “Không cần! Tiểu Bạch không muốn Long gia gia chết! Tiểu Bạch không cần tìm thân nhân, không cần Long gia gia hao hết khí lực cuối cùng giúp Tiểu Bạch truyền tin!”

“Tiểu Long, gia gia đã sống đủ lâu! Gia gia lưu lại Ngạo Thiên đại lục, thứ nhất là vì trấn áp thuồng luồng hung ác, thứ hai chính là vì tìm được ngươi. Hiện tại thuồng luồng hung ác đã chết, gia gia cũng tìm được ngươi, tâm nguyện của gia gia đã hoàn thành, không có bất kỳ tiếc nuối nữa.”

“Không nên! Tiểu Bạch muốn Long gia gia hảo hảo mà sống sót!”

Nghe một già một trẻ nói chuyện ôn nhu với nhau, những người còn lại cũng nhịn không được sầu não, cho dù là Long Tộc, cũng có tình cảm ấp áp, hơn hắn vô số người không có tình nghĩa khác.

Vân Tiểu Mặc thấy Tiểu Bạch thương tâm khổ sở, hắn cũng ảm đạm rơi lệ theo, ngồi chồm hổm trước mặt Hoàng Kim cự long, hắn vươn ra tay nhỏ bé vuốt ve Cự Long, thanh âm khàn khàn khóc ròng nói: “Long gia gia, người không được chết! Ta cùng Tiểu Bạch đều không nỡ xa người.”

Trong đôi mắt màu vàng của Cự Long dường như hiện lên một mảnh sương mù bịt kín mắt của nó: “Hảo hài tử! Không nên khổ sở, sanh lão bệnh tử là chuyện rất bình thường, ngươi không cần thương tâm khổ sở. Thay gia gia cố gắng tốt chiếu cố Tiểu Long Long, ngươi chính là ân nhân của Long Tộc chúng ta.”

“Long gia gia.” Vân Tiểu Mặc cùng Tiểu Bạch nhất tề ngã ở trên người Cự Long, lớn tiếng khóc lên, khóc đến thương tâm.

“Ngao ngao……” Hoàng Kim cự long tựa hồ như bị tình cảm của hai tiểu hài tử làm cho xúc động, ngẩng đầu rên rỉ.

Sau một cuộc ác chiến, bốn phía hàn đàm im ắng, chỉ có thanh âm non nớt khóc nỉ non cùng tiếng rồng ngâm rên rỉ, vẻ u sầu nhàn nhạt bao phủ trong lòng của mỗi người.

Vân Khê nhìn nhi tử khóc đến thương tâm như thế, trong lòng không nỡ, cho nên cất bước đi về phía trước, nói: “Long tiền bối, nếu ngươi biết phụ mẫu của Tiểu Bạch ở nơi nào, như vậy tại sao không tự mình hộ tống nó cùng nhau đi tìm kiếm phụ mẫu của nó? Chẳng lẽ ngươi muốn để cho một hài tử năm tuổi cùng một con tiểu long tâm trí đơn thuần không có năng lực tự vệ, cùng đi tìm kiếm phụ mẫu Tiểu Bạch sao? Ngươi cho rằng bọn họ có thể sống đến nơi đó sao?”

Hoàng Kim cự long ngưng rên rỉ, một đôi ánh mắt phủ sương mù từ từ chuyển động nhìn về phía nàng, như có điều suy nghĩ.

Vân Khê tiếp tục nói: “Ngươi bây giờ bị thương, thương thế nghiêm trọng, nhưng chẳng qua là tạm thời. Chỉ cần trong khoảng thời gian ngắn ngươi không thi triển long lực, ta tin tưởng không mất bao lâu, ngươi có thể hoàn toàn khỏi hẳn, chờ ngươi khôi phục khí lực, đến lúc đó thi triển long lực thay Tiểu Bạch truyền tin cho phụ mẫu nó là tốt rồi, căn bản là không cần nóng lòng nhất thời. Kể từ đó, ngươi còn có thể tự mình hộ tống Tiểu Bạch đi gặp phụ mẫu của nó, nhất cử lưỡng tiện không phải sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn một lần gặp lại thân nhân đã xa cách?”

“Thân nhân xa cách?” Hoàng Kim cự long lập lại lời của nàng, hơi nước trong ánh mắt càng trở nên mê ly, giống như là nghĩ tới thân nhân của nó, từ trong đôi mắt màu vàng, mắt rơi trong suốt rơi xuống.

Đôi mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Tiểu Mặc ngước lên, mang theo vô hạn mong đợi, nói: “Long gia gia, y thuật của mẫu thân rất cao minh, nàng nhất định có thể trị lành cho người, người tốt hơn phải cố gắng sống sót!”

Tiểu Bạch cũng liên tiếp gật đầu theo nói: “Ừ, Long gia gia nhất định phải hảo hảo mà sống sót, tương lai sẽ cùng Tiểu Bạch đi tìm người nhà.”

“Ô ô.....” Thanh âm có chút bất đắc dĩ khẽ thở dài, tròng mắt Hoàng Kim cự long từ từ rủ xuống rồi một lần nữa mở ra, thần thái cũng khác hẳn, sáng ngời lên, nó khẽ cố thủ nói, “Được rồi, nếu thương thế của ta có thể khôi phục, ta liền cùng với các ngươi đi tìm kiếm thân nhân của tiểu Long Long.”

“Được vậy thật tốt quá!” Vân Tiểu Mặc vui vẻ kêu lên, Tiểu Bạch cũng cao hứng ở trên người Cự Long lăn lộn.

Bọn họ sung sướng tại chỗ, mỗi người dù ai cũng không cách nào cự tuyệt hai tiểu hài tử hồn nhiên tốt đẹp như thế, ngay cả trong con ngươi thâm thúy của Hách Liên Tử Phong cũng hơi có biến hóa.

Vân Khê ngồi chồm hổm trước mặt Hoàng Kim cự long, cẩn thận quan sát một phen tình huống của nó, liền đại khái có kết luận. Muốn cho nó mau sớm khôi phục, biện pháp hữu hiệu nhất, chính là khiến nó gửi thân đến Cửu Chuyển Linh Châu trong cơ thể nàng. Mượn nguyên khí của Cửu Chuyển linh châu để khiến cho vạn vật khởi tử hồi sinh, đối với thương thế của Hoàng Kim cự long nhất định có lợi rất lớn, có thể giúp nó khôi phục toàn bộ công lực.

Song, muốn để cho Hoàng Kim cự long ký túc ở Cửu Chuyển linh châu trong cơ thể nàng, điều kiện tiên quyết, nó phải là thú sủng của nàng, nếu không cơ thể hai người sẽ bài xích lẫn nhau, không thể nào chân chính đạt tới hiệu quả tốt nhất.

Vì đề phòng không để cho tin tức Cửu Chuyển linh châu đang ở trong cơ thể nàng tiết lộ ra ngoài, Vân Khê cúi người ở bên tai Hoàng Kim cự long nhỏ giọng nói nhỏ, đem phương pháp chữa trị chi tiết nói cho nó biết. Nàng không muốn miễn cưỡng đối phương trở thành thú sủng của mình, bởi vì nàng biết Long Tộc cũng rất kiêu ngạo, nếu không phải thật lòng thần phục, bọn họ là rất khó trở thành thú sủng của loài người.

Hoàng Kim cự long không chút do dự đáp ứng, trong lòng nó bây giờ, chỉ cần có thể thời thời khắc khắc bảo vệ Long Vương tương lai vĩ đại nhất trong Long Tộc bọn họ, chính là tâm nguyện lớn nhất của nó trong cuộc đời này.

Nghi thức kết bái cổ xưa đơn giản được mọi người ở đây vây xem đã hoàn thành, một đạo kim quang vụt sáng, thân thể cao lớn của Hoàng Kim cự long liền hoàn toàn biến mất trong không khí, mất đi bóng dáng.

Ba người Mộ Cảnh huy, Dạ Hàn Tinh cùng Độc Cô mưu đều là lấy làm kinh hãi và kinh ngạc, không biết Hoàng Kim cự long rốt cuộc đi đâu, chỉ có Hách Liên Tử Phong như mơ hồ phát giác cái gì, mâu quang sâu kín lưu chuyển, không biết suy nghĩ cái gì.

Từ trong thi thể thuồng luồng hung ác thu hồi lại hai dị hỏa mồi lửa, nó vẫn sáng quắc thiêu đốt như cũ, đoàn người Vân Khê liền chuẩn bị lên đường trở về Mộ Tinh Thành. Huyền Dực chở một nhóm mấy người họ, từ lỗ hổng phía trên hàn đàm bay vút lên ra, lại từ phía trên đầm lầy bay lượn đi qua, chạy thẳng tới Mộ Tinh Thành.

Trong đoàn người, trừ Vân Tiểu Mặc, Tiểu Bạch cùng Hách Liên Tử Ngọc vẫn bị vây trong hôn mê, còn lại trên người mỗi người đều ít nhiều mang chút thương tích.

Tới cách cửa thành của Mộ Tinh Thành không tới ba dặm, Vân Khê liền lệnh Huyền Dực dừng lại, để tránh khiến cho dân chúng Mộ Tinh Thành bạo loạn, bọn họ quyết định xuống đất đi bộ mà về.

“Rất nhanh sẽ phải vào thành, chúng ta nghỉ ngơi trước, rồi sửa sang lại quần áo trên người một chút.” Mộ Cảnh huy đề nghị.

Vân Khê cúi đầu nhìn một chút xiêm y trên người mình, mặc dù đã bị gió thổi đến khô ráo, nhưng bên trên xiêm y vẫn có mấy chỗ bị hư hao. Nàng tùy ý sửa sang lại, cũng không có để ý nhiều, chỉ đem nhi tử từ trên xuống dưới từ trái sang phải toàn diện đánh giá một phen, xác nhận hắn không việc gì, cũng không có dấu hiệu cảm lạnh, nàng mới yên tâm.

“Đúng rồi, Cửu khiếu thủ ô kia các ngươi có tính toán gì không?” Dạ Hàn Tinh híp lại mắt phượng hẹp dài, ánh mắt nhàn nhạt quét về phía Hách Liên Tử Ngọc vẫn bị vây trong hôn mê bị bọn họ kéo về, mở miệng dò hỏi.

Vân Khê men theo tầm mắt của hắn nhìn qua, tự nhiên hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, Cửu khiếu thủ ô nàng nhất định phải lấy, chẳng qua hiện tại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cướp đoạt đồ của một người đang hôn mê, tựa hồ có chút… nàng nhíu mày, đáy lòng do dự không quyết.

“Tánh mạng của hắn là chúng ta cứu, nếu không có chúng ta cứu hắn, hắn đã sớm thành thức ăn trong bụng thuồng luồng hung ác, cầm Cửu khiếu thủ ô đổi lại hắn một mạng. Đối với hắn mà nói, rất đáng!”

“Nếu như ngươi không chịu làm cái việc tiểu nhân này, như vậy để cho ta làm! Cửu khiếu thủ ô đối với ta mà nói, so với việc hắn dùng nó lấy lòng phụ thân có ý nghĩa quan trọng hơn, cho nên, Cửu khiếu thủ ô ta nhất định phải lấy rồi!”

Dạ hàn tinh thẳng thắn, hơn nữa lời nói quả quyết, không sợ vấy bẩn tên tuổi chút nào, trực tiếp đem Cửu khiếu thủ ô từ trên người Hách Liên Tử Ngọc lấy ra. Hắn nhẹ nhàng mà mỉm cười, giương tay vào bắt lấy Cửu khiếu thủ ô nói: “Hắn nếu như hỏi tới, là ai chiếm Cửu khiếu thủ ô của hắn, các ngươi đem tội lỗi toàn bộ đẩy trên người của ta, bản thân ta muốn nhìn xem hắn có thể làm khó dễ gì được ta?”

“Đem Cửu khiếu thủ ô trả lại cho ta, nó là của ta!” Hách Liên Tử Ngọc vốn còn đang trong hôn mê đột nhiên nhảy lên, phi thân xông vào Dạ hàn tinh, quơ tay đoạt lại vật trong tay của hắn, trong miệng vẫn la hét, “Tiểu nhân bỉ ổi, ngươi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Ngươi rốt cuộc có biết xấu hổ không?”

Dạ hàn tinh thật giống như đã sớm phát hiện Hách Liên Tử Ngọc làm bộ hôn mê, hắn giơ cao Cửu khiếu thủ ô, nhẹ nghiêng người, liền tránh thoát công kích. Khóe môi nhẹ nhàng câu lên, Dạ hàn tinh làm trò trước mặt hắn, đem Cửu khiếu thủ ô cất vào trong ngực của mình, thanh âm lười biếng nói: “Có bản lãnh, liền từ trên người của ta đem Cửu khiếu thủ ô cướp lại đi, nếu không có bản lãnh, thì ngoan ngoãn đi về nhà! Nếu không, cũng có thể tìm phụ mẫu ngươi khóc lóc kể lể, bản thân ta muốn nhìn xem, đến tột cùng người phương nào có thể từ trong tay Dạ Hàn tinh ta đem Cửu khiếu thủ ô cướp đi!”

Thanh âm của hắn lười biếng, cũng là ở vô hình chung thẩm thấu ra lực uy hiếp, làm cho người ta không thể khinh thường.

“Dạ hàn tinh?!” Mặc dù Hách Liên Tử Ngọc biết hắn có hai ngày, nhưng cũng là lần đầu tiên chân chính nghe được tên Dạ Hàn Tinh, nghe đến ba chữ kia, sắc mặt của hắn chợt tái đi, trong miệng lẩm bẩm nói, “Ngươi, ngươi họ Dạ, là người của Dạ gia?”

Gương mặt tuấn tú của Hách Liên Tử Phong đang trầm tĩnh không có sóng, nghe cái tên này xong, cũng khẽ biến hóa, lông mày hắn cau lại, nhưng ngay sau đó thì khôi phục vẻ bình thường.

Trong lòng Vân Khê cũng sinh ra tò mò, cái Dạ gia kia, rốt cuộc là có địa vị như thế nào? Chẳng lẽ thân phận Dạ Hàn Tinh đặc thù như thế?

Trong lúc nàng cùng Dạ Hàn Tinh có giao dịch, mục đích của nàng chỉ là muốn biết rõ ràng lai lịch và cách điều chế của Cửu Chuyển Thái Cực đan, đối với bản thân Dạ Hàn Tinh đến tột cùng là thân phận gì, nàng căn bản không có hứng thú. Nhưng bây giờ thấy Hách Liên Tử Ngọc phản ứng lớn như thế, nàng cũng không khỏi sinh ra lòng hiếu kỳ.

Ánh mắt nhẹ nhàng liếc nhìn Hách Liên Tử Phong, sau khi hắn rời đi hàn đàm, vẫn trầm mặc, không nói một câu, hơn nữa luôn cùng nàng duy trì một khoảng cách. Song mới vừa rồi khi nghe ba chữ Dạ hàn tinh sau, lông mày hắn không khỏi khẽ cau lại, một cái động tác nho nhỏ như vậy, nhưng nàng đã rất nhạy cảm nhận ra.

Có thể làm cho Hách Liên Tử Phong cũng sinh lòng ngạc nhiên, như vậy nói rõ địa vị Dạ gia có lẽ còn ở trên gia tộc Hách Liên, ở Ngạo Thiên đại lục, gia tộc có địa vị có thể vượt xa gia tộc Hách Liên cơ hồ không có, trừ phi là......

Chân mày Vân Khê khẽ chau lại, một lần nữa nữa xem kỹ Dạ Hàn Tinh, không nghĩ tới thân phận của hắn cư nhiên đặc biệt như thế, cùng nhân vật như vậy tương giao, không biết là may mắn hay là bất hạnh?

Hách Liên Tử Ngọc nhìn chằm chằm ánh mắt Dạ hàn tinh một hồi lâu, cảm nhận được từ trên người đối phương truyền tới một lực uy hiếp vô hình, dưới chân hắn không tự chủ mà lui về phía sau một bước, ánh mắt lóe lên, nhưng cũng không dám chính diện cùng hắn ta tranh đoạt. Trầm ngâm chốc lát, hắn bỗng nhiên xoay người, chạy về phía Hách Liên Tử Phong, cầm cánh tay nói: “Đại ca, hắn đoạt Cửu khiếu thủ ô của ta, đây chính là thọ lễ ta muốn tặng cho phụ thân, đại ca nhất định phải giúp ta đoạt lại!”

Thanh âm Hách Liên Tử Phong khẽ rên lên, không biết có phải hay không bị động đến vết thương, thân hình có một chút đung đưa.

Hách Liên tử ngọc không có chút nào phát hiện, tiếp tục lắc lắc hắn, nói “Đại ca, nếu như ngươi giúp ta đoạt lại Cửu khiếu thủ ô, đến lúc đó ở trên thọ yến của phụ thân, ta sẽ nói đây là hai huynh đệ chúng ta cùng nhau tìm thấy. Phụ thân biết đại ca hiếu thảo, hắn nhất định sẽ đối đãi với đại ca khác đi.”

Mâu quang Hách Liên Tử Phong đột nhiên trầm xuống, nhiệt độ quanh thân cũng chợt giảm xuống.

Vân Khê chú ý tới thân hình Hách Liên Tử Phong lay nhẹ, đột nhiên nghĩ đến lúc ở hàn đàm, cái đuôi thuồng luồng hung ác đã quất xuống, lúc ấy,phía sau thật giống như có người thay nàng ngăn cản, mới giúp cho mẹ con bọn nàng không bị thương thảm hại như vậy. Căn cứ vị trí mọi người lúc ấy, thì người có khả năng thay nàng ngăn trở lực công kích chính là người ở gần nàng nhất – Hách Liên Tử Phong.

Chẳng lẽ hắn khi đó hắn đã bị thương?

Sợ nàng phát hiện, cho nên dọc theo đường đi hắn đều im lặng không lên tiếng, cùng nàng duy trì một khoảng cách?

Nghĩ đến cái khả năng này, mi tâm nàng nhẹ run lên, tiến lên một bước ngăn Hách Liên Tử Ngọc đang dùng sức lay động huynh trưởng hắn, lạnh giọng quát lớn: “Tử Ngọc, đại ca của ngươi bị thương, làm sao ngươi có thể đối đãi hắn như vậy?”

“Đại ca bị thương sao?” Hách Liên Tử Ngọc buông lỏng tay ra, nhìn thần sắc Hách Liên Tử Phong có chút khác thường.

Hách Liên Tử Phong nghiên thân, quanh thân hơi thở hờ hững vây quanh, hắn lạnh lùng nói “Ngươi muốn hướng phụ thân hiếu kính, thì dựa vào thực lực của mình mà nhận được Cửu khiếu thủ ô, ta không cần ngươi chia cho ta một nửa công lao.”

Đôi môi Hách Liên tử ngọc ngọa nguậy, cắn cắn nói: “Đại ca, bản thân ngươi không cần Cửu khiếu thủ ô, bởi vì mục tiêu của ngươi là Lam Tâm tuyết sâm! Cửu khiếu thủ ô cùng Lam Tâm tuyết sâm cũng là bảo vật phụ thân muốn nhất, ngươi không giúp ta thu hồi Cửu khiếu thủ ô, chính vì sợ ta ở trước mặt phụ thân đoạt đi danh tiếng của ngươi, một mình ngươi cầm lấy Lam Tâm tuyết sâm đi hiếu kính phụ thân! Không nghĩ tới đại ca cũng là tiểu nhân bỉ ổi như thế! Mẫu thân ta nói thật không sai, ngươi trở lại Hách Liên gia, chính là cướp đi hết thảy thứ thuộc về ta, ngươi chính là một ác ma lãnh huyết vô tình!”

Quả đấm trong tay áo khẽ nắm chặt, thân hình Hách Liên Tử Phong một lần nữa lay nhẹ, mâu quang không thay đổi, quanh thân lạnh lẻo càng đậm thêm.

Ác ma lãnh huyết vô tình?

Đây chính là đệ đệ tốt của hắn a, luôn mồm gọi hắn là “ác ma lãnh huyết vô tình” thật là đệ đệ tốt!

Vân Khê nhìn chăm chú vào một mặt bên của Hách Liên Tử Phong, hắn ẩn nhẫn, hắn nhàn nhạt đau đớn, nàng thắm thiết cảm nhận được. Nên chân mày nàng cau lại, nếu hắn thật chỉ đơn thuần vì hiếu kính, đi lấy lòng phụ thân của hắn, như vậy hắn cũng có thể trực tiếp chiếm Cửu khiếu thủ ô từ trong tay đệ đệ hắn, tin tưởng lấy thực lực của hắn, Hách Liên Tử Ngọc dù có vỗ ngựa cũng đuổi không kịp. Nếu hắn vì nhận được vị trí gia chủ, chân chính làm một kẻ lãnh huyết vô tình, như vậy, vào một khắc khi Hách Liên tử ngọc rơi xuống kẽ đất, hắn có thể khoanh tay đứng nhìn, căn bản không cần phấn đấu quên mình đi cứu giúp.

Hắn rõ ràng có thể giải thích, nhưng hắn lại lựa chọn trầm mặc, tựa như lần trước nàng hiểu lầm hắn, hắn cũng không có giải thích, chẳng qua là trầm mặc lại trầm mặc.

Hắn vì sao phải hành hạ mình như vậy?

Ở đáy lòng Vân Khê đều thấy không đáng dùm hắn!

“Tốt, ngươi đã không chịu giúp ta đoạt lại Cửu khiếu thủ ô, ta sẽ trở về nói cho phụ thân, ngươi cùng ngoại nhân cướp đoạt Cửu khiếu thủ ô của ta! Ngươi biết rõ phụ thân rất muốn Cửu khiếu thủ ô cùng Lam Tâm tuyết sâm, nếu ở thọ yến của hắn, ngươi không thể đem hai thứ này cùng nhau dâng lên, như vậy đủ chứng minh ngươi đối với phụ thân vẫn còn có oán hận. Ngươi trở lại Hách Liên gia, cũng không phải muốn nhận tổ quy tông, mà là muốn báo thù, hướng mỗi một người Hách Liên gia báo thù!”

Mắt Hách Liên tử ngọc đỏ lên, giống như là bị ủy khuất gì, càng nói càng tức giận: “Hừ, đừng cho là ta nhìn không hiểu tâm tư của ngươi, ngươi mỗi lần nhìn người của Hách Liên gia đáy lòng đều tràn đầy oán hận, đừng cho là ta không biết! Mẫu thân ta nói thật đúng, người hiền thì bị lấn, ta chính là quá thiện lương, vẫn giúp ngươi giấu diếm, cho nên ngươi mới có thể cùng ngoại nhân liên hợp lại, cùng nhau cướp đi Cửu khiếu thủ ô của ta. Đây là ngươi ép ta, ta nhất định phải trở về nói cho phụ thân cùng các trưởng bối trong tộc, Hách Liên Tử Phong ngươi trở lại Hách Liên gia chính là để báo thù.”

“Hmm, người hiền bị lấn? Lời này dùng ở trên người kẻ nào cũng đều được, nhưng hết lần này tới lần khác lại dùng ở trên người của ngươi, thật sự đi......” Dạ hàn tinh vừa lộ ra Ngân phiến của hắn, phong tao phe phẩy, trên dung nhan tuấn dật mang vẻ mặt khinh bỉ.

“Ta nói sai sao? Các ngươi cậy nhiều người khi dễ ta, muốn dựa vào võ lực ức hiếp ta? Ta đây không sợ các ngươi!”

Hách Liên tử ngọc quệt mồm, mắt đỏ lên, tức giận nhìn chằm chằm Dạ hàn tinh, nhưng ngay sau đó lại đem tầm mắt thay đổi, rơi vào trên người Vân Khê, quái thanh quái khí hừ lạnh nói: “Tỷ tỷ, ta gọi là ngươi một tiếng tỷ tỷ, là tôn kính ngươi! Không nghĩ tới ngươi cũng hùa theo bọn họ, lấy đi Cửu khiếu thủ ô của ta, rõ ràng lúc trước, Cửu khiếu thủ ô là ta phát hiện trước, nó nên thuộc về ta, nhưng bây giờ ngươi cùng bọn họ thông đồng đoạt lấy Cửu khiếu thủ ô của ta! Ta thật sự không nghĩ tới, tỷ tỷ lớn lên xinh đẹp vậy, nhưng tâm địa lại nham hiểm như thế, ngoài miệng nói một đàng, sau lưng lại làm một nẻo! Rõ ràng ngươi muốn Cửu khiếu thủ ô trong tay của ta, lại giả vờ độ lượng, không tranh đoạt, nhưng sau lưng thì xui khiến những người khác đi cướp đoạt, ngươi so sánh với Dạ Hàn Tinh càng thêm ghê tởm, càng thêm âm hiểm! Ta sau này sẽ không nhận thức ngươi là tỷ tỷ nữa......”

Vân Khê nghe hắn hùng hổ thống mạ, không khỏi trợn mắt há mồm, đáy lòng thầm nghĩ đứa nhỏ này rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Hắn lại còn nói nàng lớn lên xinh đẹp, nhưng tâm địa nham hiểm vô cùng, còn nói nàng ngoài mặt làm bộ như rộng lượng, không cùng hắn tranh đoạt, sau lưng thì lại xui khiến những người khác cướp đoạt Cửu khiếu thủ ô của hắn...... Đây là chuyện gì chứ? Làm sao mà mọi chuyện đang yên lành nhưng khi đến tay hắn thì toàn bộ bị bóp méo như thế?

Điều này cũng tốt, tất cả bọn họ đều đã thành ác nhân, bọn họ hao tổn hết tâm thần đi cứu hắn về ngược lại biến thành người ác, còn bám sát bọn họ khiếu nại đòi lấy lại công đạo?

Thế đạo này chẳng lẽ trắng đen đều bị đảo loạn hết rồi sao?

Ngươi không muốn nhận thức tỷ tỷ ta đây, ta cũng khinh thường nhận thức một đệ đệ đổi trắng thay đen, thị phi chẳng phân biệt được, một lòng vì tư lợi như ngươi vậy!

Vân Khê thật sự là dở khóc dở cười.

“Cả đám các ngươi đều không phải là người tốt, hôm nay những gì các ngươi làm đối với ta, ta đều nhớ kỹ, các ngươi chờ coi!” Hách Liên Tử Ngọc quét một vòng xung quanh, mắt lạnh lần lượt quét qua từng chỗ mỗi người, sau đó xoay người phất tay áo, tức giận đùng đùng chạy đi.

Đợi hắn rời đi rất xa rồi, mọi người ở tại chỗ mới từ từ phục hồi tinh thần lại, cả đám đều không khỏi trừng mắt. Ngốc cực phẩm như vậy, bọn họ thật đúng là mới nhìn thấy lần đầu đó.

“Hắn thật là huynh đệ ngươi sao? Hách Liên huynh, trong nhà có một đệ đệ như vậy, ngươi cũng đủ đau đầu ha.” Dạ Hàn Tinh cúi đầu cười, nhìn có chút đắc ý hả hê.

Mộ Cảnh huy thì kéo nhẹ dưới khóe miệng, cũng có chút buồn cười.

Bọn họ tân tân khổ khổ cứu hắn, trên người mọi người đều mang đầy thương tích, duy chỉ có hắn là một người nguyên vẹn, hắn không cảm kích bọn họ cũng không nói, lại còn nhất nhất trách cứ bọn họ là không có lòng tốt, đem bọn họ toàn bộ coi là cừu nhân. Người như vậy, thật đúng là vô sỉ cực phẩm, hắn từ nhỏ đến giờ mới gặp lần đầu.

Vân Khê cúi đầu cười lạnh, quay đầu nhìn về phía Hách Liên Tử Phong, vẻ mặt hắn nhìn như bình tĩnh, nhưng nàng cảm thấy hơi thở chung quanh thân thể của hắn giao động, không biết ở phía sau sự bình tĩnh này rốt cuộc ẩn tàng bao nhiêu kinh đào hải lãng, hay là ẩn tàng bao nhiêu tâm địa thâm trầm.

Trong đại gia tộc huynh đệ đều tranh đua nhau, giống như ở Nam Hi quốc vậy, ngôi vị hoàng đế tranh đoạt một hồi, biến thành như nước lửa, sinh tử không tha. Sinh trưởng ở trong một gia tộc như thế, không biết là hắn may mắn, hay là bất hạnh.

“Chúng ta hay là nhanh chóng trở về thành đi, nên trị thương thì trị thương, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, còn có ai nên tra hỏi cũng phải tiếp nhận tra hỏi......” Vân Khê híp con ngươi trừng hướng Vân Tiểu Mặc cùng Tiểu Bạch, làm cho bọn họ sợ đến đồng thời co cổ lại, trong lòng thầm than.

Không xong, mẫu thân muốn về tính sổ rồi!

Không xong, nữ ma đầu muốn về tính sổ rồi!

Vì để cho việc luyện đan được dễ dàng, trong tửu lâu đặc biệt bố trí một gian phòng luyện đan, Vân Khê vừa mới trở về tửu lâu không lâu, đã xách Tiểu Bạch đi đến phòng luyện đan.

“Tiểu Bạch, có muốn uống chén trà hay không?”

“Tiểu Bạch, có đói bụng không? Ăn chút cao điểm đi, đây là món ngươi thích ăn nhất.”

“Tiểu Bạch......”

Trong ngày thường Tiểu Bạch hiếu động nhất, tham ăn nhất, hiện tại đang ngồi cứng đứng ở trên một cái ghế thái sư, đôi mắt nữ ma đầu trông mong, không ngừng lấy lòng nó, trái tim nho nhỏ của không nhịn được mà khẽ run.

Nữ ma đầu, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ngươi muốn trừng phạt chuyện ta len lén chạy tới Quỷ Cốc U Lâm sao, ngươi cứ trực tiếp nói đi, không nên làm ta sợ như vậy có được hay không? Trái tim của Tiểu Bạch không tốt nha, không chịu được ngươi hù dọa như vậy đâu!

“Tiểu Bạch, thật không uống trà sao?”

“Cũng không ăn cao điểm?”

“Vậy cũng tốt! Ngươi cái gì cũng không cần, vậy thì thỏa mãn một chút yêu cầu của ta đi!”

Vân Khê mỉm cười a a nhìn nó, khuôn mặt tươi cười, ánh mắt kia cực kỳ giống con sói, làm cho Tiểu Bạch sợ đến trái tim nho nhỏ một lần nữa đập kịch liệt.

“Nữ ma đầu, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Trong lòng Tiểu Bạch đều muốn khóc rồi.

Vân Khê ôn nhu vuốt ve cái đầu của nó, giọng nói cũng là hết sức ôn nhu: “Tiểu Bạch thân ái, cho xin ít lửa sao!”

Đọc truyện chữ Full