DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 3 - Chương 68: Ta Là Bà Ngoại Của Đổ Vương

Kết giới nháy mắt được tạo thành, đem tất cả thi khôi bao phủ trong đó.

Vân Khê hai tay nắm Trảm Lãng kiếm giơ cao khỏi đầu … sau đó nhắm thẳng phía dưới bổ tới, nàng đứng ở trước mặt thi khôi, giống như thanh chủy thủ sắc bén nhất, chỉ đợi khí thế lên cao nhất, cả người không chút do dự hướng tới, bổ vào đám thi khôi với tốc độ càng ngày càng nhanh.

Người bên ngoài đứng xem, hành động của nàng quả thực là tự sát, đối mặt với cường địch, lẽ tự nhiên tránh ra mũi nhọn nguy hiểm mới vòng lại, có ai như nàng, đối mặt với kiếm lòe sáng lại hướng chính diện lao tới.

Thi khôi thấy có người xung phong liều chết tiến lại, một đám giống như ăn phải thuốc kích thích, toàn thân tràn đầy chiến ý cuồng nhiệt, cũng cùng xông về phía người tới. Những thi khôi này mặc dù không có nửa điểm ý thức nhưng giống như bị điều khiển ý chí, gặp địch mạnh thì chúng càng mạnh hơn!

Người Lam gia thấy vậy, không khỏi đem tim nhảy thót lên tới cổ họng. Ở ánh mắt bọn hắn nhìn chăm chú, hai bên đối phương lấy tốc độ cực nhanh tới gần, chỉ đợi một hồi va chạm kịch liệt sắp tới.

Thân ảnh gầy gò màu trắng, thế như tia chớp, ánh mắt nàng rất trầm tĩnh, xơ xác tiêu điều mà lãnh liệt (lạnh lùng + quyết luyệt), giống như xung phong liều chết đến trước mặt nàng không phải mười mấy thi khôi, mà là một đám người gỗ

Khoảnh khắc đụng vào nhau, chỉ trong chốc lát!

Mọi người nín thở.

Song chuyện quỷ dị đã xảy ra.

Cái bóng trắng nhỏ gầy vốn nên nghênh hướng mười mấy thi khôi, đột nhiên biến mất, hóa thành một đạo hư ảnh màu trắng, sau đó hư ảnh màu trắng theo gió trôi đi, không thấy đâu nữa.

Đây là chuyện gì?

Nhóm thi khôi động tác đình trệ, mất đi mục tiêu.

Người Lam gia cũng thấp giọng hô, lộ ra kinh ngạc, người rốt cuộc đi nơi nào? Nhưng rất nhanh bọn họ có đáp án, bởi vì bọn họ thấy đằng sau thi khôi, một đạo thân ảnh màu trắng xuất hiện, cả người nàng đằng đằng sát khí!

Tiếng quát như sấm!

Kiếm trong tay không lưu tình chém xuống, quả nhiên đem những thi khôi thành một đám người gỗ. Nàng từ phía sau xông lên trước, chém giết thành một đường máu. Thật ra nói như vậy cũng không đúng, không thể nói là đường máu, bởi vì trên người thi khôi không có máu, bọn họ bất quá là những tượng gỗ bị người ta thao túng mà thôi.

“Tốt! Giết thật tốt!” trong miệng gia chủ Lam gia phát ra tiếng tán thưởng, hai mắt hắn sáng lên vì đã thấy được hi vọng.

“Vị thiếu hiệp này, những người này là chém không chết! Bọn họ vô luận là bị đao thương chém cũng tiếp tục chiến đấu, biện pháp tốt nhất là chặt xuống đầu của bọn hắn, như vậy bọn hắn mới chết thật sự.”

Lam gia cùng thi khôi giao chiến đã lâu, từ từ đã tổng kết ra kinh nghiệm.

Vân Khê sau lần thứ nhất xung phong liều chết quay đầu lại nhìn quả nhiên còn mấy thi khôi bị chém đứt một cánh tay nhưng sức chiến đấu cũng không giảm. Thi khôi như vậy, quả là đáng sợ.

May mà thực lực của những người này mới chỉ là Tử huyền, Mặc huyền mà thôi, nếu giống như Địa Long tôn giả, Huyền Long tôn giả, Hoàng Long tôn giả bọn họ cấp bậc Thần huyền cao thủ luyện thành thi khôi, chẳng phải là càng không cách nào địch nổi?

Ánh mắt nàng ngoan lệ, lại lần nữa xông lên liều chết, lần này Trảm Lãng kiếm trong tay nàng chỉ hướng đầu đối phương chém tới.

Long Thiên Thần bên này một mình đối phó với hai thi khôi Lam huyền, tuy nói là chiếm được thế thượng phong, nhưng sau đánh bại đối phương, đối phương lần nữa sống dậy, quả thật đánh không chết, có thể so sánh với Tiểu Cường!

Nghe được lời nhắc nhở của Lam gia chủ, lúc này hắn mới nắm giữ bí quyết, thật phải chém đầu sao? Có phải quá tàn nhẫn hay không?

Tiếng đánh nhau bên kia, càng ngày càng kịch liệt, hắn thừa dịp thi khôi chưa quay lại công kích, quay đầu nhìn trong nháy mắt con ngươi mở to ra nhìn, không khỏi chóng váng.

Hắn nhìn thấy gì? Hắn nhìn thấy từng cái đầu tiếp nhau bị vứt vào không trung, giống như những cành hoa bình thường, mà người tạo ra tình cảnh đầu thi khôi đồ sộ như thế, không phải ai khác, chính là đại tẩu thân yêu của hắn!

Hắn thấy vậy líu lưỡi không thôi, hai mắt trừng trừng, toàn thân nổi da gà.

Đại tẩu, ngươi thật độc ác!

Trong lúc hắn sững sờ đứng nhìn, hai thi khôi Lam huyền nhất tề cử động, hướng lồng ngực hắn đâm tới.

“Công tử, cẩn thận!” Lam Linh Nhi vẫn luôn chú ý đến tình hình chiến đấu của hắn, lúc này thấy hắn gặp nguy hiểm, vội vàng kinh hô lên.

Long Thiên Thần hồi thần, hai thanh chủy thủ đã đến trước người, hắn kinh hãi vội vàng rút lui.

“Lạc, giết”

Trước mắt của hắn, thanh quang chớp động, không biết từ nơi nào bay tới một thanh bảo kiếm, xẹt qua trước người của hắn, mang theo kình phong sắc bén, xuyên qua hai gã thi khôi Lam huyền. Bảo khắc xuyên qua vừa đúng cổ họng của chúng. Xuyên qua ngay cổ họng thi khôi thứ nhất, tên thứ hai cũng như thế, giống như chuỗi mứt quả.

Tinh thần Long Thiên Thần chưa kịp ổn định, sau đó đã nghe tiếng hét lớn.

“Thiên Thần, Long Ngâm kiếm là của ngươi rồi, rút nó, lui qua một bên!”

“Huyền Dực, tới đây! Tốc chiến tốc thắng!”

Không sai, trong lúc khẩn cấp, ném Long Ngâm kiếm chính là Vân Khê, tuy nàng chuyên chú chém giết nhưng vẫn không quên chú ý tới cuộc chiến bên này của Long Thiên Thần. Hắn là đệ đệ ruột của Tuyệt, nếu hắn gặp chuyện không may, Tuyệt nhất định khổ sở thương tâm, nàng làm sao để cho phu quân mình thương tâm? Cho nên, cho dù tình huống nào, nàng cũng phải bảo vệ hắn cho tốt.

Long Ngâm kiếm là từ sau khi đến Quỷ Cốc u lâm, nàng vẫn luôn đem theo, cũng không thường dùng. Nàng vẫn quen dùng Trảm Lãng kiếm, song hôm nay Long Ngâm kiếm cũng có tác dụng, cứu chú em nàng một mạng, cho nên tính toán đưa cho hắn sửa dụng.

Long Thiên Thần trong lòng vui mừng, không chút do dự rút ra Long Ngâm kiếm, hắn cũng cần một thanh tuyệt thế hảo kiếm sử dụng.

“Công tử, ngươi không sao chứ? Có bị thương không?” Lam Linh Nhi chạy nhanh đến trước mặt hắn, tinh tế kiểm tra từ đầu tới gót chân hắn, bộ dáng khẩn trương vô cùng.

Long Thiên Thần lắc đầu, cười “ Ta không sao! Này là chuyện nhỏ, khó khăn hơn nữa cũng không đánh ngã được ta.”

“Đa tạ công tử ra tay tương trợ, ân đức lần này, Linh Nhi suốt đời khó quên!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Linh Nhi đỏ bừng, tràn đầy thẹn thùng, đôi mắt đẹp khẽ liếc trộm thần thái anh tuấn tràn đầy ánh sáng của hắn, bên trong tràn đầy ngưỡng mộ cùng ái mộ, giống như một mình Long Thiên Thần đại chiến thi khôi, là đại anh hùng cứu vớt Lam gia!

May mà Vân Khê giờ phút này căn bản không có thời gian để ý xem bọn họ nói gì, nếu không nghe được lời của nàng sẽ rất căm giận và bất bình, nàng chỗ này bận rộn nửa ngày, đã không gặp may, Long Thiên Thần thằng nhãi này chẳng những không giết được thi khôi Lam huyền còn mém chút bị giết, ngược lại chiếm được lời khen từ người đẹp, này này…. Cũng quá không có thiên lý đi?

Có thể là quanh năm hắn toàn bị đại tẩu ức hiếp đi, hắn rất ít nghe được lời khen, hoặc lời cảm ơn, trước mắt có người nói với hắn như vậy, tâm hồn hắn không khỏi bay bổng, bất quá vẫn khiêm tốn hướng nàng cười cười: “Không có gì, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, chính là bổn phận của người trong giang hồ! Đổi lại người khác cũng sẽ làm như vậy.”

Hắn thuận miệng nói một câu, đổi lấy ánh mắt tán thưởng của mọi người Lam gia, vô luận hắn võ nghệ như thế nào, chỉ bằng những lời nói này mọi người đều đánh giá cao hắn.

Tiểu tử này nhân phẩm không tệ, có lòng nghĩa hiệp, rất xứng đôi với Linh Nhi nhà bọn họ!

Mọi người trong Lam gia còn chưa có thoát hiểm, lại dùng ánh mắt muốn con rể để đánh giá Long Thiên Thần.

Long Thiên Thần bị vô số ánh mắt nóng bỏng nhìn, lực chú ý của hắn cũng chuyển hướng sang Vân Khê đang thu thập hai thi khôi Mặc huyền cuối cùng, nhìn nàng thân thủ linh hoạt, ánh mắt quyết tuyệt, còn có những chiêu thức tuyệt vời, đáy lòng không khỏi dâng lên sự sùng bái cùng kính yêu.

Trừ đại ca, đại tẩu là người thứ hai hắn sùng bái và kính yêu. Mặc dù tính tình của nàng tương đối ác liệt, thường xuyên lấy khi dễ hắn làm thú vui, nhưng rất rõ ràng phải trái, hắn cho tới bây giờ đều như Thiên Lôi nghe lời đại tẩu sai đâu đánh đó.

Cái đầu cuối cùng cũng rớt xuống, cuộc chiến cũng chuẩn bị kết thúc.

Huyền Dực cũng phút chốc biến mất, lần chiến đấu này nó không mất quá nhiều lực, chẳng qua là phòng ngự cùng hiệp trợ. Bởi vì Vân Khê muốn thông qua cuộc chiến này rèn luyện một phen, củng cố Na Di thuật cùng Phản Phệ thuật, còn có thông qua lực lượng thần khí giúp bản thân tấn chức.

Sức mạnh chiến đấu chân chính, cuối cùng cũng là trong trận đấu chân chính mà đạt được, lời này không sai chút nào.

Thông qua lần kịch chiến này, Vân Khê rõ ràng cảm giác được thực lực của mình thêm phần vững chắc, thực lực chân chính cũng kéo huyền giai tăng lên, thu hoạch rất lớn.

“Xin hỏi nhị vị tôn tính đại danh? Lam gia ta có thể được nhị vị thiếu hiệp rút đao tương trợ, thật cảm kích vô cùng.” Gia chủ Lam gia cùng mọi người tiến đến, một đám người đều mang thương thế, sắc mặt có chút tái nhợt, đó là dấu hiệu trúng độc.

“Ta tên là Vân Khê, đó là em chồng ta, Long Thiên Thần.” Vân Khê thu kiếm, đưa mắt nhìn mọi người trong Lam gia, quan sát tình trạng bọn hắn, mi tâm nhíu lại, cảm giác không tốt lắm.

“Em chồng?” Lam gia chủ lần nữa tinh tế đánh giá Vân Khê, lúc này phát hiện vành tai của nàng có lỗ nhỏ, không khỏi bừng tỉnh đại ngộ.

“Nguyên lai là phu nhân, thất kính thất kính.”

“Di, thì ra nàng là nữ.” Lam Linh Nhi kinh ngạc.

Long Thiên thần gật đầu “Nàng là đại tẩu của ta.”

Lam Linh Nhi ngạc nhiên nháy mắt mấy cái, không nghĩ tới một nữ nhân cũng có thể lợi hại như thế, chẳng qua nàng hạ thủ có chút độc ác, một nhát là một cái đầu, thật sự rất khủng bố lãnh huyết.

“Các ngươi trúng độc, hơn nữa là độc đã thấm rồi, theo ta thấy, nếu không ăn vào giải dược, qua ba ngày các ngươi sẽ chết.” Vân Khê thẳng thắn.

Lam Linh Nhi nghe được lời của nàng, lo lắng chạy tới “Đại tẩu, ý của ngươi là, cha ta bọn họ chỉ còn ba ngày nữa sẽ chết?”

Vân Khê nhíu mày, nàng lúc nào trở thành đại tẩu của nàng ta rồi?

Ánh mắt mập mờ liếc nhìn trên người của Long Thiên Thần và Lam Linh Nhi, tốc độ phát triển không khỏi quá nhanh đi?

“Vậy làm sao bây giờ? Đại tẩu, nếu người biết loại độc này, vậy người nhất định có biện pháp cứu cha cùng bọn họ? Đại tẩu, xin người, người làm người tốt đến cùng cứu bọn họ được đi ” Lam Linh Nhi gấp đến độ quỳ xuống cầu xin.

Đám người Lam gia nghe nói, cùng đồng loạt hướng ánh mắt chờ đợi về Vân Khê, phàm là người đều có tham vọng, ai không muốn sống lâu vài năm?

Long Thiên Thần cũng hướng ánh mắt chờ đợi về phía Vân Khê, thay Lam gia lên tiếng xin xỏ: “Đại tẩu, giúp bọn hắn một chút được không?” Hắn tin tưởng chỉ cần đại tẩu nguyện ý nhất định có biện pháp giúp bọn họ.

Vân Khê nhìn lướt qua mọi người, bọn họ đều là thân nhân của Tiểu Hiên tử, về tình về lý, nàng đều nên ra tay giúp đỡ. Cũng được, mặc dù trì hoãn chút thời gian, nhưng mục đích cuối cùng của nàng vẫn là liên kết thập đại gia tộc cùng đối đầu với Thánh Cung, thật là nhất tiễn song điêu.

“Được rồi, chúng ta đến ở trấn nhỏ phía trước, ta cần đi mua một ít dược liệu luyện chế đan dược.”

“Vậy thì tốt quá! Chúng ta dọn dẹp một chút, rồi lập tức lên đường.” Mọi người trong Lam gia đều mừng rỡ.

Đồng Mã trấn là con đường tấ yếu đi tới Đông Lăng quốc, thập đại gia tộc phân tán ở khắp các quốc gia của Ngạo Thiên đại lục, trong đó chỉ có Hách Liên gia cùng Dung gia ở trong lãnh thổ Đông Lăng quốc, mà những gia tộc khác muốn đến gia tộc Hách Liên phải đi ngang Đồng Mã trấn.

Vân Khê cùng đoàn người của Lam gia đi tới Đồng Mã trấn, cũng nhìn thấy khống ít người của thập đại gia tộc ở đây nghỉ chân. Tìm nhà trọ, dàn xếp xong xuôi, Vân Khê cùng Long Thiên Thần đi tiệm thuốc tìm dược liệu luyện chế đan dược giải độc. Đi theo đằng sau có Lam Linh Nhi, không cách nào cự tuyệt thỉnh cầu của nàng nên đành để nàng cùng đi.

Đây là tiệm thuốc duy nhất của Đồng Mã trấn, rất náo nhiệt.

Sau khi ba người Vân Khê tiến vào tiệm thuốc, có người tiến tới ân cần hỏi thăm cần mua dược liệu gì.

“Khách quan, thật xin lỗi! Thất Diệp Phong hoa của tiểu điếm đã bán hết toàn bộ, nếu ngài muốn, hay là chờ ba ngày sau quay lại.”

Nghe được câu trả lời của chưởng quỹ, Vân Khê lúc này cảm thấy rất kỳ quái, lẽ ra Thất Diệp Phong hoa hiếm thấy không sai, nhưng thường thì tiệm thuốc hay trữ hàng, làm sao hôm nay lại bán hết, hơn nữa vừa vặn ba ngày sau mới có hàng?

“Ở Đồng Mã trấn ngoài tiệm thuốc của ngươi còn có nhà nào khác có Thất Diệp Phong hoa không?”

Chưởng quỹ lắc đầu, có chút thần bí hạ giọng “Không gạt khách quan, trước khi các ngươi tới, có người đã mua toàn bộ Thất Diệp Phong hoa, bọn họ còn nói trong vòng trăm dặm xung quanh Đồng Mã trấn cũng đã bán hết Thất Diệp Phong hoa, cũng không biết bọn cần nhiều Thất Diệp Phong hoa như vậy để làm gì.”

“Ngươi nhận ra được bọn họ là người nào không?” Vân Khê nghe được trong không khi có mùi vị âm mưu, những người này sợ là hướng đến nhóm người của Lam gia, biết rõ bọn họ trúng độc cần Thất Diệp Phong hoa cho nên cố ý mua hết Thất Diệp Phong hoa, còn cố ý trăm dặm xung quanh Đồng Mã trấn mua hết Thất Diệp Phong hoa, mục đích là dồn người của Lam gia vào chỗ chết, mưu kế thật là độc!

Chưởng quỹ lần nữa lắc đầu “bọn họ rất giống người từ bên ngoài tới, trước nay chưa từng thấy bọn họ, đúng rồi, người của chúng ta giống như nghe được người của bọn họ muốn đi cái gì sòng bạc Kim Câu.”

“Đại tẩu, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Lam Linh Nhi lo lắng hỏi.

“Làm sao bây giờ? Tất nhiên phải đi cái gì sòng bạc Kim Câu tìm bọn họ” Vân Khê ngưng thần, đáy mắt hiện lên tia lạnh lùng.

Lam Linh Nhi dùng sức gật đầu, nàng cũng nghĩ như thế, chẳng qua có một mình nàng, nàng trăm triệu lần không dám hành động một mình.

“Đúng rồi trên người bọn họ mặc quần áo như thế nào, có cái gì đặc thù?” Vân Khê lại hỏi.

Chưởng quỹ trả lời: “Trên người bọn họ mặc đồ màu xanh, trên cổ áo và tay áo đều thêu mấy cái huy hiệu hình Liễu”

“Chẳng lẽ là người của Liễu gia?” Lam Linh Nhi bật thốt lên.

Lông mày của Vân Khê nhíu nhíu lại, nhớ tới Lam Mộ Hiên từng nhắc qua, Lam gia cũng Liễu gia đều là thế gia luyện đan, xưa nay có thù oán, nếu nói người của Liễu gia hãm hại Lam gia cũng hợp lý.

“Đi, đi sòng bạc!”

Vân Khê chưa đi được mấy bước, Long Thiên Thần đã tiến lên ngăn cản nàng: “Đại tẩu, hay là để ta đi cho, các người là cô nương ra vào sòng bạc không thích hợp.”

Đại tẩu còn chưa tính, nàng là nữ phẫn nam trang, hơn nữa nàng xưa nay dũng mãnh, không biết cái gì là mệt. Nhưng là Lam Linh Nhi, nàng như vậy đơn thuần xinh đẹp, tiểu cô nương đi vào sòng bạc, chỉ sợ là con cừu nhỏ vào bầy sói, ko thể ko chịu thiệt.

Long Thiên Thần khó sinh ra lòng thương hoa tiếc ngọc.

“Ngươi xác định là ngươi có thể làm xong?” Vân Khê đối với hắn không quá coi trọng.

Long Thiên Thần bĩu môi: “Vậy hãy cho ta thử trước, nếu không được đại tẩu ngươi hãy ra tay.”

“Vậy cũng được! Có chuyện gì người cứ hét lớn lên, ta sẽ đến cứu ngươi.”

Long Thiên Thần lau mồ hôi lạnh, lời này sao nghe không được tự nhiên?

“Ta đây tiến vào.”

Hắn vừa muốn đi, Lam Linh Nhi vội chạy lên trước, lo lắng nhìn hắn: “Long đại ca, ngươi cẩn thận một chút, nếu có nguy hiểm, ngươi liền rút nhanh ra ngoài.”

Nàng ngưng thần nhìn thật sâu vào mặt Long Thiên Thần, tình ý tràn đầy.

Long Thiên Thần không có cảm giác bị điện giật, không tim không phổi gật đầu tiến lên phía trước hướng sòng bạc đi đến.

Vân Khê và Lam Linh Nhi hai người ở quán ăn đối diện sòng bạc ngồi xuống, tùy tiện gọi hai chén cháo, vừa ăn, vừa chờ hắn.

Thời gian qua một hồi, Long Thiên Thần như cũ không đi ra.

Lam Linh Nhi lo lắng không thôi: “Đại tẩu, Long đại ca không có việc gì phải không?”

Vân Khê vùi đầu ăn, thuận miệng đáp: “ Yên tâm! Sòng bạc thôi, cùng lắm chính là thua sạch cái quần, bị bán đi thanh lâu, không chết được.”

Lam Linh Nhi khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, bất khả tư nghị nhìn nàng, không thể tin được lời nói như thế phát ra từ miệng một cô gái, ngay sau khuôn mặt nhỏ vừa nhíu, giống như bộ dáng sắp khóc.

“Đại tẩu, vậy làm sao bây giờ? Long đại ca không phải thật sự bị bán đi thanh lâu chứ?”

Vân Khê bị ho một cái, yên lặng liếc về phía nàng, nàng thuận miệng nói nhăng nói cuội vậy mà nàng cũng tin. Nha đầu này thật quá đơn thuần.

Nhìn nơi cửa sòng bạc, rút cuộc cũng thấy thân ảnh quen thuộc của Long Thiên Thần, Vân Khê nhíu mày “Đừng lo lắng! Thanh lâu hiện tại chỉ sợ không có thu nam sủng, ngươi nhìn, hắn không phải đã trở về sao.”

Lam Linh Nhi vội vàng quay đầu, thấy thân ảnh của Long Thiên Thần khuôn mặt trong thoáng chốc giãn ra, môi nở nụ cười.

“Long đại ca, ngươi rốt cuộc cũng trở lại. Như thế nào, chuyện làm thỏa đáng sao?” Nàng khoan khoái chạy vội tới nghênh đón.

Long Thiên Thần cụp đầu xuống, có chút chán chường, lúc đi trong tay còn kiếm, lúc về trong tay trống trơn, ngay cả ngọc bội gia truyền bên hông cũng không thấy.

Ánh mắt Vân khê sắc bén liếc qua, hắn vội vàng chột dạ cúi đầu giống như đứa trẻ làm sai.

“Thiền thần, Long Ngâm kiếm đâu?” Vân Khê nâng cao âm điệu.

Đầu của Long Thiền Thần cúi thấp xuống, ấp úng: “Đại tẩu, ta thật xin lỗi ngươi, ta…ta đã thua Long Ngâm kiếm.”

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” thanh âm Vân Khê lạnh hơn mấy phần, trong lòng căm tức, hắn có hay không biết phân nặng nhẹ, lại đem Long Ngâm kiếm thua ở sòng bạc. Hắn rút cuộc có nhớ tiến vào sòng bạc vì cái gì, mới vào không lâu là ngọc bội cùng Long Ngâm kiếm đã không còn.

Long Thiên Thần cắn môi, nuốt nước miếng, lại cúi đầu “Ta sau khi tiến vào liền thấy người của Liễu gia, ta hỏi bọn hắn muốn Thất Diệp Phong hoa, nhưng bọn hắn nói nếu muốn Thất Diệp Phong hoa thì phải đánh cuộc với bọn hắn. Nếu thắng cuộc sẽ có Thất Diệp Phong hoa, thua cuộc…Ta nào biết Kim Câu sòng bạc là sản nghiệp Liễu gia, ta theo bọn họ đổ (xí ngầu) vài lần, kết quả đều là thua, ta…”

“Cho nên ngươi đem tất cả tài vật cùng Long Ngâm kiếm ra đánh cuộc?” Vân Khê hí mắt nhìn chằm chằm hắn, thật muốn nhéo lỗ tai hắn, tiến về lỗ tai hắn giáo huấn một phen.

“Đại tẩu, ngươi đừng tức giận, Long đại ca hắn cũng không phải cố ý, cũng là người của Liễu gia thật xấu.” Lam Linh Nhi quyết đoán đứng về phía Long Thiên Thần, mù quáng bảo vệ.

“Đại tẩu, ta lúc trước không biết Liễu Thất Gia kia chính là đổ vương nổi tiếng. Nếu như sớm biết, ta chắc chắn sẽ không cùng hắn đánh cuộc.” Nhìn sắc mặt Vân Khê ngày càng kém, Long Thiên Thần vội vàng sửa lời nói “Đại tẩu ta sai lầm rồi, ngươi nghĩ xem có biện pháp nào không. Còn có, chuyện này ngàn vạn lần đừng để đại ca ta biết…”

Long Thiên Thần cúi đầu kéo kéo tay áo của Vân Khê, bộ dáng thật sự để cho Vân Khê tức giận cũng không thể phát ra.

Hít sâu vài cái, Vân Khê thật vất vả mới nhịn được tức giận xuống lồng ngực, trầm giọng nói: “Đi, theo đi vào! Ta đi nhìn bọn chúng!”

Long Thiên Thần nhất thời mừng rỡ, ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn dật lộ ra nụ cười vô tà, hắn biết đại tẩu nhất định có biện pháp đem đồ trở về. Tin đại tẩu, nhất định đúng!

Ba người Vân Khê tiến vào sòng bạc, người bên trong sòng bạc lập tức phát hiện, ngầm ra hiệu.

Vân Khê làm bộ dáng không thấy ánh mắt trao đổi của bọn chúng, đi trong đám đó đông nhìn một chút tây nhìn một chút.

“Thiên Thần, nơi đây là sòng bạc ngươi nói? Thoạt nhìn thật náo nhiệt nha, ngươi không phải hướng ta mượn bạc sao? Chỗ này của ta có một xấp ngân phiếu, ngươi tùy tiện cầm đi chơi, làm người nha vui vẻ là quan trọng nhất.”

Vân Khê trong ngực móc ra một xấp ngân phiếu dày, ném cho Long Thiên Thần.

Long Thiên Thần cầm lầy xấp ngân phiếu, lộ ra thần sắc bất khả tư nghị (không thể tin được), đại tẩu có phải hay không đổi tính rồi? Lại trở nên hào phóng như vậy?

Trong lòng đang nói thầm, rất nhanh nghe thanh âm nàng truyền vào tai: “Tiểu tử ngươi, chớ đứng ngây ngốc, đi tìm cái bàn đặt cược đi! Nhớ lấy, thắng bạc toàn bộ của ta, thua bạc liền sau này trừ vào tiền chi tiêu mỗi tháng của ngươi.”

Long Thiên Thần nghe vậy, nhất thời cả người cứng ngắc, hắn biết làm sao đại tẩu lại tự nhiên hào phóng như vậy.

“Người… Đại ca, chúng ta đi bên này đặt cược sao?” Long Thiên Thần kịp thời sửa lại, dẫn Vân Khê đi tới trước người của Liễu gia, Lam Linh Nhi cũng kịp đuổi theo, núp sau lưng Long Thiên Thần, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi, đối với xung quanh không thích ứng được.

Người cầm đầu chính là Liễu Thất Gia, nghe nói hắn là ngoại thích (cháu bên ngoại) của Liễu gia, chuyên vì Liễu gia kinh doanh sòng bạc. Đối với kỹ năng đổ xí ngầu hắn có chút am hiểu, chừng mấy dặm xung quanh không ai không biết đổ vương là biệt danh của Liễu Thất Gia.

Thấy Long Thiên Thần đi rồi mà quay lại, còn đem theo hai người, con mắt tinh quang quan sát nhìn thoáng qua hắn liền biết Vân Khê là nữ mặc nam trang. Trong lòng hắn cười lạnh, tiểu tử này thật ngu, còn tưởng hắn về nhà cầu viện binh dẫn đến nhân vật lợi hại, không nghĩ tới dẫn tới hai con quỷ nhỏ.

Nghĩ tới hắn không nhịn được phá lên cười “Họ Long, thế nào, mời viện binh tới?”

“Như thế thì sao? Ngươi còn dám hay không đánh cuộc? Ta hiện tại có rất nhiều ngân phiếu” Long Thiên Thần quơ quơ xấp ngân phiếu trong tay, quay đầu lại xem đại tẩu nhà mình một chút, lòng tự tin lên một chút.

“Nga? Xin hỏi vị cô nương này xưng hô như thế nào?” Liễu Thất Gia cố ý nhấn mạnh hai chữ “cô nương” nhắc nhở bọn họ, hắn đã biết thân phận của nàng.

Vân Khê không đổi sắc, xốc vạt áo, hướng tới vị trí chính yếu chậm rãi từ từ mở miệng: “Ta là bà ngoại của đổ vương, người ta gọi ta là Liễu Thất Mỗ Mỗ*.” (*mỗ mỗ= bà ngoại)

Long Thiên Thần nghe vậy nhất thời phì cười.

Lam Linh Nhi đi theo cũng che miệng cười trộm.

Người trong đổ phường nhìn đến bên này có trò hay, đều tụ lại, nghe lời nói của Vân Khê cũng cười vang.

Sắc mặt Liễu Thất Gia nhất thời đen lại, ánh mắt âm trầm nhìn Vân Khê, thừa lời tốn hơi nói “ Tiểu tử thối, đừng có mà không biết xấu hổ! Ngươi có tin hay không lão tử đem ngươi trực tiếp ném ra ngoài sòng bạc?”

Nghe được ba chữ kia, quanh thân Vân Khê toát ra hơi thở trong nháy mắt đột nhiên lãnh, thần sắc trên mặt nàng không đổi, tiếp tục chậm rãi nói: “ Tên của ta có vấn đề gì sao? Tên ta là Liễu Thất Mỗ Mỗ, họ Liễu, tên Thất Mỗ Mỗ. Chẳng lẽ ngươi không cho người khác họ Liễu sao?”

Xung quanh lại vang lên tiếng cười.

Long Thiên Thần dùng sức nghẹn cười, hai mắt lấp lánh hữu thần, ở chỗ này nghe đại tẩu nói mấy câu, giận dỗi Liễu gia từ nơi này biến mất sạch sẽ.

Ánh mắt Liễu Thất Gia bất thiện nhìn Vân Khê, cố gắng áp chế tức giận trong lòng, từ từ hắn tỉnh táo lại. Rất tốt, nếu bọn hắn tự tìm tới cửa thì để bọn hắn thua trong nhục nhã, hắn sẽ làm cho đối phương ngay cả khóc cũng khóc không ra.

“Ta biết các ngươi hướng Thất Diệp Phong hoa mà tới, chúng ta người lớn không xài tiếng lóng, các ngươi muốn Thất Diệp Phong hoa thì phải theo đánh cuộc, nếu thắng Thất Diệp Phong hoa thuộc về các ngươi, thua cuộc….hừ hừ…”

“Mỗi lần đánh cuộc là một vạn lượng! Nếu không có ngân phiếu thì phải có vật phẩm để thế chân, nếu vật phẩm không có thì có thể thế người.”

Liễu Thất Gia đưa mắt nhìn trên người Vân Khê cùng Lam Linh Nhi không chút kiêng kỵ, cười dâm tà.

Vân Khê khẽ nắm tay lại, bất động thanh sắc.

Lam Linh Nhi sớm đã bị làm cho sợ hãi núp sau lưng Long Thiên Thần.

“Bớt nói nhảm đi, đánh cuộc thì đánh cuộc. Bất quá vòng thứ nhất ta không đánh cuộc Thất Diệp Phong hoa mà là đánh cuộc vật phẩm lúc nãy hắn thua cho các ngươi.” Vân Khê chỉ Long Thiên Thần.

Liễu Thất Gia khẽ hí mắt, cười lạnh “Tốt, đánh cuộc vật phẩm đồ hắn vừa thế chân, chỉ là mới vừa rồi vật phẩm có giá trị liên thành, nếu ngươi muốn đánh cuộc thì phải có vật ngang hàng.”

Vân Khê khẽ liếc Long Thiên Thần, nói “Đặt cược toàn bộ!”

Long Thiên Thần ngạc nhiên, nhìn xấp ngân phiếu dày trong tay, do dự.

“Đại tẩu, ngươi đừng kích động! Nếu ngươi thua, chúng ta liền mất hết.” Long Thiên Thần thấp giọng nói.

Vân khê trấn an hắn: “Yên tâm đi, không thua đâu. Cùng lắm nếu thua thì cược lại một lần nữa.”

Khóe miệng Long Thiên Thần co quắp, như vậy cũng được?

Đọc truyện chữ Full