DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 4 - Chương 17: Trưởng lão hội của Tam Đại Thánh Địa

Dạ tiệc tiến hành được một nửa, thì Tần Tú từ chỗ ngồi nhanh nhẹn

đứng lên, bước tới trước mặt Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt hai người.

“Phu nhân, không biết hôm nay có thời gian cùng tại hạ tỷ thí chăng?”

Vân Khê ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp dừng lại, tia sáng kỳ dị lóe lên: “Tất nhiên, không thành vấn đề.”

Ánh mắt Tần Tú phát sáng, quay đầu hướng Âu Li nói: “Âu Li tiên

sinh, vãn bối muốn cùng Long phu nhân tỷ thí luyện đan thuật, không biết có thể mời tiên sinh làm trọng tài cho chúng ta hay không?”

Âu Li trợn mắt, suy ngẫm trong chốc lát, ngẩng đầu lên nói: “Lão phu

đối với thuật luyện đan hiểu biết không nhiều lắm, không bằng hay là mời lệnh sư tới làm bình phán, lão phu tin tưởng lệnh sư nhất định công

chính liêm minh, sẽ không tùy ý thiên vị đệ tử nhà mình.”

“Chuyện này......” Tần Tú có chút khó xữ nhìn về phía Ứng Ngũ,

sư phụ mới vừa rồi tỏ vẻ không tán thành hắn cùng với nữ nhi tỷ thí, hắn thật sự không thể chắc chắn sư phụ có đáp ứng hay không.

“Làm trọng tài một chút, cũng không sao.” Ngoài dự liệu của hắn, Ứng ngũ lại đáp ứng.

“Chuyện này không công bằng! Bọn họ là hai thầy trò, ai biết được bọn họ có thiên vị hay không?”

“Đúng, không công bằng! Hẳn là nên tìm người khác tới làm bình phán mới được!”

“......”

Long Thiên Thần cùng tứ đại hộ pháp bên này rối rít kêu lên phản đối, bọn họ đã sớm không vừa mắt tên Ứng Ngũ kia rồi, tự cho mình là là nhất đại luyện đan tông sư là giỏi lắm. Hứ! căn bản không đem người ta để

trong mắt, thậm chí còn dám tranh giành vị trí cùng với người vĩ đại

nhất trong suy nghĩ của bọn họ là đại ca cùng tôn chủ, căn bản là không biết tự lượng sức mình!

Nếu tôn chủ lòng dạ ác độc một chút, chỉ cần một cái tay là có thể nghiến chết hắn, nơi nào dung thứ cho hắn làm càn như vậy?

Điều khiến Vân Khê ngoài ý muốn nhất là, không chỉ có người bọn họ,

còn có các cao nhân ẩn cư từ lâu cũng rối rít phụ họa phản đối, ngẫm

nghĩ kĩ lại, mới biết được bọn họ là bởi vì thấy Vân Tiểu Mặc trở thành Luyện Khí Tông sư và là ái đồ của Âu Li, tiền đồ rộng mở. Nếu có thể

lấy lòng, cho dù là ngày sau không có cho thứ gì tốt, chí ít cũng không

nên đắc tội một người tương lai thiên tài luyện khí sư, mà mang đến cho

mình tai hoạ ngập đầu.

Đối mặt nhiều tiếng phản đối như vậy, nét mặt già nua của Ứng Ngũ trong thoáng chốc xanh mét, co quắp hết cả mặt mày.

Có gì hay chứ? Hắn khó khăn lắm mới dẹp bỏ thân phận đáp ứng làm bình phán, mục đích là muốn hướng một nhà Vân Khê lấy lòng, dù sao mượn

hơi quan hệ cùng thiên tài luyện khí sư, là trăm điều lợi mà không một

điều hại, nhưng ai có thể tưởng tượng được bình sinh hắn khó khăn lắm

mới hạ mình một lần, lại đụng phải nhiều tiếng phản đối như vậy, làm

như vậy hắn cũng không biết phải để mặt mũi ở chỗ nào?

Mộ Tông Minh quay đầu nhìn sắc mặt sư phụ, không khỏi âm thầm lo

lắng, tính tình của sư phụ, hắn làm sao có thể không biết được? Sư phụ

là một người cực kì coi trọng sĩ diện, làm sao có thể chấp nhận nhục nhã đến như vậy?

Nghĩ vậy, hắn liền đứng lên lớn tiếng nói: “Chư vị, sư phụ ta chính

là một đại tông sư, từ trước đến giờ công chính liêm minh, tuyệt đối

không thể nào thiên vị sư đệ được.

Các ngươi có thể không tin lời nói của Mộ mỗ, chẳng lẽ ngay cả lời

nói của Âu Li tiên sinh cũng vậy sao? Các ngươi nghi ngờ sư phụ ta, đó chính là nghi ngờ năng lực của Âu Li tiên sinh!”

Âm thanh tranh luận từ từ nhỏ đi, quả nhiên danh tiếng của Âu Li rất lớn, chỉ cần đưa ngài ấy ra, mọi người cũng không thể nói gì cả.

Vân Khê kinh ngạc nhìn về phía Mộ Tông Minh, giờ mới biết thì ra Mộ

Tông Minh là đệ tử của Ứng Ngũ lão, tuổi của bọn hắn thoạt nhìn xê xích

không nhiều, cũng là thầy trò quan hệ, có thể thấy được thành tựu Ứng

ngũ của người này đúng là không cạn, xứng đáng nhận được danh hiệu đại

tông sư.

“Chư vị, ta cũng vậy tin tưởng Ứng ngũ tiên sinh có duy trìcông nghĩa, là một bình phán công chính liêm minh! Vậy thì làm phiền Ứng ngũ tiên sinh.”

Ứng ngũ nghe vậy, chẳng những tâm tình không có chuyển biến tốt đẹp,

ngược lại hướng nàng giễu cợt hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt có chút không

vui.

Vân Khê nhíu mày, thầm nghĩ lão đầu này làm sao vậy, du muối không

vào không nói, còn không vô duyên vô lý hướng nàng hừ lạnh, nàng không

hiểu nổi bản thân rốt cuộc tại sao đắc tội đối phương?

Không khí tại hiện trường lâm vào khó xử.

Tần Tú khó xử nhìn thần sắc của sư phụ, song ý muốn giành chiến

thắng cuối cùng đã chiến thắng sự kính sợ của hắn đối với sư phụ.

Hắn giơ lên tay nói: “Người đâu, đem những món cần thiết dùng trong thi đấu hết thảy đem lên đây!”

Sau khi hắn ra lệnh, các đệ tử theo đuôi hắn liền lục tục đem nguyên vật liệu cần thiết để luyện đan cùng lò luyện đan đưa lên, ở giữa hiện

trường buổi dạ tiệc khai mạc cuộc tỷ thí.

“Tỷ thí của chúng ta hôm nay sử dụng những nguyên liệu bình thường

nhất, lò luyện đan cũng là thường thấy nhất. Trong quá trình tỷ thí,

chỉ có thể dùng Minh hỏa để luyện chế đan dược, xem ai có thể trong thời gian ngắn nhất, luyện chế ra đan dược có độ tinh khiết cao nhất, công

hiệu tốt nhất xem như là người đó chiến thắng!”

Mọi người nhất tề thấp giọng hô, trận tỷ thí như vậy, thật là ngoài dự đoán của mọi người. Làm một luyện đan sư có thành tựu thâm hậu như

vậy, lại chỉ dùng những nguyên liệu thông thường, lò luyện đan thường

thấy để luyện chế đan dược, loại lửa được sử dụng cũng chỉ là Minh hỏa, tỷ thí như thế, chẳng phải là bất kỳ Luyện Đan Sư bình thường nào cũng có thể tham dự sao? Vậy làm sao thể hiện thành tựu cao thâm của bọn họ?

Đối mặt với nghi vấn của mọi người, Tần Tú tự tin mỉm cười, đưa mắt

nhìn về phía Vân Khê, trong con ngươi loé lên sự hưng phấn.

Có thể khiêu chiến cao thủ, cho tới bây giờ cũng là việc khiến hắn

quan tâm nhất, thường thường thì bản thân mạnh cũng sẽ gặp đối thủ mạnh, hơn nữa có thể kích thích tiềm năng vô hạn trong người hắn phát ra,

cho nên hắn vô cùng mong đợi cuộc tỷ thí này.

Vân Khê chầm chậm từ chỗ ngồi đứng lên, đáy mắt toả mang theo thần sắc hưng phấn.

Kiểm tra tất cả những dược liệu được đặt trên bàn một phen, Vân Khê

âm thầm gật đầu, trong lòng tự có lo liệu. Căn cứ vào những dược liệu

được cung cấp, đan dược cấp cao nhất nàng có thể luyện chế ra được,

chính là Bích Tâm hoàn, là một loại đan dược cấp ba thường dùng để bổ

sung nguyên khí cho bản thân.

“Phu nhân, có vấn đề gì chăng?” Tần Tú khách khí hỏi.

Vân Khê sau khi kiểm tra lò luyện đan một chút, lắc đầu nói: ” không có vấn đề.”

“Vậy chúng ta hiện tại bắt đầu!” Tần Tú lại nói.

“Được!”

Hai người đang muốn bắt đầu tỷ thí, lúc này, đột nhiên có một người

đứng lên nói: “Chờ một chút! Lão phu muốn kiểm những dược liệu ngươi sử dụng, để có thể công bằng trong trận tỷ thí này.”

Trước sự chứng kiến của mọi người, Văn trưởng lão bước tới trước mặt

hai người, cũng không để ý xem hai người có đồng ý hay không, liền tự ý động tay động chân, hắn tự tay, so sánh dược liệu của hai bên, cẩn

thận nghiên cứu một phen.

Sau một hồi lâu, lúc này mới hài lòng gật đầu: “Không sai! dược liệu Hai người bọn họ sử dụng đúng là giống nhau, không có bất kỳ khác

biệt.” Nói xong, hắn một lần nữa trở lại chỗ ngồi của mình.

Vân Khê nheo mắt, khó hiểu quét mắt nhìn hắn một cái, cảm thấy lời

nói của hắn có chút cổ quái, không biết trong hồ lô của hắn bán thuốc

gì.

“Vậy chúng ta bắt đầu đi!” Tần Tú gật đầu, tỷ thí chính thức bắt đầu.

Lúc bên này đang tiến hành tỷ thí Luyện đan, gần đó có một vùng biển cách Thánh Đảo không xa, tại Huyễn Dạ Tinh Hải, một trong những tổng

bộ của Tam Đại Thánh Địa, đang bí mật diễn ra một cuộc triệu tập các

trưởng lão trong hội.

Dạ cô Phong đích thân nhận chức trách triệu tập các trưởng lão trong

hội, tuy rằng thân phận của hắn là chủ nhân của tổng bộ, thủ lĩnh của

Tam Đại Thánh Địa, địa vị cao quý nhất, song những việc quan trọng có

liên quan đến Tam Đại Thánh Địa lại không thể độc đoán, lại phải nhận

được sự đồng ý hội trưởng lão mới có thể chấp hành.

Thành viên trong hội trưởng lão tổng cộng có hai mươi người, chia ra

tất cả có Huyễn Dạ Tinh Hải, Bạch Sa Đảo cùng Độc Cô lĩnh cao thủ thần

huyền cấp trở lên tạo thành, bối cảnh của bọn họ không chỉ đại biểu thế

sức mạnh riêng của mỗi nơi trong ba nơi, còn thể hiện được lực lượng

cường đại của Tam Đại Thánh Địa ở Ngạo Thiên Đại Lục.

Dạ cô Phong cũng là một thành viên trong hội trưởng lão, hơn nữa còn là người đứng đầu của hội.

“Chư vị, có lẽ mọi người cũng biết những ngày gần đây Hải Vực xảy ra

sự cố, không biết mọi người có chủ ý gì, cùng nhau thương thảo một lát. Sớm cho ra một phương án, tránh đến lúc đó tình thế nguy cấp, chúng ta

chỉ có thể lâm vào tình cảnh bị động.” Dạ cô Phong thần sắc nghiêm túc

nói.

Hắn nhàn nhạt quét một vòng xung quanh, đáy mắt loé lên lân quang,

bối cảnh thế lực của các trưởng lão trong Tam Đại Thánh Địa đều được

phân chia khác biệt, các trưởng lão đang mặc áo lam thuộc Huyễn Dạ Tinh Hải, thân mặc áo bào trắng là những người đến từ Bạch Sa đảo, vậy số

người mặc hắc bào còn lại chính là đến từ Độc Cô lĩnh.

Dạ cô Phong vừa dứt lời, một trong những trưởng lão mặc áo bào trắng nói: ” Tình hình Hải Vực trước mắt đang rơi vào tình thế nguy hiểm,

Tam Đại Thánh Địa tùy thời đều có thể gặp tai hoạ ngập đầu, lão phu đề

nghị tất cả người dân trong gia tộc sinh sống tại Tam Đại Thánh Địa đều

phải di cư, dời trên đất bằng đi, để tránh trận thảm hoạ này.”

Một gã trưởng lão mặc áo lam lập tức đứng lên phản đối: “Như vậy

sao được? tất cả cơ nghiệp của Tam Đại Thánh Địa chúng ta đều ở đây,

tại sao nói di cư liền di cư? Hơn nữa, một khi chúng ta quyết định đem

cả tộc di cư đến nơi khác, nhất định sẽ khiến cho tất cả mọi người

trong Tam Đại Thánh bàng hoàng, đến lúc đó không biết nên thu thập như

thế nào!”

“Vậy bây giờ chúng ta nên làm cái gì?” các trưởng lão áo bào trắng tức giận phản kích nói.

“Mọi người còn nhớ rõ nguồn gốc của Tam Đại Thánh Địa chúng ta không

?” Trưởng lão áo lam dừng một chút, mâu quang cơ trí chớp động nói, “Tam Đại Thánh Địa thành lập đến nay, đã có mấy ngàn năm lịch sử. Lúc đầu

mới thành lập, nếu chúng ta tam phương không tự tạo thế lực của bản

thân, thì Tam Đại Thánh Địa cũng không thể có ngày hôm nay. Và thậm

chí một ngàn năm lịch sử gần đây, ở Ngạo Thiên đại lục mới xuất hiện

truyền thuyết về Tam Đại Thánh Địa, các ngươi có biết vì sao không?”

Hiện trường một mảnh an tĩnh.

“Kia là bởi vì nơi cư ngụ của Tam Đại Thánh Địa là Hải Vực, một pháo đài được xây dựng giữa Long Tường đại lục cùng Ngạo Thiên đại lục. Lúc đầu tổ tiên của chúng ta ở tại nơi đây thành lập Huyễn Dạ Tinh Hải,

Bạch Sa đảo cùng Độc Cô lĩnh, đem căn cứ xây dựng này tại Long Tường

Đại Lục, thay vì là Ngạo Thiên đại lục. Tổ tiên của chúng ta cũng không dự liệu được rằng bởi vì ngàn năm trước xảy ra một sự cố, căn cứ này

phát sinh một sự kiện quy mô lớn, lớp đất quanh đây bị trôi đi, từ

Long Tường đại lục trôi đến Ngạo Thiên Đại Lục. Từ đó, Huyễn Dạ Tinh Hải, Bạch Sa đảo cùng Độc Cô lĩnh ở tại Long Tường đại lục hoàn toàn biến

mất. Gần ngàn năm nay, thế lực tam phương của chúng ta từ từ dung nhập

vào trong Ngạo Thiên đại lục, đem bản thân mình từ từ trở thành một

phần tử của Ngạo Thiên đại lục, đồng thời không ngừng đấu tranh với

những người đến từ Long Tường đại lục, để bảo vệ pháo đài tại Ngạo

Thiên đại lục này... bách tính tại Ngạo Thiên đại lục cảm kích chiến

công của chúng ta, thế nên chúng ta mới có thể đạt được danh xưng Tam

Đại Thánh Địa này, đây chính là niềm tự hào của Tam Đại Thánh Địa chúng ta!”

“Có thể nói, Tam Đại Thánh Địa chính là nơi mà chúng ta chôn nhao cắt rốn (ax?), tuy rằng đã có lần di cư qua, nhưng chúng ta đời đời cũng

chưa từng vứt bỏ qua nó. Hiện tại, Tam Đại Thánh Địa của chúng ta trùng

hợp gặp phải sự cố giống như ngàn năm trước, điều đầu tiên chúng ta

phải làm chính là nghĩ biện pháp làm thế nào để bảo vệ cơ nghiệp của tổ

tiên đã tạo dựng lên, không phải là bỏ mặc để nó xảy ra chuyện!”

“Cho nên ý kiến của lão phu là, nhất định phải tìm cách giữ vững Tam Đại Thánh Địa, không tiếc hết thảy hy sinh bản thân!”

Lời nói của trưởng lão áo lam làm chấn động lòng người, nhưng hiện

trường như cũ vẫn là một mảnh yên lặng, mỗi người đều chìm vào trong suy nghĩ sâu xa của bản thân.

Ánh mắt cơ trí của Dạ cô Phong sau khi quét xong một vòng, tròng mắt càng lúc càng thâm thúy, như biển rộng bát ngát, không thể nhìn thấy bờ bến.

Đọc truyện chữ Full