DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 4 - Chương 83: Tiểu Mặc đến Thiên Long thành

“Thiên Tuyệt, chàng biết hắn?” Vân Khê vẫn chưa kịp hỏi chuyện này, bây giờ nhìn thấy phản ứng hắn dị thường như thế, trong lòng nghi hoặc cũng càng lớn.

Long Thiên Tuyệt nhếch môi, lâm vào trong hồi ức.

Vân Khê không có quấy rầy hắn, cũng không tiếp tục truy hỏi, giữa bọn họ, chưa từng có bất luận giấu diếm gì, Thiên Tuyệt nếu muốn nói cho nàng biết, tự nhiên sẽ nói.

“Hô, Tiểu Phượng Phượng ngủ ngon no bụng nha.” Tiểu Phượng Hoàng từ sau khi ra tiểu Minh cung, vẫn lâm vào trong ngủ say, tiểu tử kia tựa hồ có vài phần cao ngạo, vài phần háo sắc, còn có mấy phần thích ngủ.

“Mỹ nam! Mỹ nam!” Tiểu tử kia thấy được Long Thiên Tuyệt, đôi tròng mắt nhất thời phát ra ánh sáng, không thể chờ đợi được hướng phía Long Thiên Tuyệt nhào tới.

Trên trán rơi xuống một giọt mồ hôi thật lớn, Vân Khê nhìn nó không nói gì, hận không thể một chưởng chụp chết nó!

Long Thiên Tuyệt giơ lên lông mày như mực, chợt thấy có một vật hướng hắn đánh tới, hắn vô ý thức vung tay, giống như đuổi ruồi đem nó trực tiếp đánh bay.

Tiểu Phượng Hoàng vừa mới tỉnh ngủ, còn có chút mơ hồ, thân thể đã bị phủi bay ra ngoài, trong miệng ủy khuất oa oa kêu lên: “Người xấu! Người xấu!”

Vị trí nó té xuống đúng vào chỗ ngồi của Dạ Hàn Nhật, Dạ Hàn Nhật liền mở ra hai tay, đem nó nhét vào trong ngực, cúi đầu mỉm cười.

Tiểu Phượng Hoàng ngẩng đầu, thấy Dạ Hàn Nhật, nguyên bản vẻ mặt còn ủy khuất, thoáng một cái trong mắt liền biến sáng như sao, toàn thân lông vũ đều nổi một tầng màu hồng nhạt.

“Mỹ nam! Mỹ nam! Thiệt nhiều mỹ nam!”

Dạ Hàn Nhật vẫn luôn mỉm cười, ánh mắt sáng rỡ, Tinh Thần sáng lạn, hắn nhẹ vỗ về lông vũ của tiểu Phượng Hoàng, ôn nhu có thể làm cho người chết chìm trong đó.

Vân Khê lần nữa vỗ trán, mang theo một con vật Tiểu Hoa si như vậy ở trên giang hồ hành tẩu, thật sự tổn hại phẩm vị của nàng.

Đang nghĩ ngợi xem có nên trực tiếp đem nó ném cho Dạ Hàn Nhật hay không, dù sao cũng là người một nhà, ai ngờ tiểu Phượng Hoàng lại bay về đầu vai của nàng, cẩn thận mỗi bước đi, một bộ dáng thẹn thùng, liếc trộm Dạ Hàn Nhật, tất cả lông vũ đều biến thành hồng nhạt.

“Tiểu Phượng Phượng thẹn thùng! Tiểu Phượng Phượng thẹn thùng!” (TT: ta rất thích tiểu phượng phượng haha)

Nó thẹn thùng?

Đánh chết Vân Khê cũng không tin!

Chiến Thiên Dực cao giọng cười, nói: “Thời gian cấp bách, chúng ta nên tranh thủ thời gian khởi hành đi trước Côn Luân Tiên cảnh, tìm kiếm linh thạch a. Nói không chừng tiến đến đoạn đường này, mỗi người đều có cơ hội tấn chức, so với việc ở trong này tu luyện xuống sẽ nhanh nhiều lắm.”

“Được, nói đi là đi!”

Mấy người rất nhanh đều nhất trí, phi thân lao tới Côn Luân Tiên cảnh.

Tại phía xa phương bắc Long Tường đại lục, trong lúc này học viện hùng cứ Long Tường đại lục nổi tiếng nhất—— Thiên Long học viện, chiếm diện tích, có thể so với trăm tòa thành trì, thành trì cùng học viện hòa làm một thể, mỗi một con đường liền từ học viện xuyên qua, mọi người bình thường đem nó gọi là Thiên Long thành.

Ở đây kiến trúc hoặc xưa cũ hùng tráng, hoặc thanh nhã tĩnh u, có đặc sắc, nhưng không chỗ nào không lộ ra linh khí, ngàn vạn năm lịch sử lắng đọng, khiến cho nó đầy dẫy hương vị xa xưa, ở tại nơi này có thể tưởng tượng đến thời khắc ngày xưa huy hoàng nhất.

Hành tẩu tại phố lớn ngõ nhỏ ở Thiên Long thành, tùy ý có thể thấy được kiếm khách kim sắc trường bào, trên người của bọn hắn có một loại cảm giác bẩm sinh về sự ưu việt, mỗi người đều ngẩng cao đầu, tự tin vô cùng. Trước ngực của bọn hắn đeo huy hiệu Long Văn, thập phần sáng bóng, đó chính là nơi phát ra cảm giác về sự ưu việt cùng tự tin của bọn họ.

Bởi vì bọn họ là đệ tử của Thiên Long học viện, cho nên bọn họ có tư chất để cao ngạo!

Thiên Long thành ngoại trừ đệ tử ở lại Thiên Long học viện, còn ở lại nhà của dân chúng bình thường. Nói là dân chúng bình thường, nhưng lại không bình thường, theo trên đường cái tùy tiện kéo lại một người, bọn họ không phải là đệ tử thân thuộc của Thiên Long học viện, thì cũng chính là kiếm khách muốn đi Thiên Long học viện tham gia khảo hạch, hoặc là tất cả đệ tử của gia tộc theo thủ ở tại chỗ này, tùy thời có thể cùng tìm hiểu hướng đi của Thiên Long học viện, nhìn xem Thiên Long học viện khi nào lại có một cái tuyệt thế thiên tài, Địa Vị gia tộc của đệ tử đó tại Thiên Long học viện như mặt trời ban trưa, nên cao thủ nào có thể lôi kéo, thì họ sẽ vì gia tộc của bọn hắn ra sức lực… Tóm lại muôn hình muôn vẻ mọi người đều nhìn chằm chằm tất cả hướng đi của Thiên Long học viện, bởi vì một chút cử động của hắn, liền vô cùng có khả năng sẽ làm cho cả Long Tường đại lục phát sinh biến hóa long trời lở đất.

Đây là sự khác biệt giữa Vạn Hoàng học viện cùng Thiên Long học viện, Vạn Hoàng học viện ngày gần đây đã xảy ra biến hóa nhân sự lớn như thế, nhưng căn bản không người hỏi thăm, căn bản không có ai biết, Vạn Hoàng học viện nhảy ra một người thừa kế tân viện trưởng, nàng gọi Vân Khê.

Thiên Long thành trên đường cái chính, có ba đứa bé dắt tay đi dạo, tuổi đều trên dưới năm sáu tuổi, nguyên một đám lớn lên phấn điêu ngọc mài, trong đó còn đi theo một con tiểu thú sủng màu trắng. Bọn họ chạy trong đám người, như là một làn gió mát, trên đường cái xưa cũ, tăng thêm một loại sắc thái hoạt bát.

“Tiểu Mặc ca ca, mau nhìn! Cái này xinh đẹp không!”

“Mua!”

“Sư phụ, cái con quay này chơi thật vui nha.”

“Mua!”

“Tiểu Mặc mặc, ta muốn ăn trái cây!”

“Mua!”

“Tiểu Mặc ca ca, ta rất thích cái đồ chơi làm bằng đường này!”

“Mua!”

“Sư phụ, nam hài này một mực đi theo chúng ta, không biết muốn làm gì.”

“Mua!”

“…”

“Sư phụ, hắn là con người, không thể mua.” Sở thiếu Dương lau mồ hôi.

Vân Tiểu Mặc vẻ mặt bình tĩnh, quay đầu lại liếc một cái đứa bé vẫn mực đi theo bọn họ, đi tới trước người tiểu nam hài, ngón tay bé chỉ nói: “Ngươi bán hay không? Nếu Không bán, cũng đừng có đi theo chúng ta.”

Tiểu nam hài quần áo ngăn nắp, nhưng vẻ mặt lại mê mang, hắn đưa tay, vuốt vuốt cái mũi, nói: “Ta lạc đường, tìm không thấy người nhà của ta, ta có thể đi cùng với các ngươi hay không?”

“Như vậy a…” Vân tiểu Mặc gãi gãi đầu, nhìn chung quanh một chút, nói, “Vậy được rồi, ngươi phụ trách giúp chúng ta xách đồ a.”

Tiểu nam hài còn không có kịp phản ứng, thì có một đống gì đó hướng trong lòng ngực của hắn nhét.

“Ngươi tên là gì? Năm nay mấy tuổi?” Vân tiểu Mặc thoả mãn nhìn nhìn hắn, lại hỏi.

“Ta gọi là Long Vũ Hiên, năm nay sáu tuổi.” Long Vũ Hiên toét cái miệng nhỏ nhắn cười, lộ ra vài cái răng trắng noãn.

“Ta gọi là Vân Tiểu Mặc, năm nay sáu tuổi rưỡi. Vậy ngươi từ nay về sau kêu ta tiểu Mặc ca ca a.” Vân Tiểu Mặc mặt không đổi sắc nói. (TT: Tiểu Mặc lại dùng chiêu cũ ^_^)

Đoan Mộc Tĩnh ở bên ồ lên một tiếng nho nhỏ, nghiêng đầu suy tư, nàng nhớ rõ trước đó lần thứ nhất tiểu Mặc ca ca mới nói hắn sáu tuổi, như thế nào hiện tại lại biến thành sáu tuổi rưỡi rồi? Chẳng lẽ là nàng nhớ lầm hay sao?

“Ngươi thoạt nhìn so với ta nhỏ…” Long Vũ Hiên lại vuốt vuốt cái mũi.

“Nhỏ hơn là người ta phát dục tương đối trễ. Mẫu thân nói, người phát dục muộn, sau khi lớn lên mới có thể cao lớn a. Phụ thân ta lúc nhỏ cũng là lớn lên rất chậm, hiện tại hắn so với ai khác đều cao hơn nha.” Vân tiểu Mặc dùng đến giọng điệu thập phần học thuật giải thích.

“Nguyên lai là như vậy.” Long Vũ Hiên rõ ràng tin thật sự.

Hai người Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt không hiểu sao bỗng rùng mình một cái, như thế nào lại đột nhiên có cảm giác bị người ta bán thế? (TT: con hai người chứ ai hehe)

Bốn đứa bé đều là thập phần đơn thuần, ba cái hai cái liền gom thành một nhóm, tiếp tục trong đám người đi du ngoạn.

Phía sau của bọn hắn, chẳng biết lúc nào có mấy cái đuôi đã đuổi kịp, còn không có ý tốt.

“Ngó chừng tên tiểu tử kia, trên tay của hắn đeo nhất định là chiếc nhẫn trữ vật, ở trong không biết có bao nhiêu bảo bối, cho dù chỉ là chiếc nhẫn trữ vật không thôi, cũng rất đáng tiền. Con dê con béo bỡ như vậy không làm thịt, quả thực là không có thiên lý.”

“Hừ hừ, yên tâm đi! Không phải là vài cái lông vàng tiểu tử sao? Nếu như ngay cả mấy hài tử kia đều làm không được, ta cũng không cần ở Thiên Long thành lăn lộn.”

Phía sau mấy cái đuôi, Long Vương cùng long hậu hóa thân thành hình người xuất hiện ở chỗ mấy cái đuôi vừa đứng. Long hậu vuốt vuốt ống tay áo, hung hăn nhiệt tình lập tức liền xông lên, chết tiệt đám mao tặc, rõ ràng dám đánh chủ ý với bằng hữu của nhi tử nàng, thật sự là chán sống!

“Đừng nóng vội! Hãy để cho bọn nhỏ học hỏi nhiều kinh nghiệm, xem bọn hắn xử lý phiền toái như thế nào.” Long Vương thanh âm ôn thuần, thoáng cái trấn an tính tình nổi giận của long hậu.

“Quá có lợi cho bọn họ!” Long hậu sẳng giọng, sau đó lại thở dài, “Chúng ta bây giờ đã đến phạm vi của Thiên Long học viện, cũng đến lúc mang Tiểu Long Long ly khai, nhưng nhìn bộ dáng Tiểu Long long, tựa hồ rất là lưu luyến, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

“Chúng ta chờ một chút a, cho bọn hắn nhiều chút thời gian ở chung. Tiểu Long long cùng tiểu Mặc ở chung lâu như vậy, đều có cảm tình thâm hậu, để cho bọn họ đột nhiên chia lìa, xác thực là có chút tàn nhẫn.” Long Vương an ủi.

“Vậy thì chúng ta chờ thêm một lúc a.”

Hai người liếc nhìn lẫn nhau một cái, cùng nhau sâu kín thở dài.

Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ a!

Đoàn người Vân tiểu Mặc chơi rất cao hứng, nào biết đâu rằng mình bị người ta theo dõi? Đồ trong tay Long Vũ Hiên càng ngày càng nhiều, cái gì cũng có, hôm nay Vân Tiểu Mặc coi như là đổ máu một hồi, phóng túng thật lớn, mặc kệ ai nhìn trúng cái gì, hắn đều không chút nào tiếc rẻ mua xuống.

Trên thực tế, một khắc bước vào Thiên Long thành này, trong lòng của hắn cũng đã trồng xuống một hạt giống ly biệt. Hắn biết rõ Tiểu Bạch rất nhanh phải ly khai hắn, cho nên hắn càng thêm quý trọng mỗi thời mỗi khắc bọn họ ở chung, chỉ cần có thể làm Tiểu Bạch vui vẻ, bảo hắn táng gia bại sản hắn đều nguyện ý.

“Tiểu Bạch, ngươi còn thích ăn cái gì? Ta hết thảy mua đến tặng cho ngươi.”

“Tiểu Mặc Mặc thật tốt!”

Một người một sủng thân mật khăng khít.

Trải qua một gian tửu lâu, gần cửa sổ lầu hai, có một nam một nữ chấp chén đối ẩm, bọn hắn mặc kim sắc trường bào, trước ngực đeo huy hiệu Thiên Long học viện, hiển nhiên là đệ tử Thiên Long học viện.

Khi thấy một người một sủng dưới lầu đi qua, ánh mắt của cô gái trẻ tuổi nhất thời sáng ngời, chăm chú khóa ở viên tiểu cầu màu trắng trên đầu vai Vân Tiểu Mặc, kích động đứng lên.

“Sư huynh, mau nhìn! Đó là một con tiểu thú sủng có thể nói!”

“Sư muội yêu mến, ta đi giúp ngươi lấy nó. Ngươi chờ! Ta đi một chút sẽ trở lại!”

Nam tử đối với nữ tử tuổi trẻ ôn nhu cười, đứng dậy rút kiếm, hướng phía dưới tửu lâu dạo bước mà đi.

Nữ tử trẻ tuổi có chút đỏ mặt, tựa hồ còn đang vì nam tử ôn nhu mà cười. Lần nữa nhìn lại, đưa mắt về phía phía dưới lầu, nàng hai mắt sáng quắc tỏa sáng. Nàng đã sớm muốn có một con thú sủng đáng yêu thuần trắng, đáng tiếc một mực không gặp được phù hợp, hiện tại chẳng những làm cho nàng gặp, hơn nữa còn là một con thú sủng có thể nói, đây chính là chuyện nàng tha thiết ước mơ a.

Nàng bắt đầu ảo tưởng, nếu như chiếm được thú sủng này, hẳn là may cho nó một bộ xiêm y đáng yêu, mới có thể để cho nó càng thêm làm người ta yêu mến.

Đọc truyện chữ Full