DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 5 - Chương 87: Lễ vật thứ hai

Nhưng chuyện kỳ quái đã xảy ra, Tiểu Nguyệt Nha dường như nhận biết được đồ này, nói gì cũng không chịu buông tay. Người nào muốn đoạt đồ ở trong tay bé, thì cái miệng nhỏ nhắn đang cười toe toét của bé lại làm ra bộ muốn khóc, mọi người thấy vậy trong lòng tràn đầy cảm giác tội lỗi, cũng không dám lấy đồ từ trong tay của Tiểu Nguyệt Nha nữa

“Này...... Rốt cuộc là người nào có thể lấy được đồ vật quỷ này ra khỏi tay của nhi nữ?” Vân Khê không nhịn được mắng.

Nàng vì sao tức giận như thế, lo lắng như thế?

Đáp án rất đơn giản.

Bởi vì trong tay bé nhỏ của con gái cầm lấy đồ vật không phải là đồ gì khác, mà đó là hình dáng của chuỗi Phật châu (tràng hạt) đặc biệt với màu ánh sáng kỳ lạ!

Phật châu, đại biểu cho cái gì?

Chẳng lẽ đại biểu cho con gái tương lai sẽ đi theo Phật Môn?

Chỉ cần nghĩ đến chuyện đó, Vân Khê ngàn vạn không vui, con gái đang sống yên bình, vì sao phải vào Phật Môn?

Mặc dù nàng không mê tín, nhưng để tránh mọi việc không hay xảy ra, nàng đều muốn bóp chết nó từ trong trứng nước.

Đảo mắt một vòng, khóe mắt của nàng xẹt qua một bóng dáng màu vàng, sau khi Vân Khê xác định vị trí của nó, nàng bước lên phía trước mấy bước, đem vật nhỏ đang trốn ở trong đống bảo vật kia kéo đi ra ngoài. Nàng nhìn đồ trong tay con gái, không nhịn được nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu Phượng Phượng, ngươi đừng nói với ta, Phật châu là đồ của ngươi?”

Tiểu phượng hoàng bị nàng nhìn chằm chằm cả người đều đổ mồ hôi, nó tưởng rằng sẽ nhận được tán thưởng, bởi vì vật nó tặng cho Tiểu Nguyệt Nha là thứ tốt, nhưng ai ngờ khi nhìn thấy vật đó, Vân Khê lộ ra vẻ mặt hung dữ tìm kiếm chủ nhân của Phật châu ở trong đám người có mặt tại đây.

Nó cũng không đần, biết rõ không có quả ngon để ăn, cho nên nó sẽ không chủ động lộ diện, len lén tìm cái địa phương trốn đi, ai ngờ cuối cùng vẫn bị phát hiện.

“Này...... Đây là bảo vật, là quà sinh nhật ta đưa cho Tiểu Nguyệt Nha.” Tiểu phượng hoàng ngạnh cổ nói, lo lắng càng ngày càng chân.

Rõ ràng chính là thứ tốt! Tại sao nàng lại phản ứng kỳ quái như thế?

Tiểu phượng hoàng nghĩ nát óc cũng nghĩ không thông.

Rốt cuộc tìm được đầu sỏ rồi!

Vân Khê nhìn chằm chằm tiểu phượng hoàng, dở khóc dở cười.

Đúng vậy, đây thật sự là thứ tốt, dù đứng cách Phật châu một khoảng, nàng cũng có thể cảm giác được linh khí từ Phật châu tỏa ra, nhưng vì sao không đưa vào dịp khác lại chọn đưa vào lúc này? Sớm một ngày hoặc là chậm một ngày đều tốt, vì sao không chọn dịp khác lại chọn một ngày đặc thù như ngày hôm nay?

Vân Khê hoàn toàn phục nó.

Vô duyên vô cớ biến mất mấy ngày, trở lại tặng cho nàng một kinh hỉ lớn như vậy.

Haizz, trừ than thở, Vân Khê cũng không biết nên xử phạt nó như thế nào, nói cho cùng, nó cũng là có ý tốt, muốn tìm một lễ vật tốt để đưa cho tiểu chủ nhân của mình, một mảnh hết sức chân thành.

“Ngươi nói cho ta biết, ngươi lấy được đồ này từ nơi nào?” Vân Khê hỏi.

Tiểu phượng hoàng sờ móng vuốt của mình, vừa liếc trộm Vân Khê, vừa trả lời: “Lấy ở di tích chiến trường cổ...... Sau khi ta đến di tích chiến trường cổ, dựa vào trí nhớ của ta, nhớ lại thật nhiều chuyện tốt ở trước kia. Ta nhớ rất nhiều năm về trước, ta đi theo chủ nhân ngày trước của ta, ở một chỗ trong huyệt cùng cao thủ dị tộc trải qua một cuộc đại chiến, nhớ đến lúc ấy có một vị cao tăng đắc đạo vì chống lại cao thủ dị tộc, mà hy sinh tính mạng của mình, cùng đối phương đồng quy vu tận. Vị đó trước khi chết, trên tay cầm một chuỗi Phật châu, nghe nói mỗi một viên hạt châu trên chuỗi Phật châu là một hạt xá lợi mà mỗi vị cao tăng đắc đạo của Phạm Âm tự sau khi chết lưu lại, người mang theo chuỗi Phật châu này sẽ được chư Phật che chở...... Cho nên ta, cho nên ta nghĩ biện pháp chui vào huyệt đạo, để lấy Phật châu tặng Tiểu Nguyệt Nha......”

Tiểu phượng hoàng vừa giải thích, vừa thấp thỏm trong lòng. Trộm di vật của người chết, không phải là chuyện tốt, nhưng nó cũng là vì muốn tốt cho Tiểu Nguyệt Nha, cho chuyện này không coi là chuyện xấu.

Sau khi mọi người nghe nó nói xong, tất cả mọi người đều im lặng.

Phật châu này không phải là phật châu bình thường? Mà lại là các hạt Xá Lợi của các vị đại sư của Phạm Âm tự sau khi chết lưu lại Xá Lợi!

Côn Luân lão giả là người đầu tiên phản ứng nói: “Thật sự là đồ của Phạm Âm tự?” Cái vẻ mặt kích động kia của lão giống như gặp được thần tượng mà mình sùng bái đã lâu, tâm tình kích động của lão thật lâu mới có thể bình phục.

Còn lại mọi người mỗi người mang vẻ mặt khác nhau, những người lớn tuổi, ví dụ như gia chủ Hiên Viên, Long Thiên Trạch, còn có những người thuộc thế hệ trước của gia tộc Hiên Viên đều nhiều hoặc ít lộ ra vẻ mặt kích động, mà những người trẻ tuổi như Vân Khê, Long Thiên Tuyệt thì đối với Phạm Âm tự không có quá nhiều cảm xúc.

“Đúng vậy, chính là Phạm Âm tự.” Tiểu Phượng Phượng khẳng định gật đầu.

“Là Phạm Âm tự, trong truyền thuyết Phạm Âm tự!” Côn Luân lão giả lần đầu tiên thất thố như thế, cười ha ha, “Mọi người có biết lai lịch cùng những tin đồn có liên quan đến Phạm Âm tự không?”

Không đợi mọi người đáp lại, lão tiếp tục nói: “Phạm Âm tự rất thần bí! Nó là một giáo phái ở một nơi xa phía Tây của Long Tường đại lục, người của bọn họ từng đi tới Long Tường đại lục, phát huy sức mạnh của Phật pháp. Bọn họ luyện tập một loại công phu đặc biệt, cao thủ xuất hiện lớp lớp ở Long Tường đại lục nhưng sự hưng thịnh đó chỉ được thời gian ngắn. Sau đó bởi vì xung đột tín ngưỡng, rất nhiều những cao thủ của gia tộc cũng không vui mừng khi thấy các cao tăng của Phạm Âm tự ở nơi trên đại lục này tuyên truyền tư tưởng phật giáo, cho nên bọn họ buộc phải rút lui khỏi Long Tường đại lục. Lại nói về cuộc đại chiến với dị tộc ở vạn năm trước, các cao tăng của Phạm âm tự bỏ ra không ít sức lực, thủ lĩnh của bọn họ vì cứu những cao thủ của chúng ta, đã hy sinh tính mạng của mình.”

Vân Khê thở dài nói: “Ta không vào Địa Ngục, ai vào địa ngục? cao tăng của Phạm Âm tự dùng chính bản thân mình để chứng minh bọn họ tin tưởng vào Phật pháp, vô tư không sợ, nhìn lại cao thủ của chúng ta, chẳng những không nhớ được ân tình của bọn họ, ngược lại lấy oán trả ơn, trục xuất bọn họ ra khỏi Long Tường đại lục, thật sự làm cho lòng người ớn lạnh.”

Ở trong ấn tượng của Vân Khê, phần lớn dân chúng ở Long Tường đại lục tôn thờ Long thần, cho nên Long Vương cốc mới có thể chiếm địa vị cao như thế ở trong lòng dân chúng.

Tín ngưỡng của mỗi người, thường thường quyết định lời nói việc làm cùng phẩm hạnh của người đó.

Truyền thuyết Long thần, dĩ nhiên là rất thần kỳ, nhưng lại không gần gũi với dân chúng và hướng con người theo cái thiện như Phật giáo.

“Nói cho cùng, Phật giáo là đạo giúp con người hướng thiện, tín ngưỡng bất đồng, nhưng không nhất thiết phải bài xích.” Nàng tiếp tục nói.

“Nói rất đúng!” Bộp bộp bộp, 3 cái vỗ tay tán thưởng liên tục, Côn Luân lão giả gật đầu tán thành, “Nhưng lần này thần xui quỷ khiến Tiểu Phượng Phượng, lại tìm được Xá Lợi Phật châu của vị hòa thượng của Phạm Âm tự, chuyện này nếu truyền ra ngoài, để cho cao tăng của Phạm Âm tự biết được, sợ là sẽ rước lấy tai hoạ, là phúc hay họa, dù ai cũng không đoán trước được.”

Gia chủ Hiên Viên, vẻ mặt nghiêm túc tuyên bố: “Tất cả mọi người nghe kỹ, chuyện hôm nay, ai cũng không được truyền ra ngoài, biết không?”

“Dạ, gia chủ!” Mọi người trăm miệng một lời.

Long Thiên Tuyệt đưa tay ra, cố gắng lấy Xá Lợi Phật châu từ trong tay con gái, nhưng không thể được. Hắn im lặng thở dài, chỉ mong chuyện này không giống như bọn họ tưởng tượng.

Sau khi chọn đồ vật đoán tương lai xong, tiếp đến là thời điểm Tiểu Nguyệt Nha biểu diễn tài nghệ của mình.

Thu lễ vật như vậy, không biểu diễn chút tài nghệ thì không được. Hưởng ứng mong muốn của mọi người Tiểu Nguyệt Nha cũng hăng hái biểu diễn tài nghệ của mình.

Tiết mục thứ nhất, ta bò ta bò ta bò bò bò.

Thiên Thần thúc thúc thật là không có lương tâm, lại lấy đồ ăn dụ dỗ mình? Hừ, đồ ăn này ta cũng quen mặt, trừ uống qua sữa cùng cháo, ta còn uống qua súp tổ yến.

Linh quả a? Ăn nhiều rồi! Ta vừa sinh ra đời, thứ đầu tiên uống đó chính là nước linh quả.

Nhưng đồ ăn ngon thì luôn không chê nhiều, tay bé nhỏ xoa một chút nước miếng, lạch bà lạch bạch hướng đồ ăn trong tay của Thiên Thần thúc thúc bò tới.

Cả sảnh đường tràn ngập tiếng hoan hô khen ngợi! Lợi hại a!

Mọi người ở đây, thật đúng là không có tiền đồ mà, ta chẳng qua là chỉ bò đi bò lại một chút đã đem mọi người hù dọa rồi.

Tiết mục thứ hai, ta nhào lộn ta nhào lộn ta lẫy (lật).

Hiệu suất lẫy này còn kém một chút.

Ân bụng ta thịt hơi nhiều, ta nên giảm cân một chút.

Ca ca, đẩy muội một tay, “này nọ í é í é” “này nọ í é í é”.

Nghiêng người nhào lộn thành công!

Lại nhào lộn một lần nữa!

Ta nhào lộn, ta nhào lộn, thành công...... Lại là nghiêng người nhào lộn.

Thân hình thấp bé mũm mĩm đang quay cuồng lăn qua lội thì phát hiện các vị thúc thúc a di, ca ca tỷ tỷ, gia gia nãi nãi (ông nội), ông ngoại bà ngoại, cụ ngoại...... Ngô, tại sao có nhiều người nhìn mình như vậy?

Người ta cũng không phải là con khỉ, không có gì hay ho để mà nhìn!

Tiết mục cuối cùng, là sở trường nhất của ta, tuyệt kỹ phi đao!

Hắc hắc, người ta trời sinh có thần lực (có sức mạnh ghê gớm), ném cái gì cũng đều hết sức hăng hái.

Mặc dù không có phi đao thật, nhưng ném bằng quả nho cũng không thành vấn đề.

Ta ném! Ném ngươi mở miệng to nhất!

Ta ném! Ném ngươi thô tục nhất!

Ta ném! Ném ngươi trốn nhanh nhất!

Bách phát bách trúng!

“Tiểu Nguyệt Nha, nơi này, nơi này!”

“Cụ ngoại, ngài xác định?” Nhé một tiếng, một quả nho trực tiếp bay thẳng vào trong miệng của cụ ngoại, ha ha, quả nhiên là bách phát bách trúng a!

Nhưng cụ ngoại, ngài đứng quá gần? Như vậy người ta lại nghi ngờ chúng ta ăn gian?

Một bữa yến tròn tuổi kết thúc trong không khí ồn ào náo nhiệt, Xá Lợi Phật châu thành một điều bí ẩn trong long mọi người, đồng thời nó cũng đã gieo mầm móng lo lắng thành công ở trong lòng người nhà của Vân Khê.

Đến ngày thứ ba, Đan minh rốt cục truyền đến tin tức tốt, 3 vị dược liệu cuối cùng dung để luyện chế Tru Tiên đan cũng thu thập được toàn bộ đầy đủ hết.

Trên dưới Gia tộc Hiên Viên, tràn ngập không khí vui mừng.

Hiện tại chỉ cần Vân Khê chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, sau đó mượn thần hỏa của Tiểu Bạch thì có thể chính thức tiến hành luyện chế Tru Tiên đan.

“Tiểu Mặc, Thiên Thần, 2 người nhớ kỹ, nhất định phải đem tiểu Bạch mời tới Đan minh và trở vể đây vào trước ngày 15. Dọc theo đường đi không được ham chơi, biết không?” Vân Khê cẩn thận dặn dò, đem nhiệm vụ mời tiểu Bạch giao cho 2 thúc cháu Tiểu Mặc cùng Long Thiên Thần, nàng cùng đám người Long Thiên Tuyệt, Vân Trung Thiên lưu lại để giải quyết chuyện ở đây.

Tiểu Mặc hưng phấn vô cùng, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có cơ hội đi tìm Tiểu Bạch, bé rất hớn hở đón nhận cái nhiệm vụ này. Long Thiên Thần còn lại là chịu trách nhiệm hộ tống, 2 thúc cháu chuẩn bị qua loa, rồi hướng Long Vương cốc lên đường.

Vân Khê tâm tình khẩn trương cùng kích động, một khi nàng luyện chế Tru Tiên đan thành công, nàng liền trở thành người duy nhất luyện chế thành công Tru Tiên đan trong một vạn năm trở lại đây ở Long Tường đại lục, cũng tức là Luyện Đan Sư giỏi nhất ở Long Tường đại lục.

Tin tức được truyền đi một cách nhanh chóng, bọn họ cố gắng muốn giấu diếm chuyện luyện đan, nhưng cuối cùng vẫn không giấu được.

Gần tới ngày luyện đan, số người ra vào Đan minh tăng vọt, mà những người đó thì lại muôn hình muôn vẻ, không phán đoán được lai lịch của bọn họ.

Xảy ra tình trạng như vậy, khiến cho Vân Khê có chút lo lắng.

Càng nhiều người chú ý, đại biểu cho tỷ lệ nguy hiểm càng cao, không nói đến trong số những người đến xem này có không biết bao nhiêu người mơ ước Tru Tiên đan, muốn chiếm nó làm của riêng, nàng không thể không đề phòng trong những người này liệu, có thể xuất hiện kẻ đầu sỏ đã hạ bóng ma cho mẹ chồng và em chồng hay không, nàng phải cẩn thận, thậm chí nàng đã nghĩ đến có nên đem thời gian luyện đan cùng địa điểm đều phải bí mật.

Song, ở trên giang hồ những chuyện như thế này, ngươi càng muốn che dấu tin tức thì ngược lại nó sẽ được truyền một cách rất nhanh chóng.

Thay vì sau này bị nhìn chằm chằm, mỗi ngày sống trong lo lắng thấp thỏm, chẳng bằng công khai biểu diễn luyện đan ở Đan minh còn hơn, đồng thời thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người.

Minh Chủ Đan minh hết sức vui lòng giơ hai tay tán thành, gia chủ Hiên Viên, Long Thiên Trạch cùng Long Thiên Tuyệt sau khi bàn luận, cũng tán thành ý kiến của Vân Khê.

Cách tổng bộ của Đan minh không xa có một nhà tửu lâu nhỏ, tranh thủ lúc rảnh rỗi, Vân Khê thường một mình một người đến ngồi ở tửu lâu đó. Nàng vừa ngồi xuống không bao lâu, đã nghe thấy những tiếng bàn tán xôn xao của những người chung quanh, phần lớn đều ở bàn về chuyện nàng luyện đan chuyện.

“Nói đến Vân Khê, nàng thật là người tài giỏi! Thuật luyện đan của nàng, tuyệt đối đỉnh cao! Lần trước ở đại hội luyện đan, nàng đoạt được đầu khôi (hạng nhất), luyện chế được một viên gần với thần phẩm đan dược, tài nghệ trấn áp toàn trường, thật là không ai sánh kịp!”

“Ta nghe nói thiên phú luyện đan của nàng vượt qua cấp chín, có thật vậy hay không?”

“Đương nhiên là thật! So sánh với Trân Châu còn thật hơn, chính mắt ta nhìn thấy!”

“Ngươi lại khoác lác rồi! Ngươi cũng không phải là Luyện Đan Sư, làm sao chính mắt nhìn thấy?”

“Ách...... Đó là chính tai ta nghe nói. Nhưng biểu hiện của nàng ở đại hội luyện chính xác là ta nhìn thấy, tài nghệ luyện đan của người ta, tuyệt đối là siêu việt. Nghe nói đan dược nàng cần luyện đan lần này, là tuyệt phẩm đan dược, không biết nàng có thể luyện một lần mà thành công ngay được hay không.”

“Chắc chắn không thành vấn đề! Nếu nàng không luyện chế thành công, chỉ sợ trên đời cũng không có ai có thể luyện chế thành công.”

“......”

Nghe được những lời bàn tán vừa rồi, Vân Khê cảm thấy vô cùng áp lực, tất cả mọi người đều ký thác hi vọng ở nàng, nếu nàng không thể luyện chế thành công ngay trong lần đầu tiên, thì không biết có bao nhiêu người vỡ mộng, tội lỗi a!

Trong tiếng ca ngợi của mọi người, bỗng nhiên vang lên một tiếng cười giễu cợt mặc dù thanh âm không lớn, nhưng Vân Khê lại nghe được rõ ràng.

Quay đầu, bằng vào năng lực nhận biết giọng nói của mình, Vân Khê rất nhanh tìm ra chủ nhân của tiếng cười giễu cợt đó, hai nam một nữ, khuôn mặt xa lạ, quần áo trên người bọn họ tương đối giống nhau, chính là đến từ Vân tộc.

Tiếng cười giễu cợt kia chính là đến từ miệng của nữ tử trong nhóm người đó, không nghĩ tới ở chỗ này cũng đụng chạm với người của Vân tộc.

Những người chung quanh, nghe được tiếng cười giễu cợt đó, đều lộ ra vẻ mặt bất mãn.

“Các ngươi chê cười là có ý gì?” Có người hỏi.

Cô gái mở miệng nói: “Ta cười có người giả danh lừa bịp, mà các ngươi lại không biết, chẳng những bị nàng lừa gạt, còn cam tâm để cho nàng đùa bỡn, các ngươi nói buồn cười hay không?”

Vân Khê hí mắt, không hiểu được cô gái này đến tột cùng đang âm mưu cái gì.

“Chúng ta làm sao mà bị gạt? Ngươi nói cho rõ ràng!” đám dân chúng đều hỏi.

Cô gái nhẹ nhàng cười một tiếng nói: “Lý do rất đơn giản, cách điều chế Tru Tiên đan chỉ có Vân tộc chúng ta mới có, được ghi chép đầy đủ ở trong Tàn Hoa bí lục, bảo vật vô cùng quý giá của Vân tộc chúng ta. Mà Tàn Hoa bí lục đã sớm bị thất truyền, thử hỏi người này sao lại có cách điều chế Tru Tiên đan?”

“Chẳng lẽ Vân cô nương thì không thể có được cách điều chế sao? Tại sao lại nói chỉ có Vân tộc các ngươi mới có cách điều chế?” Trong đám người không thiếu người ủng hộ Vân Khê, ra sức vì nàng biện hộ.

Đọc truyện chữ Full