DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 5 - Chương 125: Vạn Liên thịnh hội, đục nước béo cò!

Long Thiên Tuyệt tức giận, nhưng vẫn không thúc giục, chỉ đành phải tự mình châm trà lấy lòng hắn.

Côn Luân lão giả tự nhiên tự đắc hưởng thụ, vẻ mặt cười híp mắt.

Tiểu Bạch đung đưa hai chân ngồi ở trên ghế, nhìn chằm chằm hai người, một lúc lâu, đột nhiên từ trong ngực lấy ra một phong thư, nói: “Thư của nữ ma đầu đưa, ở chỗ của ta!”

Côn Luân lão giả suýt chút nữa bị sặc nước trà, âm thầm trừng nó, ngươi là tiểu phản đồ!

Long Thiên Tuyệt tiến lên mấy bước, nhận lấy phong thư, cẩn thận xem xét, thần sắc từ từ chuyển thành nhu hòa.

Trên thư tổng cộng có ba hàng chữ:

Dòng thứ nhất, “Thiên Tuyệt, ta ở Vân thành hết thảy đều mạnh khỏe, đừng nhớ ta”. Cuối hàng chữ là một dấu son môi đỏ mọng tỏa ra hương thơm ngọt ngào.

Nụ cười trên môi Long Thiên Tuyệt nhộn nhạo mở ra, đầu ngón tay của hắn nhẹ nhàng mà vuốt ve dấu son môi, phảng phất như đang chạm vào đôi môi đỏ mọng mềm mại hương vị ngọt ngào của nàng, làm lòng người say mê.

Một lớn một nhỏ hai cái đỉnh đầu chúp lại, muốn rình coi, Long Thiên Tuyệt quả quyết thu hồi thư, mắt lạnh nhìn chằm chằm hai người họ, một già một trẻ cả kinh vội vàng ngoan ngoãn lui qua một bên giả bộ nhìn trời.

“Thật hung dữ!”Tiểu Bạch ủy khuất rụt cổ lại nói.

“Người ta thường nói là qua cầu rút ván. Hắn chính là người như thế.”Côn Luân lão giả sờ sờ râu mép, cùng Tiểu Bạch trao đổi ánh mắt đồng bệnh tương liên.

“Ta vừa vặn giống như nhìn thấy trên thư có một dấu son môi a, nữ ma đầu cùng quá nhếch nhác đi, cư nhiên trực tiếp cầm giấy viết thư để lau miệng (=]]])……… Di, đây không phải nói nàng đối với phụ thân của Tiểu Mặc Mặc một chút cũng không còn thích rồi sao? Chẳng lẽ, tình cảm của bọn họ vỡ tan rồi? Kia, vậy Tiểu Mặc Mặc cùng Tiểu Nguyệt Nha làm sao bây giờ?”Tiểu Bạch phiền não, bắt đầu lo lắng vấn đề về Tiểu Mặc Mặc cùng Tiểu Nguyệt Nha sau này. (*cuồng tiếu* không thể nhịn nổi cười)

Một cái ánh mắt sắc như đao hung hăng quăng tới, Tiểu Bạch đầu co rụt lại, chống lại ánh mắt muốn giết người của Long Thiên Tuyệt, yếu ớt nói: “Ngươi sắp bị nữ ma đầu bỏ rơi, chuyện này đâu có liên quan gì đến ta? Nếu như ngươi cùng nữ ma đầu tách ra, ta liền mang theo Tiểu Mặc Mặc cùng Tiểu Nguyệt Nha đi Long Vương cốc, phụ thân cùng mẫu thân ta nhất định sẽ rất hoan nghênh bọn họ.”

Long Thiên Tuyệt mặt đen lại, thật muốn nhanh một chút bóp chết nó.

Côn Luân lão giả xì một tiếng, rốt cuộc không nhịn được nữa phun ra tiếng cười: “Tiểu Bạch, ngươi thật là đáng yêu! Ha ha ha ha……..”

Long Thiên Tuyệt lại quăng một cái ánh mắt sắc như đao bay tới, Côn Luân lão giả lúc này mới thu liễm nụ cười: “Ha ha, ha ha, được rồi, chúng ta không quấy rầy ngươi nữa. Đúng rồi, Vân nha đầu để lão phu chuyển lời với ngươi, nàng hiện tại cần gấp rất nhiều thần binh lợi khí, có cơ hội ngươi giúp nàng thu thập chút ít, nàng chiếm được một thanh bảo kiếm có linh hồn, có thể cắn nuốt các loại thần binh lợi khí, cắn nuốt càng nhiều, uy lực của bảo kiếm càng lớn.”

“Ừ.” Long Thiên Tuyệt biến sắc, hướng ra ngoài cửa hô: “Vân hộ pháp, mang Côn Luân tiền bối đi đến kho binh khí, đem tất cả binh khí đều giao cho người!”

“Tôn chủ, toàn bộ luôn sao?” Vân hộ pháp kinh ngạc, kho binh khí chứa tất cả các binh khí bọn họ đoạt được từ ba tòa thành, đủ trang bị cho một đội quân, Côn Luân tiền bối muốn nhiều binh khí như vậy làm cái gì, chẳng lẽ còn có thể làm cơm ăn?

Hắn nói đúng, bất quá không phải là làm cơm cho người ăn, mà là cho Kiếm linh làm cơm ăn.

“Toàn bộ! Hơn nữa phái những người khác đi đến các đại gia tộc bái phỏng, lấy giá cao thu mua binh khí trong gia tộc bọn họ, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.” Long Thiên Tuyệt trầm tư nói: “Tiền bối, ngày ở chỗ này nghỉ ngơi một ngày đi, chờ ta thu thập càng nhiều binh khí, ngài hãy đưa đi cho Khê Nhi.”

“Tốt, vậy lão phu sẽ đợi ở đây một ngày.”Côn Luân lão giả cười híp cả mắt dẫn Tiểu Bạch rời đi, lưu lại một mình Long Thiên Tuyệt một người xem thư.

Long Thiên Tuyệt lại mở thư ra, tiếp tục nhìn xuống, dòng thứ hai trong thư, chữ viết rõ ràng biến hóa, long tà du tẩu, cừng cáp hữu lực, hắn có thể đoán được đích thực là xuất phát từ tay Tiểu Mặc. Đừng xem bé mới có bảy tuổi, nhưng chữ viết rất là tốt, so với mẹ bé chữ viết không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần.

Phụ thân, con sẽ hảo hảo chiếu cố mẫu thân cùng với Tiểu Nguyệt Nha, người cứ yên tâm đi! (vẽ thêm một cái khuôn mặt tươi cười)

Long Thiên Tuyệt hiểu ý cười một tiếng, tiếp tục nhìn xuống.

Dòng thứ ba lại là một phen phong cảnh khác, một cái hình vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo, Long Thiên Tuyệt thấy thế nào đều không thể tưởng tượng ra được rốt cuộc nó là cái gì. Tầm mắt tiếp tục di chuyển, chỉ thấy cuối cùng hình vẽ có một dòng chữ viết của Tiểu Mặc phụ chú: “Phụ thân, đây là Tiểu Huyên Huyên đang hỏi thăm người đấy…….”

Nguyên lai là Tiểu Nguyệt Nha vẽ!

Long Thiên Tuyệt buồn cười, sảng khoái cười lớn lên, trong tay hắn một tờ giấy viết thư thật mỏng, nhưng mà tràn đầy ấm áp ôn tình cùng tình yêu, ý chí chiến đấu của hắn càng thêm dâng trào.

Thủ hạ đứng canh gác ở ngoài cửa, chợt nghe tiếng cười lớn của Tôn chủ, mọi người tò mò không thôi. Nếu như bọn họ nhớ không lầm, hiện tại bên trong cũng chỉ có một mình Tôn chủ một người, hắn một mình một người có thể cười đến vui vẻ như vậy, Tôn chủ hắn không có nóng đầu đi?



Cuối cùng Vạn Liên thịnh hội cũng đã đến.

Sáng sớm, Vân Trung Thiên đã chờ Vân Khê ở ngoài cửa, hai huynh muội chuẩn bị cùng nhau đi tham gia Vạn Liên thịnh hội.

Hôm nay, hắn thay một bộ quần áo màu trắng, gọn gàng chỉnh tề, tuấn tú tiêu sái.

Ở phía sau hắn, cửa phòng mở ra, đi ra là một “nam tử” trẻ tuổi khác, cũng là áo bào màu trắng, nhưng là một phen phong tình khác.

“Ca, muội xong rồi.”

Vân Trung Thiên quay đầu, nhìn về phía Vân Khê đang từ trong phòng đi ra, mâu quang phát sáng, nhìn nàng từ trên xuống, thanh nhã nở nụ cười: “Không tệ lắm, đúng là một thanh niên tuấn tú phong lưu phóng khoáng!”

Hắn giơ tay, vuốt vuốt tóc trên trán nàng, cười đến rực rỡ.

“Muội sao có thể so sánh với ca ca chứ? Huynh mới thật sự là phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, vang dội khiến hàng vạn hàng nghìn thiếu nữ tuổi xuân yêu mến a…… Ôi!”

Trên trán bị gõ một cái, Vân Khê xoa trán, hai mắt cười như trăng rằm.

“Muội a……” Vân Trung Thiên lắc đầu cười khẽ, dắt tay nàng: “Chúng ta đi thôi, đừng chậm trễ thời gian nữa.”

Vân Khê lắc lư tay hắn, vui vẻ giống như thiếu nữ: “Ca, hiện tại muội đang mặc nam trang, chúng ta tay trong tay đi trên đường cái như vậy, có thể hay không có chút cổ quái a?”

Vân Trung Thiên chần chờ, ý cười nhẹ nhàng trong con ngươi mở ra: “Nói cũng đúng……..”

Đang muốn rời tay, ngược lại Vân Khê vững vàng cầm chặt tay của hắn, cười đến trên mặt tràn đầy đắc ý: “Như vậy cũng tốt, nói không chừng muội có thể giúp ca ca ngăn cản các loại hoa đào rách nát, ha ha…”

Vân Trung Thiên ôn nhu nhìn nàng, nắm chặt tay nàng: “Vậy ca ca sẽ không lập gia đình, vẫn thủ hộ ở bên cạnh muội.”

“Vậy làm sao mà được? Ca ca nếu như không thành thân, không phải muốn người người oán trách sao? Muội không muốn làm cho các thiếu nữ trong thiên hạ hợp nhau tấn công.” Vân Khê nói.

“Nghịch ngợm!”Vân Trung Thiên cười liếc mắt nhìn nàng một cái, nắm tay nàng, bước nhanh hơn.

Dọc theo đường đi, hai huynh muội phong thái xuất chúng, không biết đưa tới bao nhiêu ánh mắt quay đầu nhìn của người đi đường.

Vân Khê tâm tình rất là vui vẻ.

Chờ hai huynh muội đi tới hồ sen, phụ cận hồ sen người đứng như nước chảy, Kinh Hồng kiếm giắt bên hông Vân Khê đột nhiên kích động run rẩy, nó ngửi thấy mùi vị của các loại binh khí, có chút kiềm chế không được.

Vân Khê vội vàng đè nó xuống, hạ giọng nói với nó: “Đừng nóng vội, đến thời điểm ta sẽ cho ngươi ăn no, bây giờ thì ngoan ngoãn đợi đi!”

Giống như làm nũng, Kinh Hồng kiếm giãy dụa mấy cái, mới bình tĩnh trở lại.

“Chờ đến khi vào sâu phía trong hồ sen, xung quanh có rất nhiều sương mù dày đặc, huynh sẽ che chở cho muội, để cho Kinh Hồng kiếm có thể tận tình phát huy.” Vân Trung Thiên vừa nói, vừa hướng tới chỗ những người tụ tập gật đầu: “Thịnh công tử đã đến, chúng ta đi qua đi.”

Hai huynh muội tiếp tục đi về phía trước, hướng về phía Vân Trung Thịnh đi tới. Làm bạn bên cạnh Vân Trung Thịnh, còn có mấy cô gái trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, trong đó có hai cô gái, Vân Khê gặp qua, chính là sư muội của Vân Trung Thịnh.

“Thiên sư huynh, Vân Khê cô nương, các ngươi đã tới.”Vân Trung Thịnh ngó chừng đánh giá huynh muội hai người, âm thầm sợi hãi than, hai huynh muội này lớn lên thật đúng là giống nhau, hơn nữa Vân Khê khi mặc trang phục nam trang, liền giống Vân Trung Thiên đến bảy tám phần. Không ai có thể hoài nghi, bọn họ không phải là huynh muội chân chính, chẳng qua là vì sao từ trước chỉ có một mình Vân Trung Thiên trở về Vân tộc, mà muội muội của hắn theo lời đồn sớm đã bị sát hại rồi sao?

Chân tướng rốt cuộc như thế nào?

Vân Trung Thịnh nghĩ không ra, hiện giờ cũng không phải rảnh rỗi để suy nghĩ.

“Sư huynh, nàng không phải là Vân Khê sao? Nàng muốn cùng nhau tham gia Vạn Liên thịnh hội với huynh sao?” Trên mặt sư muội hắn mang theo vài phần cảnh giác.

“Không được vô lễ! Vân Khê cô nương là tự ta mời tới.” Vân Trung Thịnh đưa mắt hướng về phía nàng, cô gái bên cạnh liền không dám nói cái gì nữa, bất quá đáy mắt ghen tỵ cùng bất mãn vẫn tồn tại như trước.

Vân Khê không để ý đến các nàng, thuận miệng hỏi: “Bắt đầu tranh tài rồi sao? Hôm nay có bao nhiêu người tham gia tranh tài?”

Vân Trung Thịnh nói: “Theo ta được biết, hôm nay dự thi tổng cộng có năm mươi đội, mỗi đội có ba người, trong đó có một phần ba số người là tam ca ta tìm đến, hắn đối với lần tranh tài này nhất định phải thắng.”

Vân Trung Thịnh nói: “Ngươi cùng biết, ở phía trên Tam ca của ta còn có hai vị tỷ tỷ, Đại tỷ của ta tính tình đạm bạc, đối với quyền thế rất thờ ơ, mà Nhị tỷ…….. Nhị tỷ của ta trong mắt người ở bên ngoài thể chất kém lại nhiều bệnh, không làm được gì, mà Tam ca của ta từ trước đến giờ dã tâm bừng bừng, rất coi trọng quyền thế, so ra mà nói, xét về thực lực trong huynh đệ tỷ mội chúng ta hắn là một người có chút xuất sắc, cho nên ở trong Vân thành có rất nhiều người coi trọng Tam ca của ta, lấy lòng hắn, kỳ vọng có thể thu được nhiều lợi ích từ phía hắn…….. Trong nhóm người nịnh bợ hắn có cả Đại cữu của ta, cũng chính là Đại gia phủ thành chủ Vân thành.”

Vân Khê trong lòng vừa động nói: “Vậy Nhị gia đâu? Hắn ủng hộ người nào?”

Nhị gia Vân Thúc Thừa chính là đối thủ của nàng, hiềm khích thâm hậu* (thù ghét sâu nặng), bên cạnh hắn còn có một Hoa Oánh Oánh, lại càng là oan gia, nếu như động đến hai người này, tránh không được một phen minh tranh ám đấu* (tranh đấu gay gắt).

Nàng trước tiên phải thăm dò tình hình của đối phương mới được.

“Ngươi nói Nhị cữu của ta?”Vân Trung Thịnh kinh ngạc, thật tình nói: “Nhị cữu của ta hắn rất là nhún nhường, không giống Đại cữu và Tam cữu ta từ trước tới giờ đều đấu đến ta chết ngươi sống, lúc trước Tam cữu ủng hộ Ngũ ca, Ngũ ca vừa chết, hiện tại bọn họ bắt đầu ủng hộ Tứ ca. Về phần Nhị cữu ta, hắn ai cũng không có ủng hộ, hàng năm cũng là phái một tiểu đội nhân mã tới tham gia Vạn Liên thịnh hội.”

“Nhị cữu của ngươi thật sự là người giảo hoạt, hắn không phải là nhún nhường, mà là chờ ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi. Chờ Đại cữu cùng Tam cữu ngươi đấu người sống ta chết, lưỡng bại câu thương, hắn thì tốt rồi ngồi đó ngư ông đắc lợi.” Vân Khê hừ lạnh, đã giao tranh mấy lần với Vân Thúc Thừa mà ngay cả dã tâm của bọn họ cũng nhìn không ra, vậy nàng coi như sống uổng phí rồi.

“Khê Nhi nói không sai, Đại gia cùng Tam gia tranh đấu kịch liệt, chẳng qua cũng chỉ có ở bên trong Vân thành mà thôi, Nhị gia thì so với bọn họ thông minh hơn nhiều, ngầm ở ngoài Vân thành bồi dưỡng thế lực của mình, hiện nay vây cánh của hắn rất nhiều. Thừa dịp thành chủ bệnh tình nguy kịch, hết lực sắp thoái vị, chắc chắn hắn sẽ không tiếp tục khiêm nhường trầm mặc nữa, nói không chừng Vạn Liên thịnh hội lần này chính là thời điểm để hắn triển lộ tài năng của mình a.” Vân Trung Thiên phân tích.

Vân Trụng Thịnh nghe những lời hai người nói….., lâm vào trầm tư: “Khó trách…… Khó trách Nhị cữu mấy ngày gần đây thường theo ta lải nhải chuyện việc nhà, nguyên lai là nghĩ mượn hơi ta, thông qua ta để đạt được mục đích của hắn là đảm nhiệm vị trí thành chủ. Các ngươi nói không sai, người càng nhún nhường, thường thường càng đáng sợ hơn, bởi vì bọn họ biết giấu giếm dã tâm của mình……”Ánh mắt của hắn từ từ thâm thúy, có tia sáng lợi hại lóe lên trong đấy mắt.

Vân Khê cùng Vân Trung Thiên liếc mắt nhìn nhau, không có tiếp lời của hắn, bởi vì bọn họ biết rằng, Vân Trung Thịnh cũng là một kẻ biết khiêm tốn, ẩn nhẫn, giỏi giấu giếm dã tâm.

Đám người xung quanh tề tụ càng ngày càng nhiều, Vân Trung Thịnh cùng Vân Trung Thiên hai người không ngừng chào hỏi những người xung quanh, chỉ có Vân Khê một mình âm thầm đứng yên quan sát người nào có binh khí không tệ, như thế có thể âm thầm hạ thủ. Đôi mắt của nàng giờ khắc này giống như rada dò xét binh khí, không một người nào có binh khí mà có thể thoát được ánh mắt của nàng, mà Kinh Hồng kiếm chính là Rada dò xét chính xác nhất, phàm là binh khí có phẩm chất tương đối cao đi ngang qua người nàng, Kinh Hồng kiếm kinh động rồi rung lên.

Đột nhiên, Kinh Hồng kiếm lại lay động, lần này lây động biên độ rõ ràng so sánh với những lần trước càng kiệt liệt hơn nhiều.

Vân Khê hiểu được, nó nhất định là tìm thấy thứ tốt.

“Lão Thập, tới sớm!”

“Nhị cữu, một thân trang phục của ngài…… Chẳng lẽ ngài cũng muốn tự mình tham gia Vạn Liên thịnh hội?”

Nghe được tiếng Vân Trung Thịnh gọi, ánh mắt Vân Khê sáng lên, nhìn về phía người mới đến. Thật đúng là oan gia ngõ hẹp không thể buông tha, lại bắt gặp hai người quen.

“Nhị cữu hôm nay đến chính là cố ý tới giúp ngươi……. Vân Trung Thiên? Ngươi cũng tới sao? Còn có vị này là……..”Vân Thúc Thừa nhìn Vân Khê hồi lâu, bỗng nhiên hai con ngươi mở lớn, nhận ra nàng, mắt của hắn chợt trầm xuống, da thịt trên mặt lây động: “Vân Khê?”

Vân Khê – hai chữ này, hắn cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Ở bên cạnh hắn, thanh âm bén nhọn của một cô gái cũng hô lên: “Vân Khê?!”

“Chào hai vị, đã lâu không gặp.”Vân Khê mỉm cười, ánh mắt lướt qua trên mặt hai người Vân Thúc Thừa cùng Hoa Oánh Oánh, rồi lại rơi vào bội kiếm đang được mang ở bên hông của Vân Thúc Thừa cùng với Hoa Oánh Oánh, quả nhiên là thứ tốt a! Hôm nay chính là các ngươi tự mình đâm đầu vào, không để cho các người như nhạn chết tự nhổ lông thì thực có lỗi với mình a.

“Các ngươi quen biết nhau sao?” Vân Trung Thịnh khẽ kinh ngạc, hắn hoàn toàn không biết bọn họ đã từng có hiềm khích cùng đụng chạm.

“Làm sao chỉ có quen biết?” Hoa Oánh Oánh trên mặt âm tình bất định, oán hận nhìn chằm chằm Vân khê, rất muốn đem nàng ta ném vào trong ao phân, làm cho nàng ta nếm thử mùi vị của ao phân, nhưng mà nàng cũng biết Vân Khê chính là người được Cung chủ mời tới, nàng không thể động tay động chân được, cho nên khi biết được Vân Khê đi đến Vân thành, nàng chậm chạp không đi tìm Vân Khê gây phiền toái. Bởi vì nàng đang đợi thời cơ, thời cơ có thể hảo hảo trừ đi Vân Khê mà không bị người Vân tộc phát hiện, hiện tại thời cơ rốt cuộc đã tới……

Sau một trận âm tình bất định, nàng từ từ nở nụ cười, nụ cười rất là quỷ dị.

“Chúng ta cùng Vân cô nương rất sớm đã quen biết nhau, có thể nói là không đánh thì không quen biết, không nghĩ tới hôm nay ở chỗ này gặp lại nhau, đúng là duyên phận.”

Là phân vượn, đúng là phân con mẹ nó vượn!*

*chơi chữ – đồng âm khác nghĩa giữa “duyên phận” và “viên phân”(phân vượn), đều đọc là “yuan fen”

Vân Khê cùng Hoa Oánh Oánh liếc nhìn lẫn nhau, hai người đều cười, một thì cười đến giảo quyệt, một thì cười đến âm hiểm.

Vân Trung Thịnh nhìn hai bên một chút, cảm thấy không khí rất là quỷ dị.

“Nhị cữu, ngài mới vừa nói là tới đây tiếp viện cho ta? Này thật là hổ thẹn. Ta làm sao dám làm phiền Nhị cữu ngài?” Vân Trung Thịnh nhạy bén, thay đổi đề tài.

Vân Thúc Thừa thu hồi ánh mắt âm trầm trên người Vân Khê, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, vỗ vỗ đầu vai Vân Trung Thịnh, khích lệ nói: “Lão Thập, trong huynh đệ tỷ muội của các ngươi, Nhị cữu coi trọng nhất chính là ngươi, bàn về nhân phẩm cùng tài trí, ca ca cùng các tỷ tỷ của ngươi người nào có thể so sánh với ngươi chứ? Ngươi a, chính là quá khiêm nhường rồi, mọi việc đều không trannh giành, chưa chắc đó là chuyện tốt. Hôm nay Nhị cữu chính là đến đây ủng hộ ngươi, hy vọng có thể giúp ngươi nhận được kim liên, đoạt được đầu khôi!”

Lão hồ ly chính là lão hồ ly, dù tức giận, dù thống hận, cũng không lộ ra bất cứ việc gì.

Tầm mắt Vân Khê lặng lẽ nhìn theo ngón tay của Vân Thúc Thừa, trong lòng cười thầm, càng ngày càng thú vị rồi, bọn họ tính toán muốn cùng nàng một cuộc chiến đấu ngầm sao.

Tốt, chiến ngầm thì chiến ngầm, nàng rất mong đợi a.

“Đa tạ Nhị cữu!”Vân Trung Thịnh ánh mắt hướng về phía Vân Trung Thiên cùng Vân Khê, muốn hỏi ý kiến của bọn họ.

Vân Trung Thiên ôn nhu mỉm cười nói: “Có Nhị gia tương trợ, Thịnh công tử như hổ thêm cánh, nhất định có thể mã đáo thành công a!”

Vân Khê cười đến so với hắn càng ôn hòa hơn: “Nhiều người khả năng thắng càng lớn, mọi người đều cùng chung một mục đích, chính là muốn giúp Thịnh công tử, cùng nhau hợp tác, không phải tốt hơn sau?”

“Vân Khê cô nương nói thật là đúng a, chúng ta cùng nhau hợp tác, nhất định không thể bại được, kỳ khai đắc thắng*!” Hoa Oánh Oánh cười đến dụ dỗ. (*thắng ngay từ trận đầu)

“Không sai, không sai! Chúng ta rất mong có thể cùng Vân Khê cô nương chân thành hợp tác.” Vân Thúc Thừa cười giống như một đại thúc hiền lành.

Bốn người nhìn nhau, đều mỉm cười, không khí ngoài mặt thoạt nhìn hết sức hòa hợp, nhưng sau lưng chính là sóng ngầm mãnh liệt, hận không thể đem đối phương rút gân lột da.

Vân Trung Thịnh bị kẹp ở giữa bốn người, càng lúc càng cảm thấy không khí quỷ dị, nhưng là không thể nói được rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, cho đến khi Vạn Liên thịnh hội chính thức bắt đầu, loại không khí quỷ dị này mới xem như chính thức biến mất.

“Thiên sư huynh, Vân Khê cô nương, thuyền của chúng ta đánh số mười ba, hiện tại có thể lên thuyền.”Vân Trung Thịnh chỉ vào một cái thuyền nhỏ đang ngừng ở ven bờ hồ, nói.

Chiếc thuyền kia diện tích cũng không lớn, nhiều lắm chỉ có thể dung nạp được năm người đồng thời lên thuyền, ba người ngồi chung mà nói….., vừa vặn không nhiều cũng không ít.

“Mười ba?”Vân Khê trên mặt tối sầm, con số này cũng quá thu hút đi? Nàng phi thân một cái, là người thứ nhất nhảy lên thuyền, theo sát phía sau là Vân Trung Thiên.

“Lão Thập, chúng ta đi thuyền số ba, ở bên kia. Vậy chúng ta lên thuyền trước đây, ở trong hồ gặp lại.” Vân Thúc Thừa ý vị thâm trường hướng ký hiệu mười ba trên thuyền liếc mắt một cái, sau đó dẫn Hoa Oánh Oánh hướng về một cái thuyền khác đi tới.

Vân Khê đồng dạng một cái ánh mắt ý tứ hàm súc khác hơn cả hắn, mười ba, ba? Cũng là kém một chữ thập, chữ thập……Nghĩ tới, nàng cười rất là quỷ dị.

“Nghĩ gì thế. Vẻ mặt này là muốn làm chuyện xấu mà.” Vân Trung Thiên một lời nói trúng tim đen, siết chặt cái mũi nhỏ của nàng.

“Vậy huynh có muốn cấu kết với ta cùng nhau làm chuyện xấu hay không?” Vân Khê cười xấu xa nói.

“Muội đừng có làm hư ta, tới bây giờ ta đều là một người chính khí nghiêm nghị.”Vân Trung Thiên ra vẻ nghiêm nghị nói.

“Dừng! Có quỷ mới tin huynh!” Vân Khê hướng hắn quăng đi ánh mắt xem thường, Vân Trung Thiên thấy vậy, rất vui vẻ cất tiếng cười to.

“Các ngươi cười cái gì vậy?” Vân Trung Thịnh cũng đi theo lên thuyền, tò mò hỏi.

Hai huynh muội liếc mắt nhìn nhau, ngầm hiểu, nhất tề lắc đầu.

“Thần thần bí bí, ta làm sao cảm giác giống như là lên phải thuyền giặc?” Vân Trung Thịnh suy nghĩ mơ hồ, không nhịn được lắc đầu cười khổ.

Hôm nay, người chủ trì Vạn Liên thịnh hội là Vân thành Thành chủ, hắn kéo theo thân thể bệnh tật đến hiện trường thịnh hội, cả người thoạt nhìn có mấy phần tiều tụy, khi hắn tuyên bố bắt đầu tranh tài, hai mươi chiếc thuyền cùng tiến lên, rời đi.

“Chặn bọn họ lại!”Không biết là người nào hô một tiếng, đột nhiên trái phải có năm sáu chiếc thuyền ở phía cuối lái lên phía trước, ngăn cản những thuyền bè đang đi đến.

Thuyền của ba người Vân Khê cũng không ngoại lệ, bọn họ đang gặp giáp công*. (*đánh từ hai phía)

Mà chiếc thuyền thứ nhất, thứ hai lại không gặp trở ngại nào chạy nhanh đi ra ngoài, như mũi tên rời cung. Nhìn kỹ lại, kỳ hiệu của hai chiếc thuyền rõ ràng chính là của người bên Tam công tử cùng Đại gia.

Quá hèn hạ!

Lại sự dụng chiêu này.

Chỉ một thoáng, trên mặt hồ tiếng oán than dậy đất.

“Ngồi ổn định! Chúng ta xông qua!”Vân Trung Thịnh cùng Vân Trung Thiên hai người một lời quát lên, sau đó Vân Khê chỉ cảm thấy thân thể theo quán tính nghiêng một bên, thuyền bè tăng nhanh tốc độ, hướng về khẽ hở ở giữa hai chiếc thuyền cuối phóng đi.

Vân Khê cũng không có nhàn rỗi, nghiêng người trên mép thuyền, một cái tay thăm dò vào trong nước, một cổ chưởng lực hùng hậu theo sóng nước dập dờn mở ra, sau đó nhanh chóng đổi lại đến bên kia, giống như trước thi triển chưởng lực.

Nàng sử dụng chính là kình lực ngầm, nước gợn sóng khi truyền lại chưởng lực cần phải có thời gian, cho nên trên mặt nước không có lập tức phản ứng.

Cao thủ của hai đội thuyền ở phía cuối, thấy thuyền mang số mười ba liều mạng xông lên phía trước như thế, bọn họ cũng phát động vượt qua, dẫn đầu hô to một tiếng: “Tiến lên, đụng ngã lăn bọn họ! Chỉ cần đảm bảo thuyền của Tam công tử về đầu tiên, chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ!”

Đây là muốn ngọc nát đá tan a!

Nhưng mà, người nào lại ngu xuẩn như vậy, theo chân bọn họ ngọc đá cùng vỡ?

“Khiến các ngươi thất vọng rồi, chúng ta đi trước một bước a!” Vân Khê hướng hai con thuyền phía sau ngoắt ngoắt tay, trong lòng thù đếm thầm, ba, hai, một……

Chợt trong lúc đó, phía dưới hai con thuyền, đột nhiên đáy thuyền nổ tung, bùng nổ một đợt sóng cao đến mấy trượng, đem thân thuyền chặn ngang phá hủy!

“A a a ….”Người trên thuyền kêu to lên, bùm, bùm, bùm, một tên tiếp một tên rơi xuống nước.

Trên bờ đám người quan sát tranh tài sợ đến ngây người, đây là chuyện gì xảy ra? Bọn họ cũng không thấy có người nào ra chiêu a, như thế nào hai con thuyền đang êm đẹp cứ như vậy vô duyên vô cứ nổ tung chứ?

Bọt sóng quá mức hung mãn, hai bên hồ nước cũng bị liên lụy, mấy con thuyền phụ cận cũng bị đình trệ tốc độ chạy, thậm chí còn có hai chiếc thuyền bị bọt sóng ném đi, người trên thuyền đều bị rơi vào trong nước. Mà ba người Vân Khê cùng con thuyền vẫn đạp gió rẽ sóng, vượt lên trước nghênh đón bọt sóng, lướt sóng mà đi.

Một màn này quá mạo hiểm rồi!

Trên bờ, mọi người đều há to miệng, nhìn chiếc thuyền đón sóng phi lên phía trước, trong một đoạn thời gian ngắn bay lượn trên không, tuyệt kỹ a!

Này là đâu phải đi thuyền ở trong hồ, rõ ràng chính là chạy thuyền ở trên biển!

Chiếc thuyền hiệu số mười ba thuận lợi thông qua ngăn chặn, Vân Thúc Thừa cùng Hoa Oánh Oánh hai người ở chỗ thuyền số ba cũng giống như những thuyền khác đều bị ngăn lại, bất quá chút ít khó khăn như vậy căn bản không làm khó bọn họ, hai người một trái một phải, rối rít rút kiếm, hướng trong nước chém.

Hồ nước bị kiếm khí làm cho tách ra, một đường chạy thẳng đến các thuyền bè phía trước, vững vàng đem con thuyền chém ra làm hai.

Thủ đoạn thật hung ác a!

“Ôi, kiếm của ta!” Xa xa, từ trên thuyền có số hiệu mười ba đột nhiên truyền đến một thanh âm không hợp thời, có người kiếm không cẩn thận bị rơi vào trong nước.

Trên bờ truyền đến một trận thanh âm than thở, thậm chí ngay cả kiếm của mình cũng không lấy được, người như vậy lại đi theo sau Thịnh công tử cùng Thiên công tử thành lập một đội, ảnh hưởng xấu tới hai vị công tử rồi.

Mấy vị đi theo Vân Trung Thịnh dưới đáy lòng rối rít nguyền rủa Vân Khê, người không có thực lực cũng đừng đi theo….., còn kéo theo sư huynh nữa, ngươi thật ác a!

Các nàng làm sao biết được, Vân Khê cố ý thả Kinh Hồng kiếm ra, làm cho nó có thể tự do lẻn vào trong nước, đi cắn nuốt những bội kiếm trên người của những người rơi xuống nước? Tính cả thuyền của hai người Vân Thúc Thừa cùng Hoa Oánh Oánh bị chém,cũng thu toàn bộ!

Người có tâm sẽ dễ phát hiện, trải qua hôm nay sau Vạn Liên thịnh hội, phàm là những cao thủ rơi xuống nước, bảo kiếm trong tay bọn họ không bình thường đều bị mất tích, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Cho nên, liền có truyền thuyết, dưới đáy hồ sen có ẩn giấu một con yêu quái đặc biệt ăn nuốt bảo kiếm, chỉ cần thấy bảo kiếm, sẽ lập tức đem nó ăn hết. Có truyền thuyết như vậy, mọi người cũng không có tâm tư đi tra cứu bảo kiếm của bọn hắn đến tột cùng là vì sao không thấy.

Tranh tài vừa mới bắt đầu, trước sau tổn hại hết bảy đội ngũ thi tài, còn lại bốn mươi ba đội ngũ, phía sau tiếp phía trước, đi sâu vào hồ sen. Trong đó thuyền xông vào trước chính là thuyền số một với số hai, tiếp theo là thuyền mang số mười ba cùng số ba…….

Vân Trung Thịnh cùng Vân Trung Thiên hai người chịu trách nhiệm chèo thuyền, Vân Khê thì chịu trách nhiệm điều tra trái phải, ba người phối hợp rất ăn ý.

Trong hồ nước ánh sáng chợt lóe, Kinh Hồng kiềm chạy ra khỏi nước, trở lại bên người Vân Khê, thanh âm kiếm phát ra rất hưng phấn, đại biểu giờ phút này tâm tình của nó rất là vui vẻ.

Vân Khê vỗ vỗ thân kiếm, nhỏ giọng nói: “Được rồi, nuốt được không ít đồ tốt đi? Hưng phấn như vậy?”

Kinh Hồng kiếm yên tĩnh trở lại, sau đó ghét bỏ lay động mấy cái, kia ý tứ phảng phất như đang nói….., những thứ bảo kiếm đó cấp bậc đều thấp, nhìn cũng không thèm nhìn.

Thiết! (một cách chửi tục, đồng âm với sh*t)

Không nhìn trúng, sao ngươi còn ăn mãnh liệt như vậy?

Vân Khê khinh bỉ nó.

Một người một kiếm âm thầm trao đổi, Vân Trung Thịnh đang quay đầu lại tình cờ bắt gặp, nhận ra khác thường, nhưng là nói không ra đến tột cùng là lạ ở chỗ nào.

“Kiếm của ngươi……. Tại sao tự nó trở lại thế?”

“A, ta ở trên thân có buộc một sợi chỉ, cho nên kéo nó trở lại.”

Vân Trung Thịnh trên trán đầy hắc tuyến, cách nói không thể tin đi? Hắn thà rằng tin tưởng nàng từ đầu đến cuối cũng chưa có ném kiếm xuống nước, mới vừa rồi chỉ là che giấu tai mắt, dời đi lực chủ ý của mọi người.

“Kiếm tìm trở về là tốt rồi, cẩn thận một chút, một lát đừng có mất nữa.” Vân Trung Thiên thay nàng giải vây.

Vân Khê cười một tiếng, âm thầm hướng hắn dùng tay ra dấu chiến thắng, hai huynh muội ngầm hiểu lẫn nhau.

Chạy về phía trước một khoảng cách, sương mù dày đặc đến gần, cuối cùng đã tới giải đất trọng yếu của hồ sen.

Vân Trung Thịnh thu lại tâm tình, thật tình nói: “Phía trước chính là địa phương cất giấu Kim liên, mọi người cẩn thận một chút, năm trước có rất nhiều người ở chỗ này mai phục, phục kích phía sau thuyền. Trong sương mù dày đặc này đưa tay cũng không mười ngón, toàn bộ đều dựa vào giác quan của mình.”

“Không nhìn thấy mới tốt, không nhìn thấy có thể thừa nước đục thả câu.” Vân Khê không sao cả vẫy vẫy tay.

Vân Trung Thịnh cổ quái liếc nhìn nàng một cái, cảm thấy tư tưởng của mình cùng nàng khác nhau càng ngày càng lớn.

Đọc truyện chữ Full