DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 6 - Chương 38: Đệ Tứ đa tình, Độc Cô Mưu??!!

Vào ngày sinh của Bách Lí viện trưởng Học viện Thiên Long, trong ngoài Thiên Long Thành rất náo nhiệt, tân khách đến chúc mừng có tới mấy ngàn người, còn có rất nhiều tiểu thương nhân cơ hội này buôn bán kiếm lời, đến phân một chén canh, cũng một số người đến để xem náo nhiệt.

Cả con đường của Thiên Long Thành, nhìn khắp nơi đều là bóng người, ồn ào náo động, phồn hoa cực kỳ.

Hai vợ chồng Vân Khê và Long Thiên Tuyệt mặc quần áo nhẹ nhàng đi tới Thiên Long Thành, cùng đi theo bọn họ, còn có Vân Trung Thiên, Bạch Tuyết Mai, Cừu Mộ Dã, Long Hựu Đình, huynh muội Chiến Thiên Dực, Bách Lý Băng Tuyền và huynh đệ Bách Lí. Vân Trung Thiên và Bạch Tuyết Mai đều là học sinh của Học viện Thiên Long, ngày sinh của viện trưởng chắc chắn bọn họ phải đến chúc mừng. Huynh muội Chiến Thiên Dực và Long Hựu Đình đại biểu cho học viện Vạn Hoàng đi cùng Vân Khê tới ăn mừng, Bách Lý Băng Tuyền và huynh đệ Bách Lí thì càng không cần phải nói, sinh thần phụ thân và ông nội nhà mình sao có thể thiếu bọn họ được?

Về phần những người khác, ví dụ như thầy trò Vân Mộ Phàm và thầy trò Côn Luân đều ở lại Vân Huyễn điện, Hiên Viên gia chủ và Long Tứ gia thì đi về gia tộc của mình, còn có vài người nữa thì không cần nói tỉ mỉ.

Nghe nói lần này Bách Lí viện trưởng phát ra thư mời, tân khách đều là người của thập đại học viện, nhân vật đứng đầu của các đại học viện và những học sinh xuất sắc của học viện, những người khác ông đều không muốn mời. Có thể nói, sinh thần lần này của Bách Lí viện trưởng, thật ra thì chính là ngày tụ hội của thập đại học viện.

Mặc dù trong lòng vẫn còn nghi vấn,vợ chồng Vân Khê và Long Thiên Tuyệt hai người đúng hạn tới Thiên Long Thành.

“Phụ thân, mẫu thân, nơi này thật náo nhiệt nha, con và Tiểu Bạch có thể đi dạo một chút không?” Hai con mắt lóe ra sự tò mò và hưng phấn, Tiểu Mặc bắt đầu rục rịch.

Vân Khê chần chờ, hiện nay Thiên Long Thành rồng rắn lẫn lộn, Tiểu Nguyệt Nha vừa mới gặp chuyện không may, nàng không hy vọng con trai phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn nữa, suy nghĩ một chút nói: “Mẫu thân đi cùng các con.”

“Thiên Tuyệt, chàng thay ta đến chào Bách Lí viện trưởng trước, ta mang hai đứa nhỏ đi dạo một lát.” Nàng nhìn về phía Long Thiên Tuyệt nói.

“Được rồi, vậy nàng và con cẩn thận một chút.” Long Thiên Tuyệt gật đầu nói.

“Vân tỷ tỷ, muội có thể đi dạo với mọi người không?” mắt A Lý lóe sáng lên.

“Dĩ nhiên có thể.” Vân Khê nói.

“Thật tốt quá. Ca ca, muội sẽ không đi gặp Bách Lí viện trưởng với mọi người, muội sợ nhất là nhìn thấy đại nhân vật, cũng không biết nói cái gì cho phải.” A Lý phe phẩy tay của ca ca, ngây thơ nói.

“Được rồi, vậy muội đi theo Vân tỷ tỷ đi, phải nghe lời Vân tỷ tỷ biết chưa?” Chiến Thiên Dực sờ sờ đầu muội muội, không yên tâm liên tục dặn dò.

“Ai nha, biết rồi. Ca ca, huynh càng ngày càng dài dòng, cẩn thận Băng Tuyền tỷ tỷ ghét bỏ huynh, không thương huynh nữa đâu.” A Lý cười cười le lưỡi nhìn về phía Chiến Thiên Dực và Bách Lý Băng Tuyền, làm mặt quỷ, khiến cho mọi người cười đau cả bụng.

Chiến Thiên Dực và Bách Lý Băng Tuyền liếc mắt nhìn nhau, hai người đều bất đắc dĩ lắc đầu mà cười, sau đó trên gò má hai người đều hiện lên một rặng mây đỏ, hai người đứng ở một chỗ, một kiên cường chính trực, một băng thanh ngọc khiết, không thể bắt bẻ soi mói gì.

“Trung Thiên ca ca, huynh biết ở Thiên Long Thành, người nào có tay nghề khắc ngọc tốt nhất hay không?” A Lý đột nhiên đi về phía Vân Trung Thiên, dò hỏi.

“Tay nghề khắc ngọc?” Vân Trung Thiên suy tư.

A Lý nghiêng đầu nói: “Muội muốn mua cho ca ca một cái ngọc bội, đeo lên vạt áo của huynh ấy, như vậy chỉ cần mỗi ngày ca ca nhìn thấy nó, giống như nhìn thấy muội vậy.”

Chiến Thiên Dực nghe vậy, trên gương mặt anh tuấn đều là nụ cười ôn nhu.

Vân Trung Thiên mỉm cười, chỉ vào cửa hiệu đối diện nói: “Muội đi Ngọc Tình phường xem một chút, nghe nói tay nghề khắc ngọc của lão bản ở đó không tệ.”

Hắn chỉ chỉ bên hông của mình: “Miếng ngọc đeo trên đai lưng của huynh được đặt chế ở Ngọc Tình phường.”

A Lý nhìn kỹ lại, đưa thay sờ sờ miếng ngọc trên đai lưng của hắn, nhíu mày nói: “Trung Thiên ca ca, khối ngọc này của huynh thiếu một phần, có phải bị rơi ở chỗ nào rồi không? Huynh lấy nó xuống để muội đem đến Ngọc Tình phường đặt làm một cái mới cho huynh.”

Vân Trung Thiên hơi sững sờ, hắn cũng mới phát hiện ra khối ngọc trên đai lưng của mình không biết thiếu một góc từ lúc nào. Theo thói quen lúc trước, mặt hắn nhăn nhíu, không chút do dự đem Ngọc lấy xuống, giao cho A Lý: “Vậy thì làm phiền muội, để huynh đưa ngân lượng cho muội.”

“Được, muội muốn thu hai phần.” A Lý vui vẻ cười xán lạn, nhìn thấy Vân Trung Thiên ngẩn ngơ, nàng cong lên cái miệng nhỏ nhắn, nhướng mày nói, “Người ta muốn thu phí chạy chân chứ sao.”

“A Lý, khi nào thì muội trở nên tham tiền như vậy? Giúp người khác làm việc là chuyện nhỏ, còn thu của người ta hai phần bạc?” Chiến Thiên Dực cố ý nghiêm mặt, vẻ mặt cứng rắn, nhưng mà nói ra miệng lại nhẹ nhàng.

“Chiến huynh, không sao. Ta nghĩ A Lý cô nương chỉ đùa một chút thôi.” Vân Trung Thiên ưu nhã cười yếu ớt.

A Lý le lưỡi về phía huynh trưởng: “Trung Thiên ca ca mới không dễ giận như vậy.”

Bạch Tuyết Mai thấy A Lý và Vân Trung Thiên vừa nói vừa cười, trong lòng đau khổ, nhìn A Lý từ trên xuống dưới, một tiểu nha đầu gầy gò, trừ gương mặt thanh thuần thanh thuần hơn nàng, trên người cô ta có điểm nào vượt nàng chứ?

Nam nhân thành thục giống như Thiên sư huynh như, nhất định sẽ thích nữ nhân thành thục như nàng, tiểu nha đầu này tốt nhất là không nên có ý đồ với Thiên sư huynh, nếu không…… Đến Thiên Long Thành chẳng khác nào là đến địa bàn của nàng, nàng tùy tiện hô một tiếng thì vô số học sinh của Học viện Thiên Long đều sẽ ủng hộ nàng, muốn đối phó với một tiểu nha đầu, chẳng phải dễ dàng sao?

“Được rồi, vậy chúng ta chia làm hai đường, buổi trưa gặp ở nhà trọ.” Vân Khê dẫn A Lý và hai tiểu tử, cùng nhau đi dạo phố.

“Vân tỷ tỷ, chúng ta đi Ngọc Tình phường trước đi.”

“Mẫu thân, chúng ta đi mua đồ chơi làm bằng đường trước.”

“Đồ chơi làm bằng đường. Đồ chơi làm bằng đường. Quyết định của Tiểu Mặc Mặc chính là quyết định của ta.”

Vân Khê nhìn một lớn hai nhỏ ba người, một trận nhức đầu, xem ra nàng già thật rồi, hoàn toàn không có hăng hái đi dạo phố.

“Không bằng như vậy, các ngươi hai bên phương phái ra một đại biểu, chơi búa kéo đá, người nào thắng thì nghe người đó.”

“Chơi búa kéo đá? Đó là cái gì?” A Lý mê mang nháy mắt mấy cái, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy trò này.

Tiểu Mặc và Tiểu Bạch liếc mắt nhìn nhau, cùng nhún vai cười gian, không chơi sao? không chơi làm sao được. Ha ha.

“A Lý a di, rất đơn giản. Đây là kéo, đây là búa, đây là giấy, kéo thắng giấy, giấy thắng búa, búa thắng kéo…… Chúng ta cùng ra cái này, người nào thắng thì nghe người đó.” Tiểu Mặc khua tay múa chân, giả làm chuyên gia giải thích cho A Lý.

A Lý bĩu môi, bộ dạng giống như không hiểu: “Vậy cháu đang ra cái gì thế?”

Tiểu Mặc đảo mắt một vòng, nói: “cháu ra cái búa.”

A Lý suy nghĩ một chút, gật gật đầu nói: “Được, a di hiểu rồi.”

Vân Khê không nhịn được trợn trắng mắt, đây là lần đầu tiên nàng thấy có người chơi búa kéo giấy như vậy.

Tiểu Bạch biến hình người theo sát Tiểu Mặc không ngừng cười gian. Tiểu Mặc Mặc mới không ngu như vậy, nói ra cái búa thì sẽ ra cái búa.

“Chúng ta bắt đầu, búa kéo giấy ——” Tiểu Mặc hét to, hai người cùng ra tay.

Tiểu Mặc đang nắm chắc phần thắng nhìn thấy đối phương ra cái búa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời suy sụp. Bởi vì bé ra không phải là búa không phải là giấy, vừa vặn chính là cái kéo.

Không đúng. Không phải bé nói rằng bé ra cái búa hay sao? A di muốn thắng nhất định sẽ ra giấy, như vậy bé ra kéo là có thể thắng a di?

Tại sao a di lại ra búa cuối cùng?

Tại sao? Tại sao?

Bé không hiểu.

A Lý nháy mắt mấy cái từ từ thu tay, tươi cười rạng rỡ: “Ta thắng, có đúng không? Ha ha, Tiểu Mặc, cháu cố ý nhường cho a di à?”

Tiểu Mặc đen mặt, sao bé lại cố ý để a di thắng chứ? Rõ ràng bé muốn lừa a di mà, ai ngờ lại bị nàng lừa lại?

Bé rất nghi ngờ, a di giả vờ là người không hiểu chơi trò này?

Vân Khê cũng thay đổi triệt để cách nhìn đối với A Lý, nếu không phải nàng tùy ý đùa cợt, thì chính là người thông minh tuyệt đỉnh, hiểu được làm thế nào dùng cách ngược lại chiến thắng đối thủ.

Bất kể thế nào,vẫn là Tiểu Mặc đánh cuộc chịu thua, đoàn người quyết định đi tới Ngọc Tình phường trước.

“Lão bản, nghe nói tài nghệ điêu khắc của ngươi không tệ, thay ta làm hai cái giống như cái hình này, làm hai cái giống nhau như đúc.” A Lý cầm lấy ngọc bội của Vân Trung Thiên giao cho lão bản Ngọc Tình phường.

“Khối ngọc này tại hạ nhớ, là của Vân Trung Thiên Vân công tử đặt chế ở chỗ này mấy năm trước, sao lại nằm trong tay cô nương? Chẳng lẽ……” Ánh mắt lão bản bỗng nhiên biến hóa, lộ ra mấy phần mập mờ, “Chẳng lẽ cô nương là người trong lòng của Vân công tử?”

A Lý cười một tiếng, nói: “Nếu như vậy…, ngươi có thể ưu đãi không?”

“Đương nhiên rồi, Vân công tử là nhân vật đứng đầu Học viện Thiên Long chúng ta, hắn đeo ngọc được sản xuất từ Ngọc Tình phường chính là tuyên truyền miễn phí cho Ngọc Tình phường chúng ta, sao tại hạ có thể thu thêm ngân lượng chứ?” Lão bản nhiệt tình nói, “Nếu không như vậy đi, cô nương muốn đặt chế hai khối ngọc, tại hạ sẽ thu tiền một khối ngọc.”

“Thật sự có thể ưu đãi ư? Không nghĩ tới Trung Thiên ca ca ở Thiên Long Thành nổi danh như vậy. Nói như vậy là lão bản chỉ lấy bạc một khối ngọc.” A Lý vui vẻ liếc mắt cười nói.

“Dĩ nhiên, tại hạ tuyệt không nuốt lời.” Lão bản lấy ngọc của nàng, bắt đầu thu xếp.

Vân Khê kinh ngạc nhìn A Lý, không nghĩ tới nàng cũng là tiểu tham tiền, còn cò kè mặc cả như vậy, cùng thương gia lôi kéo làm quen. Biết ăn nói, hơn nữa nụ cười của nàng rất ngọt ngào, thương gia muốn cự tuyệt nàng cũng khó.

“A Lý, rất được, thoáng cái đã thay ca ca tỷ giảm đi không ít bạc. Vừa lúc tỷ cũng muốn mua chút ít lễ vật cho Bách Lí thành chủ, không bằng muội theo tỷ đi trả giá đi nói không chừng có thể tiết kiệm không ít bạc đâu.”

“Không thành vấn đề, cứ để đó cho muội.”

Hai nữ nhân nói chuyện vui vẻ, hai tiểu tử lại ủ rũ không có sức sống.

“Ai, nữ nhân quả là ham món lợi nhỏ.” Tiểu Mặc nhún nhún vai, bộ dáng tiểu đại nhân than thở.

“Đúng vậy.” Tiểu Bạch hoàn toàn đồng ý.

Không nhìn đến hai tiểu tử, hai nữ nhân rời khỏi Ngọc Tình phường, bắt đầu đi về phía những cửa hàng khác vơ vét lễ vật. Cùng nhau liên thủ, không kẻ nào địch nổi, vơ vét một vòng lại tiết kiệm được hơn ngàn lượng bạc, hai nữ nhân có cảm giác vô cùng thành công.

“Đồ chơi làm bằng đường. Đồ chơi làm bằng đường.”

“Đồ chơi làm bằng đường. Đồ chơi làm bằng đường. Đồ chơi làm bằng đường.”

“Đồ chơi làm bằng đường. Đồ chơi làm bằng đường. Đồ chơi làm bằng đường. Đồ chơi làm bằng đường.”

Tiểu Mặc và Tiểu Bạch một đường oán niệm, cũng không biết rốt cuộc là các nàng cùng bọn họ đi dạo phố, hay là bọn hắn cùng các nàng đi dạo phố.

Lại nói đoàn người Long Thiên Tuyệt đã tới Học viện Thiên Long đến bái kiến Bách Lí viện trưởng, không nghĩ tới khi họ đến nơi thì nhìn thấy Bách Lí viện trưởng nằm trên giường bệnh.

Ngày sinh đến, mà thọ tinh thì sắc mặt trắng bệch, thân thể suy yếu.

Mấy người Long Thiên Tuyệt và Vân Trung Thiên rất kinh ngạc, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Viện trưởng, đã xảy ra chuyện gì? Sao ngài lại bị thương nghiêm trọng như thế?” Vân Trung Thiên ngồi ở bên giường, ân cần thăm hỏi.

“Thiên nhi, con đã đến rồi.” Bách Lí viện trưởng thấy hắn, trên khuôn mặt trắng bệch nở một nụ cười, hắn vỗ vỗ mu bàn tay của Vân Trung Thiên từ từ nói, “Lão phu không có chuyện gì, không sao đâu. Lão phu chẳng qua là lo lắng có người sẽ đối với Học viện Thiên Long bất lợi, cho nên mới mượn cơ hội sinh thần lần này, gọi các con về, cùng nhau thủ hộ Học viện Thiên Long.”

“Có người muốn gây bất lợi với Học viện Thiên Long? Rốt cuộc là kẻ nào?” Vân Trung Thiên sắc mặt trầm xuống, tràn ra mấy phần tức giận. Hắn ở Học viện Thiên Long sinh sống mấy năm, Bách Lí viện trưởng vừa là thầy vừa là cha, hắn rất cảm kích, bây giờ có người muốn gây bất lợi cho Bách Lí viện trưởng, sao hắn có thể ngồi nhìn mà không để ý?

Bách Lí viện trưởng trầm ngâm không nói gì, một vị trưởng lão của Học viện Thiên Long đứng ở một bên mở miệng nói: “Viện trưởng vẫn không chịu nói cho người khác biết, nhưng lão phu không thể không nói, Liên Minh Thích Khách thật sự không phân biệt phải trái, loại làm ăn nào cũng nhận. Có người ra bạc muốn mua mạng viện trưởng, bọn họ cũng tiếp nhận cái cọc làm ăn này, còn lục tục phái ra mấy đường sát thủ, thề phải đem viện trưởng giết chết mới thôi.”

“Sát thủ của Liên Minh Thích Khách làm ư? Là bọn hắn làm ngài bị thương?” Trên khuôn mặt của Vân Trung Thiên nhất thời hiện lên tức giận, đứng lên nói, “Ta còn tưởng rằng người của Liên Minh Thích Khách mặc dù thân là sát thủ, nhưng chung quy vẫn có nguyên tắc. Cái dạng làm ăn gì nên nhận, cái dạng làm ăn gì không nên nhận, ít nhất bọn họ thể phân biệt, ai ngờ hôm nay bọn họ lại khai đao với ngài, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục.”

Hắn huơ ra một quyền, hung hăng đánh vào cột giường.

“Viện trưởng, ngài yên tâm, thù này ta nhất định sẽ thay ngài báo.”

“Thiên nhi, khụ khụ……” Bách Lí viện trưởng ngoắt ngoắt tay với hắn, ý bảo hắn ngồi xuống, thanh âm bình thản khuyên bảo, “Thiên nhi, chuyện này có chút kỳ hoặc, con chớ hành động theo cảm tính. Lão phu và Chữ Thiên Nhất Hào của Liên Minh Thích Khách từng gặp mặt một lần, lão phu cảm giác hắn không phải là một người không phân biệt được thị phi, không tuân thủ nguyên tắc, lão phu nghĩ trong chuyện này có lẽ có hiểu lầm. Lão phu đã công khai gửi thư cho hắn, hy vọng có thể cùng hắn mặt gặp mặt một lần, để hỏi chuyện.”

Vân Trung Thiên định nổi khùng lên, nghĩ lại đúng là có cảm giác mình quả nhiên có chút kích động.

“Trước khi đi thích khách kia bỏ lại một câu, nói chỉ cần viện trưởng một ngày không chết, bọn họ quyết không bỏ qua. Hiện tại viện trưởng vẫn bị vây trong tình cảnh nguy hiểm, lúc nào cũng đều có thể bị ám sát, chúng ta phải cẩn thận một chút.” Trưởng lão nhắc nhở.

“Viện trưởng, bắt đầu từ bây giờ, ta một bước cũng không rời khỏi, luôn canh giữ bên cạnh ngài, ta xem ai dám tới giết ngài.” Vân Trung Thiên tự tin ngẩng mặt lên.

Bách Lí viện trưởng đánh giá hắn một lúc, hài lòng vuốt cằm: “Thiên nhi, mấy ngày không gặp, thực lực của con tiến triển cực nhanh. Có con ở bên cạnh ta, lão phu an tâm hơn, cho dù lão phu có xảy ra cái gì ngoài ý muốn, lão phu cũng có thể yên tâm đem Học viện Thiên Long giao cho con, khụ khụ……”

Vân Trung Thiên vuốt vuốt lồng ngực Bách Lí viện trưởng, an ủi: “Viện trưởng, ngài nói cái gì vậy? Sao ngài có thể gặp chuyện chứ? Ngài yên tâm, chỉ cần có Vân Trung Thiên ta ở đây một ngày, ta nhất định sẽ dốc toàn lực để bảo vệ cho ngài, bảo vệ cho Học viện Thiên Long.”

Bách Lí viện trưởng gật đầu vui mừng, ông quay đầu, lúc này mới chú ý tới mấy người cùng đi, nhìn thấy Long Thiên Tuyệt, ánh mắt của ông sáng lên, nhìn thấy thực lực của hắn lúc này, không khỏi thầm than sợ hãi.

Huyền Hoàng lục phẩm.

Cách lần phá giải ván cờ Trân Lung lần trước mới bao nhiêu ngày mà hiện tại thực lực của hắn đã lên đến Huyền Hoàng lục phẩm, thiên phú của người này quả thực kinh người.

Nhưng nếu hắn biết thực lực chân chính của Long Thiên Tuyệt không phải là Huyền Hoàng lục phẩm,mà trong cơ thể hắn còn chứa đựng hai cổ huyền khí tu luyện vạn năm thì…, hai ánh mắt kia không biết sáng lên bao nhiêu nữa?

“Long công tử, không, hẳn là gọi ngươi vì Long tôn chủ mới là, lão phu bị thương trong người, chậm trễ.”

“Không có gì đáng ngại! Bách Lí viện trưởng bị trọng thương, nên hảo hảo điều dưỡng mới là.” Long Thiên Tuyệt nói.

“Có Long công tử ở chỗ này, lão phu thì càng thêm yên tâm.” Bách Lí viện trưởng đáy mắt tinh duệ quang mang chợt lóe, trong giọng nói ý tứ hàm xúc thâm hậu.

Long Thiên Tuyệt hơi ngẩn ra, nghĩ thầm viện trưởng hơn phân nửa là muốn đến hắn và Vân Trung Thiên ở giữa đặc thù quan hệ, một khi Vân Trung Thiên có phiền toái, hắn và Khê Nhi nhất định là sẽ không đứng ngoài nhìn, từ đó an nguy của Học viện Thiên Long sẽ được bảo đảm hơn, cho nên ông ta mới nói như vậy sao?

Vốn còn muốn cùng viện trưởng thương lượng chuyện có liên quan với Thiên Long và Thiên Long thần thú, bây giờ nhìn thấy viện trưởng bị trọng thương, hắn không thể nói chuyện này ra nữa, chờ thương thế của viện trưởng khá hơn chút, hắn nhắc lại cũng không muộn.

Trưởng lão nhìn thấy Long Thiên Tuyệt, ánh mắt sáng lên, cũng kinh ngạc khi thực lực của hắn tăng quá nhanh, đề nghị: “Viện trưởng, không bằng mời cả nhà Long công tử đến ở trong học viện chúng ta, vạn nhất xảy ra chuyện gì, cũng có thể kịp thời chiếu ứng. Hơn nữa, cả nhà Long công tử nhận lời mời đến đây chúc thọ, chính là khách quý của Học viện Thiên Long chúng ta, sao có thể để bọn họ ở khách sạn chứ?”

Ý đồ của lão rất rõ ràng, lão muốn nhanh chóng đem cả nhà Long Thiên Tuyệt kéo vào hố lửa, khi đó Học viện Thiên Long sẽ không còn gì phải lo nữa.

Bách Lí viện trưởng hướng hắn khoát khoát tay, mang theo vài phần khiển trách: “Ngươi cũng nói cả nhà Long công tử là khách quý của Học viện Thiên Long chúng ra, nếu là khách quý, chúng ta sao có thể làm phiền bọn họ? Long công tử, chỗ ở của các ngươi, tiểu nhi đã sắp xếp xong xuôi, mấy ngày này các ngươi tạm thời sống ở phủ thành chủ.”

“Viện trưởng, thật ra thì……” Long Thiên Tuyệt muốn nói, thật ra thì hắn căn bản không ngại, thuần túy chỉ là vì bảo vệ viện trưởng và Học viện Thiên Long, cũng không có gì, nhưng Bách Lí viện trưởng không đồng ý, cắt đứt lời của hắn, “Long công tử, cứ quyết định như vậy đi. Song nhi hôm nay cũng đến, tôn phu nhân là sư phụ của nàng, các ngươi ở trong nhà Song nhi, hợp tình hợp lý.”

“Vậy cũng được, cung kính không bằng tuân mệnh.” Long Thiên Tuyệt không từ chối nữa tiếp nhận an bài của Bách Lí viện trưởng.

Bách Lí viện trưởng lại cùng Chiến Thiên Dực và nữ nhi, tôn nhi của mình nói mấy câu, không bao lâu sau Long Thiên Tuyệt rời khỏi Học viện Thiên Long, Vân Trung Thiên thì ở lại bên cạnh viện trưởng.

Ở trên đường cái đi dạo mấy canh giờ, đoàn người Vân Khê quyết định tìm một tửu lâu nghỉ ngơi, gọi đồ ăn lấp đầy bụng.

Tiểu Mặc và Tiểu Bạch rốt cục cũng được như ý nguyện, chiếm được đồ chơi làm bằng đường mà bọn họ muốn, hai tiểu tử mỗi tay cầm một cái đồ chơi làm bằng đường, vô cùng thỏa mãn.

Tìm một chỗ ngồi, ngồi xuống không bao lâu chợt nghe thấy người ở bàn bên cạnh đang bàn về cái gì đó dẫn tới sự chú ý của Vân Khê.

“Ngươi có nghe nói không? Gần đây Liên Minh Thích Khách vô cùng sôi động, tiếp nhận rất nhiều danh sách, không tới nửa tháng bọn họ đã liên tục ám sát ba mươi mấy vị đại nhân vật thành danh, nghe nói gần đây Bách Lí viện trưởng cũng bị thương, cho nên mấy ngày nay không lộ diện……”

“Thật hay giả? Bách Lí viện trưởng cũng bị thương? Ta nghe nói thập đại học viện có không ít trưởng lão liên tiếp bị thương, lại không nghĩ đến cả Bách Lí viện trưởng cũng không bỏ qua, thật là không có nhân tính.”

“Nhân tính? Sát thủ của Liên Minh Thích Khách có người nào có nhân tính? Chỉ cần kim chủ ra bạc, bọn họ thấy tiền mắt không mở sao?”

“Đúng vậy, nếu không phải thấy tiền sáng mắt,làm gì có ai có chuyện đứng đắn không làm lại đi nhận việc khiến người khác phỉ nhổ chứ?”

“……”

Nghị luận càng ngày càng kịch liệt, khách nhân mấy bàn gần đó đều rối rít gia nhập vào cuộc thảo luận.

Vân Khê nghe thấy Bách Lí viện trưởng bị thương, mí mắt bỗng dưng nhảy lên, ngay cả Bách Lí viện trưởng cũng có thể đâm bị thương, người như vậy không nhiều. Trong Liên Minh Thích Khách mặc dù có nhiều người tài, nhưng chưa có ai có thể ám ám sát Bách Lí viện trưởng xong, còn có thể an toàn thoát khỏi Học viện Thiên Long, trừ phi là thủ lĩnh của bọn họ, cũng chính là Chữ Thiên Nhất Hào trong truyền thuyết.

Đồng thời, cái tên Liên Minh Thích Khách cũng khiến nàng liên tưởng đến chuyện lúc trước Độc Cô Mưu và Hoa Sở Sở dứt khoát đi theo Chữ Thiên Nhất Hào rời đi, quyết tâm muốn gia nhập Liên Minh Thích Khách, cũng không biết bọn họ thế nào? Có thể thích ứng với cuộc sống của Liên Minh Thích Khách hay không?

Độc Cô Mưu nàng không lo lắng, người này trời sinh có khí chất sát thủ, bất kể ở chỗ nào, hắn cũng có thể thích ứng tốt, ngược lại Hoa Sở Sở được nuông chiều từ nhỏ, một tay trói gà không chặt, làm sao có thể sinh tồn ở nơi toàn nam nhân chứ?

Thật sự làm khó cho nàng.

Bất quá nàng là người vô cùng chấp nhất, khiến cho Vân Khê rất bội phục.

“Nghe nói quy củ của Liên Minh Thích Khách là một khi nhận làm ăn, không giết chết người này, giao dịch sẽ không kết thúc. Hiện tại Bách Lí viện trưởng vẫn sống, người của Liên Minh Thích Khách nhất định sẽ tiếp tục phái cao thủ đến ám sát, cũng không biết Bách Lí viện trưởng có thể thuận lợi qua sinh thần của mình hay không.”

“Bách Lí viện trưởng muốn mời nhiều tân khách đến, nói vậy những tên Liên Minh Thích Khách có điên cuồng hơn nữa cũng không dám làm trò ám sát trước nhiều tân khách như thế?”

“Chỉ hy vọng như vậy.”

Lúc này,tiếng nói chuyện ở bàn bên cạnh lại lớn hơn.

“Ai, ta còn nghe nói gần đây Liên Minh Thích Khách thêm một thành viên mới rất dũng mãnh, hắn ép thẳng Tam Hào. Nghe nói hắn gia nhập Liên Minh Thích Khách không bao lâu, một đường từ tầng cuối cùng đi lên đến vị trí thứ tư, thi hành rất nhiều nhiệm vụ, đem những thích khách xếp hạng trước mặt hắn đẩy xuống, hiện tại hắn đã là Tứ Hào của Liên Minh Thích Khách.”

“Lợi hại như thế? Tên hắn là gì?”

“Ta không biết? cao thủ Liên Minh Thích Khách từ trước đến giờ đều không lộ mặt thật, không cần tên thật, ngươi nghĩ đi nếu có người biết tên của ngươi, biết ngươi là thích khách, ai còn muốn gặp hắn nữa? Ta chỉ biết, người này kể từ khi gia nhập Liên Minh Thích Khách xong, thi hành nhiệm vụ chưa từng thất bại lần nào. Hơn nữa mỗi lần hành động, bên cạnh cũng sẽ đi theo một vị cô nương, cho nên rất nhiều người nói hắn là Đệ Tứ đa tình.”

“Phụt” Nghe đến đó, Vân Khê nhịn không được phun ra.

Đệ Tứ đa tình?

Nghe bọn hắn miêu tả, nàng đại khái đoán được Đệ Tứ tất nhiên là Độc Cô Mưu, chẳng qua là cái danh hiệu này….. Đệ Tứ đa tình?

Trời ạ, nàng thật sự không thể liên tưởng cái danh hiệu với kẻ lạnh lùng như Độc Cô Mưu. Những người này có trí tưởng tượng cũng quá phong phú. Lúc thi hành nhiệm vụ có một vị cô nương bên cạnh, đã bị gọi là “Đa tình”? Các ngươi đối với cái định nghĩa đa tình thật sự là quá thấp.

“Mẫu thân, bọn họ nói cái người số bốn kia là Độc Cô thúc thúc sao?” Tiểu Mặc thông minh, thoáng cái là nghĩ ra.

Vân Khê gật đầu: “Chắc là vậy.”

“Nhưng mà tại sao lại gọi là Đệ Tứ đa tình? Chẳng lẽ Độc Cô thúc thúc gần đây thích thu thập đàn cổ à?” Tiểu Mặc nghiêng đầu, phát huy trí tưởng tượng phong phú của mình.

Vân Khê đen mặt, quả thật là trí tưởng tượng quá phong phú.

Đi ngang qua mấy vị khách nhân đối kể chuyện sinh động về Liên Minh Thích Khách và Đệ Tứ đan tình, càng ngày càng nhiều khách nhân gia nhập vào trong chủ đề đàm luận này, đột nhiên, phía trên nóc nhà của tửu lâu phát ra một tiếng vang thật lớn.

Có đồ vật gì đó đánh bay gạch ngói thành một lỗ thủng lớn trên nóc nhà, hai thân ảnh một nam một nữ bay xuống.

Những khách nhân kia rối rít tránh né, nhìn một nam một nữ nhảy lên trên bàn, trên trang phục có một số dấu hiệu khiến cho rất nhiều khách nhân có kiến thức nhận ra, kích động hô: “Là người của Liên Minh Thích Khách.Đệ Tứ đa tình.”

Vân Khê nghe thấy thế nhìn chăm chú, thấy một nam một nữ đưa lưng về phía họ, tạo ra bộ dáng lạnh lùng, đứng ở trên bàn, nam tử một thân trang phục màu đen, trên đầu mang đấu lạp màu đen, mà cô gái một thân quần áo màu xanh, trên mặt đeo một cái khăn che mặt, nhìn lướt qua thì rất giống Độc Cô Mưu và Hoa Sở Sở

Song, nhìn kỹ, Vân Khê rất nhanh đã nhận ra sơ hở.

Đầu tiên nam tử này không cao bằng Độc Cô Mưu, vóc người cũng không cường tráng bằng Độc Cô Mưu, mấu chốt chính là, trên người của cũng có một cỗ lãnh khí, nhưng không có cái loại sát khí bẩm sinh. Nếu là bản thân Độc Cô Mưu bản thân ở chỗ này, người chung quanh chỉ cần liếc mắt nhìn, sẽ cảm thấy lãnh ý. Người này thoạt nhìn thì rất dọa người, nhưng những khách nhân này cũng chỉ là sợ danh hiệu của hắn, không phải vì khí chất bên trong của hắn.

Hơn nữa trên người Hoa Sở Sở có sơ hở, ánh mắt của nàng này mang theo mấy phần xảo trá và âm trầm, hoàn toàn không có linh động và tinh khiết như Hoa Sở Sở, thân hình cũng kém Hoa Sở Sở.

Cho nên, hai người này rõ ràng là phiên bản nông thôn của Đệ Tứ đa tình.

“Ai cho phép các ngươi nghị luận về Liên Minh Thích Khách? Chẳng lẽ các ngươi không biết hậu quả của việc nghị luận sau lưng về Liên Minh Thích Khách sao?” “Đệ Tứ đa tình” mở miệng nói chuyện, giọng nói ồm ồm, mang theo vài phần uy hiếp.

Những khách nhân im bặt, ai cũng không dám nói thêm một câu nữa.

Nam tử tựa hồ rất hài lòng với phản ứng của mọi người, cất giọng nói: “Các ngươi nhớ kỹ. Từ nay về sau, không được tùy ý nghị luận về Liên Minh Thích Khách nữa, nếu không nghe lời, đừng trách kiếm của ta vô tình.”

Hắn rút kiếm, nhanh chóng bay ra bên ngoài, không biết đang thi triển loại võ công gì.

Mọi người ngẩn người.

Ngoài cửa tửu lâu vang lên tiếng đồ sứ vỡ nhiều lần từ cửa hàng đồ sứ truyền đến.

Có người hô lớn: “Ai phá đồ sứ nhà ta? Đứng ra cho ta”

Đám khách nhân xôn xao, ngạc nhiên, kiếm pháp của hắn thật lợi hại, nhẹ nhàng vẽ một cái, kiếm khí liền vọt tới cửa hàng đối diện, đánh nát đồ sứ ở cửa hàng đối diện. Quả thật quá thần kỳ.

Đọc truyện chữ Full