DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 6 - Chương 97: Mẫu thân ????

Cô gái đem Kinh Hồng kiếm trả cho Vân Khê, thu liễm nụ cười, nàng từng bước đến gần Vân Khê, giơ tay muốn chạm vào tóc Vân Khê.

Theo bản năng, Vân Khê tránh được.

Thực lực của cô nương này không đơn giản, làm cho nàng kinh hãi, nàng ta có thể bất động thanh sắc lấy bảo kiếm trong tay nàng, có thể thấy nàng ta có thực lực kinh người.

Tay chạm vào không trung, đáy mắt xẹt qua vẻ mất mác, nàng kia từ từ thu tay về, thở dài nói: “Ngươi nhất định thấy kỳ quái, vì sao ta với ngươi lại giống nhau như vậy?”

Nàng kia dừng một chút, tiếp tục nói: “Ta chính là người sáng lập Vân tộc, Vân Hi……”

Thấy ánh mắt Vân Khê chớp động, nàng cười một tiếng, giải thích: “Hi trong ‘Thần Hi’ (ánh sáng mặt trời buổi sớm).”

Vân Khê nhất thời thở phào nhẹ nhõm, tò mò hỏi: “Nói như vậy, ngài chính là thuỷ tổ Vân tộc rồi, nhưng, ngài không phải là đã……” Hẳn là đã chết sao?

Đối phương thở dài: “Ban đầu ta một lòng tu luyện Tàn Hoa bí lục, muốn luyện thành thuật pháp tầng cao nhất, ai ngờ không như mong muốn, ta từ đó lâm vào ác mộng, cả người bắt đầu hốt hoảng, không có tinh lực xử lý chuyện Vân tộc. Lúc ấy bên cạnh ta có hai thuộc hạ trung thành, các nàng thay ta giấu diếm chuyện ta tu luyện tẩu hỏa nhập ma, tạo cái chết giả, để cho người ngoài tin rằng ta đã chết……”

“Thật sao?” Vân Khê hỏi.

“Ta đã làm rất nhiều biện pháp, muốn thoát khỏi ác mộng, nhưng không thành công. Sau đó, vô tình, ta tới một thế giới xa lạ……” Thần sắc cô nương đột nhiên trở nên khác thường, nhìn về phía Vân Khê, ánh mắt cũng nóng rực, “Nơi đó, giao thông tấp nập, không cùng màu da chủng tộc, còn có cơ khí……”

“Cái gì?!” Vân Khê nhất thời cảm thấy da đầu tê dại, cả người máu sôi trào. Nàng có thể hình dung ra thế giới đó, đó chẳng phải là nơi nàng sinh sống sao?

“Ngươi đoán đúng, chính là nơi ngươi lớn lên.”

Oanh! Trong đầu có vô số nghi vấn!

Vân Khê nhìn chăm chú cô nương trước mắt, hai tay bắt đầu run rẩy: “Vậy bà…… Bà có phải là…… có phải là……”

Là mẫu thân của ta không?

Mẫu thân của ta…… Bốn chữ này nghẹn lại, không thể nói ra thành lời.

Cánh mũi lay động, hô hấp gấp gáp, Vân Khê không cách nào hình dung tâm tình mình giờ phút này.

Mới ra đời không lâu, mẹ đã qua đời, nàng do cha nuôi lớn, chưa từng được gặp mẹ của mình. Cha nơi đó, thậm chí ngay cả hình của mẹ cũng không lưu lại, nàng thường tưởng tượng, mẹ của mình trông như thế nào. Những lúc như vậy cha hay xuất thần, trong đôi mắt nồng đậm nhớ nhung cùng bi thương, mỗi lần thấy cha như vậy, nàng cũng không có dũng khí hỏi.

Nữ tử trước mắt, người giống hệt nàng, đã đến hiện đại, vậy chẳng phải là……

Nữ tử kia giờ phút này tâm tình cũng khẩn trương như nàng, ánh mắt của nữ nhân đó từ từ đã ươn ướt, nàng nhàn nhạt mỉm cười, cố nén nội tâm kích động, ra vẻ lạnh nhạt, ngược lại càng làm cho người ta xúc động.

Nàng lần nữa giơ tay lên, đưa về phía Vân Khê, năm ngón tay đều ở khẽ run.

Lần này, Vân Khê không có tránh nữa, vành mắt chớp động lệ quang, nghẹn ngào.

“Phải….. không?” Nàng dùng hết khí lực cả người, mới phun ra hai chữ này.

Nữ tử gật đầu.

“Mẹ mẹ!” Cả người lao vào trong ngực đối phương, Vân Khê giống như đứa bé, cũng không cách nào kềm chế tâm tình của mình, lên tiếng khóc nỉ non.

Hai mẹ con ôm nhau thật chặc.

Một gào khóc, một xoa đầu.

Sương mù dần tan đi…..

Một lúc lâu ——

Vân Hi vuốt ve tóc nữ nhi, thanh âm khàn khàn, mềm nhẹ nói: “Đừng khóc! Con xem, đã là hai mẹ của hai đứa bé, làm sao lại giống trẻ con như vậy?”

“Ngài cũng biết rồi?” Vân Khê ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn mẹ.

Vân Hi gật đầu, mỉm cười nói: “Từ khi con bắt đầu tu luyện Tàn Hoa bí lục, hết thảy tất cả, ta đều thấy được. Ta rất vui, con đã tìm được một người chồng tốt, sinh hai đứa trẻ khả ái.”

Bà đột nhiên giảo hoạt cười một tiếng, vươn tay, hướng về mặt nước vẽ một vòng tròn. Nước gợn khẽ tràn ra, hiển lộ hình ảnh chân thật: “Con xem, trượng phu của con rất quan tâm con……”

Vân Khê tò mò nhìn mặt nước, chỉ thấy trong đó có Thiên Tuyệt, thấy hình ảnh của mình…… Gương mặt của nàng bỗng dưng nóng bừng, bởi vì nàng thấy Thiên Tuyệt đang thay xiêm y cho nàng, dùng khăn nóng thay nàng lau chùi thân thể.

Như vậy chưa tính là gì, hắn lại…… Lại còn dùng cái miệng của hắn……

Khó trách trên người nàng lại có cảm giác tê tê dại dại, còn tưởng rằng là cảnh trong mơ tác quái, nguyên lai là……

“Không nên nhìn! Không cho nhìn!” Vân Khê vội vàng bịt mắt mẹ lại, thấy khóe miệng mẹ nhếch nhẹ nụ cười giảo hoạt, nàng không khỏi than thở, không nghĩ tới mẹ mình thì ra là cũng là một nữ nhân phúc hắc.

Nào có mẹ nhìn lén nữ nhi cùng con rể thân mật?

Thật là, quá vô lương tâm a!

“Ha hả a…… tiểu Khê Nhi thẹn thùng sao? Lúc trước các con động phòng hoa chúc và vân vân, ta không cẩn thận thấy được…… Làm sao bây giờ? Muốn cho ta toàn bộ quên sao?” Vân Hi ra vẻ vô tội, đáy mắt là không thể che hết giảo hoạt.

Vân Khê đầu đầy hắc tuyến, im lặng nhìn mẹ, gương mặt đỏ bừng.

Không còn mặt mũi đi gặp người rồi!

Mẹ lại thấy được.

Thấy nữ nhi xấu hổ, Vân Hi cười càng thêm thoải mái. Vân Khê tức giận liếc nhìn nàng, nhưng đáy lòng ấm áp. Bà tuyệt đối không phải là một người mẹ tầm thường, bàlà người mẹ tuyệt vời nhất!

Nàng yêu mẹ chết mất!

“Mẹ, sao mẹ lại xuất hiện ở nơi này? Rốt cục là mẹ còn sống hay đã…” Vân Khê nhíu mày, nàng cực kỳ sợ, rất sợ nghe được điều mình không muốn nghe.

Vân Hi từ từ thu hồi nụ cười: “Ta đến thế giới tương lai, chứng bệnh ác mộng thật sự đã chữa khỏi, ta còn gặp được cha con, chúng ta cùng nhau vượt qua những năm tháng tốt đẹp, sau đó sinh ra con.”

Trên khuôn mặt rạng rỡ hạnh phúc: “Vốn người một nhà chúng ta có thể có được cuộc sống hạnh phúc, nhưng ta tu luyện Tàn Hoa bí lục, Tàn Hoa bí lục sở dĩ có tên là Tàn Hoa, bởi vì nó không trọn vẹn, nếu không cách nào bù đắp không trọn vẹn, con sẽ lâm vào trạng thái hôn mê, cho đến chết mới thôi. Chứng bệnh này quấy nhiễu ta, ta lo lắng cho tương lai mình không biết sẽ như thế nào, trước đó ta đem niệm lực phong ấn trên người con, sợ ngày sau ta lần nữa trở lại Vân tộc, hoặc ta chết, ta cũng vậy có thể ở bên cạnh con bảo vệ con, nhìn con trưởng thành……”

“Mẹ……” Vân Khê cảm động, trong thiên hạ mẹ luôn là người thương yêu con cái nhất.

“Sau đó, ta không thể chiến thắng ác mộng…… Nhưng may mắn chính là, niệm lực của ta lưu tại trên người con, có thể nhìn con trưởng thành, ta rất thỏa mãn.”

Ánh mắt Vân Hi bỗng dưng sắc bén: “Ta không nghĩ tới chính là, người trong tộc phát rồ, vì muốn có Tàn Hoa bí lục ta lưu lại mà bọn họ liên hợp lại, làm cho con phải nhảy núi tự vận.”

“Khi con rớt xuống vách núi một khắc, ta dùng hết thảy tất cả lực lượng, đem con về cái thế giới này. Chỉ tiếc, lực lượng của ta không đủ mạnh, chỉ có thể mang hồn phách của con……”

Vân Khê lúc này hoàn toàn hiểu, thì ra nàng có thể trọng sinh ở thế giới này, không phải là tình cờ, mà mẹ của nàng dùng tất cả lực lượng, vì nàng mà chiến đấu với tử thần.

Mẹ lo cho nàng nhiều như vậy……

“Mẹ, con cám ơn mẹ!” Vân Khê cảm động nói.

” Cám ơn gì chứ? Đây là việc ta phải làm.” Vân Hi sờ sờ gương mặt của nàng, tiếp tục nói, “Ta làm như vậy, thật ra cũng có tư tâm. Năm đó ta sáng lập Vân tộc, hao tốn vô số tâm huyết, ta không muốn nó bị hủy trong tay người khác, ta hi vọng con có thể thay ta cố gắng bảo vệ nó.”

“Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ làm được!” Vân Khê thần thái sáng rực, trước đây, nàng chỉ nghĩ tới muốn tiếp nhận Vân tộc, nhưng là vì tranh giành một hơi, vì báo thù, bây giờ, tâm tình của nàng đã sáng tỏ. Mẹ muốn nàng thủ hộ gia tộc, cho dù núi đao biển lửa cũng không chối từ!

“Ta tin tưởng, con nhất định sẽ làm được!” Vân Hi đột nhiên thở dài, lộ ra lo lắng, “Ta vẫn không tán thành tu luyện Tàn Hoa bí lục của Vân tộc, đáng tiếc thế sự trêu người, cuối cùng không như mong muốn. Cha con đem Tàn Hoa bí lục truyền cho con, con chẳng những tu luyện được, còn tu luyện đến thuật pháp cuối cùng. Đến nay, chưa có người nào có thể tu luyện thành công thuật pháp cuối cùng trong Tàn Hoa bí lục. Con bây giờ bị bóng đè, cũng bởi vì duyên cớ này……”

“Đúng rồi, tại sao lần đầu tiên con mơ, có một giọng nói rất kỳ quái, sau lại không thấy nữa?” Vân Khê tò mò hỏi.

“Là ta dùng niệm lực, tạm thời chế trụ nó. Nhưng lực lượng của ta có hạn, tối đa cũng chỉ có thể chế trụ nó trong một thời gian ngắn, một khi nó hoàn toàn thức tỉnh, ta không có cách nào chế ngự nó…… Ta thấy con sẽ phải đi vào Nội tông Vân tộc, ta nghĩ chúng ta cần nói chuyện, ta muốn nói cho con một ít chuyện.” Vân Hi nói.

Vân Khê bừng tỉnh đại ngộ: “Mẹ, chẳng lẽ không có biện pháp có thể bù chỗ không trọn vẹn của Tàn Hoa bí lục sao? Con đã đến chiến trường di tích Cổ, linh Vương, nó nói cho con biết, nó thấy lời tiên đoán trên tấm bia đá, nói con sẽ có một đại kiếp. Đại kiếp đến, con sẽ mất đi hết thảy tất cả, chỉ có nó có thể giúp con. Trận đại kiếp này, cùng Tàn Hoa bí lục có liên quan sao?”

“Ta biết.” Vân Hi thần sắc nghiêm nghị nói, “Mặc dù Linh Vương nói hơi quá nhưng đại kiếp, đích xác là thật. Ta thấy trên người con, đại kiếp sẽ xảy ra, có thể thuận lợi vượt qua hay không, phải xem tạo hóa của bản thân con.”

“Tàn Hoa bí lục tồn tại thiếu sót, ta vẫn đang nghiên cứu cách phá giải, trước mắt có chút hi vọng. Con đừng sợ, có mẹ ở đây, chúng ta cùng nhau vượt qua đại kiếp!”

Vân Khê đầu mũi đau xót, lần nữa lao vào trong ngực mẹ.

Bên hồ nước, hai mẹ con ôm nhau, Vân Khê tựa đầu tựa vào đầu gối mẹ, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mệt mỏi quá, nàng đã thật lâu thật lâu, không được ngủ ngon như vậy.

Không hề có bóng đè, chỉ có hơi thở ấm áp của mẹ, còn có trên người tê tê dại dại, làm cho nàng tiến vào mộng đẹp.

“Ngủ đi! Con bây giờ là an toàn.” Vân Hi vừa vuốt ve tóc nữ nhi, vừa nhắm hai mắt lại, rất xa, có thể thấy rõ, có một vòng màu trắng quang bao phủ quanh thân hai mẹ con, phân không rõ đến tột cùng là kết giới, hay là phát ra từ trên người các nàng.

Trong giấc mộng, Vân Khê trở lại thời thơ ấu, nơi đó, không chỉ có nàng cùng ba ba, nơi đó, là nơi một nhà ba người người, có một cuộc sống hạnh phúc.

Nàng cực kỳ hạnh phúc.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Vân Khê bị Phật âm làm cho tỉnh lại, mở mắt ra, phát hiện mình còn trong lòng mẹ, chẳng qua trên bầu trời không ngừng bay tới Phật âm.

“Nhìn!” Vân Hi xem thấu nghi vấn của nàng, hướng mặt nước vẽ vòng, bọt nước từng vòng tràn ra, lộ ra cảnh trong mơ.

Nơi đó, có rất nhiều người, đều là người thân của nàng.

“Con đã ngủ hai ngày hai đêm rồi, tất cả mọi người rất lo lắng con.” Vân Hi cười nói, nhìn thấy một đôi hài tử khả ái, đáy mắt nàng hiện ra nhu tình.

Vân Khê ngồi dậy, xoa bóp mi tâm, thì ra mình ngủ lâu như vậy, khó trách Thiên Tuyệt lo lắng, mang Tiểu Ban tới vì nàng tụng kinh, hy vọng nàng có thể tỉnh lại.

“Nếu ngài không chỉ có trong mơ của con mà có thể ở ngoài nữa, con nghĩ Tiểu Mặc cùng Tiểu Nguyệt nha nhất định sẽ rất thích ngài, ngài là bà ngoại trẻ nhất, tốt nhất trên đời!” Vân Khê hướng nàng nháy mắt mấy cái.

“Bọn chúng rất khả ái, nhất là Tiểu Nguyệt nha, giống con khi còn bé.” Vân Hi cười càng thêm ôn nhu.

“Con mau đi đi, đừng làm cho bọn họ lo lắng.”

Vân Khê gật đầu, lưu luyến không rời: “Sau này, con có thể mơ thấy mẹ không?”

Vân Hi gật đầu: “Con muốn gặp ta, ta đương nhiên cao hứng, nhưng con phải nhớ kỹ, vô luận con ở đâu, mẹ cũng sẽ bảo vệ con.”

Vân Khê mím môi, vành mắt lại bắt đầu hồng hồng, nàng thật không nỡ rời xa mẹ. Đồng thời, nàng cũng không muốn làm cho trượng phu cùng hài tử lo lắng.

Tiến thoái lưỡng nan,nàng phải học cách chấp nhận.

“Đúng rồi, có chuyện ta muốn nhắc nhở con. Lần này con đi Nội tông, tận lực không nên đại khai sát giới. Cao thủ Nội tông hơn phân nửa không phải người xấu, bọn họ không tranh giành với thế nhân, chỉ chú trọng tu luyện của bản thân. Chỉ có số ít người, bị Tông chủ mua chuộc, mới gây nên cảnh giết chóc. Nói cho cùng, bọn họ đều là hậu duệ Vân tộc, trên người chảy cùng dòng máu, có thể không giết thì đừng giết……”

Vân Khê gật đầu, cảm nhận được tấm lòng nhân từ của mẹ dành cho tộc nhân của mình, nàng cảm thấy, đây mới là phong cách người đứng đầu một tộc nên có.

Giống như Cung chủ cùng Tông chủ, một khi gặp nguy hiểm, người thứ nhất chạy trốn chính là các nàng, người tự tư tự lợi như vậy, làm sao có tư cách đảm đương đứng đầu một tộc?

Cho dù là Vân Huyên, một thời từng được người ta sùng bái cũng vì bản thân mình……

Cho nên, nàng không bội phục các nàng, các nàng chỉ lo củng cố địa vị của mình, nàng chỉ bội phục mẹ của mình, một người có tấm lòng nhân hậu,luôn nghĩ cho lợi ích của tộc nhân

“Mẹ, tất cả nghe theo người! Chỉ cần các nàng không chạm đến điểm mấu chốt, con tuyệt đối sẽ không lạm sát kẻ vô tội.”

“Ừ, con phải nhớ kỹ, con giết một Tông chủ không khó, giết mấy phản đồ cũng không khó khăn, nhưng muốn đạt được sự ủng hộ và tôn trọng cả Nội tông không dễ, không chỉ là dựa vào thực lực cùng giết chóc có thể thực hiện được. con đi Nội tông, hãy tìm đến hậu nhân của Vân Yến Quy. Trước kia Yến Quy là một trong những bằng hữu tốt nhất của ta ở Vân tộc, là một người chính trực, đáng được tín nhiệm. Con tìm được hậu nhân của nàng, có lẽ có thể nhận được trợ giúp từ bọn họ…… ta tạm thời có thể giúp con cũng là chỉ có những thứ này, còn lại, cần dựa vào bản thân con.” Vân Hi nói.

“Dạ, con nhớ kỹ, con nhất định sẽ không để cho mẹ thất vọng!” Vân Khê cười một tiếng, xoay người muốn đi, đột nhiên nghe được tiếng mẹ từ phía sau nói

“Tiểu Khê Nhi, nam nhân đều thích nữ nhân chủ động nhiệt tình, tiếp tục cố gắng lên! Ha hả a……”

Bên tai còn vang tiếng cười của mẹ, Vân Khê dưới chân xiêu vẹo, khuôn mặt phát hồng, cũng không quay đầu lại, nhanh chóng li khai.

Cứu mạng a ——

Nàng cùng Thiên Tuyệt mỗi một lần yêu, chẳng nhẽ mẹ cũng nhìn thấy sao?

Cẩn thận nghĩ lại, thật giống như mẹ có thể nhìn thấy a…… A a a a, tại sao có thể như vậy?

Hành động này cũng không phải là có đạo đức đi!

Vân Khê bụm mặt, chỉ cảm thấy không có mặt mũi gặp người.

“A a a a ——”

Nàng kêu sợ hãi, đem mọi người trong phòng hù chết.

Chờ Vân Khê mở mắt ra, phát hiện mình đã trở lại thực tế, vẻ mặt mỗi người rất kỳ quái, giống như bị điểm huyệt.

Long Thiên Tuyệt phản ứng đầu tiên, tiến lên, ánh mắt thâm thúy, cơ hồ có thể đem cả người nàng hòa cùng máu thịt của hắn, hắn lo lắng nói: “Khê Nhi, đừng sợ, đã không có chuyện gì. Không nên suy nghĩ tiếp cơn ác mộng khủng khiếp kia, nàng đã trở lại, nàng đã an toàn.”

Vân Khê cảm giác được hắn khẩn trương hơi thở dồn dập, nàng cảm động đồng thời, không khỏi ngẩng lên đầu nhìn trời, nếu như mẹ nghe được Thiên Tuyệt đem nàng hình dung thành yêu ma quỷ quái, không biết tâm tình mẹ sẽ là như thế nào đây?

Bất quá, nghĩ đến mẹ nhiều lần rình coi mình, khóe môi nàng cong lên, cố ý lớn tiếng nói: “Ta mới vừa mơ thấy một lão yêu bà, nàng lớn lên rất đáng sợ, nàng còn rất sắc rất vô sỉ! Nàng quả thực so sánh với yêu ma quỷ quái còn ghê tởm hơn!”

Vân Hi ngồi ở mép nước, nghe nữ nhi miêu tả nàng, dở khóc dở cười, tiểu nha đầu, thật là mang thù a!

Long Thiên Tuyệt kinh ngạc nhíu mày, mặc dù cảm thấy sự miêu tả của nàng có chút quái dị, nhưng vẫn ôn nhu an ủi: “Không có chuyện gì rồi, nếu để cho ta thấy lão yêu bà, ta nhất định đem nàng đánh cho nàng kêu cha gọi mẹ!”

Vân Khê nghe vậy, không nhịn được xì cười: “Ha ha ha, Thiên Tuyệt, chàng…… Ha ha ha……”

Hắn làm con rể, lại muốn đánh nhạc mẫu của mình? Nàng không cần đoán cũng có thể tưởng tượng được, vẻ mặt giờ phút này của mẹ.

Đây cũng không phải là nàng xúi giục nha!

Ha ha ha ——

Giờ phút này tâm tình Vân Khê rất vui vẻ.

Long Thiên Tuyệt bị nàng cười đến mơ hồ, bất quá nàng rốt cục không có chuyện gì, hơn nữa tinh thần thoạt nhìn rất tốt, hắn cũng yên lòng.

Đọc truyện chữ Full