DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mê Vợ Không Lối Về
Chương 73

Chương 73, Tại sao năm đó lại định hôn ước

Tông Cảnh Hạo thay đổi lại vẻ mặt của anh, “Nếu cô không kích động thì hãy ngoan ngoãn trở về nước.”

Hai tay ở dọc hai bên người cô nắm chặt lại với nhau, trong lòng cô cảm thấy rất phức tạp, “Anh có thể nói cho tôi biết, tại sao anh làm như vậy không?”

Anh có biết rằng, anh như vậy, thực sự là đang nói ‘Tôi thích cô’

Thực ra trong lòng cô cũng cảm thấy Tông Cảnh Hạo không thể nào thích người phụ nữ như cô, nhưng cô không thể hiểu được hành động của anh.

Cô không tìm được cách giải thích khác.

Tông Cảnh Hạo đứng dậy.

Tại sao?

Anh cũng không biết, anh chỉ biết rằng anh muốn người phụ nữ này trở về vị trí cũ, “Cô là vợ mà mẹ tôi đã chọn cho tôi, tôi đương nhiên không thể phụ tấm lòng của người đã mất.”

Lâm Tân Ngôn muốn cười, nhưng cô lại cười không nổi.

Lúc này cô không biết mình nên có biểu cảm như thế nào, là vui mừng, hay là không vui mừng.

Lâm Tân Ngôn, “Chỉ là do tôi là vợ mà mẹ anh chọn cho anh, cho nên anh muốn tôi trở về sao?” Lâm Tân Ngôn mâu thuẫn đến mức không biết làm thế nào, cô không biết tại sao bản thân cô lại mong chờ, anh nói là không phải.

Tông Cảnh Hạo quay người lại, lưng anh đối diện với cô, biểu cảm trên mặt anh ẩn giấu trong quầng sáng từ bên ngoài cửa sổ khúc xạ vào, anh nhàn nhạt ừm một tiếng.

Phản ứng này của anh chắc là đáp áp đúng như trong dự liệu nhất của cô.

Nhưng cô lại thất vọng.

Cô cười gượng nói, “Anh cảm thấy tôi ở vị trí đó còn phù hợp sao? Hơn nữa không phải anh và Hà Thuỵ Lâm đã đính hôn rồi sao, anh ở đây trêu đùa tôi như vậy thì cảm thấy thú vị sao?”

Đường cong trên khuôn mặt anh đột nhiên căng lại, giống như dây cung bị kéo căng.

Anh vẫn luôn cố ý lờ đi một chuyện, đó chính là Lâm Tân Ngôn từng có đàn ông, từng sinh con.

Đây là chuyện mà anh không muốn nhắc đến, cũng như không muốn nghĩ sâu vào, nhưng bây giờ bị cô nói ra như vậy khiến anh không thể nào không đối mặt trực diện với nó.

Tông Cảnh Hạo, “Tôi sẽ không kết hôn với Hà Thuỵ Lâm, còn về vị trí của cô thì không có gì không phù hợp.” Anh nhàn nhạt nói.

Lâm Tân Ngôn lộ ra một nụ cười, “Không có gì không phù hợp? Vậy anh xem nó là thật sao?”

Tông Cảnh Hạo quay người lại, anh thông qua ánh sáng mờ ảo nhìn người phụ đang đứng đối diện, “Cô không phải là ngọc nữ thuần khiết, còn tôi cũng không phải thiện nam tín nữ, chúng ta như nhau cả thôi, ai cũng đừng chê bai ai.”

Rõ ràng là chuyện đã biết, nhưng không biết tại sao khi nghe đích thân anh nói ra thì trong lòng cô lại có một chút thất vọng.

Anh là một người đàn ông bình thường, Hà Thuỵ Lâm ở bên cạnh anh lâu như vậy, hai người không xảy ra quan hệ gì mới kì lạ.

Cô biết.

Cũng hiểu được.

Chỉ là không biết tại sao khi nghĩ đến anh từng ngủ với người phụ nữ khác thì ngực cô lại cảm thấy khó chịu và có một chút buồn.

Tông Cảnh Hạo, “Hôm nay tôi sẽ trở về nước.” Hôm nay anh đến chính là muốn nói với cô chuyện này.

“Ừm.” Lâm Tân Ngôn quay đầu lại nhưng cô không nhìn anh.

Cô làm ra vẻ rất bình tĩnh.

Vù vù——

Điện thoại của Lâm Tân Ngôn đặt ở trên bàn đột nhiên rung lên, cô nhìn sang thì nhìn thấy tên hiển thị là con trai cô, thế là cô đưa tay cầm điện thoại lên.

“Tiểu Hi.”

“Mẹ ơi, hôm nay mẹ có thể đến trường đón con được không?” Lâm Hi Thần hỏi.

Lâm Tân Ngôn, “Đương nhiên là được.” Chuyện gì cũng không quan trọng bằng con trai, cô nhìn đồng hồ trên mặt bàn một cái, “Con muốn mấy giờ mẹ đến đón con?”

“Bây giờ mẹ có thể đến không?”

Lâm Tân Ngôn, “——-Có thể.”

“Vậy con đợi mẹ.”

Lâm Tân Ngôn, “Ừm.”

Phía bên kia cúp mày thì Lâm Tân Ngôn mới cúp điện thoại, cô đóng tập tài liệu lại và thu dọn giấy vẽ và chuẩn bị rời đi, khi nhìn thấy Tông Cảnh Hạo ở phía sau lưng thì cô mới nhớ ra, chỗ này còn có người.

Tông Cảnh Hạo, “Cô phải ra ngoài sao?”

Lâm Tân Ngôn, “Ừm.”

Lâm Tân Ngôn cắn môi, “Con trai tôi muốn tôi đến đón nó.”

Tông Cảnh Hạo vừa nghe thấy cậu bé thì nhớ đến dáng vẻ đầy thù địch của nó đối với mình, anh không kìm được nói, “Cô nói xấu tôi với nó sao?”

Lâm Tân Ngôn nghe đến mức hồ đồ, “Tôi nói xấu gì anh?”

Tông Cảnh Hạo, “Cô không nói thì tại sao thằng nhóc đó lại có thái độ thù địch với tôi sâu đậm như vậy?”

Lần này thì Lâm Tân Ngôn nghe hiểu được rồi.

Nhưng cô không trả lời mà cố ý đánh trống lảng, “Anh phải ra sân bay, tôi cũng phải đi rồi.”

Cô cũng không thể nói ra rằng Lâm Hi Thần nhìn thấy anh cưỡng hôn cô nên mới có thái độ thù hằn với anh như vậy chứ?

Cô đi đến cửa, quay đầu lại nhìn anh, “Anh không đi sao?”

Rất rõ ràng là cô đang cố ý đáng trống lảng, nhưng Tông Cảnh Hạo lại không vạch trần cô, mà nghe theo lời của cô đi ra ngoài, anh tuỳ tiện hỏi một câu, “Con trai cô học ở trường nào?”

Lâm Tân Ngôn, “AC.”

AC?

Khoé mắt anh giật giật, anh biết đứa bé đó thông minh, từ lần trước cậu bé hãm hại anh bắt cóc nó thì anh đã có thể nhìn ra đứa bé đó rất có suy nghĩ cũng có sức hành động, nó biết lợi dụng ưu thế của mình là một đứa bé để có được sự đồng tình của người khác và giúp nó đạt được mục đích của mình.

Thông minh như vậy thì không có mấy đứa trẻ 5 tuổi có thể làm được.

Anh biết cậu bé thông minh, nhưng lại không từng nghĩ đến, cậu bé vẫn còn nhỏ như vậy mà có thể vào được AC.

Vừa nói đến con trai thì Lâm Tân Ngôn cũng cảm thấy tự hào, “Nó rất thông minh, có những lúc còn trưởng thành như một người lớn, biết chăm sóc em gái.”

Khi nói chuyện thì trên gương mặt của cô lộ ra vẻ rạng rỡ.

Cô vì con trai mà cảm thấy tự hào.

Tông Cảnh Hạo hừm lạnh một tiếng rồi bước chân về phía xe của mình.

Nếu nói không có một chút cảm xúc nào thì là nói dối.

Anh hơn 30 tuổi rồi, rất nhiều người ở độ tuổi này đã có con rồi.

Bây giờ anh lại phải nghe một người phụ nữ là vợ của anh nói về con của cô ấy và người đàn ông khác thông minh như thế nào, hiểu chuyện như thế nào, anh có thể vui mừng được mới là lạ.

Lâm Tân Ngôn cảm thấy anh rất kì lạ.

Giống như rất nhiều việc anh làm khiến người khác không thể hiểu được mục đích là gì.

Lâm Tân Ngôn không nghĩ nhiều, cô đi về phía xe của mình.

Không lâu sau, cô lái xe đến trường của con trai mình, Lâm Hi Thần đã bước ra khỏi lớp học của mình và đứng ở trong cửa sắt của cổng trường đợi cô.

Lâm Tân Ngôn đỗ xe xong liền khom người xuống xe đi về phía cậu bé.

“Mẹ ơi.”

Nhìn thấy Lâm Tân Ngôn bước đến, Lâm Hi Thần vui mừng hét lên một tiếng.

Bảo vệ thấy Lâm Tân Ngôn bước đến mới mở hé cổng ra đủ để Lâm Hi Thần có thể đi ra.

Lâm Tân Ngôn đưa tay về phía cậu bé, “Sao con lại đến trường vậy?”

Tuy cậu bé vượt qua kì thi nhưng do cậu bé còn nhỏ tuổi nên một tuần chỉ có ba ngày đến trường, vào thứ 2, thứ 4 và thứ 6, hôm nay là thứ 3.

“Con có chuyện nên đến để hỏi thầy giáo.” Lâm Hi Thần nói rất nghiêm túc.

“Khi nào có thời gian thì mẹ phải mời thầy giáo của con ăn cơm, thầy tốt với con như vậy.” Lâm Tân Ngôn dự tính trong lòng, nếu không thì hôm nay gọi điện thoại hỏi thầy xem thầy có rảnh không, chúng ta cùng nhau ăn cơm?

“Thầy giáo con có còn ở trường không?” Lâm Tân Ngôn hỏi.

“Không có ạ, thầy có việc nên đã về rồi ạ.”

Lâm Tân Ngôn xua tan ý nghĩ của mình, cô ôm con trai lên xe và thắt dây an toàn cho cậu bé.

Lâm Tân Ngôn lái xe về nhà, đúng lúc ở cổng gặp Trang Tử Khâm dẫn theo Lâm Nhuỵ Hi từ siêu thị trở về.

Cô nhanh chóng xuống xe đến đỡ lấy đồ trong tay Trang Tử Khâm.

“Mẹ ơi, mẹ ơi.” Lâm Nhuỵ Hi vô cùng kích động đưa hai cánh tay nhỏ bé ra muốn Lâm Tân Ngôn bế mình.

Lâm Tân Ngôn, “Đi vào nhà đã rồi mẹ bế con.”

“Không.” Lâm Nhuỵ Hi đưa tay ôn lấy đùi Lâm Tân Ngôn, không để cô đi, cô bé bắt cô phải bế nó bằng được.

Trang Tử Khâm không biết làm thế nào lắc đầu cười, “Con bế con bé đi.”

Bà lấy lại đồ trên tay cô.

Trang Tử Khâm, “Tiểu Nhuỵ của nhà chúng ta là cái đồ vô lương tâm, nuôi thế nào cũng không quen bà, trong mắt chỉ có mẹ mà không có bà ngoại.”

“Bà ngoại còn có con mà.” Lâm Hi Thần đưa tay nắm lấy tay Trang Tử Khâm.

“Tiểu Hi của nhà chúng ta là người hiểu chuyện nhất.” Trang Tử Khâm cười.

Lâm Nhuỵ Hi hoàn toàn không quan tâm, cô bé vui vẻ trườn trên vai Lâm Tân Ngôn.

Tận hưởng cái ôm của mẹ.

Khi vào trong nhà, Trang Tử Khâm đến nhà bếp để sắp xếp đồ mua hôm nay, Lâm Tân Ngôn rửa tay cho con gái.

Khi đi ra ngoài, khó tránh sẽ phải tiếp xúc với một số vi khuẩn.

“Mẹ ơi, con muốn ăn pudding.” Lâm Nhuỵ Hi ngẩng đầu mở to cặp mắt trong veo sáng ngời của mình ra, nũng nịu trong lòng Lâm Tân Ngôn.

“Được.” Lâm Tân Ngôn cười đồng ý.

Cô rửa tay cho con gái xong thì bế cô bé đến phòng khách, đến tủ lạnh lấy pudding.

Lâm Nhuỵ Hi thực sự là một đồ háu ăn, một khi có ăn thì cô bé rất yên lặng.

Lâm Tân Ngôn bảo Lâm Hi Thần chăm sóc em gái, sau đó cô liền đi vào nhà bếp giúp Trang Tử Khâm chuẩn bị cơm tối.

Lâm Tân Ngôn, “Mẹ, tại sao lúc đó mẹ lại cùng bà Tông định hôn ước?”

Đây là chuyện mà cô vẫn luôn tò mò, nhưng vẫn luôn không có cơ hội hỏi.

Hôm nay Tông Cảnh Hạo lại nhắc đến chuyện này một lần nữa khiến Lâm Tân Ngôn đặc biệt muốn biết.

Đọc truyện chữ Full