DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1430: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (690)

Khó khăn lắm mới dỗ được Quý Noãn vừa cãi nhau đòi không ở với Mặc Cảnh Thâm nữa lên xe, Lệ Nam Hành ngồi vào xe, day trán, cảm thấy việc bao năm qua mình giữ khoảng cách với phụ nữ quả là một chuyện chính xác. Phụ nữ đúng là một sinh vật vô cùng phiền phức.

Nhưng Phong Lăng nhà anh chắc không sao đâu nhỉ, dù sao thì bản thân cô cũng không có nhiều cảm xúc của phụ nữ lắm…

Trên đường về, Quý Noãn vẫn không chịu để ý đến Mặc Cảnh Thâm, cô ngồi đằng sau nói chuyện với Phong Lăng. Lúc thì nói về chuyện Phong Lăng ở Mỹ, lúc lại nói về chuyện của An An và Ninh Ninh. Nhắc đến lũ trẻ, cuối cùng Quý Noãn cũng được ánh sáng chói lọi của một người mẹ dời sự chú ý. Cô ấy vui vẻ cầm điện thoại cho Phong Lăng xem ảnh. Ảnh từ lúc sinh ra đến bây giờ, hai đứa trẻ sắp được ba tuổi rồi, rất trắng trẻo, đáng yêu. An An là bé trai, nét mặt thật sự rất giống ba, có thể nhìn ra được tuyệt đối sẽ là một nam thần nhỏ cùng đẳng cấp với anh Mặc. Ninh Ninh thì rất giống Quý Noãn, có nét đáng yêu của Quý Noãn nhưng cũng có chút lạnh lùng tự nhiên của anh Mặc. Sau này lớn lên. Nhất định sẽ là một mỹ nhân bên trong đáng yêu bên ngoài lạnh lùng.

Phong Lăng từng thấy những tấm hình này rồi, từ ngày Quý Noãn làm mẹ, ngày nào cũng spam ảnh con điên cuồng, nhiều khi gửi tin nhắn cũng phải gửi cả ảnh của con mới chịu.

Nhưng cũng có nhiều ảnh Phong Lăng chưa thấy bao giờ nên cô cầm điện thoại xem suốt đường đi.

Kết quả, vì Quý Noãn lên cơn nghén mà xe bị dừng khoảng ba lần, mỗi lần Quý Noãn đều khó chịu đẩy cửa xuống xe, chạy tới bên đường gập người ngôn ọe một lúc lâu. Có lúc nôn ra nước, có lúc thì nôn khan, có lúc lại không nôn được gì ra.

Mỗi lần đỗ xe, Mặc Cảnh Thâm đều xuống xe cùng với Quý Noãn, đứng cạnh vừa lau miệng vừa đưa nước cho cô. Thấy cô khó chịu quá thì vỗ lưng cho cô, ôm cô vào lòng an ủi. Đáng ra những chuyện thế này thường là chị Trần sẽ làm nhưng chị lại không xen vào được, chỉ có thể tiếp tục ngồi trên xe mắt to trừng mắt nhỏ với tài xế.

Dù sao thì họ cũng quen với việc lúc nào anh Mặc cũng cưng chiều cô Mặc, sắp làm mẹ lần thứ hai rồi mà vẫn cứ yêu thương cưng chiều cô ấy như một cô gái. Thường ngày, anh Mặc chăm sóc Quý Noãn không khác gì chăm An An với Ninh Ninh, cảm giác như ba người không khác gì ba bảo bối trong mắt anh.

Vì nôn đến xây xẩm mặt mày nên đã có mấy lần Quý Noãn khó chịu đẩy Mặc Cảnh Thâm ra, nhưng anh ta vẫn rất kiên nhẫn dỗ cô ấy. Trước khi quay lại xe, còn bế cô ấy lên, hôn lên vầng trán đã ướt đẫm mồ hôi của cô ấy. Không biết anh nói gì vào tai Quý Noãn, bấy giờ cô ấy mới không giận nữa mà yên tĩnh nằm trong lòng anh ta, để anh ta vỗ lưng cho xuôi, không buồn nôn nữa.

Sau khi hai người quay trở về xe, Mặc Cảnh Thâm bảo tài xế lái xe sau đó bảo chị Trần đưa cho cái dựa lưng để lót sau lưng Quý Noãn, cho cô dựa thoải mái hơn, một lúc sau Quý Noãn đã dựa vào người Mặc Cảnh Thâm mà ngủ mất.

Thấy cảnh tượng này, Lệ Nam Hành không thể hiểu nổi, anh nhìn Phong Lăng từ đầu đến giờ vẫn đang ngồi yên cạnh mình, mắt hai người giao nhau.

Họ đã từng thấy hình ảnh Quý Noãn trong lúc mang thai còn đến tận doanh trại ở Campuchia để nấu cơm cho các anh em trong căn cứ, rồi cô còn thâm nhập vào trại địch, đưa cơm đưa nước cho Mặc Cảnh Thâm, vờ câm giả điếc mà phối hợp với những kẻ liều mạng đó. Từng bước từng bước thoát ra khỏi đầm rồng hang hổ cùng với Mặc Cảnh Thẩm. Khi ấy, Quý Noãn không hề gắt gỏng như thế này.

Thế là, chị Trần đã làm một bài phổ cập kiến thức thời kỳ mang thai cho mọi người ngay ở trên xe.

Thấy Quý Noãn tựa vào Mặc Cảnh Thâm ngủ, ngồi không cũng chán, chị Trần liền nói về kiến thức cơ bản về thai sản, vì thể chất và các phương diện khác không giống nhau nên mỗi lần mang thai phụ nữ sẽ có những trạng thái khác nhau. Người già thường nói, mang thai con trai với mang thai con gái tính khí cũng hoàn toàn trái ngược, có người phản ứng rất mạnh, nhưng có người thì lại không hề có phản ứng.

Chị Trần còn nói, hôm nay tâm trạng của Quý Noãn không được tốt là vì vừa nãy lúc ngồi xe tới sân bay có bị nôn mấy lần, khó chịu quá nên tới sân bay mới muốn uống một cốc trà sữa lạnh, vậy mà bị từ chối nên mới tủi thân. Từ ngày mang thai còn bị say xe, đúng là không dễ chịu chút nào, có thèm ngủ cũng là chuyện rất bình thường.

Nghe chị Trần nói xong, Lệ Nam Hành và Phong Lăng quyết định im luôn, tránh để bà cô cạnh Mặc Cảnh Thâm tỉnh dậy, rồi lại khóc, nôn, quấy khiến mọi người không yên tâm.

Phong Lăng thấy hơi áy náy, sớm biết Quý Noãn nghén nặng thế này cô đã không cho cô ấy tới sân bay đón rồi. Lúc gọi điện, Quý Noãn bảo sẽ đến sân bay đón, cô cũng không từ chối, giờ xem ra đã khiến Quý Noãn mệt nhọc.

Lúc xe tiến vào khu vực thành phố Hải Thành, Quý Noãn đã tỉnh. Sau khi ngủ một giấc, trạng thái của cô cũng tốt lên nhiều, hơn nữa vì Phong Lăng và Lệ Nam Hành đã đến Hải Thành, cô không muốn để hai người họ ở khách sạn, tỉnh dậy một cái cô liền mời hai người về Ngự Viên ở, hoặc tới nhà họ Mặc hay Nguyệt Hồ Loan cũng được. Không ổn nữa thì tới Quốc tế Oran. Tóm lại, nếu họ đã về tới Hải Thành thì không việc gì phải ở khách sạn cả.

Kết quả, Lệ Nam Hành vẫn quyết: “Không cần đâu, tôi cũng có chỗ ở tại Hải Thành. Ngày trước, cứ đi đi về về giữa Mỹ với Hải Thành suốt nên cấp dưới đã bố trí cho chỗ ở rồi, không đến nhà làm phiền thế giới nhỏ bé của bốn người nữa.”

Phong Lăng không nói gì, lại nghĩ: Có mà anh sợ bị bốn người nhà Mặc Cảnh Thâm đả kích thì có.

Dù sao thì con người ta còn sắp đi mua dầu muối được rồi, lúc ở Mỹ đã không ít lần Lệ Nam Hành hoạnh họe với Phong Lăng, riêng điều này thì cô cảm thấy mình khá là hiểu anh.

“Không được, mấy người đàn ông các anh mấy năm nay hiếm lắm mới có cơ hội tụ tập một bữa, chắc chắn phải ra ngoài uống rượu, bỏ em với Phong Lăng lại nhìn trời sao được? Các anh với Tần Tư Đình thích đi đâu thì đi, tối nay em sẽ tới chỗ Phong Lăng.” Quý Noãn vừa nói vừa nhìn Mặc Cảnh Thâm: “Lát em sẽ xuống xe với họ.”

Lệ Nam Hành nhướng mày.

Đậu má, anh đã cố tình không đến Ngự Viên làm bóng đèn rồi, giờ bà chúa mít ướt này lại tới làm bóng đèn của anh.

Phong Lăng cũng không từ chối, cô quay lại nhìn Mặc Cảnh Thâm: “Anh Mặc, được không?”

Mặc Cảnh Thâm nhìn Quý Noãn một cái, thấy dáng vẻ nếu không đồng ý với cô ấy, cô ấy sẽ đưa con bỏ nhà ra đi, anh lại dở khóc dở cười: “Được, em qua chỗ Phong Lăng anh cũng yên tâm, nhưng đừng qua đêm, em nói chuyện với Phong Lăng tới tối rồi anh đến đón em.”

Quý Noãn không nói gì, Phong Lăng cảm thấy như vậy cũng thỏa đáng. Anh Mặc đã đồng ý, Quý Noãn cũng không bị cấm đoán, Phong Lăng liền nói trước: “Được, vậy quyết định thế nhé.”

Quý Noãn: “…”

Lệ Nam Hành: “…”

Hai người họ còn chưa quyết định, dựa vào đâu mà đã chốt thế rồi?

Chị Trần ngồi im trên xe nghịch móng tay, chị ta không can dự được vào chuyện của đám thanh niên này. Tốt nhất, chị ta vẫn nên tìm cơ hội để phổ cập thêm kiến thức thời kì mang thai cho họ thì hơn.

Đọc truyện chữ Full