DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 18: Ba ngàn vạn tiền đặt cược

Triệu Văn Bân nghe nói như vậy thì nụ cười trên mặt không còn được che giấu nữa, miệng anh ta cười sắp đến mang tai luôn rồi.

Chơi lớn thì tốt thôi!

Chó pitbull của tôi chắc chắn sẽ cắn chết con chó cưng Teddy của cậu, lần này tôi phát tài rồi, ha ha!

"Tô đại thiếu gia đúng là phóng khoáng, nếu đã như vậy, thì tôi cũng chơi tới cùng với cậu, đặt một cái giá trên trời vậy."

Triệu Văn Bân hưng phấn nói: "Bây giờ thẻ của tôi ở đây, còn hơn một ngàn vạn, cậu có thể đặt cược ngang bằng như vậy không, nếu như cậu không thể lấy ra được số tiền bằng như vậy thì tôi không thể cược với cậu được."

"Tôi có một căn biệt thự ở ven sông, đấu với một ngàn vạn của cậu thì chắc không thành vấn đề chứ?" Tô Thương thản nhiên nói.

"Không vấn đề, đương nhiên là không vấn đề gì, ha ha, Tô đại thiếu gia, vậy chúng ta mau bắt đầu đi!"

Triệu Văn Bân mừng rỡ như điên, không kịp chờ để tháo dây xích cho con Pitbull.

"Đợi một chút!"

Lúc này, Vương Phú Quý đột nhiên kéo tay Tô Thương, vội vàng nói: "Tô đại thiếu gia, anh điên rồi!"

"Căn biệt thự đó không phải là tài sản mẹ anh để lại cho anh sao, lúc trước anh từng nói, trong căn biệt thự đó đều là những kí ức của anh và bác gái, có thể cược thua vợ của mình chứ không thể cược thua căn biệt thự được, bây giờ sao lại lấy căn biệt thự ra cược chứ?"

Vương Phú Quý khuyên nhủ: "Nhân lúc còn chưa bắt đầu, anh nhanh thu lại lời nói lúc nãy đi!"

"Vương đại thiếu gia, đây là cuộc cá cược của tôi và Tô đại thiếu gia, không có liên quan gì đến cậu, cậu nhiều chuyện cái gì chứ?"

Triệu Văn Bân nhìn thấy như vậy, liền dùng kế khích tướng, cười đùa nói: "Lại nói, Tô đại thiếu gia của chúng ta đã nói là sẽ làm, làm sao mà có thể vì lời nói của cậu mà thay đổi suy nghĩ chứ."

"Phải không, Tô đại thiếu gia." Triệu Văn Bân cố ý nhìn sang Tô Thương.

Trong lòng Tô Thương đang cười nhạo nhưng ngoài mặt lại giả bộ như chần chừ một lát rồi sau đó nghiến răng nói: "Cậu nói đúng, tôi không đổi ý, cũng chỉ là một căn biệt thự thôi mà, thua thì thua thôi."

"Rộng rãi, đây mới là Tô đại thiếu gia mà tôi quen biết!" Triệu Văn Bân dụ dỗ nói.

"Tô đại thiếu gia...haiz!"

Vương Phú Quý nhìn thấy Tô Thương đã quyết tâm thì cũng không khuyên nữa mà nói: "Triệu Văn Bân, căn biệt thự bên sông kia của Tô đại thiếu gia trước mắt trên thị trường cũng có có giá ba ngàn vạn."

"Cậu chỉ có một ngàn vạn, hoàn toàn không cân bằng, cần phải cược thêm vào."

"Thêm thì thêm."

Triệu Văn Bân biết rõ các tài sản của Tô Thương, anh ta biết giá trị của căn biệt thự đó, cho nên trực tiếp nói: "Hôm nay tôi lái chiếc Bentley Mulsanne đến, còn được độ qua nữa rồi, giá cũng khoảng một ngàn vạn."

"Còn nữa, trước đây tôi từng thắng Tô đại thiếu gia rất nhiều đồ cổ, đồng hồ hàng hiệu, đá quý các loại, tùm lum tùm la cộng lại cũng hơn một ngàn vạn."

Triệu Văn Bân cười nói: "Nếu như Tô đại thiếu gia thắng, thì có thể lái chiếc Bentley cao cấp đi, đồ cổ, đồng hồ hàng hiệu, đá quý đều trả về chủ cũ, như vậy được rồi chứ."

Nghe thấy như vậy, Vương Phú Quý mới gật gật đầu.

Triệu Văn Bân đem ra đặt cược tất cả những thứ mà anh ta thắng được từ Tô đại thiếu gia.

Nếu như Tô đại thiếu gia thắng thì trực tiếp chính là đã trở được mình, nhưng mà...

Vương Phú Quý nhìn con Teddy không yên chân kia thì trong nháy mắt lắc đầu cười khổ.

Teddy đấu với Pitbull?



Thắng cái con khỉ mà!

"Tô đại thiếu gia, có thể bắt đầu được chưa?" Lúc này, Triệu Văn Bân không chờ được nữa mà hỏi.

"Không vội."

Tô Thương chỉ vào miếng ngọc bội trên cổ của Triệu Văn Bân, nhẹ nhàng cười nói: "Miếng ngọc đó không tệ, tôi muốn nó, đặt thêm vào tiền cược đi."

"Ngọc bội?"

Triệu Văn Bân dừng lại một chút nhưng sau đó lại nói: "Cái này là bạn của mẹ tôi tặng, tôi đã đeo nó từ nhỏ đến lớn, nhưng mà nếu như Tô đại thiếu gia thích thì thêm vào cũng không sao."

"Ừm, vậy được, bắt đầu đi."

Tô Thương mỉm cười, ngay sau đó liền ngồi xổm xuống nhìn con Teddy nói: "Bạch Miêu, bây giờ mày không phải là con chó bình thường nữa rồi, đi đi, đánh bại con Pitbull kia đi, tao sẽ thưởng cho mày thứ mày muốn."

"Gâu gâu."

Teddy nghe hiểu lời của Tô Thương nói, kích động kêu lên hai tiếng.

"Ha ha, Tô đại thiếu gia, con chó cưng của cậu thật lanh lợi, đợi lát nữa bị cắn bị thương rồi thì cậu đừng có đau lòng nhé." Triệu Văn Bân phì cười nói.

"Không đâu."

Triệu Văn Bân cười nói: "Vậy được, Tô đại thiếu gia, chúng ta lùi ra sau đi."

"Ừm."

Tiếp theo đó, Tô Thương và Triệu Văn Bân cùng lùi về sau mấy bước, quan sát hai con chó từ phía xa.

Lúc này, khoảng cách giữa Pitbull và Teddy chỉ có ba bốn mét, hai con đang sẵn sàng vồ vào nhau.

Nhưng mà.

Thân hình của con Teddy quá nhỏ, dường như một trận gió thôi cũng có thể thổi ngã nó, nhưng mà con Pitbull thì tứ chi đều có sức mạnh, thân hình lại to lớn, ngoài Tô Thương ra tất cả mọi người đều nghĩ rằng phần thắng sẽ thuộc về con Pitbull.

Pitbull tính cách hung hãn, không có sợi dây xích lại, lúc này nó liền há to cái mồm đỏ ngầu ra, trực tiếp bổ nhào vào con Teddy với tốc độ thật nhanh.

"Gâu ngao!"

Chính ngay lúc này, con Teddy đột nhiên nổi khùng lên, gầm lên một cái, ánh mắt sắc bén nhìn con Pitbull.

Tiếp theo đó là một cảnh tượng khiến người ta mở rộng tầm mắt, mới đầu là con Pitbull hung hãn vậy mà lại chạy trối chết sau đó lại thấp thỏm sợ hãi trốn sau lưng của Triệu Văn Bân.

"Ặc..."

Những người đang có mặt toàn bộ đều trợn mắt há hốc mồm ra, tất cả đều lộ ra vẻ mặt khó tin.

Pitbull, đây là sợ hãi rồi sao?

Nó... bị một con Teddy hù cho sợ chạy mất tiêu sao?

"Mẹ kiếp, mày chạy về đây làm cái gì chứ, tiến lên cắn nó đi chứ!"

Triệu Văn Bân sau khi phản ứng lại thì thẹn quá hóa giận la hét con Pitbull.

Nhưng cho dù anh ta ra lệnh như thế nào, con Pitbull cũng không tiến lên nữa bước, thậm chí hai chân còn run như bị sốt rét vậy, cuối cùng xụi lơ xuống đất.



"CMN, tao đặt cược hết gia sản rồi mà mày lại mặc kệ tao sao, con mẹ nó chứ!" Triệu Văn Bân không kiềm được tức giận.

Lúc này, Tô Thương bình tĩnh nói: "Triệu Văn Bân, cậu thua rồi, đưa tiền cược ra đi."

"Tô đại thiếu gia, tôi...tôi không phục, chó của tôi có vấn đề rồi, trận này không tính!" Triệu Văn Bân nghiến răng nói.

"Không tính?"

Tô Thương nghe thấy như vậy, trong nháy mắt sắc mặt liền ngưng trọng lại, lạnh lùng nói: "Triệu Văn Bân, ở Giang Bắc này, từ trước đến nay không có ai dám ăn quỵt tiền cược của Tô đại thiếu gia tôi, hôm nay nếu như cậu không đưa, thì tôi đi tìm cha của cậu, tôi tin ông chủ Triệu sẽ lấy lại công đạo cho tôi."

"Đừng đừng đừng, đừng nói cho cha tôi biết."

Vẻ mặt của Triệu Văn Bân vô cùng khó coi, do dự vài giây cuối cùng cũng nghiến răng đem tiền chuyển qua cho Tô Thương.

"Vãi chưởng!"

"Tô đại thiếu gia, không ngờ anh lại thắng tôi, mẹ nó quá bất ngờ rồi?"

Vương Phú Quý ở bên cạnh nhìn thấy, còn kích động hơn cả Tô Thương: "Teddy dọa cho Pitbull sợ chạy rồi, ai mà dám tin chứ!"

"Không hổ là Tô đại thiếu gia, có mắt nhìn chó mà, Bạch Miêu lợi hại, ha ha!"

Vương Phú Quý trước thì biểu đạt niềm hưng phấn của mình, sau đó lại nhìn Triệu Văn Bân mở miệng đòi: "Đừng chỉ chuyển tiền không, còn chìa khóa của chiếc Bentley đâu?"

"Tiểu nhân đắc chí!"

Triệu Văn Bân nghiến răng nghiến lợi nhìn Vương Phú Quý, đồng thời móc ra chiếc chìa khóa xe tinh xảo.

"Tôi là tiểu nhân đắc chí đấy, làm sao nào?"

Vương Phú Quý đi tới, giơ tay cầm lấy cái chìa khóa, nhưng Triệu Văn Bân lại lưu luyến không rời, nắm vô cùng chặt, thế là Vương Phú Quý phải dùng lực kéo một cái: "Đưa chìa khóa xe đây!"

Nhìn thấy Vương Phú Quý lấy được chìa khóa rồi, Tô Thương chỉ vào cổ của Triệu Văn Bân, nhếch miệng lên nói:" Đưa miếng ngọc bội cho tôi."

Phách lối gì chứ!

Tối nay cậu cũng phải chết!

Triệu Văn Bân thẹn quá hóa giận, nhưng nghĩ tới điều này thì tâm trạng tốt hơn một chút, thế là nói: "Tô đại thiếu gia, lần này tôi có chơi có chịu, đồ cổ, đồng hồ hiệu gì đó về đến nhà tôi sẽ sai người đưa qua cho cậu!"

Nói xong, Triệu Văn Bân đem miếng ngọc bội đưa cho Tô Thương.

"Ừm."

Tô Thương nhận lấy miếng ngọc bội, không để lại dấu vết cất vào trong túi quần, sau đó cười nói: "Triệu Văn Bân, bây giờ mấy con chó bị bệnh loãng xương rất nhiều, cậu chắc là không may mắn rồi, con chó của cậu đúng lúc bị bệnh, cho nên có cơ hội chúng ta lại đấu một trận đi."

"Bệnh loãng xương? Thì ra là như vậy."

Triệu Văn Bân như bỗng nhiên ngộ ra, sau đó lại nhìn Tô Thương, trong ánh mắt lóe lên một tia lạnh lùng, chẳng biết tại sao lại nói một câu: "Tô đại thiếu gia, chỉ sợ sau này chúng ta không còn cơ hội để đấu với nhau nữa rồi!"

"Sao vậy, cậu định bỏ cá cược sao?" Tô Thương dò hỏi.

"Ha ha, cứ cho là vậy đi."

Triệu Văn Bân trả lời lấp lửng rồi sau đó dắt con Pitbull cùng hai người em trai cùng nhau đi về.

Sau khi nhìn thấy Triệu Văn Bân đã đi xa, Tô Thương híp hai mắt lại, miệng khẽ nhếch lên cười nhạo...

Đọc truyện chữ Full