DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 39: Tiếu Diện Phật? Không phải là trùng hợp sao?

Liên quan đến sự tồn vong của Tô gia.

Nghe đến đó, Tô Thương nhíu mày, lúc trước anh ấy đã nghe được một ít tin đồn, nhưng không nghĩ rằng lại nghiêm trọng như vậy.

"Cha, chuyện là như thế nào, Tô gia chúng ta vững mạnh như vậy, chị con lại càng lợi hại hơn, là ai có mắt không tròng dám đụng vào Tô gia? Tô Thương hỏi.

"Ngẫm lại, chuyện này liên lụy quá lớn, cha chỉ có thể nói cho con biết, có một người rất mạnh muốn Tô gia chúng ta diệt vong."

Tô Thần Binh nghiêm mặt nói: "Thời gian trước, người kia đã muốn ra tay, nhưng mà đã bị ông nội con đánh lui."

Chuyện này Tô Thương đã từng nghe Hoa Thời Mạc nhắc qua, nhưng lại giả vờ không biết, nhẹ nhàng cười nói: "Ông nội lợi hại như vậy ạ, vậy còn có cái gì phải lo lắng, có ông nội ở đây, người kia sẽ không làm gì được."

"Biết cái gì mà nói!"

Tô Thần Binh liếc mắt nhìn Tô Thương rồi nói: "Ông nội con sử dụng quá nhiều chân khí, làm cho vết thương cũ bị tái phát, mặc dù có thể đánh lui người kia nhưng bản thân cũng bị thương nặng, hiện giờ không có sức để bảo vệ Tô gia."

"Cũng may là Hoa thần y tìm được cách cứu được ông nội con, dùng chín cây kim tái sinh, trong vòng tối đa nửa tháng thì ông nội con có thể khỏi hẳn."

Nhắc tới Hoa Thời Mạc, Tô Thần Binh khâm phục nói: "Hoa Thời Mạc không hổ danh là thần y tài giỏi, bình thường không khoe núi không khoe biển, không ngờ lại nghiên cứu ra Kim châm trẻ hóa mà phương pháp châm này đã thất truyền từ lâu, nếu có một hội nghị y học nữa được tổ chức ở kinh đô, ông ta nhất định sẽ được nổi tiếng."

Ông ta nghiên cứu ra sao?

Khà khà, phương pháp châm này là do chính ông đây truyền dạy cho ông ta đấy.

Tô Thương âm thầm cười, còn hiếu kỳ nói: "Cha, nếu ông nội có cơ hội khỏi hẳn thì sao cha vẫn còn lo lắng như thế?"

"Ông nội con cần thời gian để khỏi bệnh mà cái người kia lại không cho chúng ta thời gian."

Tô Thần Binh nói tiếp: "Hôm nay, cha nhận được thư Tiếu Diện Phật đưa tới, ý muốn lấy đầu của cha con chúng ta."

"Con chưa qua lại với võ cổ đại, nên chắc không biết Tiếu Diện Phật là ai, nói đơn giản một chút là thực lực của người đó thuộc top ba Giang Bắc."

Tô Thần Binh tiếp tục nói: "Trong tình hình này, ngoại trừ ông nội con ra, Tô gia chúng ta không có ai có thể cản được Tiếu Diện Phật cả."

Nói xong, Tô Thần Binh thở dài, vẻ mặt lo lắng không biết làm thế nào.

Tiếu Diện Phật?

Điều này không phải thật trùng hợp sao?

Tô Thương nghe vậy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười không dễ phát hiện, lập tức tò mò hỏi: "Cha, người muốn diệt Tô gia kia mà cha vừa mới nhắc tới là Tiếu Diện Phật sao?"



"Hiển nhiên không phải, Tiếu Diện Phật còn không có năng lực này, lúc đầu đối với Tô gia hết sức cung kính."

Tô Thần Binh lắc đầu nói: "Nhưng sau khi ông nội con bị thương, không có ai áp chế Tiếu Diện Phật, dưới sự bày mưu tính kế của người kia, Tiếu Diện Phật mới lộ ra bản chất ác độc đối với Tô gia."

"Bây giờ Tô gia gặp phiền phức cũng là do Tiếu Diện Phật mà ra, hắn cho thời gian là hai ngày, rõ ràng là muốn chúng ta phải chết."

Tô Thần Binh thở dài một hơi nói: "Haizz, đúng là nỗi bi ai của người thất thế mà."

Haha.

Tiếu Diện Phật, lão già này, xem ra thật sự không cần phải sống nữa, chờ tôi đạt được luyện khí tầng hai, nhất định phải giết ông.

Tô Dương hạ quyết tâm, sau đó nhìn thấy cha mặt mày ủ rũ, liền hỏi: "Cha, cha định xử lý như thế nào?"

"Cha vốn dự định đưa con ra nước ngoài tạm tránh sóng gió, nhưng sau khi nói chuyện với ông nội con, trong đầu liền bỏ đi ý định này."

Tô thần binh nói: "Ý của ông nội con là, Tiếu Diện Phật không sợ bứt mây động rừng, đưa thư khiêu khích tới trước, hẳn là còn đang kiêng nể người kia, cho nên lúc này, trước hết Tô gia không thể tự đảo lộn được."

"Nếu như cha muốn mang con chạy trốn, có nghĩa là Tô gia chúng ta sợ Tiếu Diện Phật, chứng tỏ chuyện ông nội con bị trọng thương là có thật, hơn nữa Tiếu Diện Phật tất nhiên sớm đã có chuẩn bị, cha con chúng ta khả năng lớn sẽ bị Tiếu Diện Phật ngăn lại mà không đến được sân bay."

Tô Thần Binh nói tiếp: "Kế hoạch hôm nay là kiên trì đáp lại Tiếu Diện Phật, nói cho hắn biết Tô gia không phải là quả hồng mềm, không dễ dàng tiêu diệt như thế."

"Nói như vậy, Tiếu Diện Phật sẽ không đoán không ra tình hình Tô gia, vì thế sẽ không dám tùy tiện ra tay."

Tô Thần Binh lo lắng nói: "Lời cha đã nói ra, không biết có trấp áp được Tiếu Diện Phật hay không."

Tô Thương gật đầu nói: "Ông nội lo lắng rất chu toàn, lúc này thực sự không thể không vững, nếu không ngụy trang để nói cho Tiếu Diện Phật, Tô gia chúng ta sẽ không ngăn cản được người của ông ta."

"Ừm, chờ ông nội con khôi phục, chúng ta cũng không cần kiêng nể gì mặt cười phật."

Tô thần binh gật đầu, sau đó dặn dò: "Tô Thương, sắp tới con nên có nề nếp một chút đi, không có việc gì thì đừng ra ngoài, để tránh cho bị Tiếu Diện Phật để ý."

"Chuyện này không thể được đâu cha."

Tô Thương nhẹ nhàng cười nói: "Như thế không phù hợp với phong cách của con, trong tình thế này, con càng phải lên giọng, như vậy mới có thể đánh lừa được những người có hành động thầm kín với Tô gia."

Tô Thần Binh suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: "Cũng đúng, Tô Thương, con có thể nghĩ được như vậy, cha thực sự vui mừng, điều này chứng tỏ con không hề ngốc, thậm chí đầu óc cũng rất thông minh sáng lạng đấy."

"Trời ơi, cha à, cái này mà vui mừng sao, yêu cầu của cha đối với con thấp như vậy sao?" Tô Thương nghiêm mặt nói.

"Haha."

Tô Thần Binh cười cười, sau đó nói: "Tô Thương, năm nay con đã hai mươi tuổi rồi, cũng đã lớn rồi, nhưng mà từ giờ trở đi bắt đầu luyện tập cũng không phải là muộn."



"Cha đã nói với ông nội con rồi, chờ giải quyết xong chuyện Tiếu Diện Phật, sẽ đưa con đến Quốc Nhận tập luyện."

"Quốc Nhận là đội đặc nhiệm mạnh nhất Trung Quốc, con sẽ được đối xử khác khi đến đó."

Nói đến đây, trên mặt Tô thần binh lộ ra nụ cười khác thường, ý tứ đối đãi khác biệt, rõ ràng.

"Mỗi ngày, cha, đừng, con không muốn đi Quốc Nhận." Tô Dương gạt bỏ nói.

"Haha, nói gì cũng vô dụng thôi, chuyện này cha đã quyết định rồi, để cho tiểu tử con cả ngày gây phiền toái cho cha à, còn dám lấy Tô Dực Cân uy hiếp cha."

Tô Thần Binh nói ra một hơi ác ý, đắc ý cười nói: "Khi đến Quốc Nhận, sẽ không có ai coi con là Tô đại thiếu gia hay Vương đại thiếu gia, chỉ cần không nghe lời sẽ bị đánh, huấn luyện không đúng cách cũng phải bị đánh, con chuẩn bị tinh thần tốt để bị đánh đi."

Nói xong câu, Tô Thần Binh liền rời khỏi biệt thự ven sông, trong lòng xem ra cũng không tệ lắm, lo lắng lúc trước đều tan biến.

Tô Thương cười khổ lắc đầu, đi đến bên giường, khoanh chân ngồi xuống.

Đội đặc nhiệm Quốc Nhân này Tô Thương đã có nghe qua, được coi là đứng đầu trong binh chủng đặc chiến Hoa quốc.

Đáng nên nhắc tới chính là Quốc Nhận là do Tô Càn Khôn một tay sáng lập nên, Tô Càn Khôn chính là huấn luyện viên giỏi nhất Quốc Nhận.

Nhưng sau khi chiến tranh bình ổn, Tô Càn Khôn xin nghỉ về quê dưỡng già, trở về phát triển Giang Bắc, cho nên mới có cơ nghiệp của Tô gia bây giờ.

Tô Thần Binh cũng đã từng bước vào Quốc Nhận, còn mang theo một thành viên của Quốc Nhận, đó là Tiêu Đình.

Tô Thương nhớ rõ, cha từng nói qua, thực lực của Tiêu Đình có khả năng thuộc top ba ở Quốc Nhận.

Mà Tiêu Đình chỉ là Hóa Kình trung kỳ, nếu Tô Thương đạt được luyện khí tầng hai thì có thể dễ dàng đánh bại.

Huống hồ Tô Thương là người tu tiên, đến Quốc Nhận chỉ là lãng phí thời gian.

Có điều là những lời này, Tô Thương nói cho cha, bây giờ thực lực không mạnh, trước hết cứ kệ đi đã, quan trọng vẫn là tu luyện.

Tiếp theo.

Tô Thương tay cầm thắt lưng, vận chuyển Cửu U Trấn Ngục Quyết, linh khí không ngừng tuôn ra từ thắt lưng, bị anh ấy hít vào vùng dưới rốn.

Nhoáng một cái, hai ngày trôi qua.

Tô Thương vẫn ở trong phòng tu luyện, hai mắt khép hờ, linh khí xoay quanh toàn thân.

Trong nháy mắt, anh ấy đột nhiên mở mắt ra, khóe miệng cười một cái nói: "Cuối cùng cũng đạt được luyện khí tầng hai."

Đọc truyện chữ Full