DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 74: Cha à, đừng buồn, con báo thù thay cho cha



Là mẹ của con?

Nghe thấy lời này của Tô Thần Binh, Tô Thương sững lại một chút rồi tối sầm mặt lại nói: "Cha à, con biết là con gọi chị Tây Dao làm cho cha không vui, nhưng cũng không thể mắng người chứ."

"Ai mắng con!"

Tô Thần Binh trừng mắt nhìn Tô Thương, sau đó lại nói lại lần nữa: "Ý của cha là, người Tây Dao theo đuổi năm đó là mẹ của con!"

Mẹ con, mẹ con?

???

Chị Tây Dao theo đuổi mẹ mình?

"F*ck!"

Trong nháy mắt Tô Thương trợn to hai mắt lên, không thể tưởng tượng nổi mà hỏi: "Cha à, cha không gạt con chứ?"

"Tao rảnh đến nhức cả trứng hay sao mà đi lừa mày làm gì!"

"Nhưng không hợp lý mà, Tây Dao không phải là phụ nữ sao, sao lại có thể theo đuổi mẹ con, lẽ nào xu hướng giới tính của bà ta có vấn đề sao?" Từ đầu đến cuối Tô Thương vẫn không dám tin.

"Ừm."

"Không chỉ có vấn đề, mà nói thẳng là vấn đề rất lớn!"

Nhắc đến chuyện này, Tô Thần Binh lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Năm đó, quan hệ của bà ta với mẹ con rất tốt, thường đi ăn cơm dạo phố với mẹ con."

"Cha còn tưởng rằng bọn họ chỉ là bạn bè thân thiết với nhau, nên không nghĩ có vấn đề gì, ai mà ngờ, Tây Dao còn có ý đồ khác, bà ta say mê sắc đẹp của mẹ con, còn truyền bá cho mẹ con nhiều tư tưởng vô cùng đáng sợ."

Tô Thương không nhịn được liền hỏi: "Tư tưởng gì vậy?"

"Nam nữ với nhau chỉ là để duy trì nòi giống, còn nữ nữ với nhau mới là tình yêu thật sự." Những kí ức chưa hề phai mờ của Tô Thần Binh.

"Cái này..."

Tô Thương nuốt ngụm nước miếng xuống rồi nói tiếp: "Sau đó thì sao, mẹ con có ở cùng với bà ta không?"

"Làm sao mà được, mẹ con không đồng ý với bà ta, chỉ bằng lòng làm bạn bè thân thiết với bà ta mà thôi."

Tô Thần Binh như đang chìm vào kí ức của mình, tự sướng nói: "Nhưng mà, có lẽ mẹ con cũng động lòng rồi, nhưng sau đó lại gặp được cha."

"Lúc mẹ con gặp cha, hai mắt sáng lên, chủ động đến bắt chuyện với cha." Tô Thần Binh tự hào nói.

"Mẹ con theo đuổi cha sao?" Tô Thương nhíu mày nói.

Tô Thần Binh kiêu ngạo gật đầu: "Ừm, bà ấy theo đuổi cha, theo đuổi cha thật lâu thì cha mới đồng ý."

"Mẹ con bị mù rồi sao?" Tô Thương cau mày nói.

"Mù cái đầu mày, mày mới mù!"

Tô Thần Binh tiếp tục khoác lác nói: "Lúc ông đây còn trẻ, thanh cao, quý phái, phong lưu, phóng khoáng, là bộ mặt của Quốc Nhận, so với con còn đẹp trai gấp mấy lần!"

Mặt đâu?

Cha à, cha không cần mặt mũi nữa sao?

Tô Thương mỉm cười, sau đó lại trở về chủ đề lúc nãy, kinh ngạc nói: "Không ngờ chị Tây Dao xinh đẹp như vậy thế mà là bách hợp*, thật không còn gì để suy tưởng nữa."

* Bách hợp: ý chỉ quan hệ nữ nữ với nhau.

"Cha à, nếu như cha đã không có phụ lòng chị Tây Dao, vậy tại sao cha lại sợ bà ta?" Tô Thương hỏi.

"Cái người phụ nữ Tây Dao này, thiên phú mạnh hơn so với cha, thực lực năm đó trên cha rất xa, sau khi biết cha và mẹ con yêu nhau, thường xuyên tìm lý do để đấu tay đôi với cha."

Tô Thần Binh không hề giấu diếm, trong mắt lộ ra vẻ e ngại, nói tiếp: "Nhưng cha căn bản không đánh thắng được bà ta, mỗi lần gặp mặt bà ta, cha đều bà ta đều đánh cho chằng chịt vết thương, như vậy thì cha có thể không sợ bà ta sao?"

"Ha ha, thì ra là như vậy."

Tô Thương không nhịn được bật cười thành tiếng nói: "Cho nên, cha à, cha với mẹ còn mới rời khỏi thành phố, đến Giang Bắc này phải không?"

"Ừm, không còn cách nào khác mà, cha cũng không muốn suốt ngày bị đánh."

Tô Thần Binh cười khổ nói: "Vốn dĩ Tây Dao cũng muốn đến đây nhưng cũng may bị cấp trên ngăn lại."

"Chuyện này không có nhiều người biết, dù sao chuyện sĩ quan huấn luyện Quốc Nhận thích phụ nữ nếu truyền ra ngoài sẽ không tốt, cho nên cha chưa hề nhắc đến với bất kỳ ai."

Tô Thần Binh dặn dò: "Thằng ranh con, giữ mồm miệng cho cha đó, đừng nói cho ai biết, con chỉ cần biết, từ nay về sau giữ khoảng cách với Tây Dao là được rồi, đừng có chị dài chị ngắn gì nữa, bà ta rất là nguy hiểm."

"Cha à, cha nghĩ nhiều rồi, chị Tây Dao đối với con rất tốt, vô cùng dịu dàng."

Tô Thương cười nói: "Hơn nữa, cha à, năm đó chị Tây Dao ức hiếp cha như vậy, cha yên tâm đi, con nhất định sẽ thay cha báo thù."

"Báo thù? Dựa vào con sao?"

Tô Thần Binh không khỏi lắc đầu: "Thôi bỏ đi, chỉ cần một ngón tay của Tây Dao thôi cũng đủ trấn áp con rồi."

"Chết tiệt, cha, cha khinh người quá đó, cha cứ đợi mà xem, sẽ có ngày con thay cha ra trận, chỉnh lý bà ta đàng hoàng cho mà coi." Tô Thương nửa đùa giỡn nói.

"Được rồi, đừng khoác lác nữa, hôm nay ở nhà Nạp Lan xảy ra chuyện gì rồi, kể cha nghe xem nào." Tô Thần Binh dò hỏi.

"Tô Thương cười nói: "Cha, khoan vội, có phải con không cần đi Quốc Nhận nữa phải không?"

"Tây Dao đã nói rồi, con nghĩ con còn cơ hội đi đến Quốc Nhận nữa sao, sau này cứ ở Giang Bắc mà ngu ngốc sống đi, đồ bỏ đi!" Sắc mặt Tô Thần Binh vô cùng khó coi nói.

"Ha ha, quá tốt rồi."

Tô Thương cười lớn trước rồi mới kể rành mạch cho cha nghe hết chuyện xảy ra ở nhà Nạp Lan.

Sau khi Tô Thần Binh biết Nạp Lan Dịch bộc phát thực lực mạnh mẽ thì khiếp sợ tột đỉnh.

"Cái tên Nạp Lan dịch này, đúng là yêu nghiệt mà, năm nay mới hai mươi mốt tuổi, vây mà đã là Hóa Kình đỉnh phong rồi, thậm chí còn có thể ẩn giấu thực lực của bản thân nữa, chỉ sợ thực lực của nó đã là tông sư rồi, có kém hơn nữa cũng là sắp thành tông sư."

"Tô Thương, so sánh với nó thì con đúng là một tên bỏ đi thứ thiệt, cùng là thiếu gia ở Giang Bắc, con xem người ta đi, rồi lại nhìn lại mình đi, không có so sánh thì không thấy tổn thương mà!"

Tô Thần Binh chán ghét nhìn Tô Thương, sau đó lại cười nói: "Cũng may nhà họ Tô chúng ta hai ngày nay đã lôi kéo được một tông sư trẻ tuổi, như vậy cũng không còn lo lắng nhà họ Nạp Lan sẽ cướp mất địa vị của nhà họ Tô nữa."

"Tông sư trẻ tuổi?"

Trong lòng Tô Thương biết rõ người tông sư trẻ tuổi đó chính là mình nhưng ngoài mặt anh lại nói: "Ồ, cha à, thật hay giả đó, người đó là ai vậy, sao lại lôi kéo được cậu ta vậy?"

"Có nói con cũng không biết, tóm lại là một người trẻ tuổi vô cùng mạnh."

Tô Thần Binh đắc ý cười nói: "Còn làm sao lôi kéo được, he he, cái này là nhờ vào quyết định của ông nội thông minh tài trí của con rồi."

"Vì muốn nhanh chóng kéo gần tình cảm giữa nhà họ Tô và tông sư trẻ tuổi kia, ông nội con đã kết nghĩa anh em với cậu ta, từ nay về sau có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia."

"Thì ra là vậy, vậy cha à, như vậy chẳng phải là cha có thêm một người chú rồi sao?" Trong lòng Tô thường biết rõ, anh khẽ mỉm cười nói.

"Đúng vậy."

Tô Thần Binh cảm thấy rất vẻ vang nói: "Người chú này của cha rất mạnh, ha ha, chỉ cần có cậu ta ở đây thì nhà họ Tô vững chắc thêm rồi."

"Nói đến người chú này, từ lần tạm biệt trước thì đã mấy ngày rồi cha không có gặp cậu ta, đợi lần gặp mặt sau, cha nhất định uống đàng hoàng với cậu ấy một ly mới được."

Tô Thần Binh cười nói: "Tô Thương, đến lúc đó cha dẫn con đi cùng."

"Được thôi, cha, con về phòng trước đây."

Tô Thương cố nhịn cười, sau khi tạm biệt cha xong liền rời khỏi phòng khách đi thẳng về phòng của mình.

"Thằng ranh này, không phải đến quán bar thì lại về phòng nằm, bây giờ ngay cả việc đi Quốc Nhận cũng không thành, đúng là đồ bỏ đi mà."

Sau khi Tô Thương rời đi, Tô Thần Binh bất lực lắc đầu, nhưng cũng không có cách nào để thay đổi Tô Thương được thế là ông ấy lại trở về như lúc trước, mặc kệ Tô Thương ăn chơi vậy, vui vẻ là được rồi, dù sao tương lai của nhà họ Tô cũng không dựa vào nó được rồi.

Lúc này.

Tô Thương đã về đến phòng mình, anh ngồi khoanh chân lại, định luyện hóa sát khí được giữ trong cơ thể mình.

Hôm nay nhìn thấy cảnh giới tông sư của Tây Dao và Nạp Lan Tổ khi giao đấu với nhau, Tô Thương mới hiểu rõ tông sư võ đạo mạnh mẽ như thế nào.

Dựa vào thực lực luyện khí tầng hai của mình bây giờ thì căn bản không có cách nào đối chọi lại với tông sư võ đạo cả, trừ phi đạt được đến luyện khí tầng thứ ba.

Ngay khi anh chuẩn bị tu luyện thì bỗng nhiên Triệu Quý Bình gọi điện tới.

Trong điện thoại, Triệu Quý Bình nhỏ giọng nói: "Tô đại thiếu gia, Nạp Lan Dịch đến quán bar Dạ Sắc rồi, tôi và anh Tống chuẩn bị ra tay, cậu mau đưa người nhà họ Tô đến kiềm chân đám cao thủ nhà Nạp Lan lại đi!"

"Được, không có vấn đề gì, các ông cứ yên tâm mà đi giết anh ta đi, giết chết tên chó Nạp Lan Dịch kia đi, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm."

Tô Thương đầu tiên là hứa hẹn, nhưng sau khi cúp điện thoại thì cười lạnh nói: "Ha ha, người mà hai người các ông muốn giết vốn dĩ là tôi, bây giờ còn trông mong tôi giúp các ông, thật nực cười mà!"

Tiếp theo đó, anh làm như chưa có chuyện gì xảy ra, hai mắt nhắm lại đi vào trạng thái tu luyện...

Đọc truyện chữ Full