DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 95: Tô Thương ra giá



“Nạp Lan Dịch, nhà họ Nạp Lan sao?”

Lưu Phàm Khuê nghe vậy, cau mày nói: “Có phải tên Nạp Lan Dịch đã hợp tác với chúng ta đấy không?”

“Chính xác ạ, anh cả, vụ hợp tác là giả đấy.”

Lưu Phàm Khôn tức quá hóa giận nói: "Nhà họ Nạp Lan đã cấu kết với Quốc Nhận từ lâu rồi, cả nhà bọn chúng đều rất yêu nước đấy.”

"Tối hôm qua ông chủ Nạp Lan Tổ của nhà họ Nạp Lan gửi tin nhắn cho em, muốn cắt đứt với nước D chúng ta, thậm chí không cho phép chúng ta xâm phạm đến lãnh thổ nước Hoa, nếu không bọn chúng sẽ đến hỏi tội chúng ta, đấu đến khi còn đúng giọt máu cuối cùng thì cũng phải bảo vệ nước Hoa.”

"Cái gì!"

Lưu Phàm Khuê nghe nói vậy, sắc mặt trầm xuống, giọng lạnh lùng nói: "Hừ, cái dòng họ lật lọng này, còn giữ lại làm cái gì, Phàm Khôn, sao em không giết luôn chúng nó vậy?”

"Em không làm được, Nạp Lan Tổ là tông sư võ đạo, Nạp Lan Dịch này cũng không yếu, lúc ấy em không nắm chắc phần thắng, cho nên đã rời đi." Lưu Phàm Khôn nói chi tiết.

"Nạp Lan Dịch không yếu?"

Lưu Phàm Khuê lặng nhìn Nạp Lan Dịch chút, sau đó cau mày nói: "Cậu ta không phải là một người bình thường à, trên người không hề có tí chân khí lăn tăn nào."

"Giả đấy, tên ranh này vô cùng xảo trá, anh ta sẽ có mánh khóe để che giấu đi thực lực .”

Lưu Phàm Khôn giải thích: "Hôm đó ở phòng khách nhà họ Nạp Lan, em tận mắt nhìn thấy anh ta bộc phát sức mạnh Hóa Kình đỉnh phong, Lăng Hổ cũng chết trong tay anh ta đấy ạ.”

"Còn trẻ như vậy mà đã có được thực lực như vậy, hơn nữa cậu ta còn yêu nước, tên này tuyệt đối không thể sống thêm được nữa!” Lưu Phàm Khuê trầm giọng nói.

Lưu Phàm Khôn nghe vậy, liền tận dụng luôn thời cơ đề nghị: "Anh, sau khi đấu giá được yêu đao, chúng ta tiêu diệt nhà họ Nạp Lan trước, sau đó quay về nước D, anh cảm thấy thế nào?”

"Được!"

"Bây giờ bà già ra giá này, đã đứng cùng một chỗ với Nạp Lan Dịch, chắc hẳn cũng là người của nhà họ Nạp Lan gia, thực lực của bà ta lại không hề yếu, nhưng lại không khiến người khác phải sợ, hai anh em chúng ta hợp lực lại, đủ để giết chết bà ta.”

Nhưng yêu đao Thái Chân không thể bị bọn họ đấu giá được trước, nếu không sẽ càng khó khăn để chúng ta tiêu diệt nhà họ Nạp Lan.”

Lưu Phàm Khuê nói xong, liền giơ tấm bảng trên tay lên, tiếp tục đấu giá, nâng giá lên năm tỉ sáu trăm triệu.

"Năm tỉ bảy trăm triệu" Tống Lệ Hoa không nhượng bộ, lại nâng giá lên lần nữa.

"Năm tỉ tám trăm triệu!"

"Sáu tỉ!"

...

Cứ như thế, hai người Tống Lệ Hoa và Lưu Phàm Khuê cứ nâng mức giá lên dần, tất cả mọi người ở hiện trường đều dừng ra giá, chỉ có hai người bọn họ là không ngừng giơ bảng.

"Bà nội, yêu đao Thái Chính rất lợi hại phải không ạ, tại sao bà lại tốn nhiều tiền như vậy để có được nó?” Lúc này, Nạp Lan Dịch không lý giải được bèn hỏi.

"Thái Chân, Hồng Liên là hai yêu đao đã từng tạo ra trận gió tanh mưa máu, mới có được sức mạnh khiến tông sư võ đạo phải e sợ ở nước D, nhưng về sau đã xảy ra chút chuyện, dẫn đến việc hai thanh đao này mất đi cái hào quang của ngày xưa, chỉ còn sót lại một ít sức mạnh thần bí, không thể có cách nào làm hại được tông sư, sức mạnh mà tông sư nắm giữ, dù có thêm bao nhiêu sức lực chiến đấu, thì cũng vô bổ thôi.”

Tống Lệ Hoa nói tiếp: "Bà không có suy nghĩ gì với yêu đao Thái Chân hết, nhưng bà thấy người giết ông nội cháu lại rất muốn có nó, bà ra giá là vì ghét bọn họ mà thôi?”

"Hóa ra là như vậy, bà nội quá sáng suốt ạ.” Nạp Lan Dịch tỉnh ngộ.

Lúc này.

Phòng riêng ở tầng hai.

Tô Thương có được linh hồn Tiên Đế, trí óc hơn người, giọng hai bên nói chuyện tuy nhỏ, nhưng vẫn không tránh được mà lọt vào tai của anh ấy.

"Ha ha, thú vị."

Lúc này, khóe miệng Tô Thương nhếch lên, sau đó tiếp tục xem màn kịch này.

Vài phút trôi qua, giá của yêu đao Thái Chân đã lên đến bảy tỉ tám trăm triệu.

Lưu Phàm Khuê nhất định phải có được Yêu đao Thái Chân, nên ra giá không hề do dự.

Nhưng Tống Lệ Hoa chỉ vì trêu đùa Lưu Phàm Khuê, bởi vậy mỗi một lần ra giá, cũng có chút băn khoăn.

Nếu bà ta ra giá, còn Lưu Phàm Khuê không tiếp tục tăng giá, như vậy dựa theo quy định, thì bà ta phải thanh toán bấy nhiêu tỉ rồi.

Đối với Tống Lệ Hoa mà nói yêu đao Thái Chân, có cũng được mà không có cũng không sao, hoàn toàn vô bổ, bà ta đương nhiên sẽ không tốn tiền để mua nó.

Tống Lệ Hoa ra giá từng chút một, chỉ là đang thử thăm dò tuyến phòng vệ của Lưu Phàm Khuê thôi.

Khi giá cả tăng lên bảy tỉ tám trăm triệu, Tống Lệ Hoa phát hiện sắc mặt khó coi của Lưu Phàm Khuê, bà ta căm tức nhìn chằm chằm anh ta, liền cảm thấy vậy cũng tương đối rồi, vì vậy không tăng giá nữa.

"Bảy tỉ tám trăm triệu lần thứ nhất."

" Bảy tỉ tám trăm triệu lần thứ hai.”

" Bảy tỉ tám trăm triệu lần thứ..."

Trên đài đấu giá, người bán đấu giá đang giơ cao búa lên, định kết thúc phiên đấu giá lần này.

Lưu Phàm Khuê thấy vậy, không nhịn được thở dài một hơi, cuối cùng cũng lấy được yêu đao Thái Chân.

Nhưng lúc này, Tô Thương ở tầng hai chậm rãi nói: "Tám tỉ."

Xoạt!

Trong chốc lát, toàn hiện trường xôn xao, tất cả mọi người đều nhìn lại.

"Phòng riêng ở tầng hai lại có người!"

"Nghe nói cái này căn phòng nhỏ, chuyên chuẩn bị cho người có cấp bậc tông chủ, lẽ nào là tông chủ phái luyện võ đến sao?”

"Tôi đã tham gia bảy tám lần buổi đấu giá của chợ đen Cửu Môn này rồi, từ xưa tới nay chưa từng có người ngồi ở phòng riêng ở tầng hai, không biết bên trên là vị tông chủ nào đấy!”

Mọi người dè dặt nhìn về phía phòng riêng ở tầng hai, vẻ mặt đầy sự kính nể.

Đáng nhắc tới chính là, loại kính của phòng riêng ở tầng hai là loại được sản xuất đặc biệt, từ bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng từ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong.

Bởi vậy, Tô Thương mới có thể thấy rõ cả màn đấu giá, nhưng người phía dưới lại không nhìn thấy mặt của anh ấy.

"Các vị không cần suy đoán nữa, người trên phòng riêng ở tầng hai không phải ai khác, mà chính là tên tuổi của vị tông sư tuổi của nhiệm kì sắp tới, Tô Huyền Thiên, Tô thiếu gia!"

Người bán đấu gia biết rõ tình hình thực tế, vội nói : "Bây giờ, Tô thiếu gia tám tỉ, còn có người ra giá không ạ, nếu như không có, thì yêu đao Thái Chân sẽ thuộc về Tô thiếu gia rồi.”

"Hóa ra là Tô Huyền Thiên, ha ha, tôi còn tưởng rằng có cao thủ tông chủ cao cấp nữa.”

"Tô thiếu gia mới hai mươi tuổi, đã đặt chân đến cảnh giới tông sư rồi, thiên phú xuất sắc thật, chợ đen Cửu Môn xem anh ta như khách quý, cũng có thể hiểu được.”

"Tô thiếu gia ra mặt rồi, ai còn dám cướp yêu đao Thái Chân nữa, vậy không phải là muốn chết sao?”

Những người luyện võ ở hiện trường thi nhau nói.

Lúc này.

Sắc mặt Lưu Phàm Khuê vẻ khó coi, nhỏ giọng hỏi dò: "Phàm Khôn, em đến Giang Bắc sớm hơn anh mấy ngày, có biết Tô Huyền Thiên là thần thánh phương nào không?”

"Từng nghe nói qua một chút, người này tuổi còn trẻ mà đã là tông sư võ đạo rồi, đã ra tay xóa sổ cao thủ Tiếu Diện Phật tiếng tăm lừng lẫy ở Giang Bắc.”

Sắc mặt Lưu Phàm Khôn nghiêm nghị nói: “Nhưng thực lực của anh ta cũng không phải là quá mạnh, chẳng đủ để khiến người khác sợ, nhưng ở độ tuổi này của anh ta đã có thể đạt được thành tựu như thế, thế lực đứng đằng sau chắc chắn rất đáng sợ, bây giờ đến chợ đen Cửu Môn cũng đang lôi kéo anh ta, chúng ta tốt nhất đừng đắc tội với anh ta.”

"Là vậy à."

"Nhưng yêu đao Thái Chân, anh bắt buộc phải lấy được.”

Lưu Phàm Khuê dừng lại vài giây, sau đó nhắm mắt nói: "Tám tỉ mốt!"

Theo dự tính anh ta thì chỉ có tám tỉ, giờ tăng tới một trăm triệu, anh ta định thế chấp đồ à, bất kể như thế nào cũng phải có bằng được yêu đao Thái Chân.

Nhưng Lưu Phàm Khuê vừa dứt lời, Tô Thương nói luôn: "Mười tỉ."

Mười tỉ!

Mới ra giá mà đã tăng lên gần hai tỉ!

Lưu Phàm Khuê vô cùng tuyệt vọng, bản thân anh ta cũng chưa chắc có thể bỏ ra được một số tiền lớn như vậy, suy đi tính lại, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía phòng riêng ở tầng hai, khách sáo nói: "Tô thiếu gia, tôi rất thích sưu tầm các loại đao, lại có tình cảm đặc biệt với yêu đao Thái Chân, không biết Tô công tử có thể nhấn nhịn mà từ bỏ thứ đồ yêu thích này, để cho tôi được không.”

Bộp bộp bộp.

Một người ở hiện trường nghe vậy, tất cả đều tò mò nhìn về phía tầng hai, muốn biết thái độ của Tô Huyền Thiên.

Bầu không khí im lặng khoảng mười giây, giọng nói của Tô Thương liền thốt ra, chỉ có hai chữ:

"Không thể!"

Đọc truyện chữ Full