DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 134: Tô Thần Binh hấp hối


"Hử?"
Tô Thần Binh nhíu mày, mơ hồ cảm giác được luồng sát ý này, sắc mặt lập tức trở nên ngưng trọng.
Ngay sau đó.
Tô Thần Binh đứng lên, nhìn về phía người đàn ông mang thanh kiếm dài ở sau lưng không xa đó, mở miệng dò hỏi: "Xin hỏi ông là ai? Sao cứ nhìn chằm chằm vào tôi vậy?"
"Thân phận của tôi, một tên Hóa Kình rác rưởi như ông vẫn chưa có tư cách để biết đâu."
Ánh mắt Cát Bình lạnh lẽo, thản nhiên nói: "Ông chỉ cần biết, tôi chính là người sẽ giết chết ông là được rồi!"
Nghe đến lời này, Tô Thần Binh hoàn toàn không có lộ ra chút mảy may e ngại nào, cũng không hề lựa chọn chạy trốn.
Bởi vì ông ấy biết, thực lực của đối phương vượt qua mình rất nhiều, bản thân mình tuyệt đối chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của ông ta.
Thế là.
Tô Thần Binh cứ đứng yên tại chỗ, bình tĩnh hỏi: "Ai sai ông tới, tại sao lại muốn giết tôi?"
"Ông tự mình biết rõ chứ!"
Cát Bình mỉm cười rồi thản nhiên nói: "Không lâu trước đây, đại nhân vật kia không phải đã tới Giang Bắc rồi sao?"
"Chỉ là, cậu ta vì không muốn gây sự chú ý, nên mới một mình tới đây, dù sao cậu ta cũng chỉ là một thiếu gia mới hơn hai mươi tuổi thôi, cho nên mới không thành công."
Ánh mắt Cát Bình trở nên u ám, nói tiếp: "Nhưng lần này, là tôi ra tay, Tô Thần Binh, ông chết là cái chắc, Giang Bắc nhỏ nhoi này không ai có thể ngăn cản tôi được!"
"Ở đây là chợ đen Cửu Môn, cứ coi như ông tới từ tông phái võ thuật thì sao chứ, ông dám giết tôi ở đây sao?" Tô Thần Binh nghiến răng, cố ý nói lớn.
Soạt soạt soạt.
Trong chốc lát, đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người, rất nhiều người luyện võ tò mò nhìn hai người bọn họ.
"Ha ha!"
Cát Bình không hề quan tâm, lạnh lùng cười nói: "Ông quá đề cao chợ đen Cửu Môn rồi."
"Đại nhân vật sai tôi đến đây, từ đâu đến, trong lòng ông hẳn biết rõ, tôi thay ông ta làm việc, thì ông nghĩ tôi sẽ kiêng dè với chợ đen Cửu Môn sao?"
Cát Bình nói tiếp: "Hơn nữa, chợ đen Cửu Môn cũng phân chia đẳng cấp."
"Nơi đây cũng chỉ là chợ đen cấp thành phố thôi, đối với chợ đen Cửu Môn mà nói cũng là nhỏ nhặt không đáng kể, bảo vệ của chợ cũng chỉ là cảnh giới Hóa Kình, làm sao dám cản tôi?"
Cát Bình trầm mặt, phách lối nói: "Cứ coi như tôi giết chết ông ở đây thì cũng sẽ chẳng có chút tai họa nào."
Vừa dứt lời, ánh mắt của Cát Bình run lên, quyết định ra tay, nhưng ông ta không hề dùng đến trường kiếm.
Bởi vì, Tô Thần Binh không xứng.
Chỉ nhìn thấy Cát Bình giơ bàn tay ra, một luồng chân khí cực mạnh ngưng tụ ở trong lòng bàn tay ông ta.
Sau đó, ông ta giơ tay ra ném nó đi, luồng chân khí trong nháy mắt lao thẳng về phía Tô Thần Binh, uy thế tỏa ra vô cùng khủng khiếp.
Ầm!
Tô Thần Binh hoàn toàn không có năng lực để trở tay, một khắc sau liền bị chân khí đánh văng ra xa ba, bốn mét.
"Bịch!"
Tô Thần Binh ngã xuống đất, há mồm phun ra một vũng máu, sắc mặt tái nhợt vô cùng.
Vẻn vẹn chỉ có một đòn, đã khiến cho Tô Thần Binh bị trọng thương.
Nhưng Cát Bình không dừng tay lại, cũng không định một đòn giết chết Tô Thần Binh, mà lại đánh ra một luồng chân khí nữa.
Ầm!
Tô Thần Binh đang nằm trên mặt đất, vừa lau sạch vết máu ở khóe miệng thì lại bị chân khí đánh văng ra, cơ thể trượt trên mặt đất đến mấy mét, biểu cảm vô cùng đau khổ.
"Đây không phải là Tô Thần Binh của nhà họ Tô sao, nghe nói ông ta là võ giả Hóa Kình Hậu Kỳ mà."
"Hóa Kình Hậu Kì vậy mà lại bị đánh ngã dễ dàng vậy sao, người ra tay là ai vậy, sao mạnh quá vậy, chắc hẳn là cao thủ tông sư rồi!"
"Chợ đen Cửu Môn không phải cấm đánh nhau sao, sao không ra xử lý gì hết vậy?"
"Ông không nghe người kia nói gì sao, ông ta căn bản không sợ chợ đen Cửu Môn, hai tên bảo vệ bên ngoài e rằng cũng không dám quản."
...
Những người vây xem không ngừng bàn tán, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn mà, toàn bộ đều hứng thú nhìn sang.
Hai tên bảo vệ chợ đen Cửu Môn đương nhiên phát hiện ra rồi, vội vàng chạy tới.
Lúc này.
Một tên bảo vệ nhíu mày, chắp tay nói: "Thưa ông, đây là chợ đen Cửu Môn, muốn đánh nhau thì xin mời ra bên ngoài, đừng làm khó chúng tôi."
"Ha ha, nực cười!"
Cát Bình hoàn toàn không thèm nhìn tên bảo vệ, lại giơ tay lên đánh Tô Thần Binh tiếp, khiến cho Tô Thần Binh hộc máu không ngừng.
Sau đó lại nhìn về tên bảo vệ, lạnh lùng nói: "Làm khó mấy người thì sao nào?"
"Tôi đã hạ mình đến Giang Bắc nhỏ nhoi này, còn để các người vào trong mắt sao?"
"Cút, xem như chưa có gì xảy ra, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!"
Cát Bình không có biểu cảm gì, trầm giọng nói: "Đừng trách tôi không nhắc cậu, tôi và ngũ trưởng lão của chợ đen Cửu Môn là bạn tốt của nhau đấy, cho dù có giết chết tên bảo vệ cảnh giới Hóa Kình là cậu thì chợ đen Cửu Môn cũng sẽ không trừng phạt tôi, cậu tin hay không tin?"
Nói xong, toàn thân Cát Bình toát ra khí thế vô cùng lớn, trấn áp tên bảo vệ mở miệng nói kia.
"Tôi...tin!"
Tên bảo vệ cảm thấy khiếp sợ vô cùng, sắc mặt vô cùng khó coi, thế là cùng với tên bảo vệ còn lại cùng nhau lui xuống, lựa chọn không hỏi đến chuyện này nữa.
Nhưng mà.
Có thể thấy rõ ràng là hai tên bảo vệ này rất bất mãn với Cát Bình, chỉ là do bất lực mà thôi.
"Được rồi, Tô Thần Binh, chúng ta tiếp tục nhé."
Đuổi hai tên bảo vệ đi rồi thì ông ta lại nhìn sang Tô Thần Binh.
Tô Thần Binh lúc này sắc mặt nhợt nhạt, phun ra một vũng máu, hơi thở vô cùng yếu ớt.
Ông ta cố gắng đứng dậy, nghênh đón ánh mắt của Cát Bình, nghiến nghiến răng nói: "Muốn giết thì giết đi, sủa cái gì chứ!"
"Ha ha, cậu thiếu gia kia đã từng dặn dò tôi là không thể để cho ông chết quá nhẹ nhàng, bắt buộc phải giày vò một trận mới được."
Nói xong, thân hình của Cát Bình đã tới ngay trước mặt Tô Thần Binh, sau đó lại đột ngột ra tay.
Rắc!
Rắc!
Rắc!
Tiếng xương cốt gãy không ngừng vang lên, Tô Thần Binh thống khổ không chịu được kêu rên thê thảm.
Rắc!
Cuối cùng, Cát Bình lạnh lùng, một chưởng đánh bay Tô Thần Binh.
Tô Thần Binh bay ngược về phía sau, máu bắn ra đầy trời, ngã ầm xuống đất.
Bây giờ, chân tay của ông ta đều bị Cát Bình đánh gãy hết rồi, đau không tả nổi, hai mắt thất thần, hấp hối.
"Quả nhiên người quản lý chợ đen khong dám ngăn cản, xem ra tối nay Tô Thần Binh phải chết ở đây rồi."
"Tô Kiền Khôn của nhà họ Tô nghe nói là tông sư võ đạo, lúc nãy còn ở chợ đen Cửu Môn, bây giờ lại không thấy rồi."
"Cứ coi như có Tô Kiền Khôn ở đây thì có lẽ cũng không phải là đối thủ của người này."
"Đúng vậy, Tô Kiền Khôn quá già rồi, hơn nữa còn đang bị thương, mấy ngày trước Tiếu Diện Phật phách lối như vậy mà ông ta cũng không hề ra mặt đánh, sau cùng vẫn là Tô Huyền Thiên ra tay giết chết Tiếu Diện Phật."
"Đúng rồi, Tô Kiền Khôn không phải là anh em kết nghĩa của Tô Huyền Thiên sao, đã là bạn vong niên của nhau, vậy thì Tô Thần Binh là cháu của Tô Huyền Thiên rồi, bây giờ Tô Thần Binh gặp nạn, Tô Huyền Thiên sau khi biết chắc sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu nhỉ."
"Tông sư trẻ tuổi Tô Huyền Thiên, đã mấy ngày rồi không đến chợ đen, làm gì mà trùng hợp như vậy, đến đúng lúc để mà cứu Tô Thần Binh chứ."
...
Những người vây quanh xem đã phán án tử cho Tô Thần Binh.
"Tô Thần Binh, mạng của người cũng dai quá nha, vậy mà cũng chưa chết nữa, thôi bỏ đi, giày vò người khác không phải thế mạnh của tôi, vậy để tôi tiễn ông đoạn đường cuối nhé."
Cát Bình nhìn thất Tô Thần Binh còn sống thì mỉm cười, sau đó lại hội tụ chân khí ở trong lòng bàn tay, dự định trực tiếp giết chết Tô Thần Binh.
Nhưng vào lúc này, Tô Thương đã dịch dung thành Tô Huyền Thiên liền xuất hiện.
Nhìn thấy cha mình bị đánh cho thành ra như vậy, trong lòng Tô Thương phẫn nộ vô cùng.
Anh nhìn chăm chú vào Cát Bình, biểu cảm âm trầm đáng sợ, toàn thân phát ra khí tức vô cùng khủng khiếp, bầu không khí ở nơi đó dường như ngưng đọng lại.
"Ông, muốn chết!"

Đọc truyện chữ Full