DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 45

Chương 45

Giờ phút này Bùi Nguyên Minh cũng lười để ý tới An Diệu Linh. Anh chỉ tùy ý cười cười rồi nhìn về phía An Minh Khải, anh nói: “Vốn dĩ tôi cũng muốn hợp tác cùng hai người, nhưng mà cũng thật đáng tiếc, thái độ của hai người đây thật khiến người ta quá thất vọng, tôi thấy thôi thì bỏ qua chuyện hợp tác luôn đi.”

“Ha ha ha, con người anh cũng thật là thú vị.” An Minh Khải cười ha ha, anh ta chỉ vào Bùi Nguyên Minh nói: “Anh có biết cái gì gọi là hợp tác không? Anh đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi hả? Anh nghĩ bán một chiếc xe nát chính là hợp tác sao? Xem ra dì Thanh Linh cũng không nhìn nhầm anh đâu, con người anh chính bản chất chính là tâm cao khí ngạo nhưng mệnh lại bạc, anh nói khoác giỏi hơn bất cứ người nào luôn đấy… Nói thật thì nếu anh là một người đàn ông thì bây giờ nhân lúc còn kịp thì nhanh cút đi, nếu anh cứ ở đây làm mất mặt Tuyết Dương thì đến tôi cũng chịu không nổi anh nữa đâu!”

Sắc mặt An Minh Khải đầy vẻ châm chọc, An Diệu Linh đang ngồi bên cạnh cũng cười lạnh liên tục, một thằng đàn ông mà lại ở rể, đúng thật là làm mất mặt những người đàn ông chân chính!

“Được rồi! Bùi Nguyên Minh, như thế là đủ lắm rồi, tôi thật sự không có thời gian để ở đây tám nhảm cùng anh đâu, lát nữa tôi và Tuyết Dương còn có việc quan trọng phải bàn bạc, mời anh đi trước cho.” Rõ ràng là An Minh Khải đã không còn kiên nhẫn nữa, anh ta liếc mắt nhìn đồng hồ một cái rồi nói.

Bùi Nguyên Minh thản nhiên cười một tiếng, anh nói: “Tổng giám đốc Khải, anh không cần đuổi tôi cũng sẽ tự đi, nhưng mà tôi chỉ sợ lát nữa sau khi tôi đi rồi thì anh lại phải quỳ xuống cầu xin tôi quay lại đấy!”

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng quét mắt nhìn An Minh Khải một cái, hình như tên này còn chưa biết anh ta đang nói chuyện cùng với ai đâu! Ngay bây giờ cũng không biết là ở thành phố Hải Dương có bao nhiêu người đang khóc lóc cầu xin muốn anh đầu tư đấy! Mà thành phố sản xuất ô tô này trước mắt vẫn đang còn mắc nợ đầy đầu, nếu như không được anh đầu tư thì không đến nửa năm nữa chắc chắn sẽ phải đóng cửa!

“Bùi Nguyên Minh, tôi quen biết một chuyên gia của bệnh viện tâm thần thành phố, nếu anh muốn thì tôi có thể tranh cho anh một phiếu khám bệnh, anh đi tới đó khám thử đi được không? Cũng không cần phải làm gì cả, chỉ cần để bác sĩ một mấy dao ở ót anh để nước trong đó đều chảy ra hết thử xem anh có còn nằm mơ giữa ban ngày như thế này nữa không?” An Minh Khải cười ngả ngớn nói: “Tôi quỳ xuống cầu xin anh? Nếu thật sự có ngày đó thì tôi sẽ ba quỳ chín lạy gọi anh là ba luôn có được chưa? Cút!”

“Vậy thì anh phải nhớ kỹ đó, con người của tôi ghét nhất chính là loại người làm không được nhưng cứ mạnh miệng.” Bùi Nguyên Minh thản nhiên cười rồi liền xoay người đi nhanh ra khỏi nơi này.

“Tuyết Dương, em không cần phải để ý tên thần kinh đó, hơn nữa anh khuyên em nên nhanh nhanh ly hôn đi, loại người thần kinh không bình thường như anh ta, có trời mới biết khi nào anh ta sẽ làm em bị thương.” Nhìn bóng lưng đã đi xa của Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt An Minh Khải thương hại nói với Trịnh Tuyết Dương: “Được rồi, không cần phải nói về tên vô dụng đó nữa, chúng ta đi tới phòng làm việc ngồi đợi một lát đi, tổng giám đốc của Công ty đầu tư Bùi thị sẽ tới ngay thôi.”

“Anh họ, anh nói là Công ty Đầu tư Bùi thị sao? Chính là công ty đã đầu tư cho vô số xí nghiệp ở thành phố Hải Dương chúng ta đó sao? Nghe nói tổng giám đốc mới của bọn họ tuổi còn rất trẻ, hơn nữa còn rất thần bí, khiêm tốn, lại đẹp trai nữa. Đó chính là nam thần của em đó, anh họ, anh nhất định phải giới thiệu cho em quen biết anh ấy với!”

“Trong mắt An Diệu Linh toàn là trái tim nhỏ, sau đó cô ta nhìn Trịnh Tuyết Dương một cái rồi nói: “Chị Tuyết Dương, anh họ của em thần thông quảng đại như vậy, cả thành phố Hải Dương này cũng không có được mấy người như anh ấy đâu, chị phải biết quý trọng đó nha!”

Trịnh Tuyết Dương lắc đầu nhưng cũng không nói lời nào, giờ khắc này trong đầu cô toàn là bóng lưng Bùi Nguyên Minh xoay người rời đi.

Người đàn ông đó sao lại trở nên hơi xa lạ như thế, nhưng lại có một loại cảm giác cool ngầu không nói nên lời?

Còn nữa, bây giờ đang là buổi trưa, anh ấy tới đây bằng cách nào? Không phải lại lái chiếc xe điện của anh ấy nữa đấy chứ?

Vừa nghĩ tới đây sắc mặt Trịnh Tuyết Dương liền trở nên lo lắng.

Bên cạnh, An Diệu Linh đang đắc ý nhìn anh họ của mình một cái, cô ta vừa tâng vừa bốc thế này anh họ mình cũng có nhiều cơ hội hơn.

An Minh Khải cũng âm thầm gio một ngón cái cho An Diệu Linh, cô em họ An Diệu Linh này đúng là đã trợ giúp anh ta thật nhiều, có cô ta ở đây thì trưa nay anh ta có thể thừa cơ tóm được Trịnh Tuyết Dương, nói không chừng còn có thể hôn một cái, âu yếm một cái đó!

Dù sao thì bản thân anh ta so với thằng chồng vô dụng của Trịnh Tuyết Dương, quả thật phải nói là ưu tú hơn trăm ngàn lần!

Kết quả là, hai anh em nhà này vẫn còn chưa đắc ý xong thì Trịnh Tuyết Dương đột nhiên cắn răng, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi hai người, tôi vừa nhớ ra mình còn có việc quan trọng cần phải làm ngay, tôi gặp tổng giám đốc của Công ty đầu tư Bùi thị đó sau vậy.”

Nói xong thì Trịnh Tuyết Dương còn không đợi hai người An Minh Khải và An Diệu Linh phản ứng lại thì đã chạy như bay ra khỏi đại sảnh.

“Tuyết Dương!”

“Chị Tuyết Dương!”

Hai người An Minh Khải và An Diệu Linh đều có hơi mông lung, xảy ra chuyện gì thế này? Vốn dĩ tất cả đều đang rất thuận lợi mà?

Bên ngoài Thành phố ô tô, chiếc xe điện già yếu của Bùi Nguyên Minh đề nửa ngày vẫn chưa lên, ngay lúc anh còn đang cạn lời thì Trịnh Tuyết Dương đã chạy ra. nhìn thấy một màn này, Trịnh Tuyết Dương do dự một lát rồi mới mở miệng hỏi anh.

“Bùi Nguyên Minh, anh muốn đi đâu? Em chở anh đi có được không?”

Bùi Nguyên Minh ngẩng đầu nhìn cô một cái, anh thản nhiên nói: “Không phải em và vị tổng giám đốc Khải đó có việc quan trọng sao? Em đi ra đây làm gì?”

Anh biết Trịnh Tuyết Dương là bởi vì Thanh Linh và An Diệu Linh nhiệt tình tác hợp nên mới gặp mặt An Minh Khải, trong lòng Bùi Nguyên Minh cũng rất không được tự nhiên, dù sao thì cũng là vợ của mình, hơn nữa anh cũng đã yêu cô, yêu tới không còn thuốc chữa nữa.

“Không… không phải như anh nghĩ đâu.” Trịnh Tuyết Dương cắn nhẹ môi dưới, cô do dự một lát rồi mới tiếp tục nói: “Em căn bản không muốn gặp mặt An Minh Khải gì đó, là do hôm nay anh ta nói với em anh ta quen biết tổng giám đốc của Công ty đầu tư Bùi thị, anh ta nói muốn giới thiệu cho em nên em mới có mặt ở đây.”

Nghe tới đây, trên mặt Bùi Nguyên Minh tràn đầy ý cười, anh thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Đọc truyện chữ Full