DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 13: Tòa thành đau thương

Đoàn chúng tôi đột nhiên gặp phải bão cát, bị vây trong xe, chứng sợ hãi giam cầm của tôi có dấu hiệu phát tác. Vì muốn làm tôi phân tâm, chú Lê kể cho tôi nghe thân phận của người mất tích bí ẩn này.

“Ông ấy lạc đường trong một lần tham gia nghiên cứu khoa học tại bản địa vào năm 1980, cháu cố nhớ lại xem, chưa từng nghe tên ông ta à? Năm đó, vì tìm ông ta mà chính phủ đã chi rất nhiều, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.”

Nghe chú nói vậy, trong đầu tôi lập tức xuất hiện một cái tên, nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy khó có thể xảy ra.

“Chú Lê, chú đang đùa cháu đúng không? Sao lại là ông ta được?”

Nhưng nét mặt nghiêm túc của chú Lê, hoàn toàn không giống như đang đùa với tôi.

“Sao lại không thể chứ? Năm đó chính phủ đã tổ chức tìm kiếm trên diện rộng tới bốn lần, nhưng lại chẳng tìm thấy gì. Tuy chuyện đã qua mấy chục năm, nhưng đến giờ vẫn có người chưa từ bỏ. Sợ là người này có giữ tài liệu gì đó rất quan trọng, nên mới có hành trình lần này của chúng ta.”

Đúng rồi, trong tài liệu có nhắc là trong ba lô của ông ta có một số tài liệu khoa học. Xem ra tài liệu đó ghi lại những chuyện rất quan trọng, tiếc là tôi không nhìn thấy ba lô của ông ta trong những hình ảnh kia. Nhưng nhìn bão cát bên ngoài, tôi nghĩ chắc ông ấy đã chết khát ở đâu đó, rồi bị cát chôn vùi.

Nghe nói cồn cát trong sa mạc thường di chuyển, nếu thi thể của ông ấy bị cát vùi lấp thật, không nói tới phương tiện kĩ thuật năm đó phải chịu thua, có lẽ bây giờ cũng khó mà tìm được. Chẳng trách chú Lê lại gọi tôi, thì ra đây là tác dụng của tôi! Tôi chợt nghĩ đến La Hải và Lưu Tử Bình, vì thế tôi hỏi chú Lê, rằng hai người họ phụ trách làm gì?

Chú Lê nghe xong, cười bí ẩn: “Họ đều là bậc thầy về đất, cháu phụ trách tìm vị trí của thi thể, việc còn lại là của họ. Lần này, khách hàng dặn dò phải làm kín kẽ, hơn nữa, không thể để đám Triệu Cường biết thân phận thật của người mất tích.

Tôi nghe mà thổn thức trong lòng, không ngờ người mất tích này lại không đơn giản như vậy!

Sau khi nói chuyện với chú Lê, quả nhiên cảm giác sợ hãi đã giảm bớt, bão cát bên ngoài cũng từ từ dịu lại, xem ra sắp ngừng rồi. Thật ra tôi vẫn luôn ngạc nhiên, không biết là những tài liệu kia quan trọng đến mức nào, mà lại khiến một số người mãi vẫn không chịu từ bỏ?

Cuối cùng gió cũng ngừng, tôi không thể chờ được nữa, định mở cửa xuống xe. Nhưng cửa xe lại không đẩy ra được! Lúc này, bộ đàm trên xe bỗng vang lên tiếng của Triệu Cường: “Chú Lê, mọi người khoan hãy xuống xe, chắc cửa xe bị cát vùi rồi, tôi bảo La Hải qua giúp chú!”

Tôi nghe xong, bèn thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn, quả nhiên dưới cửa đã bị cát lấp đầy, chẳng trách tôi đẩy mãi mà không được! Lúc này, La Hải đi tới, anh ta cầm một cái xẻng, xúc hai ba lượt đã hất gần hết đống cát trước cửa xe ra, bậc thầy về đất đúng là bậc thầy về đất, làm gọn gàng thật.

Tôi là người đầu tiên nhảy xuống xe, nhìn lại, hay lắm, xe bị cát vùi mất một nửa! Ngay lúc tôi đứng xúc cát với La Hải, đột nhiên Diệp Tri Thu ở phía sau kêu lên: “Mọi người xem kìa, đó là gì vậy!”

Cô ấy nói to như vậy làm tôi giật nảy mình, tôi lập tức quay lại nhìn, cách chúng tôi chưa đến 500m, bất ngờ xuất hiện một tòa thành cổ màu đen…

Tôi sững sờ, sao lại thế được? Đây chẳng phải là ảo giác của “người mất tích” sao? Chẳng nhẽ lại là thật? Chú Lê thấy tôi là lạ, bèn hỏi: “Tiến Bảo, tòa thành cổ này có vấn đề gì à?”

“Cháu đã thấy tỏa thành cổ này trong kí ức của ông ta… Nhưng nó chắc phải là ảo giác chứ! Sao có thể tồn tại thật?” Tôi nói.

Đương nhiên, chú Lê hiểu ý tôi, nhưng khoảng cách gần như vậy, tòa thành cổ này chắc chắn là thật. Đám Triệu Cường đều rất phấn khích, không dằn nổi muốn vào thành ngay.

Nhưng tôi lại chẳng có chút yêu mến gì với nơi này, nếu tôi nhớ không nhầm, trước khi gặp bão cát thì phía trước đâu có gì, tại sao bão cát vừa ngưng thì đột nhiên xuất hiện một tòa thành quái dị thế kia?

Tôi còn chưa kịp nói ra thắc mắc trong lòng, thì nhóm Triệu Cường đã đi về phía thành cổ, tôi, chú Lê và Đinh Nhất cũng đành lấy ít đồ ăn và nước uống trên xe rồi đuổi theo họ.

Tôi vừa đi vừa hỏi chú Lê: “Đây là thành cổ Lâu Lan* ạ? Cháu từng đọc về thành cổ này trên một quyển tạp chí du lịch.”

* Lâu Lan là một quốc gia cổ, tồn tại vào thế kỷ thứ II trước Công Nguyên nằm ở vùng Đông Bắc sa mạc La Bố ở vùng Tân Cương (nay thuộc Trung Quốc). Lâu Lan được biết đến với cái tên tiếng Nga là Krorayina. Lâu Lan nằm trên con đường tơ lụa và lãnh thổ phần lớn bao quanh bởi sa mạc. Để khơi thông con đường tơ lụa này, vào năm 108 trước Công Nguyên, nhà Hán ở Trung Quốc đã tiêu diệt quốc gia này và biến nơi đây thành một chư hầu của Đại Hán và biến vương triều Lâu Lan trở thành bù nhìn của nhà Hán. Ngày nay, di chỉ còn lại của vương quốc Lâu Lan chỉ còn là các tòa thành bị vùi lấp ở sa mạc Tân Cương.

Chú Lê nhìn chăm chăm thành cổ trước mắt, trầm tư nói: “Không phải, tuy chú chưa đến thành cổ Lâu Lan bao giờ, nhưng nhiều năm bị bão cát mài mòn như vậy, nếu là nó thật thì chắc chỉ còn lại vài mái hiên tàn với những bức tường đổ nát mới đúng. Nhưng cháu nhìn kiến trúc ở đây đi, cho dù là vẻ ngoài hay kết cấu bên trong vẫn còn nguyên vẹn, như thể có người vẫn luôn bảo vệ nó.”

Tôi nghĩ chú Lê nói có lí, nhưng nhìn tường thành đen kịt kia, lòng tôi chợt dâng lên cảm giác đau buồn. Càng tới gần, cảm giác này lại càng mạnh mẽ...

“Cậu sao vậy? Khóc cái gì?” Đinh Nhất chợt hỏi tôi.

Tôi sững sốt, thử sờ mặt mình, sao lại toàn là nước mắt! Gì thế này? Tại sao càng đến gần, tôi lại càng thấy đau thương… Nhưng người khác lại không có gì khác thường.

Nhất là đám Triệu Cường vô cùng phấn khích, dường như đã phát hiện ra được một nền văn minh quốc gia cổ nào đó.

Lúc này, chú Lê chợt thì thầm bên tai tôi: “Tòa thành cổ này có vấn đề, lát nữa cháu cẩn thận theo sát Đinh Nhất.”

Tôi lo lắng nhìn chú, gật đầu hiểu ý…

Cửa thành cổ được làm từ một loại gỗ màu đen, dù trông đã cũ, nhưng khi chạm vào vẫn cảm nhận được hơi ẩm, đối lập hoàn toàn với cát vàng đầy trời, ở đây cứ như một thế giới khác.

Triệu Cường thử đẩy cửa thành một cái, thế mà có thể mở nhẹ nhàng như vậy! Cửa vừa mở, chúng tôi cảm nhận được một cơn gió thổi qua, như có tiếng người đi lại bên trong, thậm chí còn cả tiếng súc vật kêu.

Diệp Tri Thu trợn mắt hỏi: “Trong này có người à? Sao lại thế được, nhìn kiểu kiến trúc này, ít nhất cũng phải hơn một nghìn năm lịch sử rồi!”

Cô ấy nói vậy, tôi cũng nghiêng tai lắng nghe, nhận ra tuy như có tiếng người ồn ào, nhưng nếu tập trung thì cảm giác rất không thoải mái, nó giống một đoạn băng ghi âm đang được phát…

Triệu Cường là người đầu tiên bước vào, La Hải và Lưu Tử Bình cũng theo sát đằng sau.

Dù sao Diệp Tri Thu cũng là nữ, cô ấy nhìn tôi: “Sao tôi cứ thấy sợ sợ ấy nhỉ?”

Tôi cười cười: “Không sao, đừng sợ, lát nữa cô theo sát tôi.”

Không ngờ tôi vừa nói xong, Đinh Nhất đã nhìn sang tôi, ánh mắt anh ta như đang nói: Là cậu phải theo sát tôi mới đúng!

Mặt mo của tôi đỏ ửng, đành cười ngượng không nói gì.

Vừa vào cửa thành không lâu thì thấy một đường hầm, bên trong râm mát thoải mái, thỉnh thoảng còn có từng cơn gió nhẹ thổi vào. Ra khỏi hầm là một khu vực rất rộng rãi, giống như chợ phiên của địa phương.

Nhưng vừa đến gần, tôi đã nhận ra, tiếng người qua lại ồn ào vẫn theo chúng tôi nãy giờ vừa vào đây lại ngưng bặt. Xung quanh trở nên tĩnh mịch, yên lặng đến đáng sợ! Lúc này, sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi, chắc hẳn đều đang nghĩ, ban ngày ban mặt mà còn gặp ma à?

Tôi đưa mắt nhìn, kiến trúc trong thành đều là những căn nhà bằng gạch, chỉ có một tòa kiến trúc cao nhất, chắc là nằm ở trung tâm thành cổ. Nhìn từ xa, hình như nó được xây bằng loại đá đen không biết tên giống của tường thành, mang lại một cảm giác vô cùng uy nghiêm.

Lúc này, chú Lê hỏi nhỏ tôi: “Tiến Bảo, cháu có cảm nhận được gì không?”

Tôi hiểu ý chú, dù sao mục đích lần này của chúng tôi là tìm người, chứ không phải tìm kho báu. Nếu ở đây không có thứ chúng tôi cần tìm, thì chắc chắn không thể ở lại lâu. Vì thế tôi bèn nhắm mắt lại để tập trung tìm cảm giác.

Nhưng tiếc là tôi không cảm thấy gì cả, chuyện này quá kì lạ, một tòa thành cổ thế này, không thể nào chẳng có chút cảm giác gì được! Vì chỉ cần là nơi có người sống thì chắc chắn sẽ có thi thể, nhưng ở đây lại như chẳng có gì hết…

“Sao rồi?” Chú Lê hỏi.

Tôi lắc đầu, “Không có gì cả, nhưng cháu dám chắc, trong thời khắc cuối cùng, người kia đã gặp thành cổ này!”

Chú Lê nghe xong thì vui vẻ, nói: “Chắc ông ta tìm được nước cũng nên?”

Tôi cũng gật đầu, đồng ý với quan điểm này của chú. Một người sắp chết khát khi đi giữa sa mạc, chắc chắn sẽ nghĩ rằng trong thành cổ có nguồn nước. Có một việc tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu, tại sao khi ông ta nhìn thấy cảnh này lại lúc ẩn lúc hiện như vậy? Nếu không thì tôi đã chẳng nghĩ ngay rằng đây là ảo giác! Mà thành cổ trước mặt chúng tôi, dù là khi nãy, đứng cách nơi này mấy trăm mét, chúng tôi vẫn có thể chắc chắn rằng nó có thật.

Triệu Cường và Diệp Tri Thu vừa vào đã vội vàng chụp ảnh, La Hải và Lưu Tử Bình thì chau mày, chẳng nói chẳng rằng.

Chú Lê thấy vẻ mặt họ khác thường thì bước tới thì thầm mấy câu với họ, sau đó sắc mặt cũng tái đi.

“Sao thế? Họ nhìn ra chỗ nào lạ ạ?” Tôi lo lắng hỏi chú Lê.

Chú Lê gật đầu: “La Hải nói, trong giới bọn họ có một truyền thuyết, trên hoang mạc này có một Tòa Thành Đen, trong đó chứa vô số báu vật, chỉ có người dũng cảm nhất mới tìm được chỗ cụ thể của tòa thành này. Mỗi lần nó xuất hiện đều có bão cát mù trời, nhưng tất cả những người tới được đây, lại chẳng có ai sống sót đi ra được.”

“Ý chú là, đây có thể là Tòa Thành Đen?” Tôi bất an.

Nhưng chú Lê cũng không dám chắc, dù sao nó cũng chỉ là truyền thuyết trong giới trộm mộ. Nhưng nghĩ đến màu sắc của tường thành, tôi cũng có hơi nghi ngờ, có phải chúng tôi trúng giải độc đắc rồi không?

“Ai!” Chợt, Đinh Nhất quát.

Tôi bị anh ta làm giật cả mình, vội quay lại nhìn, chỉ thấy một bóng người mặc quần áo màu xám, bước vào một con hẻm nhỏ… Đinh Nhất định đuổi theo nhưng bị La Hải kéo lại: “Đừng qua đó, chỗ này quá kì lạ, chúng ta đừng tùy tiện tách nhau ra thì hơn. Với lại, người vừa rồi chắc chắn có vấn đề, nếu là lữ khách bình thường thì sao lại trốn chúng ta?”

Đinh Nhất quay sang nhìn chú Lê, trưng cầu ý chú. Chú Lê gật đầu tỏ vẻ đồng ý với lời của La Hải. Dù sao vẫn chưa nắm rõ tình hình ở đây, lại đột nhiên xuất hiện một bóng người như vậy, nếu tách nhau ra thì chắc chắn sẽ gặp phiền phức!

Cuối cùng, La Hải và Lưu Tử Bình đề nghị mọi người ra khỏi thành trước, rồi dùng điện thoại vệ tinh liên lạc với khách hàng hỏi xem anh ta có thể dùng quan hệ bản địa, cho một nhóm nhỏ khoảng mười người vào thành tìm hiểu giúp chúng tôi hay không.

Chú Lê nghĩ ngợi, thấy đây cũng được coi là kế hay, dù sao chú và khách hàng đã bàn bạc ngay từ đầu, rằng họ chỉ là đội dẫn trước, nếu phát hiện ra manh mối quan trọng, thì bọn họ sẽ phái một nhóm được trang bị tốt tới.

Vì thế mọi người rời khỏi tòa thành cổ này với tốc độ nhanh nhất. Nhưng khi tôi vừa thở phào nhẹ nhõm, thì Diệp Tri Thu lại hoảng sợ, nói: “Xe đâu rồi? Xe của chúng ta đâu?” Mọi người lập tức nhìn về vị trí đỗ xe đều hoảng hốt! Nào còn xe nữa!

Giờ này đã có thể thấy sao trời, tầm nhìn đã tốt hơn trước khá nhiều. Trên vùng đất hoang vu này, chỉ liếc nhìn là thấy được mấy trăm mét chung quanh, chỗ đỗ xe lúc nãy các thành cổ chưa đến 500m, nhưng bây giờ, trước mặt mọi người, ngoại trừ hoang mạc ra thì chẳng còn gì cả.

“Không thể nào! Rõ ràng là xe đỗ ở đây mà?” Triệu Cường không thể tin nổi.

Vấn đề không chỉ đơn giản là mất xe, lúc nãy khi đi, chúng tôi chỉ mang theo ít đồ ăn và nước uống, còn lại đều để hết trên xe. Quan trọng nhất là điện thoại vệ tinh, nếu không có nó, có thể chúng tôi sẽ phải chết ở đây…

“Có phải là ai lái đi rồi không?” La Hải cũng được coi như bình tĩnh.

Nhưng chú Lê lại nói: “Khả năng không cao lắm, hệ thống bảo vệ của hai chiếc xe này rất tốt, trong vùng hoang mạc này, sao có thể trùng hợp gặp phải một cao thủ trộm xe được chứ?”

Tôi biết chú Lê nói có lý, nhưng khả năng cao nhất chính là gặp vài người bản địa, hoặc mấy người đi hiking. Nhưng nếu bọn họ gặp khó khăn, thì cùng lắm cũng chỉ ở yên đấy chờ chúng tôi giúp đỡ, chứ không tự lái xe đi! Quan trọng nhất là lấy hết cả hai chiếc!

Trời đã tối dần, nhiệt độ buổi tối ở đây chênh với ban ngày rất nhiều. Hôm qua tôi đã được lãnh giáo rồi, bây giờ thì vừa hay, tất cả túi ngủ và chăn lông đều ở trên xe, thật không biết tối nay chịu được kiểu gì...

“Không được, bây giờ chúng ta chẳng có gì để sưởi ấm, cơ thể con người rất dễ hạ nhiệt độ vào ban đêm, nếu bị bệnh mà không có thuốc thang gì thì sẽ phiền to!” Diệp Tri Thu lo lắng nói.

Tôi biết lúc này, cô ấy là người có quyền lên tiếng nhất, hơn nữa bây giờ bên ngoài cũng không an toàn, ai mà biết trong đêm có thú dữ nào qua lại không? Còn bóng người áo xám vừa rồi nữa… lại càng là một tai họa ngầm.

Cuối cùng, sau khi màn đêm buông xuống, cả nhóm chúng tôi chỉ đành trốn tạm vào trong thành cổ bí ẩn này. Tuy cũng không an toàn gì, nhưng ít nhất còn có chỗ che gió che mưa.

Nếu mọi người tiết kiệm đồ ăn thức uống một chút, chắc vẫn có thể duy trì đến tối mai. Nhưng sau đó thì sao? Nếu lúc đó vẫn không tìm được xe, chỉ sợ là chúng tôi phiền to rồi!

Đọc truyện chữ Full